Đoàn Tàu Thủy Tinh
Chương 10: Điện thoại
Vừa rồi Cao Dương đang lo việc nói chuyện gì với Chung Đình, Hà Chí Bân lượn qua như vậy, đề tài tự nhiên đến người anh.
Thôi nhìn về phía cửa, Cao Dương nói: “Hai người đã quen nhau rồi nhỉ. Em cũng khéo thật, đụng phải thằng em nhà họ. Nhà họ nuông chiều thằng em của anh ấy lắm, em thấy anh ấy trông như vậy chứ đối xử với thằng bé cũng không tệ đâu, học đại học cái gì cũng là anh ấy cung cấp hết.”
“Anh ta cung cấp ư?” Chung Đình nhìn cánh cửa, thuận miệng hỏi.
Nhìn từ thái độ của Hà Chí Bân ở bệnh viện, không giống như quan tâm Hà Gia Tuấn lắm.
“Bố mẹ Chí Bân mất sớm, là bà nội và chú thím anh ấy cùng nhau nuôi anh ấy lớn. Sau đó anh ấy làm ăn khấm khá, theo lý thì giúp em trai anh ấy học đại học cũng là chuyện nên làm.”
Cao Dương nói chuyện có hàm ý khác: “Nhưng chú thím của anh ấy làm người chẳng tử tế gì, từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng không có bao nhiêu tình cảm với họ, bên trong còn rất nhiều chuyện không nói được, quan hệ cứ như vậy mãi, nếu nói họ có ơn gì với anh ấy, thì anh ấy cũng coi như trả hết rồi…”
Hiện tại Cao Dương một lòng muốn rút ngắn khoảng cách với Chung Đình, bèn tung gần hết chuyện nhà của Hà Chí Bân làm đề tài nói chuyện.
Giọng anh nhỏ dần, thoáng mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Bà nội anh ấy sống với chú thím anh ấy, hai vợ chồng vừa dùng lương hưu của bà cụ, vừa xem bà cụ bảy, tám mươi tuổi như người ở, bình thường còn phải chịu đựng cơn giận của họ. Phần anh ấy thì sao, chỉ muốn xây một căn nhà nhỏ, làm người ở gì chứ, bảo bà ra ngoài, bà cụ cứ khăng khăng không chịu.”
Chung Đình nghe Cao Dương giới thiệu ào ào, không tỏ thái độ gì.
Thật ra trong lòng cô cảm thấy hơi là lạ. Lạ không phải là hoàn cảnh gia đình Hà Chí Bân, mà là hành vi dùng việc riêng tư của Hà Chí Bân để rút ngắn quan hệ với cô của Cao Dương.
Việc này có chút vô vị.
Sắc trời ngoài cửa kính tối thêm một phần, ánh sáng cả tiệm tối theo một tầng. Dưới ánh đèn, mấy tấm quảng cáo trên mặt tường đối diện hơi phản chiếu, nhìn đến hoa mắt.
Theo bóng đêm buông xuống, căn tiệm nhỏ này như thể dần khôi phục sức sống thuộc về nó, một loại sức sống mâu thuẫn, mang theo cảm giác chán nản.
Sau khi Chung Đình tạm biệt ra về, trời đã tối hẳn.
Con hẻm rất sâu, bên cạnh là mấy tòa chung cư kiểu xưa, đến giờ cơm, mùi khói dầu bay trong không khí, liên tục có xe điện ra vào.
Chú ý con đường dưới chân, cô lấy điếu thuốc trong túi xách, ngậm bên môi rồi châm lửa. Đôi giày đế bằng giẫm lên con đường lát đá phát ra một loại âm thanh trống rỗng. Sau khi đi một đoạn, cô vuốt mái tóc đen bị gió thổi rối tung theo thói quen, quay đầu lại.
Trong con hẻm âm u phía sau có tia sáng lốm đốm. Cánh cửa tiệm chật hẹp ấy giấu mình trong những cửa hàng liên tiếp nhau, rất khó tìm được.
Nhưng cô vẫn dễ dàng tìm thấy, theo cái hộp đèn bắt mắt đặt ở ngoài kia. Sáu chữ to màu trắng phát sáng trên hộp đèn màu đỏ —— “Sản phẩm dành cho người lớn”.
Quay mặt đi, trong cơn gió lạnh rít một hơi thuốc, cô đi về phía đường cái bên ngoài.
Trên xe, Chung Thấm gọi điện thoại kêu cô đến nhà cô ấy ăn cơm. Chồng tăng ca, một mình cô ấy làm nhiều món quá, không muốn lãng phí tâm huyết.
Chung Đình đi rồi mới biết, Chung Thấm làm món Tây, khăn ăn và giá cắm nến bày biện đâu ra đấy, món ăn tinh xảo và cầu kì.
Nhà Chung Thấm là một căn biệt thự nhỏ, trên dưới hai tầng hai trăm năm mươi mét vuông, sửa sang thành phong cách đồng quê, bài trí ấm áp. Hai chị em ở bên bàn ăn ăn beefsteak tán gẫu, giữa chừng Chung Thấm khui một chai rượu vang đỏ. Mang thai mà còn muốn uống rượu, bị Chung Đình ngăn lại.
“Lúc nào không uống được, cứ đòi uống bây giờ. Con sinh khỏe mạnh, em thích uống bao nhiêu cũng không ai quản đâu.”
Chung Thấm cũng không phải cứ đòi uống cho bằng được, từ một phương diện nào đó mà nói, có đôi khi cô ấy làm chuyện gì đó là để người khác chú ý đến cô ấy, lo cho cô ấy. Cô ấy hưởng thụ loại cảm giác quan tâm được giáo dục mang lại.
Ly rượu bị cướp đi, cô ấy cũng không phản kháng, lại cầm dao nĩa lên.
Phía đối diện, Chung Đình rót rượu vang đỏ cho mình, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ đầy tao nhã.
Cảnh này nhìn có hơi ngứa mắt. Chung Thấm nói: “Không cho em uống, còn mình thì rót uống, không phải là cố ý làm em thèm sao.”
“Ai bảo em khui rượu làm gì.”
“Được được được, chị cứ chọc tức em đi.”
“Càng ngày càng nóng nảy đấy.” Chung Đình để ly xuống.
Chung Thấm: “Chị hai à, chị hãy thông cảm chút đi, dù sao thì người ngồi đối diện chị cũng là một người phụ nữ mang thai đấy.”
Chung Đình không nói gì nữa, mỉm cười.
Cơm nước xong dọn dẹp bàn ăn, Chung Thấm bảo Chung Đình ném thẳng chén dĩa vào bồn rửa chén, chờ chồng cô ấy về rửa. Chung Đình thật sự không làm nữa, rửa tay xong ra ngoài xem tivi.
Chung Thấm cắt một dĩa dưa Hami rồi mang ra, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, khoanh chân: “Đúng rồi, giáo viên dạy đàn giúp chị liên lạc ấy về rồi, giúp chị hẹn giờ hay là hai người tự hẹn nhau?”
Ánh mắt Chung Đình ở trên màn hình tivi, cô nói với vẻ không để tâm, “Em hẹn đi, người này cũng được chứ?”
“Ở đây chắc chắn là được, chị muốn chọn người tốt hơn nữa thì cũng không thể tìm ở chỗ chúng ta đâu. Bắc Kinh, Thượng Hải nhiều người nổi tiếng, mời đến được không?”
Chung Đình quay sang nhìn cô ấy, khẽ cười, “Được rồi, hẹn đi, gặp mặt xem sao rồi hẵng nói.”
“Vậy em hẹn đấy.” Chung Thấm ăn dưa, nói một cách nghiêm túc, “Thật ra cũng được, tốt nghiệp học viện, nghe nói trước đây cũng có làm nhạc nền cho một số đoàn phim, có điều không nổi tiếng lắm, trên mạng khó tìm được.”
“Nổi tiếng không có nghĩa là có bản lĩnh thật sự, mình đàn hay với dạy học cũng là hai chuyện khác nhau, trẻ con sợ nhất là bị dạy thành ‘tật đưa tay’.”
“Việc này chị yên tâm, em xem qua rồi, tư thế rất chuẩn.”
Chung Thấm nói xong thì yên lặng, đột nhiên bật cười, làm cho Chung Đình nhìn về phía cô ấy.
“Cười gì thế?”
“Chị nói xem, hồi nhỏ hai chúng ta hận đàn dương cầm như vậy, kết quả bây giờ chị lại phải làm việc này, cuộc đời có phải là quá nhiều chuyện không ngờ không?”
Giọng Chung Đình hờ hững, “Người em nói là bản thân em, khóc quấy không chịu học, chị không có.”
“Chị đừng có chối, em nhớ là chị không chịu học có được không, có lần suýt bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.”
“Em nhớ nhầm rồi.”
“Là chị nhớ nhầm thì có…”
Bị Chung Đình nói như vậy, Chung Thấm thật sự có phần mơ hồ.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, họ trông không giống nhau lắm, chỉ là thường hay được cho ăn mặc hệt nhau, trang điểm y như nhau. Người bình thường để ý tí là rất dễ phân biệt được ai là chị, ai là em, nhưng có một số người lười để ý, thậm chí lấy việc nhầm lẫn giữa họ làm niềm vui.
Trên con đường trưởng thành, có quá nhiều người nhớ nhầm câu chuyện của họ, kể cả bố mẹ, cũng kể cả bản thân họ.
Chín giờ tối, Chung Đình rời khỏi nhà Chung Thấm. Không biết là rượu làm người say, hay đêm say lòng người, màn đêm đen trước mắt hiện ra một vẻ đẹp tĩnh lặng không tầm thường. Một cảm giác cô độc lâu ngày không gặp như màn sương mù dần chiếm giữ trái tim.
Chung Đình ngồi yên trong xe một hồi, trước khi nổ máy đột nhiên nghĩ: Nếu mình là Chung Thấm, còn Chung Thấm là Chung Đình, lúc này, mình ở nhà chờ người chồng về trễ, đó là cảm giác như thế nào?
Cô nở nụ cười.
Không bận tâm đến vấn đề uống rượu lái xe, cô lái một mạch về.
Sau khi về đến nhà hứng thú vẫn còn, cô khui tiếp một chai vang đỏ, kết hợp với âm nhạc một mình uống hơn phân nửa. Tắm xong, rượu ngấm dần, tóc cũng không buồn sấy, cô ngã thẳng xuống giường, không muốn động đậy nữa.
Trong căn phòng đen kịt im ắng, ánh sáng lờ mờ của đêm khuya xuyên qua cửa sổ sát sàn, hắt xuống sàn nhà, phản chiếu lên trần nhà. Cơn gió thổi rèm cửa lay động, ánh sáng như lớp lụa mỏng cũng yếu ớt rung theo.
Di động đổ chuông mấy tiếng liên tục, cô mới lười biếng đưa tay lấy.
Đặt bên tai, khẽ khàng một tiếng, “A lô…”
“Là tôi,” đầu bên kia, một giọng nam vang lên, “Hà Chí Bân.”
Cô thoáng yên lặng, mở mắt nhìn trần nhà, khe khẽ hít một hơi.
“Tìm tôi có việc ư?”
“Ngủ rồi à?”
“Chưa.”
Trong phòng đang đánh mạt chược.
Hà Chí Bân đứng trên ban công ngoài trời, từng tràng cười truyền đến từ phía sau.
Thuốc lá ngậm bên môi, nhìn chằm chằm màn đêm xa xa, anh hỏi, “Muốn hỏi cô thử, tiệm tôi có thú vị không?”
Buổi tối uống hơi nhiều, anh ngà ngà say, tay mò trên người mới phát hiện không mang bật lửa ra.
Khi đang chớm say, nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp, Chung Đình gác mu bàn tay lên trán, “Cảm thấy chẳng thú vị mấy.”
Đầu bên kia cười giễu một tiếng.
Hà Chí Bân lấy điếu thuốc xuống, “Chỗ nào không thú vị? Cô chưa thấy chỗ thú vị đâu, lần sau tôi dẫn cô đi…”
Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng, âm điệu thấp được căn phòng đen kịt yên tĩnh khuếch đại, ngay cả chút khàn khàn trong âm cuối cũng truyền đến một cách tinh tế.
Bên tai chợt tê dại, ánh mắt Chung Đình mơ màng nhìn trần nhà: “Sao có số của tôi?”
Hà Chí Bân nói có phần mờ ám, “Cô không chủ động cho tôi, tôi chỉ có thể tự tìm thôi.”
“Uống rượu xong rồi?”
“Ừm, đang đánh bài. Ra ngoài hút điếu thuốc, đột nhiên nghĩ đến cô nên gọi cho cô.”
Mấy giây tiếp theo, hai đầu điện thoại đều im lặng.
Chung Đình đứng lên khỏi giường, bước chân như đi trên mây đi đến bên cửa sổ. Dưới màn đêm, từng tòa nhà với những đường nét mơ hồ, chỉ có rất ít cửa sổ còn đang sáng, trong bóng tối, hết thảy mọi thứ không rõ ràng.
Hà Chí Bân nghe thấy tiếng luồng không khí bên kia thay đổi, “Tại sao không nói chuyện?”
“Nói cái gì?”
Anh cười cười, “Không nói chuyện với tôi ư?”
Lớp kính trước mặt như một chiếc gương, Chung Đình lẳng lặng nhìn bản thân mình phản chiếu trên đó, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ. Trong bầu không khí yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng hít thở của mình và tiếng hít thở đầu bên kia điện thoại, khe khẽ giao nhau.
Gương mặt của người đàn ông xuất hiện trong đầu, Chung Đình nói, “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải ngủ đây.”
“Đi ngủ đi.”
Giọng Hà Chí Bân có vẻ lạnh lùng, “Nhớ lưu số này, lần sau gọi nữa đừng có không biết tôi là ai.”
Thôi nhìn về phía cửa, Cao Dương nói: “Hai người đã quen nhau rồi nhỉ. Em cũng khéo thật, đụng phải thằng em nhà họ. Nhà họ nuông chiều thằng em của anh ấy lắm, em thấy anh ấy trông như vậy chứ đối xử với thằng bé cũng không tệ đâu, học đại học cái gì cũng là anh ấy cung cấp hết.”
“Anh ta cung cấp ư?” Chung Đình nhìn cánh cửa, thuận miệng hỏi.
Nhìn từ thái độ của Hà Chí Bân ở bệnh viện, không giống như quan tâm Hà Gia Tuấn lắm.
“Bố mẹ Chí Bân mất sớm, là bà nội và chú thím anh ấy cùng nhau nuôi anh ấy lớn. Sau đó anh ấy làm ăn khấm khá, theo lý thì giúp em trai anh ấy học đại học cũng là chuyện nên làm.”
Cao Dương nói chuyện có hàm ý khác: “Nhưng chú thím của anh ấy làm người chẳng tử tế gì, từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng không có bao nhiêu tình cảm với họ, bên trong còn rất nhiều chuyện không nói được, quan hệ cứ như vậy mãi, nếu nói họ có ơn gì với anh ấy, thì anh ấy cũng coi như trả hết rồi…”
Hiện tại Cao Dương một lòng muốn rút ngắn khoảng cách với Chung Đình, bèn tung gần hết chuyện nhà của Hà Chí Bân làm đề tài nói chuyện.
Giọng anh nhỏ dần, thoáng mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Bà nội anh ấy sống với chú thím anh ấy, hai vợ chồng vừa dùng lương hưu của bà cụ, vừa xem bà cụ bảy, tám mươi tuổi như người ở, bình thường còn phải chịu đựng cơn giận của họ. Phần anh ấy thì sao, chỉ muốn xây một căn nhà nhỏ, làm người ở gì chứ, bảo bà ra ngoài, bà cụ cứ khăng khăng không chịu.”
