Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng

Chương 7: Khu rừng tĩnh lặng (7)



Nom có vẻ căn phòng này từng là phòng dùng chung, bên trong bày tán loạn rất nhiều giấy tài liệu, bàn làm việc rồi giá sách.

Mà hai cỗ thi thể, một cái thì ngồi trên ghế sau bàn làm việc, ngẩng mặt mà chết, có một cái bút bi cắm ở vị trí trái tim trên ngực.

Cây bút bi thọc vào rất sâu, gần như chỉ thấy lấp ló đầu bút ở bên ngoài.

Người này mặc đồ Âu, dáng người mập mạp, thấp bé. Khi nằm ngửa trên ghế, cái bụng tròn trịa của ông ta vô cùng nổi bật.

Điều kì lạ là lúc hai cỗ thi thể này chết trong biệt thự làng du lịch, đáng lẽ da thịt trên mặt họ phải biến mất chỉ để lại xương trắng thôi mới đúng.

Thật vô lí khi bụng của thi thể này lại tròn trịa như vậy…

Hoặc là nói, không biết “thứ” được che giấu dưới lớp đồ Âu kia là gì.

Da thịt trên thi thể mục nát, biến mất và trở thành xương trắng nên tất nhiên là không nhìn ra được dáng vẻ ra làm sao rồi.

Như một cỗ thi thể khác nằm dưới mặt đất phía trước bàn làm việc, hình như chân tay cỗ thi thể đó đã từng bị vặn gãy rồi lần lượt vứt ở hai bên người.

Quần áo từ nhiều năm trước đã sớm bị phong hóa, bên dưới áo sơ mi tàn tạ chỉ có từng đốt, từng đốt xương trắng đứt gãy.

Trạng thái chết của cỗ thi thể trên mặt đất này thảm khốc hơn rất nhiều so với thi thể ngồi trên ghế, ngửa mặt chết kia.

Mà bàn tay đã gãy của cỗ thi thể này còn nắm một sợi dây thừng cuốn chỉ hồng, một tay khác thì nắm một cái chuông màu vàng kim.

Tay cầm của cái chuông có hơi dài, phần đuôi hơi nhọn. Trải qua nhiều năm, lớp màu vàng kim bên ngoài nó đã sớm bị phai đi.

Ngũ Hạ Cửu đã hiểu, người chết trên ghế có lẽ là người phụ trách dự án Triệu Minh Đông, còn thi thể chết dưới mặt đất là ông thầy đuổi ma được mời tới kia.

Những người khác không hề biết thân phận của hai cỗ thi thể này.

Lúc bấy giờ, bọn họ đứng ở bên ngoài cửa, tạm thời không có ý định đi vào.

Trần Cát nói: “Phòng ở tầng ai cực kì kì lạ, phòng tầng ba thì phần lớn không mở được, có mỗi căn phòng này không chỉ đang mở mà bên trong còn có hai cỗ thi thể.”

“Hay là… chúng ta vào trong xem xem, tìm coi có manh mối gì không?”

Trước đó khi kiểm tra những phòng khác, Trần Cát đều tụt phía đằng sau.

Lúc này anh ta lại là người nêu ý kiến đầu tiên, coi bộ anh ta thực sự muốn vào phòng tìm tòi kĩ lưỡng. Nói đoạn, anh ta cũng dịch lên phía trước hai bước.

Ngũ Hạ Cửu ngập ngừng nói nhỏ:

“Trong căn phòng này có hai cỗ thi thể, sẽ không… sẽ không có quỷ nữa chứ.”

“Cũng không biết khi nào mưa lớn bên ngoài mới ngừng nữa, tôi muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này quá… Chúng tôi… chúng tôi không vào đâu, ngộ nhỡ dính phải thứ gì không sạch sẽ… thì toi mạng đấy.”

Cậu cố ý đối nghịch với Trần Cát.

Ngũ Hạ Cửu vừa dứt lời thì sắc mặt những người còn lại cũng lộ vẻ chần chờ, ai cũng có ý định rời khỏi tầng ba.

Dẫu sao thì với các hành khách mà nói, đây mới là ngày đầu tiên, bọn họ phải lấy an toàn làm gốc, không cần thiết phải vào đó xem xét.

Dù có vào thì người khác phải vào trước, bọn họ không muốn dẫn đầu.

Kế toán và Ngư Quy nhìn nhau, kế toán nói:

“Không sai, tình trạng tử vong của hai thi thể này rất không bình thường, chúng ta mạo hiểm xông vào, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.”

“Hơn nữa hiện giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, bên ngoài coi bộ còn mưa lớn thêm trận nữa, chưa thấy muốn ngừng đâu.”

“Hay là sáng sớm ngày mai hẵng tới xem, chúng ta đi xuống đã.”

Ngư Quy đồng ý với kế toán.

Những người khác cũng không có ý kiến chi hết.

Phương Tử hùa theo ý của Ngũ Hạ Cửu, cậu ấy cười hi hi, nói:

“Đúng đấy, ngộ nhỡ dính phải thứ gì không sạch sẽ thì tôi cũng sợ lắm.”

Nom bộ dạng của cậu ấy chẳng giống sợ chút nào, giống làm loạn thì hơn.

Trần Cát nghe vậy, mặt anh ta co rúm lại một cách đầy mờ mịt.

Mấy người này không vào thì làm sao phát hiện ra “manh mối” mà anh ta và Du Xương Quốc đã bố trí bên trong…

Khó mà tiến hành kế hoạch tiếp theo rồi.

Thằng cha Mười Chín này nhát gan, đúng là đồ bỏ đi.

Trần Cát mắng thầm trong lòng một tiếng, song trên mặt thì không thể hiện ra, anh ta nói:

“Làm gì có thứ không sạch sẽ, chỉ là tại trời mưa gió gây ra từ trường đặc biệt thôi.”

“Xung quanh căn biệt thự làng du lịch này được bao bọc bởi bia mộ, xuất hiện hiện tượng linh dị cũng là chuyện thường.”

“Huống chi ống kính của thiết bị điện tử và mắt người không giống nhau, có thể là bởi chớp nên cảnh tượng trong máy quay mới ánh lên.”

“Cộng thêm việc Hải Tử không đứng vững nên đã ngã ra ngoài.”

“Toàn là cái cậu A Kính kia nói nên chưa chắc đã đúng, hai người bọn họ cũng không sao còn gì.”

“Nếu như mọi người không vào thì một mình tôi sẽ vào tìm manh mối là được chứ gì.”

“Phải mạo hiểm tìm kiếm báu vật, không thể cứ sợ hãi rụt rè mãi thế được.”

Nói xong, Trần Cát bèn liếc nhìn Ngũ Hạ Cửu như đang ám chỉ gì đó, sau đó thì anh ta sải bước tiến vào căn phòng.

Tạ Phán và anh họ Đường Khô của cậu ta nhìn nhau, cậu ta sáp tới gần khẽ hỏi:

“Anh này, Trần Cát có gì đó không đúng lắm.”

“Hình như anh ta cực kí muốn chúng ta vào căn phòng này…”

Thế nhưng chính Trần Cát lại vào trước tiên, nom không giống như sẽ có nguy hiểm.

Những hành khách khác cũng quan sát ít nhiều.

Song nếu Trần Cát đã dám vào thì chứng tỏ rằng mặc dù căn phòng có hai cỗ thi thể tồn tại, nhưng chắc là sẽ không sao đâu.

Thế là sau đó, những người khác cũng bước vào.

Bọn họ giẫm lên đám giấy báo lung tung dưới mặt đất, vòng qua cỗ thi thể nằm ngang kia, bắt đầu tìm kiếm từ giá sách và trước bàn làm việc.

Ngũ Hạ Cửu không đi vào theo bọn họ mà đứng ở ngoài cửa.

Cậu cũng không thể vừa mới kêu sợ mà đã đi tìm kiếm manh mối theo như thể không có chuyện gì được.

Cũng may là Trần Cát và Du Xương Quốc đã âm thầm bố trí một vài manh mối ở những nơi bắt mắt.

Không lâu sau đã có người tìm thấy.

Trường Lâm tìm được một tập tài liệu, sau khi lật ra, cậu ta thốt lên đầy kinh ngạc: “Quả nhiên, trước khi biệt thự làng du lịch được xây dựng thì nơi này là một viện điều dưỡng, mọi người xem này.”

Cậu ta bày tập tài liệu lên mặt bàn, chỉ nó nói:

“Viện điều dưỡng Ban Mai, nhìn thời gian thì được xây vào những năm năm mươi, sáu mươi của thế kỉ hai mươi…”

Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả không khỏi len lén nhìn nhau.

Tiếp đó, cậu qua vây xem với những người khác.

Bên dưới ngón tay của Trường Lâm là một bức ảnh đen trắng cũ kĩ.

Hai người mặc áo blouse đứng trước cánh cửa sắt của tòa kiến trúc này.

Nhìn cái là biết tòa kiến trúc được xây trong rừng, mặt tiền của nó có treo năm chữ lớn “Viện điều dưỡng Ban Mai”, thấp thoáng còn thấy được có một vài bóng người đi qua phía sau cửa.

Xem ra viện điều dưỡng Ban Mai đã từng rất đông người.

Còn hai người đứng trước cửa lớn này, một người nom già dặn, mái tóc hoa râm, đeo một cặp kính, bắt tay ra sau lưng, thế đứng kiểu hơi nghiêng ra phía trước.

Người còn lại thì trông khá trẻ, dáng người hơi gầy, hơi hơi mỉm cười nhìn về phía ống kính.

Dưới góc bên phải bức ảnh có viết thời gian chụp.

Thế nên Trường Lâm mới phán đoán được thời gian viện điều dưỡng được xây dựng, không thể muộn hơn thời gian tấm ảnh này được chụp đâu.

Tạ Phán thấy vậy bèn không nhịn được mà nói:

“Hai người này là ai thế? Viện điều dưỡng Ban Mai… Căn biệt thự làng du lịch này cũng gọi là làng du lịch Ban Mai, liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau không?”

“Lấy tên y chang nhau luôn…”

Tạ Phán lẩm bẩm một câu, sau đó thì giục Trường Lâm lật tiếp để xem.

Bức ảnh này được kẹp bên trong tập tài liệu. Giở tiếp về sau thì là giới thiệu về công trình xây dựng viện điều dưỡng Ban Mai cùng với hồ sơ của viện trưởng và các nhân viên quan trọng.

Tài liệu không dày, rất nhanh mọi người đã xem xong.

Chắc là do thời gian đã lâu nên giấy bên trong tài liệu đã rách nát mất vài chỗ.

Thế nên khi xem xong, Ngũ Hạ Cửu cũng chẳng thấy một chút thông tin nào về Du Xương Quốc và Trần Cát.

Hoặc thông tin về bọn họ có ghi chép ở những trang sứt mẻ nhưng đã bị xé đi từ trước rồi.

Nếu hai người này đã sắp xếp manh mối về viện điều dưỡng ở trong phòng thì chứng tỏ rằng, khả năng họ đã từng là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của viện điều dưỡng.

Mà tên của viện điều dưỡng Ban Mai và làng du lịch Ban Mai lại trùng nhau…

Chẳng lẽ hai người Du Xương Quốc và Trần Cát cũng có liên quan đến người phụ trách dự án Triệu Minh Đông?

Đợi Trường Lâm lật tài liệu xong, lão Ưng không khỏi liếc nhìn thi thể mặc đồ Âu chết trên ghế ngồi.

Anh ta nói: “Không biết thân phận của thi thể này là gì…”

Có liên quan gì với viện điều dưỡng hoặc là làng du lịch không.

Lão Ưng bước lên trước, thử tìm xem trên người thi thể mặc đồ Âu có manh mối gì hay không.

Không lâu sau, lão Ưng tìm được một chiếc ví tiền cũ rích trong túi áo thi thể. Anh ta mở ví ra, trừ mấy đồng tiền giấy đã nhàu nát từ lâu ra thì chỉ có một tấm danh thϊếp.

Lão Ưng thấy vậy bèn lập tức lấy tấm danh thϊếp ra, đèn pin trong tay anh ta chiếu rọi lên nó, anh ta đọc:

“… Triệu Minh Đông, bất động sản Minh Đông, thi thể này là ông chủ của bên phụ trách dự án hả?”

Nói đoạn, lão Ưng bèn chiếu đèn pin lên thi thể mặc đồ Âu, ánh đèn vàng mờ quét qua cái bụng phồng phồng.

Lão Ưng vừa dứt lời thì Cá Mập cũng quay sang nhìn cỗ thi thể và nói:

“Xem ra Triệu Minh Đông đã từng tới viện điều dưỡng, ông ta muốn cải tạo viện điều dưỡng này thành biệt thự làng du lịch, kết quả lại chết ở nơi đây.”

“Tại sao ông ta lại muốn cải tạo viện điều dưỡng thành làng du lịch, là bởi viện điều dưỡng không thể tiếp tục làm việc được nữa sao?”

“Hay là bởi viện điều dưỡng Ban Mai bị bỏ hoang… Trước khi xây thành làng du lịch thì bệnh nhân của viện điều dưỡng đã đi đâu? Đừng bảo là…”

Nói đến đây, khóe miệng Cá Mập xuất hiện một nụ cười kì lạ mang theo ác ý.

Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trùng hợp thay, ngoài cửa sổ có một tia sét xoẹt qua trong im lặng, nước mưa rào rào táp lên cánh cửa nghiêng ngả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện