Chương 40
Đoàn Dự dạo quanh thành một vòng, sau đó tìm một gian tửu lâu lớn nhất đi vào, ngồi xuống một góc ở lầu một, chuẩn bị lấp đầy bụng, nhưng trong lòng thì lại lo lắng việc mua ngựa.
Lúc này tửu lâu rất đông khách, vào lúc giữa trưa, thái dương chiếu qua đầu, người đi đường đều ghé vào tửu lâu uống trà nghỉ chân.
Đoàn Dự tùy ý gọi hai dĩa thức ăn, đang một hơi gắp đồ ăn bỏ vào miệng, chợt thấy mấy chục võ lâm nhân sĩ chen chúc đi vào, người trong sảnh đường đều bị đuổi sạch, bọn họ đặt một cái bàn lớn ở chính giữa đại sảnh, hiển nhiên là chuẩn bị cho một đại nhân vật sắp đến.
Đoàn Dự do ngồi chỗ khuất mà may mắn thoát khỏi vận rủi bị đuổi đi, nhưng cũng bởi vậy mà bị ép ở lại trong tửu lâu, trơ mắt nhìn một vị cầm quạt lông, râu bạc trắng phiêu phiêu tựa như lão tiên nhân đi đến.
Đoàn Dự trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, cái danh ‘Tinh Tú lão quái Đinh Xuân Thu’ cơ hồ đã đến bên miệng, lại bị hắn cường ngạnh chặn ở đầu lưỡi.
Đoàn Dự cũng không muốn đang lúc cao trào mà bị mình náo động, hắn nhẹ di chuyển thân mình, tận lực làm cho cơ thể khuất sau một cây cột không lớn lắm.
Đinh Xuân Thu phe phẩy phiến quạt bước đi thong thả tiến tới, nhìn lướt qua tửu lâu, ánh mắt dừng lại phía Đoàn Dự, lập tức tiêu sái đến bàn lớn chính giữa gian ngồi xuống.
Bên cạnh lập tức có hai đệ tử Tinh Tú phái đi tới, thay Đinh Xuân Thu mang rượu và thức ăn lên, lại ở trước người lão châm đầy một chén rượu. Đoàn Dự một tay che mặt lại, theo khe hở mà liếc về phía lão giả tiên phong đạo cốt cách đó không xa, tuy rằng trong lòng khẳng định lão tám chín phần không biết mình, nhưng Tinh Tú phái dù sao cũng không phải võ lâm chính phái, không có quan hệ thì tốt nhất đừng nên đụng đến.
Vài đệ tử Tinh Tú giải một nam tử tiến vào, ép hắn quỳ gối bên chân Đinh Xuân Thu, phẫn nộ quát,
“Sư phụ, đã bắt được cẩu tặc về, thỉnh sư phụ xử lý”.
Nam tử quỳ rạp trên mặt đất cả người run rẩy, nức nở cầu xin,
“Sư phụ… cầu sư phụ tha đệ tử một mạng, đệ tử… đệ tử biết sai rồi…”.
Ánh mắt Đinh Xuân Thu cũng không thèm nhìn người nọ, nhẹ lay động phiến quạt, nụ cười trên mặt có vẻ cổ quái mà ý vị thâm trường.
“Tha cho ngươi?”. Một đệ tử được Đinh Xuân Thu ngầm đồng ý liền đi lên trước một cước đá vào lưng nam tử, hung tợn nói,
“Nếu không phải do ngươi sơ sẩy chủ quan, bí tịch của sư phụ sao lại bị người của Nam Mộ Dung đoạt đi?”.
Bên tai truyền đến tiếng gào khóc đầy tuyệt vọng của nam tử, da đầu Đoàn Dự một trận run lên. Nghe thấy ba chữ ‘Nam Mộ Dung’ quen thuộc, một dự cảm bất lành như sóng nước tràn ra từ sâu trong lòng.
“Ta… sư phụ, cầu sư phụ khai ân”. Nam tử níu lấy ống quần Đinh Xuân Thu, giống như sắp chết chìm mà cố nắm chặt trong tay cái phao hy vọng cuối cùng, lực lớn đến nỗi Đoàn Dự hoài nghi không biết ống quần kia có bị nam tử xé rách luôn hay không.