Chung Đình nghe Cao Dương giới thiệu ào ào, không tỏ thái độ gì.
Thật ra trong lòng cô cảm thấy hơi là lạ. Lạ không phải là hoàn cảnh gia đình Hà Chí Bân, mà là hành vi dùng việc riêng tư của Hà Chí Bân để rút ngắn quan hệ với cô của Cao Dương.
Việc này có chút vô vị.
Sắc trời ngoài cửa kính tối thêm một phần, ánh sáng cả tiệm tối theo một tầng. Dưới ánh đèn, mấy tấm quảng cáo trên mặt tường đối diện hơi phản chiếu, nhìn đến hoa mắt.
Theo bóng đêm buông xuống, căn tiệm nhỏ này như thể dần khôi phục sức sống thuộc về nó, một loại sức sống mâu thuẫn, mang theo cảm giác chán nản.
Sau khi Chung Đình tạm biệt ra về, trời đã tối hẳn.
Con hẻm rất sâu, bên cạnh là mấy tòa chung cư kiểu xưa, đến giờ cơm, mùi khói dầu bay trong không khí, liên tục có xe điện ra vào.
Chú ý con đường dưới chân, cô lấy điếu thuốc trong túi xách, ngậm bên môi rồi châm lửa. Đôi giày đế bằng giẫm lên con đường lát đá phát ra một loại âm thanh trống rỗng. Sau khi đi một đoạn, cô vuốt mái tóc đen bị gió thổi rối tung theo thói quen, quay đầu lại.
Trong con hẻm âm u phía sau có tia sáng lốm đốm. Cánh cửa tiệm chật hẹp ấy giấu mình trong những cửa hàng liên tiếp nhau, rất khó tìm được.
Nhưng cô vẫn dễ dàng tìm thấy, theo cái hộp đèn bắt mắt đặt ở ngoài kia. Sáu chữ to màu trắng phát sáng trên hộp đèn màu đỏ —— “Sản phẩm dành cho người lớn”.
Quay mặt đi, trong cơn gió lạnh rít một hơi thuốc, cô đi về phía đường cái bên ngoài.
Trên xe, Chung Thấm gọi điện thoại kêu cô đến nhà cô ấy ăn cơm. Chồng tăng ca, một mình cô ấy làm nhiều món quá, không muốn lãng phí tâm huyết.
Chung Đình đi rồi mới biết, Chung Thấm làm món Tây, khăn ăn và giá cắm nến bày biện đâu ra đấy, món ăn tinh xảo và cầu kì.
Nhà Chung Thấm là một căn biệt thự nhỏ, trên dưới hai tầng hai trăm năm mươi mét vuông, sửa sang thành phong cách đồng quê, bài trí ấm áp. Hai chị em ở bên bàn ăn ăn beefsteak tán gẫu, giữa chừng Chung Thấm khui một chai rượu vang đỏ. Mang thai mà còn muốn uống rượu, bị Chung Đình ngăn lại.
“Lúc nào không uống được, cứ đòi uống bây giờ. Con sinh khỏe mạnh, em thích uống bao nhiêu cũng không ai quản đâu.”
Chung Thấm cũng không phải cứ đòi uống cho bằng được, từ một phương diện nào đó mà nói, có đôi khi cô ấy làm chuyện gì đó là để người khác chú ý đến cô ấy, lo cho cô ấy. Cô ấy hưởng thụ loại cảm giác quan tâm được giáo dục mang lại.
Ly rượu bị cướp đi, cô ấy cũng không phản kháng, lại cầm dao nĩa lên.
Phía đối diện, Chung Đình rót rượu vang đỏ cho mình, nhẹ nhàng nhấp một hớp nhỏ đầy tao nhã.
Cảnh này nhìn có hơi ngứa mắt. Chung Thấm nói: “Không cho em uống, còn mình thì rót uống, không phải là cố ý làm em thèm sao.”
“Ai bảo em khui rượu làm gì.”
“Được được được, chị cứ chọc tức em đi.”
“Càng ngày càng nóng nảy đấy.” Chung Đình để ly xuống.
Chung Thấm: “Chị hai à, chị hãy thông cảm chút đi, dù sao thì người ngồi đối diện chị cũng là một người phụ nữ mang thai đấy.”
Chung Đình không nói gì nữa, mỉm cười.
Cơm nước xong dọn dẹp bàn ăn, Chung Thấm bảo Chung Đình ném thẳng chén dĩa vào bồn rửa chén, chờ chồng cô ấy về rửa. Chung Đình thật sự không làm nữa, rửa tay xong ra ngoài xem tivi.
Chung Thấm cắt một dĩa dưa Hami rồi mang ra, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, khoanh chân: “Đúng rồi, giáo viên dạy đàn giúp chị liên lạc ấy về rồi, giúp chị hẹn giờ hay là hai người tự hẹn nhau?”
Ánh mắt Chung Đình ở trên màn hình tivi, cô nói với vẻ không để tâm, “Em hẹn đi, người này cũng được chứ?”
“Ở đây chắc chắn là được, chị muốn chọn người tốt hơn nữa thì cũng không thể tìm ở chỗ chúng ta đâu. Bắc Kinh, Thượng Hải nhiều người nổi tiếng, mời đến được không?”
Chung Đình quay sang nhìn cô ấy, khẽ cười, “Được rồi, hẹn đi, gặp mặt xem sao rồi hẵng nói.”
“Vậy em hẹn đấy.” Chung Thấm ăn dưa, nói một cách nghiêm túc, “Thật ra cũng được, tốt nghiệp học viện, nghe nói trước đây cũng có làm nhạc nền cho một số đoàn phim, có điều không nổi tiếng lắm, trên mạng khó tìm được.”
“Nổi tiếng không có nghĩa là có bản lĩnh thật sự, mình đàn hay với dạy học cũng là hai chuyện khác nhau, trẻ con sợ nhất là bị dạy thành ‘tật đưa tay’.”
“Việc này chị yên tâm, em xem qua rồi, tư thế rất chuẩn.”
Chung Thấm nói xong thì yên lặng, đột nhiên bật cười, làm cho Chung Đình nhìn về phía cô ấy.
“Cười gì thế?”
“Chị nói xem, hồi nhỏ hai chúng ta hận đàn dương cầm như vậy, kết quả bây giờ chị lại phải làm việc này, cuộc đời có phải là quá nhiều chuyện không ngờ không?”
Giọng Chung Đình hờ hững, “Người em nói là bản thân em, khóc quấy không chịu học, chị không có.”
“Chị đừng có chối, em nhớ là chị không chịu học có được không, có lần suýt bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.”
“Em nhớ nhầm rồi.”
“Là chị nhớ nhầm thì có…”
Bị Chung Đình nói như vậy, Chung Thấm thật sự có phần mơ hồ.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, họ trông không giống nhau lắm, chỉ là thường hay được cho ăn mặc hệt nhau, trang điểm y như nhau. Người bình thường để ý tí là rất dễ phân biệt được ai là chị, ai là em, nhưng có một số người lười để ý, thậm chí lấy việc nhầm lẫn giữa họ làm niềm vui.
Trên con đường trưởng thành, có quá nhiều người nhớ nhầm câu chuyện của họ, kể cả bố mẹ, cũng kể cả bản thân họ.
Chín giờ tối, Chung Đình rời khỏi nhà Chung Thấm. Không biết là rượu làm người say, hay đêm say lòng người, màn đêm đen trước mắt hiện ra một vẻ đẹp tĩnh lặng không tầm thường. Một cảm giác cô độc lâu ngày không gặp như màn sương mù dần chiếm giữ trái tim.
Chung Đình ngồi yên trong xe một hồi, trước khi nổ máy đột nhiên nghĩ: Nếu mình là Chung Thấm, còn Chung Thấm là Chung Đình, lúc này, mình ở nhà chờ người chồng về trễ, đó là cảm giác như thế nào?
Cô nở nụ cười.
Không bận tâm đến vấn đề uống rượu lái xe, cô lái một mạch về.
Sau khi về đến nhà hứng thú vẫn còn, cô khui tiếp một chai vang đỏ, kết hợp với âm nhạc một mình uống hơn phân nửa. Tắm xong, rượu ngấm dần, tóc cũng không buồn sấy, cô ngã thẳng xuống giường, không muốn động đậy nữa.
Trong căn phòng đen kịt im ắng, ánh sáng lờ mờ của đêm khuya xuyên qua cửa sổ sát sàn, hắt xuống sàn nhà, phản chiếu lên trần nhà. Cơn gió thổi rèm cửa lay động, ánh sáng như lớp lụa mỏng cũng yếu ớt rung theo.
Di động đổ chuông mấy tiếng liên tục, cô mới lười biếng đưa tay lấy.
Đặt bên tai, khẽ khàng một tiếng, “A lô…”
“Là tôi,” đầu bên kia, một giọng nam vang lên, “Hà Chí Bân.”
Cô thoáng yên lặng, mở mắt nhìn trần nhà, khe khẽ hít một hơi.
“Tìm tôi có việc ư?”
“Ngủ rồi à?”
“Chưa.”
Trong phòng đang đánh mạt chược.
Hà Chí Bân đứng trên ban công ngoài trời, từng tràng cười truyền đến từ phía sau.
Thuốc lá ngậm bên môi, nhìn chằm chằm màn đêm xa xa, anh hỏi, “Muốn hỏi cô thử, tiệm tôi có thú vị không?”
Buổi tối uống hơi nhiều, anh ngà ngà say, tay mò trên người mới phát hiện không mang bật lửa ra.
Khi đang chớm say, nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp, Chung Đình gác mu bàn tay lên trán, “Cảm thấy chẳng thú vị mấy.”
Đầu bên kia cười giễu một tiếng.
Hà Chí Bân lấy điếu thuốc xuống, “Chỗ nào không thú vị? Cô chưa thấy chỗ thú vị đâu, lần sau tôi dẫn cô đi…”
Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng, âm điệu thấp được căn phòng đen kịt yên tĩnh khuếch đại, ngay cả chút khàn khàn trong âm cuối cũng truyền đến một cách tinh tế.
Bên tai chợt tê dại, ánh mắt Chung Đình mơ màng nhìn trần nhà: “Sao có số của tôi?”
Hà Chí Bân nói có phần mờ ám, “Cô không chủ động cho tôi, tôi chỉ có thể tự tìm thôi.”
“Uống rượu xong rồi?”
“Ừm, đang đánh bài. Ra ngoài hút điếu thuốc, đột nhiên nghĩ đến cô nên gọi cho cô.”
Mấy giây tiếp theo, hai đầu điện thoại đều im lặng.
Chung Đình đứng lên khỏi giường, bước chân như đi trên mây đi đến bên cửa sổ. Dưới màn đêm, từng tòa nhà với những đường nét mơ hồ, chỉ có rất ít cửa sổ còn đang sáng, trong bóng tối, hết thảy mọi thứ không rõ ràng.
Hà Chí Bân nghe thấy tiếng luồng không khí bên kia thay đổi, “Tại sao không nói chuyện?”
“Nói cái gì?”
Anh cười cười, “Không nói chuyện với tôi ư?”
Lớp kính trước mặt như một chiếc gương, Chung Đình lẳng lặng nhìn bản thân mình phản chiếu trên đó, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ. Trong bầu không khí yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng hít thở của mình và tiếng hít thở đầu bên kia điện thoại, khe khẽ giao nhau.
Gương mặt của người đàn ông xuất hiện trong đầu, Chung Đình nói, “Được rồi, không còn sớm nữa, tôi phải ngủ đây.”
“Đi ngủ đi.”
Giọng Hà Chí Bân có vẻ lạnh lùng, “Nhớ lưu số này, lần sau gọi nữa đừng có không biết tôi là ai.”
Bình luận truyện