Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 59: Phiên ngoại 1



Truyện kể dưới con mắt của Phong Ba Ác.

.

Nhận được thư của công tử gia, ta liền cưỡi ngựa chạy thẳng một mạch tới Đại Lý.

Công tử gia từ lâu đã ẩn nấp ở Tây Hạ, tùy thời nắm được động tĩnh của các nước khác, chuẩn bị cho thời khắc hưng phục Đại Yến.

Làm tùy tùng của Mộ Dung công tử, mấy năm gần đây ta cũng thường xuyên đi đi lại lại ở Liêu Quốc, hỏi thăm quốc sự có liên quan đến Tống Liêu, sau đó chờ công tử vung tay lên, ta có thể giúp y một tay.

Sau khi nhận được bồ câu đưa thư của công tử, ta buông tất cả sự tình ở Liêu Quốc, giục ngựa chạy tới Đại Lý.

Dựa theo lời công tử nói trên thư, y dường như đã có kế hoạch mới để phục hưng Đại Yến.

Gần hai năm công tử ở Tây Hạ từng bước thăng tiến, địa vị ở Nhất Phẩm Đường cũng từ từ tăng cao. Có được thân phận tướng quân Tây Hạ ‘Lý Diên Tông’ che giấu, công tử gia làm việc càng thêm thuận lợi.

Chỉ có điều, lúc này công tử gia đi đến Đại Lý lại lấy thân phận của Cô Tô Mộ Dung gia.

Trong thư có nói, Tây Hạ hiện giờ mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Công tử gia thấy quốc vương Tây Hạ không có ý định đánh Đông dẹp Bắc, liền quyết định tự mình đến Đại Lý, kiếm cớ để khơi mào chiến tranh giữa hai nước.

Việc này trong mắt ta rất là mạo hiểm. Đại Lý Bảo Định Đế anh minh cơ trí thế nào, sao lại chỉ vì vài ba câu của công tử gia mà ra binh gây chiến với Tây Hạ?

Một đường thúc ngựa chạy tới, sau khi tụ hợp với công tử gia ở Đại Lý, ta lại nghe thấy y muốn ra ngoài thành cứu Thế tử Trấn Nam Vương đang bị bắt. Tâm tư của công tử gia luôn luôn làm người ta đoán không được. Thừa dịp đang gặp mặt, ta đơn giản mở lời hỏi, đem toàn bộ nghi hoặc trong lòng thỉnh cầu công tử gia giải đáp.

Nguyên lai công tử gia giả tạo lá thư của Cữu phu nhân, qua mặt Bảo Định Đế trực tiếp giao cho Trấn Nam Vương.

Tuy rằng ta không biết công tử gia từ đâu biết được Trấn Nam Vương cùng Cữu phu nhân từng qua lại với nhau, muốn Trấn Nam Vương niệm tình cũ mà đến Mạn Đà sơn trang, dựa vào thân phận Vương gia, hắn nhất định sẽ không nói với huynh trưởng cùng thê nhi (vợ con) của mình là hắn vì tình nhân cũ mà ra đi. Chỉ cần như vậy, công tử gia liền có thể thuận lợi giam hắn lại Yến Tử Oa, sau đó lan truyền tin tức Trấn Nam Vương bị Tây Hạ bắt giữ.

Hành động lần này là một bước đi rất hiểm. Đại Lý Đoàn gia cùng hoàng tộc Tây Hạ không phải là nhân vật mà Mộ Dung gia có thể dễ dàng nhắm trúng. Nhưng việc này chỉ cần vào tay công tử, xử lý chi tiết thuận lợi mà lại tự nhiên, như vậy muốn che dấu tai mắt người khác cũng không phải không có khả năng.

Trước khi xuất phát đi cứu tiểu thế tử, ta đã hỏi công tử gia, vì sao không lấy thân phận ‘Lý Diên Tông’ đến Đại Lý truyền tin. Vạn nhất sự tình bị bại lộ, Mộ Dung gia sẽ gặp tai họa trước nay chưa từng có.

Công tử gia đứng dưới màn đêm, ánh trăng chiếu sáng thân mình y, dáng vẻ mỉm cười phe phẩy phiến quạt nhìn qua rất tự tin tiêu sái.

“Thân phận của Lý Diên Tông không đủ để làm Trấn Nam Vương tin tưởng”. Công tử gia giải thích,

“Nếu muốn Đoàn Chính Thuần không mang theo người nào mà rời khỏi Đại Lý, lại không làm cho những người khác biết được nơi hắn muốn đi, như vậy Mộ Dung Phục đưa bức thư này tới sẽ thích hợp hơn. Yên tâm”. Trước khi đi, công tử gia còn nói,

“Kế này không thành, ta lại tìm kế khác. Cho nên, tiểu thế tử kia chúng ta không thể không cứu”.

Công tử gia bảo ta đánh xe chờ bên ngoài cánh rừng, còn y thì cải trang thành bộ dáng Lý Diên Tông.

Sau một hồi, khoảng tờ mờ sáng, công tử gia ôm tiểu thế tử kia từ trong rừng rậm thong thả bước ra.

Lúc đó ta không biết công tử gia đã dùng cách nào mà cứu được tiểu thế tử kia, cũng không biết y từ trong tay người nào cứu ra. Đến thật lâu thật lâu về sau, trong lúc vô tình ta mới biết được, nguyên lai ngày đó, công tử gia đã sớm chu đáo bày ra kế hoạch chặt chẽ.

Lúc ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, công tử gia đã lợi dụng thân phận của ‘Lý Diên Tông’ đánh đố với ba người trong tứ đại ác nhân. Hai người trong đó thua cuộc, bị phái đến Đại Lý Trấn Nam Vương phủ ám sát Đoàn Chính Thuần.

Nói ám sát, thật ra công tử gia chỉ gọi bọn hắn đến quấy phá mà thôi. Nếu thực có thể giết được Đoàn Chính Thuần, công tử sẽ đẩy tội cho Tây Hạ, lúc đó y cũng không cần phải bôn ba đi làm việc khác.

Cao thủ ở Trấn Nam Vương phủ nhiều như mây, nếu không giết được thì để bọn hắn dạo chơi một vòng. Việc này rất có lợi. Thứ nhất, ngày sau có thể chứng thực được ngôn luận ‘Tây Hạ cố ý khơi mào đại chiến giữa hai nước’. Thứ hai, nếu công tử gia tiến lên cứu giá sẽ chiếm được tâm tình của Vương gia, khiến cho hắn quyết định đến Mạn Đà sơn trang.

Cũng không ngờ tới hai tên ác nhân kia lại bắt tiểu thế tử trốn thoát. Cho nên mới có một màn công tử gia thừa dịp đi cứu hắn về.

Sau đó, ta vội vàng đánh xe ngựa chạy như điên tới lãnh thổ Đại Lý, công tử gia cùng tiểu thế tử ngồi bên trong xe. Đợi gần một ngày, tiểu thế tử kia mới tỉnh lại.

Thấy hắn vừa tỉnh đã muốn chạy ra khỏi xe, ta đưa tay đẩy hắn ngã trở về.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm của tiểu thế tử cùng tiếng cười của công tử gia. Hai người đó nói những gì, ta đều nghe được rõ ràng.

Chẳng biết tại sao, ta lại cảm thấy công tử gia đối với tiểu oa nhi kia có chút tốt bụng ngoài dự đoán.

Ta là người đã nhìn công tử gia lớn lên, tính tình tự phụ cao ngạo của y như thế nào, ta cùng ba huynh đệ đều biết rõ ràng. Cũng chính vì phần tự tin cùng tôn quý này của công tử gia, chúng ta thực hiện sứ mệnh của gia tộc, đồng thời cũng cam tâm tình nguyện đi theo công tử gia.

Mười chín năm, trong đầu công tử gia trừ bỏ hai chữ ‘phục quốc’ ra thì không còn ý niệm nào khác. Ta biết, không chỉ mười chín năm, mà cả sinh mệnh của công tử gia sinh thời đều vì hai chữ này mà tồn tại, bôn ba khắp nơi.

Đương nhiên, công tử gia trong mắt ta, ngoài việc có tài tình, có ngạo khí, có mưu kế, có đảm đương bên ngoài ra, y còn có trạch tâm nhân hậu, cao nhưng không ngạo, chiêu hiền đãi sĩ, giúp người làm việc tốt.

Trung Nguyên đem danh của y đứng cùng bang chủ Cái Bang Kiều Phong, nhưng trong mắt ta, đây không phải là vinh quang của công tử gia, mà là vinh quang của Kiều Phong mới đúng.

Công tử gia một lòng phục quốc, cho tới bây giờ đều không phân tâm. Kể cả tiểu thư của Cữu phu nhân, y cũng chưa bao giờ ghi nhớ trong lòng.

Hiện giờ thấy y thích trêu đùa tiểu thế tử kia, ta không khỏi nghi hoặc. Công tử gia yêu thích bình thường, tuyệt không có chuyện đoạn tay áo. Tuy tiểu thế tử này đã nhiều lần nói năng lỗ mãng với công tử gia, nhưng y cũng chỉ cười trừ, khiến ta càng thêm nghi ngại.

Giang hồ nhân sĩ, có người nào nhìn thấy Nam Mộ Dung mà không phải kính nể, khen ngợi không ngừng? Mặc dù công tử gia cải trang thành ‘Lý Diên Tông’ ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường, nhưng đó cũng là một vị tướng quân người người kính trọng và sùng bái.

Tiểu thế tử kia, cũng chẳng biết hắn có thật không biết Cô Tô Mộ Dung hay là tâm trong như gương hay không, nhưng vẫn đối công tử gia nói chuyện không có nửa điểm khách khí.

Sau một thời gian ngắn, bên trong xe an tĩnh lại.

Ta xoay người vén rèm lên nhìn, nguyên lai công tử gia điểm huyệt ngủ của tiểu thế tử, làm cho hắn nằm một bên nghỉ ngơi.

Ta mở miệng nói,

“Công tử gia, tiểu oa nhi này nói chuyện quá mức làm càn, chờ hắn tỉnh lại hãy để ta nói chuyện với hắn”.

“Phong Tứ ca”. Công tử gia mỉm cười,

“Ngươi theo ta lâu như vậy, còn không biết rõ ta sao? Hắn cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ, nói chuyện tuy không biết nặng nhẹ, nhưng cũng rất thú vị. Ta thấy cứ như vậy cũng hay”.

Sau khi nói vài câu đàm tiếu cùng công tử gia, ta buông mành tiếp tục đánh xe ngựa, trong lòng lại bắt đầu có một tia nghi hoặc.

Công tử gia nói hắn thú vị?!

Cái này hình như là… Công tử gia từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với chuyện khác ngoài việc phục quốc!

Dọc đường đi, công tử gia chưa từng giải huyệt cho tiểu thế tử. Khi đến nghỉ ngơi ở một thôn nhỏ, ta có chút không yên lòng nói,

“Công tử gia, oa nhi kia còn quá nhỏ, nếu điểm huyệt như vậy, dễ dàng làm thân thể bị thương”.

Công tử gia phe phẩy phiến quạt trầm ngâm một lát, sau đó từ trong tay áo lấy ra một gói giấy nhỏ đưa cho ta,

“Hòa vào nước uy hắn uống”.

Ta tiếp nhận gói giấy rồi mở ra nhìn. Đó là một loại bột phấn ngân bạch, thỉnh thoảng tản ra một hương thơm nhàn nhạt,

“Đây là cái gì?”. Ta hỏi.

“Độc dược”. Công tử gia nghiêng đầu cười, mang theo chút tính trẻ con không hợp với tuổi.

Ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu, ta cười cười đem nó đá ra khỏi não. Công tử gia là người cơ trí thế nào a? Từ lúc sinh ra đến nay, trong sinh mệnh của y từng ly từng tí khắc ấn ký của ‘phục quốc’. Những gì y được học cũng đều là vì phục quốc.

Không có thơ ấu, không có vui đùa, không có nổi loạn, không có hạnh phúc. Chỉ có xem điển tịch võ học, luyện kiếm pháp chưởng thế.

Sau khi đem bột phấn khuấy vào nước uy tiểu thế tử uống, xe ngựa tiếp tục xuất phát. Cũng không biết đi được bao lâu, nghe bên trong truyền đến một tiếng ‘phanh’, cái đầu tiên ta nhìn thấy đó là tiểu thế tử kia từ trên ghế té xuống.

Dừng xe vén rèm nhìn vào phía bên trong, ta thấy công tử gia ôm lấy tiểu thế tử, nhẹ nhàng đặt xuống ghế. Thấy ta ngừng xe, công tử gia liền ngẩng đầu nói,

“Đánh xe, không cần dừng lại”.

Ta buông mành, vung trường tiên trong tay giục ngựa chạy. Trong lòng rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, ta đẩy nhẹ mành xe nhìn vào thì thấy công tử gia ôm tiểu thế tử, để hắn gối đầu lên chân mình, tránh cho hắn lần thứ hai té xuống.

Ta lắc đầu cười cười, chỉ sợ thiện tâm của công tử gia lại trỗi lên. Tự dưng cứu một tiểu quỷ trở về, còn phải hạ mình đi chiếu cố hắn… Có điều, oa nhi kia cũng thuộc hậu duệ hoàng thất, đành thôi vậy.

Chạy khoảng vài ngày, tới Tô Châu Thái Hồ, ngồi trên chiếc thuyền mà Mộ Dung gia tiến đến nghênh đón, còn chưa tới Yến Tử Oa, công tử gia đột nhiên cất tiếng,

“Đến Vô Tích thuỷ tạ”.