“Sư phụ, là đệ tử sơ sẩy, cầu sư phụ khai ân, cho đệ tử một cơ hội nữa…”. Nam tử kêu gào ngẩng đầu nhìn Đinh Xuân Thu, sau khi thấy ánh mắt lão giả chợt lóe lên tia sát khí, tâm lạnh băng, cả người tựa như bóng cao su hết khí xụi lơ trên mặt đất.
Ánh mắt nam tử tan rã, khí tức tử vong bao phủ toàn bộ thể xác và tinh thần hắn. Tuyệt vọng nhìn dung mạo lão giả làm cho người ta có cảm giác hiền lành hòa ái kia, ánh mắt liếc qua thân ảnh quen thuộc ngồi góc bên kia, nam tử như được đại xá mà toàn thân không ngừng run rẩy, thân thủ chỉ về phía Đoàn Dự đang ngồi,
“Sư phụ, là hắn… Người kia, chính là người thường xuyên đi cùng với Mộ Dung Phục”.
Đoàn Dự trong lòng hô to ‘không tốt’, lập tức cảm thấy khí tức tử vong trên người nam tử bỗng len đến bên mình, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, một tay che mặt đứng dậy tiến tới phía sau một cây cột, ngăn ánh mắt đánh giá của Đinh Xuân Thu phóng tới.
Đinh Xuân Thu dùng ánh mắt ra lệnh với đệ tử, lập tức có mấy người tiến lên định tóm lấy Đoàn Dự.
Đoàn Dự bước nhanh lui về phía sau, tránh qua bên phải, hai tay ngưng tụ nội lực hướng những người kia thi triển Lục Mạch Thần Kiếm, lại phát hiện luồng khí bị chặn nơi đầu ngón tay, thủy chung không thể thuận lợi lao ra.
Đoàn Dự gấp đến độ mồ hôi ướt đẫm, đành phải thi triển Lăng Ba Vi Bộ chật vật tránh né, ngón tay không ngừng dùng sức đánh tới nhưng đều vô ích.
Vài đệ tử Tinh Tú thấy Đoàn Dự vươn hai tay đắn đo chiêu thức liền đề phòng một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, còn tưởng rằng hắn cố ý lấy đám người mình làm trò cười, lại muốn ở trước mặt Đinh Xuân Thu khoe mã lấy lòng, thích thú hét lớn một tiếng hướng hắn tấn công, dùng cả tay chân, gia tăng quyền cước, lực đạo nặng thêm.
Đoàn Dự từ góc bên phải chạy tới lối lên lầu hai, không biết đã làm gãy bao nhiêu bàn ghế trong gian, đập bể bao nhiêu chén bát, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, tửu lâu đã sớm nhìn không ra bộ dáng lúc đầu.
Đinh Xuân Thu liếc mắt một cái đã nhìn ra Đoàn Dự đang thi triển khinh công võ học thượng tầng của phái Tiêu Dao —— Lăng Ba Vi Bộ. Bất quá có lẽ là sơ học giả không nắm giữ được mấu chốt, hắn sử dụng Lăng Ba Vi Bộ vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
Đinh Xuân Thu không khỏi nhớ tới ngày đó mình bái Vô Nhai Tử làm sư phụ, lão vốn rất yêu võ học, còn thật sự muốn tập hết tất cả tuyệt thế võ công của phái Tiêu Dao. Ai ngờ vị sư phụ kia chỉ hứng thú với kỳ môn dị học của các đại môn phái, khi chọn lựa chưởng môn phái Tiêu Dao, cũng lấy tạp học này làm điều kiện hàng đầu, cho nên mới để cho lão thất phu Tô Tinh Hà kia chiếm tiên cơ.
Suy nghĩ lần thứ hai trở lại trên người Đoàn Dự, trong ánh mắt Đinh Xuân Thu ngoài ý muốn lóe ra một đạo thâm quang. Nếu lúc ấy Vô Nhai Tử truyền dạy Lăng Ba Vi Bộ, chính lão cũng không đến mức phải hợp tác với Lý Thu Thủy, làm ra cái chuyện phản bội sư môn khó có thể cứu vãn ấy.
Đinh Xuân Thu đối với việc sát hại Vô Nhai Tử vẫn không mảy may cảm thấy áy náy, lão duy nhất chỉ cảm thấy tiếc nuối, mình lúc sinh thời thủy chung không thể tự mình học được võ công thượng tầng của phái Tiêu Dao.
Hôm nay Đoàn Dự xuất hiện, vừa vặn cho sự tiếc nuối của lão nhiều năm qua.
Quạt lông trong tay như trước tùy ý lay động, nhưng so với vừa rồi yên lặng hơn nhiều. Thấy Đoàn Dự dưới chân trúc trắc giẫm lên một mảnh vỡ, Đinh Xuân Thu vung quạt lông lên, chén rượu trên bàn lập tức bay về phía Đoàn Dự, đánh vào vai hắn, một cổ lực cường đại đẩy mạnh làm thân mình hắn văng mấy thước, ngã xuống nơi bậc đầu tiên của cầu thang, làm bụi đất bay mịt mù.
Đoàn Dự dùng sức đè ép đau đớn cuồn cuộn trong ngực, nơi cổ họng dâng lên một cỗ tinh ngọt ức chế không được mà ho khan phun ra, huyết châu tinh diễm rơi xuống mặt đất tạo thành một màu đỏ ghê người.
Vài đệ tử Tinh Tú bước lên lôi Đoàn Dự đến trước người Đinh Xuân Thu, đưa chân đạp vào sau đùi hắn quát,
“Quỳ xuống”.
Đoàn Dự cả người vô lực quỳ rạp xuống đất, ngực vẫn từng đợt co rút đau đớn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi đồ lão quái vật tốt nhất nên cầu nguyện không nên chết trong tay ta, bằng không ta nhất định sẽ lấy roi đánh ngươi tới chết…
Ý niệm trong đầu còn đang trôi nổi, Đinh Xuân Thu đã đưa tay điểm mấy đại huyệt trên ngực hắn.
Ý muốn điều tức khí trong lòng Đoàn Dự đều thất bại, trái tim càng cảm thấy kịch liệt đau nhức.
“Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Có quan hệ gì với Cô Tô Mộ Dung công tử?”. Đinh Xuân Thu tươi cười hòa ái, mặt mũi hiền lành cực kỳ giống tiên ông đắc đạo.
Đoàn Dự giương mắt xem xét biểu hiện lương thiện giả dối trên mặt lão, nửa thật nửa giả nói,
“Ta với Mộ Dung Phục không quen biết. Ta là nghĩa đệ kết bái của Kiều Phong, vừa vặn cùng hắn tiện đường đi tìm đại ca của ta mà thôi”.
Đinh Xuân Thu phe phẩy quạt lông, hai mắt vì cười tủm tỉm mà híp lại thành một đường chỉ,
“Ngươi cho là lão phu sẽ tin lời của ngươi? Lăng Ba Vi Bộ của ngươi học từ chỗ nào?”.
Nhận thấy lời nói của lão nồng đậm sự cảnh cáo, Đoàn Dự cố nén đau đớn trong người, nhếch miệng cười nói,
“Ta là tù binh của ngươi, còn có chuyện lừa gạt ngươi nữa sao? Về phần Lăng Ba Vi Bộ mà ngươi nói…”. Đoàn Dự lộ ra vẻ mờ mịt,
“Ta không biết là cái gì. Bất quá nếu là ngươi hỏi về bộ pháp vừa rồi, ta có thể nói cho ngươi biết, là Nam Mộ Dung dạy ta”.
Con ngươi Đinh Xuân Thu lóe ra một tia sáng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú khuôn mặt Đoàn Dự, thật giống như đang xem kỹ độ chân thật trong lời nói của hắn.
“Ta không lừa ngươi”. Đoàn Dự tiếp lời,
“Ta chỉ học một chút, cho nên ngươi xem ta căn bản dùng không tốt. Lúc Mộ Dung Phục dạy ta có nói, hắn muốn cho người trong thiên hạ đều học được Lăng Ba Vi Bộ, bởi vì…”. Chần chờ liếc về phía Đinh Xuân Thu sắc mặt vẫn mỉm cười như trước, Đoàn Dự hơi tạm dừng, co rụt cổ lại, e ngại không dám tiếp tục.
“Bởi vì sao?”. Đinh Xuân Thu hỏi.
Khóe miệng Đoàn Dự xẹt qua một nụ cười khó nhận ra, thanh âm hơi lộ ra sự hoảng hốt và thận trọng,
“Nghe Mộ Dung Phục nói, hắn cơ duyên xảo hợp (duyên phận trùng hợp) tìm được thực truyền của Vô Nhai Tử tiền bối, còn nói lão cả đời thích nghiên cứu kỳ môn dị học, không nghĩ tới lão bị chính đồ đệ của mình ám toán, cho nên…”. Đoàn Dự toàn thân lạnh ngắt, cắn răng lấy khí lực thật lớn nói,
“Cho nên võ học của lão thế nhân đều có thể học được, duy độc đồ đệ đã hại lão không được học”.
Mới vừa nói xong, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, cái bàn trước mặt Đinh Xuân Thu nứt ra thành vô số mảnh bay tới bốn phương tám hướng.
“Lão thất phu!”. Đinh Xuân Thu cắn răng bài trừ lời nói ép xuống lửa giận,
“Chết đến nơi mà còn dám tác quái!”.
Đoàn Dự bị sự việc thình lình kia làm cho trái tim đau đớn, thân mình hơi hơi co rụt, ngay cả vụn gỗ của cái bàn bay tới người cũng không dám đưa tay đỡ.
Từ lúc tính kế, Đoàn Dự không có chắc chắn Đinh Xuân Thu sẽ tin tưởng. Dù sao người ta là người đã từng trải vài thập niên, tâm kế mưu lược tuyệt đối cao hơn mình, sao lại dễ dàng bị tiểu xiếc của hắn lừa gạt?
Nhưng Đoàn Dự không biết, Đinh Xuân Thu đến Trung Nguyên, một là vì ván cờ của Tiêu Dao Tử, hai là vì bị tùy tùng của Mộ Dung Phục đoạt đi bí tịch võ công của Tinh Tú Hải.
Đinh Xuân Thu đối với Tiêu Dao Tử từ trước đến nay đã hận thấu xương, trong lòng biết hắn bất công không phải ngày một ngày hai. Mà thanh danh Giang Nam Mộ Dung công tử truyền xa, đến chỗ nào cũng có người ca tụng, đệ tử của Đinh Xuân Thu không phục, nói ra chuyện bị Mộ Dung Phục cường đoạt bí tịch, nhưng người ta cũng chỉ cười nhạo phản bác,
“Mộ Dung công tử võ học uyên bác, không gì làm không được, không chỗ nào không tinh. Võ học thượng tần chính là ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’, ‘Vật đổi sao dời’ đúng là võ lâm tuyệt học, việc gì phải đoạt đi bí tịch võ công của Tinh Tú phái?”.
Cứ lặp lại vài lần như vậy, thù mới hận cũ cùng một chỗ khiến Đinh Xuân Thu đối với Mộ Dung Phục hận tới cực điểm, cho nên lời Đoàn Dự vừa nói ra, Đinh Xuân Thu liền không mảy may nghi ngờ mà tin ngay.
Nam tử kia còn khóc lóc cầu xin tha thứ bên chân, Đinh Xuân Thu phiền lòng vung tay lên, người nọ miệng phun một búng máu, thân mình đập mạnh vào ván cửa rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt đã tắc thở.
Đoàn Dự nuốt một ngụm nước bọt, trừng lớn hai mắt nhìn thân thể vừa mới còn sống đã đi tới cầu Nại Hà kia, trong lòng cảm thấy rét run.
Đinh Xuân Thu không còn tâm tình ăn cơm, chờ chúng đệ tử nâng nhuyễn kiệu đến cửa sau thì đứng dậy bước vào kiệu, lão nghiêng người liếc mắt nhìn Đoàn Dự được một đệ tử nâng lên, thản nhiên nói,
“Trường Thanh, hắn giao cho ngươi”.
Một nam tử mi thanh mục tú từ phía sau đám người bước ra, hướng chiếc kiệu của Đinh Xuân Thu đã rời đi cung kính thi lễ,
“Vâng, sư phụ”. Sau đó mới từ tay đệ tử kia tiếp nhận Đoàn Dự.
Đoàn Dự vốn bị nội thương, ngực đau đến lợi hại, lại bị Đinh Xuân Thu điểm đại huyệt, nội lực toàn thân đều bị phong bế, hai chân nhũn ra không có điểm tựa, đành phải miễn cưỡng để thân mình dựa vào người nọ, cười khổ nói,
“Đại ca, thực xin lỗi, ta không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi thông cảm cho ta là người bị thương lại hành động bất tiện a!”.
Trường Thanh mỉm cười, kéo tay Đoàn Dự khoát lên vai mình, một tay đặt nơi thắt lưng làm cho trọng lượng toàn thân hắn đặt lên người mình, nhẹ giọng nói,
“Không cần nhiều lời, đi mau”.
Đoàn Dự kinh ngạc quay đầu nhìn Trường Thanh, sau một lúc lâu mới quanh co nói,
“Cái kia, đại ca, ngươi thật sự là đệ tử của Đinh lão quái… ách, ta là nói, Đinh lão sư phó sao? Sao lại kém xa như vậy? Chẳng lẽ ngươi là con riêng của hắn?”. Câu cuối cùng nói ra miệng, Đoàn Dự không khỏi âm thầm tin một nửa.
Nếu không phải con, sao lại tùy tiện giao ‘địch nhân’ cho y trông giữ, hơn nữa nhìn thái độ của Đinh lão quái đối với y dường như không tồi.
Trường Thanh cổ quái nhìn thoáng qua Đoàn Dự, bật cười,
“Nếu để sư phụ nghe thấy lời này, mạng nhỏ của người sẽ chấm dứt nha. Ta chỉ là một đệ tử bình thường của sư phụ, cũng không khác biệt chỗ nào”.
“Thật sao?”. Đoàn Dự được y đỡ lấy đi theo đoàn người phía trước, không dám tin mà hỏi lại,
“Là thật sao?”.
“Thật!”. Trường Thanh cười nhạt gật đầu, khí chất xuất trần cùng với tác phong của Tinh Tú phái cách biệt một trời.
“Thật đúng là vậy?”. Đoàn Dự vẫn không thể tin nên lại hỏi Trường Thanh lần nữa, mắc liếc sang sườn mặt ôn nhã kia, trong lòng buồn bực thầm nghĩ, trong nguyên tác dường như không xuất hiện nhân vật Trường Thanh này… Chẳng lẽ Đinh Xuân Thu thu dưỡng nghĩa tử hay là muốn tìm kiếm người nối nghiệp?!
Nghĩ đến đây, trí tưởng tượng phong phú của Đoàn Dự bỗng hiện lên hình ảnh Trường Thanh mặc trường bào, tay cầm quạt lông, tươi cười hòa ái dễ gần đứng trước mặt chúng đệ tử nhận quỳ lạy,
“Tinh Tú lão tiên, pháp lực vô biên…”.
Đoàn Dự nhanh chóng lắc lắc đầu, đạp cái ý tưởng ghê tởm kia văng ra ngoài.
Việc quan trọng trước mắt, không phải là vấn đề của Trường Thanh —— mà là hắn phải làm cách nào để thoát thân, sau đó thuận lợi cứu A Chu làm cho Kiều Phong được hưởng hạnh phúc nửa đời còn lại.
Đoàn Dự đột nhiên cảm thấy ngoài đau ngực ra, đầu cũng có chút nhức nhức. Thì ra nhúng tay vào việc căn bản không thuộc về mình thì sẽ bị báo ứng!
Bình luận truyện