Chương 37
Mộ Dung Phục nắm lấy cằm Đoàn Dự, cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay, trong mắt chợt lóe lên tia sáng nhạt, theo bản năng mà cúi đầu tiến tới gần đôi môi đỏ mọng…
Hai tròng mắt Đoàn Dự trừng trừng nhìn khuôn mặt phóng đại của Mộ Dung Phục, hai tay đặt lên ngực y định đẩy ra, tiếng bước chân thình lình vang tới kéo suy nghĩ hai người quay trở về, cả hai dùng tốc độ cực nhanh mà tách ra.
Mặt mũi Đoàn Dự ửng đỏ, con ngươi trong trẻo lộ ra thần sắc khó xử, nhưng tức giận và buồn bực vẫn nhiều hơn.
Người nọ cư nhiên lấy phương thức này trêu đùa mình, quả thực là đáng giận!
Nhìn bộ dáng người trước mặt không được tự nhiên, ánh mắt Mộ Dung Phục thoáng lướt qua một tia thoải mái ẩn trong đó là sự mất mát, nhướng mi cười, thanh âm mập mờ nói,
“Đoàn thế tử vì sao mặt lại đỏ như vậy?”.
Đoàn Dự quay đầu nhìn thoáng qua tì nữ ở bên kia, đè thấp thanh âm hướng Mộ Dung Phục quát,
“Câm mồm! Nếu không phải ngươi đột nhiên lấy phương thức này bắt lấy ta, ta về phần…”.
Thấy tì nữ kia đã đến gần, Đoàn Dự tức giận trừng mắt liếc Mộ Dung Phục một cái, quay đầu qua hướng bên kia im miệng không nói gì.
Mộ Dung Phục hơi hơi nghiêng đầu đánh giá hắn, thấy trên mặt hắn tràn đầy lửa giận, hai gò má lại ửng đỏ, ánh mắt có vài phần giống như ảo não, không khỏi cong môi cười, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên.
Tì nữ đi tới, cười dịu dàng với Đoàn Dự,
“Đoàn công tử, chuyện ngươi dặn dò đã được chuẩn bị xong”.
Đoàn Dự ho khan một tiếng, đem nội tâm bực mình đè ép xuống, gật đầu nói,
“Ân, cám ơn ngươi”.
Tiếp nhận một vật thể hình cầu từ tay tì nữ, Đoàn Dự đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Mộ Dung Phục hỏi,
“Muốn chơi không?”.
Mộ Dung Phục nhìn thoáng qua đồ vật trong tay hắn, cười cười,
“Đây là vật gì?”.
“Bóng chuyền”. Đoàn Dự đem hai miếng cao su đã được ghép lại thành hình cầu ném lên không trung, sau đó vững vàng tiếp được, quay đầu cười nói,
“Bóng chuyền cũng đơn giản lắm, đi, ta mang ngươi đến sân bãi, dạy ngươi cách chơi như thế nào”.
Nói xong, Đoàn Dự cất bước tiến tới, vừa qua khỏi cầu vòm, quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phục còn đứng bất động giống như có điều đang suy nghĩ, không khỏi nhíu mày hô,
“Ngươi bị câu hồn sao? Còn chưa đi”.
Mộ Dung Phục ảm đạm cười, thu liễm tâm thần bước theo sau.
Hai người dừng lại ở một chỗ thấp bên bờ hồ, thấy trong giữa cái sân không lớn lắm, có hai cành trúc treo căng một đoạn tử sa (lưới) bắt ngang giữa không trung, Mộ Dung Phục đi qua dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đoàn Dự.
Đoàn Dự ôm quả cầu trong lòng, cách tử sa giải thích cho Mộ Dung Phục về cách chơi ‘bóng chuyền hiện đại’, đem bóng trong tay nhẹ nhàng ước lượng. Hắn cười tủm tỉm nói,
“Nghe hiểu chưa? Nếu hiểu rồi, chúng ta chơi thử một ván, thế nào?”
Tên cầm thú vô liêm sỉ này, vừa rồi cư nhiên dám dùng phương thức không biết xấu hổ đến trêu đùa ta, lát nữa không đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất, Đoàn Dự tên ta sẽ viết ngược lại!
“Không vội”. Mộ Dung Phục nhấc tay, ngăn cản lời nói Đoàn Dự, chậm rãi mở miệng,
“Trò này rất mới mẻ, bất quá nếu hai ta cứ chơi như vậy, chẳng phải có chút không thú vị?”.
Đoàn Dự vừa nghe đã biết trong lòng y đang nghĩ cái gì. Xoa nắn quả cầu trong tay, thầm nghĩ, ta chơi cờ thua ngươi, hại ta phải làm nô lệ hai ngày. Vạn nhất trận banh này ta thực đánh không lại, nhưng tốt xấu vẫn còn có thể dựa vào Lăng Ba Vi Bộ.
Nghĩ đến đây, lá gan Đoàn Dự cũng lớn thêm một chút, thù mới hận cũ thêm cùng một chỗ khiến cho hắn không tự chủ mà thốt ra,
“Không bằng như vậy. Nếu lúc này ta chơi bóng ngươi thua, việc nghe lời ngươi trong hai ngày sẽ được xóa bỏ, ngươi còn phải…”. Nói tới đây, khuôn mặt Đoàn Dự đỏ lên, mím môi nói tiếp,
“Còn phải xin lỗi vì lúc nãy đã trêu chọc ta, cung kính gọi ta một tiếng Đoàn đại gia. Thế nào?”. Đoàn Dự kiêu căng hếch đầu nhìn Mộ Dung Phục khiêu khích.
Bộ dáng cao ngạo của người nọ lọt vào đáy mắt, Mộ Dung Phục nhất thời khựng lại, tầm mắt nóng rực nhìn chăm chú đôi môi Đoàn Dự, từ chối cho ý kiến.
Bị tầm mắt cực nóng của Mộ Dung Phục nhìn chằm chằm đến mặt đỏ tai hồng, Đoàn Dự ở trong lòng thầm mắng mình không tiền đồ, cứng rắn quát,
“Có đáp ứng hay không, nói mau!”.
Mộ Dung Phục thu hồi ánh mắt, nhếch môi cười, con ngươi lập lòe ánh sáng,
“Được”.
Việc đã định, Đoàn Dự ném cầu lên không, hai người chính thức bắt đầu ‘thi đấu bóng chuyền cổ đại’.
Nói đến bóng chuyền, Đoàn Dự lúc trước ở trong trường học đã từng chơi, tuy không thể nói là cực kỳ xuất sắc, nhưng đấu với một người mới chơi thì cũng không có gì là khó.
Lúc hai người mới bắt đầu, Mộ Dung Phục chưa bao giờ chơi trò này, trong lúc nhất thời không hiểu luật chơi, mỗi khi bị Đoàn Dự đánh qua thì khó có thể tiếp chiêu, vô duyên vô cớ bị mất rất nhiều điểm.
Nhưng qua một thời gian ngắn, Mộ Dung Phục dần dần nắm được bí quyết, bắt đầu không chút lưu tình mà đánh trả, Đoàn Dự lúc đầu có rất nhiều điểm nhưng cũng dần dần bị cướp đi.
Thấy Mộ Dung Phục bất quá chỉ là một tên mời học, nhưng lại có thể nắm được mấu chốt cực nhanh, khi chơi bóng mặt không hồng khí không suyễn, động tác tao nhã giống như đang ngắm hoa trong đình, lửa giận trong lòng Đoàn Dự bùng nổ mãnh liệt, dưới chân không tự chủ được mà thi triển Lăng Ba Vi Bộ chặn lại trái bóng Mộ Dung Phục đánh tới.
Thời gian hai người chơi bóng ngầm đấu lực chậm rãi trôi qua, dựa vào Lăng Ba Vi Bộ, Đoàn Dự rốt cục toàn thắng được hãnh diện một lần.
.
Chạng vạng, khi tì nữ đến thỉnh hai người dùng bữa, Đoàn Dự ngồi trong phòng đắc ý dạt dào hướng người đối diện nói,
“Sáng sớm đã nói, chuyện nô lệ hai ngày đều xóa bỏ, ngươi còn phải gọi ta một tiếng ‘Đoàn đại gia'”.
Sắc mặt Mộ Dung Phục thật nhu hòa ngoài ý muốn, nhìn Đoàn Dự với con mắt ẩn chứa ý tứ gì đó không rõ, khóe miệng lướt qua một tia cười nhẹ nhàng, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Đoàn Dự đợi hồi lâu thấy y không mở miệng, nghĩ đến y muốn đổi ý không tiếp nhận, không khỏi đập bàn cả giận nói,
“Mộ Dung Phục, thua thì phải tuân thủ ước định, bằng không ta sẽ bắt ‘Nam Mộ Dung’ ngươi cúi đầu đi hái dược cho ta”.
Mộ Dung Phục câu môi cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Đoàn Dự, con ngươi đen láy thẳng tắp nhìn vào mắt hắn, tầm mắt hai người gắt gao giao triền.
“Mộ Dung Phục, ngươi muốn làm gì?”. Thân mình Đoàn Dự thoáng chốc dời ra phía sau, hơi trừng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ có khí thế bức người kia.
Mộ Dung Phục giương mắt liếc tì nữ hầu hạ bên cạnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người hướng Đoàn Dự cung kính vái chào, cười nói,
“Đoàn đại gia”.
Đoàn Dự lập tức nhếch miệng cười, chụp lên đầu vai Mộ Dung Phục, không khỏi tán dương,
“Hảo, hảo, hảo! Không hổ là Mộ Dung Phục, dám thua dám nhận, không tồi, không tồi!”.
Con ngươi Mộ Dung Phục hiện lên một tia sáng, thân thủ tóm lấy tay Đoàn Dự đang đặt trên vai, thấy hắn giống như điện giật mà dồn dập lùi ra, dửng dưng cười,
“Ngươi cứ dùng bữa trước, ta đi ra ngoài một chút… lát nữa sẽ trở về”. Nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Ở một góc độ mà Đoàn Dự không thấy, nụ cười thâm thúy trên khóe miệng Mộ Dung Phục dần dần nở rộng.
Hiểu lầm Mộ Dung Phục là đi ra ngoài ai thán, Đoàn Dự cũng không ngăn cản y mà phối hợp gắp đồ ăn trong bát lên miệng cắn.
Đứng ngoài cửa nhìn Đoàn Dự cúi đầu ăn cơm, tâm tình Mộ Dung Phục nổi lên một cảm giác ấm áp không thể nhận ra, giống như mặt hồ đóng băng đã lâu đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng, gió xuân ấm áp từ từ tiến vào khiến trái tim lạnh như băng bao lâu nay của y bỗng chốc ấm lên.
Xác định Đoàn Dự sẽ không hoài nghi mà chạy theo, Mộ Dung Phục chuyển thân đi đến nơi mà hai người đã chơi bóng, dừng lại ở một bãi cát tràn đầy dấu chân, tinh tế xem xét quy tắc của nó.
Dấu chân tuy có chút lộn xộn, nhưng cũng không khó coi ra hướng đi, ngoại vật gần người khi thi hành bộ pháp cũng không chịu ảnh hưởng, rõ ràng là người hành tẩu đang ở trong thế giới tinh thần của mình, lấy bất biến ứng vạn biến (lấy cái không thay đổi ứng phó với cái luôn thay đổi).
Mộ Dung Phục ngồi xuống xác định khoảng thời gian cũng như sắp xếp phương hướng của những dấu chân, đem tất cả khắc sâu vào trong đầu, sau đó đứng dậy trở về trong phòng.
Đã quên chuyện bữa tối với Đoàn Dự, Mộ Dung Phục sau khi trở về phòng liền vẽ lại dấu chân đó trên giấy, còn thật sự nghiên cứu tham tường, phát hiện Lăng Ba Vi Bộ lấy Dịch Kinh tám tám sáu tư quẻ làm cơ sở, trật tự mỗi bước tiến lên ứng với từng quẻ trong kinh, từ bước đầu tiên đến bước cuối cùng vừa vặn thành một cái vòng lớn.
Bộ pháp này từ trên mặt đất nhìn lại đã tinh diệu dị thường, muốn bằng dấu chân vẽ lại mà học được Lăng Ba Vi Bộ cũng rất là khó khăn.
Mộ Dung Phục nhìn bản vẽ trên bàn một hồi rồi mới xoa thái dương.
Muốn học Lăng Ba Vi Bộ, không có bí tịch dẫn đường căn bản không thể tập thành, còn Đoàn Dự chỉ sợ là đánh chết cũng không chịu nói… Nếu không thể học bộ pháp này, chẳng bằng tìm cách phá giải nó, ngày sau có thể dùng để áp chế tên tiểu thế tử kia.
Mộ Dung Phục ngây người trong phòng suốt hai ngày một đêm, ngay cả Đoàn Dự cũng từ chối không gặp mặt chỉ vì bận nghiên cứu phương pháp phá giải Lăng Ba Vi Bộ.
Hai ngày Đoàn Dự không thấy mặt Mộ Dung Phục, một mình phát minh ra không ít thứ mới mẻ để biểu diễn, kêu gọi các tì nữ ở Yến Tử Oa cùng nhau tham gia, huyên náo đến thiếu chút nữa làm Tham Hợp Trang bị lật tung.
Khi Mộ Dung Phục cuối cùng cũng có chút thành tựu mà ‘xuất quan’, Đoàn Dự đã sớm phá loạn nơi này.
Chỉ thấy trong hoa viên to như vậy, trên mắt Đoàn Dự bị một dải lụa đen bịt kín, trong một đám tì nữ cười như chuông bạc mà đông sờ tây trảo, trong miệng còn cười ngây ngô,
“Các vị mỹ nữ tỷ tỷ, nếu như bị ta bắt được thì phải hôn nhẹ nha”.
Các tì nữ cũng biết Đoàn Dự chỉ mạnh miệng, không thể nào hành động thật sự, các nàng vừa thích thú cũng yên tâm cười trả lời,
“Được! Đoàn công tử phải bắt được bọn ta trước rồi nói sau”.
Sắc mặt Mộ Dung Phục bỗng nhiên trầm xuống, con ngươi nháy mắt lạnh như băng.
Bước vào hoa viên, các tì nữ xa xa đã thấy Mộ Dung Phục tiến lại, vội thu tiếng cười thối lui ra đứng một bên, chỉ có Đoàn Dự còn giương hai tay sờ soạng lung tung,
“Các vị tỷ tỷ, các ngươi phải lên tiếng, bằng không ta không biết các ngươi ở đâu nha”.
Hai tay sờ lên một thân thể, áo choàng mềm mại lướt qua lòng bàn tay, Đoàn Dự cầm cánh tay người nọ ha ha cười nói,
“Bắt được một người”.
Lo lắng người cổ đại ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, Đoàn Dự không dám tùy ý sờ loạn, chỉ cầm lấy cổ tay người nọ, một tay kéo dải bịt mắt ra mà nhìn, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc.
“Ngươi… Mộ Dung Phục, ngươi ra rồi a?”. Đoàn Dự miễn cưỡng cười nhẹ, thấy sắc mặt Mộ Dung Phục khó coi đến cực điểm, dự cảm bất hảo trong lòng chợt khuếch tán.
Còn chưa chờ hắn thu tay, Mộ Dung Phục một phen ôm lấy hắn xoay người đi về hướng phòng nghỉ.
Đoàn Dự sợ tới mức sắc mặt xanh mét, cả người giãy ra khỏi Mộ Dung Phục, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần nên không thành công,
“Mộ Dung Phục, có, có chuyện thì hảo hảo nói… Này! Ta nói ngươi rốt cuộc tức giận cái gì? Ta không có trêu chọc ngươi, ngươi có thể hay không thả ta xuống, ôm ta đi như vậy ta thật mất mặt…”.
Mộ Dung Phục mang Đoàn Dự trực tiếp quay về phòng, trở tay đóng cửa rồi tìm một cái ghế ngồi xuống, đặt Đoàn Dự lên đùi mình, nhấc vạt áo của hắn lên, bàn tay hung hăng đánh xuống mông hắn.
Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp phòng, Đoàn Dự không nghĩ Mộ Dung Phục lại… lại đánh mông hắn, một cảm giác phức tạp thoáng chốc nảy lên trong lòng, cảm giác khó xử cùng ủy khuất, còn có một chút chẳng biết tại sao khiến hắn chửi ầm lên,
“Mộ Dung Phục chết tiệt kia, ngươi cư nhiên dám đánh ta! Ngươi có biết từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đánh ta như vậy không hả. Mộ Dung Phục, ngươi là tên đê tiện vô sỉ hạ lưu xấu xa thối nát, ngươi không được…”.
Còn chưa nói xong, tay trái Mộ Dung Phục đã đè Đoàn Dự đang sống chết giãy giụa, tay phải không chút lưu tình hung hăng đánh xuống, sắc mặt âm lãnh giống như vạn năm hàn băng.
Bị Mộ Dung Phục đánh bảy, tám cái, Đoàn Dự lúc đầu liều mạng phản kháng, cuối cùng chịu thua ghé xuống đùi Mộ Dung Phục, trên mặt đỏ hồng, lửa giận trong con ngươi đã biến mất, thay vào đó là buồn bực và ủy khuất.
Thấy người dưới thân dần dần im lặng, ngón tay Mộ Dung Phục nâng cằm Đoàn Dự lên, làm hắn ngẩng đầu nhìn về phía mình, thanh âm trầm tĩnh nói,
“Còn mắng nữa không?”.
Đoàn Dự nghiến răng nghiến lợi lườm y một cái, trong lòng hận không thể đem y xé thành từng mảnh nhỏ, nhưng ngoài mặt lại giả bộ trấn định lắc lắc đầu.
Ta nhẫn! Mộ Dung Phục, thù này không báo, lão tử nguyền rủa sét đánh chết ngươi!
Thấy vệt đỏ ửng trên mặt Đoàn Dự đã lan tới bên tai, con ngươi đen bóng thoạt như phát ra ánh sáng, nội tâm Mộ Dung Phục thoáng chốc mềm nhũn, ôm lấy thân thể hắn,
“Về sau không được náo loạn nữa”.
Đoàn Dự nghiến răng ken két, từ trong kẽ răng cứng rắn phun ra một tiếng,
“Ta không có…”.
Mộ Dung Phục đ
Bình luận truyện