Ta đứng đầu thuyền nhìn Yến Tử Oa ngập trong sương mù, nghe công tử gia nói vậy, không khỏi quay đầu lại,

“Công tử gia?”.

“Cữu mẫu đã đến đây”. Phiến quạt trong tay công tử gia khẽ lay động, trên mặt không một tia cười,

“Lúc này nên tránh để nàng nhìn thấy Đoàn Dự thì sẽ tốt hơn”.

Công tử gia điều khiển chiếc thuyền vượt qua sườn Yến Tử Oa tiến tới Vô Tích thuỷ tạ. Ta trở lại bên người tiểu oa nhi, đang định ôm lấy hắn, công tử gia đã duỗi quạt ngăn cản, cười nói,

“Để ta”. Dứt lời, công tử thoải mái ôm lấy tiểu oa nhi, tiêu sái bước vào Vô Tích thủy tạ.

Sau khi dàn xếp cho tiểu oa nhi kia xong, công tử gia quay về thuyền. Chờ đến khi tới gần bờ hồ của Yến Tử Oa, y liền hướng tì nữ chèo thuyền nói,

“Đưa chiếc thuyền tới Vô Tích thủy tạ. Nếu hắn tỉnh, không cần quản thúc hành động của hắn”. Dừng một chút, y lại nói tiếp,

“Xem trọng hắn”.

Đi theo công tử gia vào trang viên, ta muốn hỏi y ngoài mưu kế ban đầu ra thì còn chuyện gì liên quan đến tiểu thế tử kia?

Tâm tư của công tử gia, cho tới bây giờ ta vừa đoán không ra cũng vừa không hiểu rõ. Có đôi khi, ta thậm chí cảm thấy mình thật sự không hiểu gì về công tử gia. Ta không biết trong lòng y đang suy nghĩ gì, hay là muốn cái gì.

Tuy ta biết, nếu ta mở miệng hỏi công tử gia, y nhất định sẽ nói ‘Vì phục quốc’, nhưng ta vẫn có thể cảm giác, dưới lời nói cố định kia, tựa hồ còn ẩn một ít… Ta nghĩ không ra.

Vương phu nhân đợi ở Yến Tử Oa hai ngày rồi rời đi.

Đối với Yến Tử Oa, Vương phu nhân cho tới bây giờ đều là khinh thường việc bước vào đó. Vương phu nhân không thích công tử gia, chúng ta luôn rõ ràng. Nàng xem thường công tử gia, thậm chí là cực kỳ chán ghét công tử gia. Lúc này nàng ngoại lệ đến Yến Tử Oa, lại còn lảng vảng hai ngày mới chịu đi, không thể không khiến ta chấn động.

Hai ngày sau, công tử đến Vô Tích thuỷ tạ mang tiểu oa nhi kia về đây.

Ta ở trong trang chờ hồi lâu, thấy công tử một thân ướt sũng ôm tiểu oa nhi kia tiến vào, ta liền bước lên trước xem xét. Thật ra công tử quần áo đều sạch sẽ, chỉ là khi ôm tiểu quỷ kia bị ướt một mảng nơi ống tay áo.

Phân phó hạ nhân thay xiêm y cho tiểu oa nhi, công tử gia nói với ta,

“Phong Tứ ca, ta ẩn nấp ở Tây Hạ nhiều năm, hiện giờ chỉ cần hoàn thành một chuyện, kế hoạch phục quốc liền có thể tiến thêm một bước”.

Công tử gia nói cho ta biết, so với việc khơi mào đại chiến giữa Tây Hạ và Đại Lý, không bằng cùng Thế tử Đại Lý kết thành huynh đệ. Tương lai nếu huynh trưởng có việc muốn nhờ, thân đệ đệ, sao lại có thể ngồi yên không màng đến?

Nghe công tử gia nói xong, ta cũng thấy kế này so với kế trước thỏa đáng hơn. Nhưng nghĩ đến tiểu thế tử kia đối công tử gia hận thấu xương, không khỏi lo lắng hỏi,

“Công tử gia, dựa vào thái độ của tiểu oa nhi đối với ngươi, nếu muốn cùng hắn kết bái, làm cho hắn giúp ngươi phục quốc, chỉ sợ khó thực hiện được”.

“Ngươi không hiểu rồi”. Phiến quạt của công tử gia gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói,

“Hắn là thế tử, thân phận tôn quý vô cùng, người nịnh nọt hắn nhất định nhiều như sao. Bây giờ ta dùng mọi cách trêu đùa hắn gây phản hiệu quả, dần dà, tiềm thức của hắn sẽ đem ta đặt vào”.

Tuy rằng cảm thấy lời nói của công tử gia có chút gượng ép, tựa hồ tận lực che giấu thứ gì đó, nhưng ta cũng không suy nghĩ nhiều. Huống hồ, công tử gia không cần ta chỉ điểm làm việc, chỉ một mình y cũng đủ để làm điên đảo toàn bộ Trung Nguyên.

Truyền lời đến mấy tì nữ, chờ tiểu oa nhi kia tỉnh lại, đưa hắn dẫn tới trước cửa, lúc đó công tử gia sẽ nói những lời đã được chuẩn bị trước. Quả nhiên tiểu thế tử tức giận đạp cửa xông vào.

Nhìn khóe miệng công tử gia lóe lên một tia cười, ta biết hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay y.

Công tử gia nói vòng quanh khiến Tiểu oa nhi kia có chút thất kinh. Lời nói hắn vừa thốt ra, ta rõ ràng nghe được hai chữ ‘phục quốc’.

Ta cả kinh, sát khí chợt lóe lên. Đang suy nghĩ hắn là Thế tử Đại Lý, sao lại biết chuyện phục quốc của Mộ Dung gia, quay đầu thấy vẻ mặt công tử gia cũng rất kinh ngạc.

Tiểu oa nhi kia bịa chuyện loạn xạ, nói cái gì là Mộ Dung lão gia khi còn sống đã cấp tin tức. Đừng nói công tử gia không tin, chính Phong Ba Ác ta cũng không tin!

Mộ Dung lão gia là người anh minh ra sao, đại sự phục quốc này, sao có thể viết lại trong giấy rồi tùy ý mang theo bên người chạy qua chạy lại? Rồi còn như thế nào lại đem chi tiết nói cho Đại Lý Bảo Định Đế biết? Huống hồ, Mộ Dung lão gia trước khi chết cũng chưa bao giờ đề cập qua việc này. Mộ Dung gia cùng Đại Lý không có vãng lai, lời nói của tiểu oa nhi cũng thực có chút thái quá.

Công tử gia nghe hắn nói xong, biết rõ lời nói của hắn có trăm ngàn chỗ hở, nhưng lại không truy vấn, sai người đưa hắn trở về phòng.

Công tử gia bảo ta viết một phong thư, đưa tới tay Đoàn Chính Thuần đang ở biên giới Tô Châu. Trong thư nói rõ, hiện giờ Đoàn thế tử cùng công tử gia đang ở cùng nhau, hai người nhất kiến như cố (mới quen đã thân), kết bái huynh đệ. Công tử gia còn nói sẽ mang Đoàn thế tử đi ngắm Giang Nam mĩ cảnh, ít ngày sau sẽ tự mình đưa thế tử quay về Đại Lý quốc. Kính thỉnh Trấn Nam Vương giải sầu.

Sau khi viết xong, ta xuất phát trước. Biết được công tử gia quả thực sẽ đưa tiểu oa nhi kia về Đại Lý rồi lập tức đến Tây Hạ, ta lo lắng hỏi một câu,

“Công tử gia, không bằng để cho ta đưa tiểu quỷ kia đi luôn thể?”.

“Không cần”. Công tử gia cười cười, cự tuyệt,

“Ngươi áp không được tiểu hoại đản kia đâu. Yên tâm đi, Phong Tứ ca”. Đứng bên bờ hồ, công tử gia cười khẽ, gió thoảng qua đầu vai làm tóc y rung động,

“Mộ Dung Phục ta tuyệt sẽ không quên trách nhiệm của mình”.

Được lời kia của công tử gia, ta còn lo lắng cái gì.

Công tử gia một lòng phục quốc, tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì ràng buộc. Nhưng nhìn vào thái độ thân thiết của công tử với tiểu oa nhi kia…

Ta đột nhiên không hiểu sao có chút lo lắng.

Mà sự thật chứng minh, càng về sau, ta thấy công tử gia đối với tiểu oa nhi kia tính chiếm hữu càng mạnh mẽ, lúc ấy ta mới giật mình lĩnh ngộ —— Nguyên lai những việc công tử gia làm với hắn chỉ là cái cớ để đem hắn cột vào bên cạnh mình không rời nửa bước mà thôi.

Một lòng thầm nghĩ công tử gia phục quốc còn vướng bận ham muốn của người thường, thì việc phục quốc kiam còn có thể có hy vọng gì? Lần đầu tiên trong đời, sự tin tưởng của ta với công tử bị dao động…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện