Đoàn Tàu Thủy Tinh

Chương 58: Tạm biệt



Bên phía Thượng Hải nhiều ngày không có tin tức của Chung Đình, cuối cùng gọi điện thoại.

“Chúc mừng năm mới.” Chung Đình đang đi ra khỏi văn phòng luật sư, bị một cơn gió rét xộc vào mũi. Ho khan vài tiếng, cô nói, “Xin lỗi, bên tôi có chút việc, tạm thời không đi được, quên nói với anh một tiếng.”

“Không sao. Ngày nào đó cô thật sự không cần đến tìm tôi, thì tôi nên vui mừng đấy. Còn thuốc không?”

“Còn.”

“Vậy thì tốt, hết thì tôi gửi cho cô một ít.”

Chung Đình cười một tiếng, “Tri kỷ tốt.”

Đầu bên kia cũng cười một tiếng, “Không phục vụ tốt thì sao kiếm tiền được. Gần đây có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”

“Không có, đều ổn cả.”

“Vậy thì tốt, trước tiên không nói chuyện với cô, lát nữa sẽ có bệnh nhân tới. Có vấn đề gì nhớ gọi cho tôi, không được chơi trò mất tích như vậy nữa.”

Cúp điện thoại xong, Chung Đình đến tiệm bánh ven đường mua cà phê và bánh ngọt. Ngồi trên xe, cô nghĩ đến lời luật sư nói, vụ án nhanh nhất phải đến đầu mùa xuân mới mở phiên tòa được.

Bên đường người qua người lại, cô vén tay áo lên.

Hai ngày nay vết thương lành lại, thường hay ngứa râm ran vào ban đêm, bất giác, vảy máu trên vết sẹo đã tróc ra.

Tết đã hết, tháng Hai cũng đã qua hơn nửa.

Chung Đình dẫn Chung Thấm về đảo Giang Tâm.

Ngay giờ trưa, có mấy người bạn đến nhà, đang hút thuốc nói chuyện phiếm bên bàn ăn, chờ dọn cơm. Hai chị em vừa vào cửa, người bên bàn ăn nhìn hết sang, hai người đồng thời sửng sốt.

Bố Chung cười nói: “Sao còn giống như chưa lớn vậy, không biết gọi à.”

Người đàn ông ngồi cạnh bố Chung có hai bên tóc mai bạc trắng, chăm sóc thỏa đáng. Ông ấy mặc chiếc áo len màu xám, cổ áo sơ mi màu xanh nhạt lộ ra ngoài, khí chất nho nhã.

Ông ấy nhìn họ, “Có còn nhận ra không?”

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Chung Đình rốt cuộc ý thức được, hình ảnh trước mắt không phải ảo giác. Trán như nổ tung, cô nhìn khuôn mặt người đàn ông, đứng yên tại chỗ. Ánh mắt ông ấy và cô chạm vào nhau, ông để lộ nụ cười mỉm của trưởng bối, rồi như không có chuyện gì xảy ra chuyển qua người Chung Thấm.

Chung Thấm hơi ngập ngừng gọi một tiếng, “Thầy Nghiêm?”

Người đàn ông mỉm cười, đuôi mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, “Gọi chú Nghiêm là được rồi.”

Vợ ông ấy ngồi cạnh mẹ Chung, nhìn hai chị em, rồi nhìn mẹ Chung cảm thán, “Là con gái lớn hết rồi, đi trên đường chắc chắn không nhận ra đâu. Thấm Thấm, cháu mấy tháng rồi?”

Buổi trưa ăn cơm xong, mẹ Chung lên lầu, thấy một mình Chung Đình ngồi phơi nắng trên ban công nhỏ.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, rọi sáng khuôn mặt cô. Mẹ Chung hỏi vừa rồi cô ăn no chưa, có phải không ngon miệng không.

“Hai ngày nữa chú Nghiêm của con sẽ diễn tấu trong buổi hòa nhạc năm mới ở nhà hát, hỏi hai đứa có đi xem không, do tòa thị chính tổ chức.”

“Con không đi.”

Nhìn sắc mặt con gái, mẹ Chung ngồi xuống bên cạnh: “Biết năm nay con đón Tết không vui. Chuyện của Tiểu Hà bố mẹ cũng lo mà, nhưng con không được thất lễ trước mặt mấy trưởng bối như vậy. Dù sao trước đây chú Nghiêm của con cũng là thầy của hai đứa, thái độ như con làm chúng ta có vẻ rất không có gia giáo.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Sau khi vợ chồng Nghiêm Tránh rời khỏi không bao lâu, Chung Đình và Chung Thấm cũng đi.

Trên đường về, Chung Thấm kẹp vé buổi hòa nhạc lên tấm che nắng của ghế phụ, “Bây giờ em không đi nơi thế này được, chị tìm hai người bạn đi xem đi. Hôm nay chị xị mặt với cả nhà thầy Nghiêm, khiến bố mẹ hơi ngượng đấy. Lúc ăn cơm, chú ấy nghe nói bây giờ chị đang làm việc giáo dục đàn dương cầm, vui lắm.”

Chung Đình mím môi, không nói lời nào.

“Con trai lớn của chú ấy bị ung thư dạ dày, lần này họ đặc biệt dẫn anh ấy về nước chăm sóc. Ăn cơm xong em thấy dì Tống nói chuyện với mẹ trong bếp, khóc luôn rồi. Vô cùng đáng thương.”

Lúc này người trên ghế lái mới có chút phản ửng, hỏi lạnh tanh, “Sao không ở nước ngoài điều trị?”

Giọng điệu châm biếm của Chung Đình khiến Chung Thấm nhất thời hơi kinh ngạc, nhưng cũng giải thích, “Nghe ý khi nói chuyện thì là sắp không được rồi mới dẫn anh ấy về thử khám Đông y. Chị nhớ trước đây bố có người bạn, gia đình mấy đời làm bác sĩ Đông y không, hình như còn từng chữa khỏi bệnh ung thư đấy. Về sau gia đình ấy đi Sơn Tây rồi. Bây giờ họ muốn tìm gia đình đó.”

Sau khi đưa Chung Thấm về nhà, Chung Đình dạo trên đường một vòng lung tung không có mục đích.

Trở lại studio, nhân viên đang tan làm.

Mọi người đi rồi, cô ngồi trong studio yên tĩnh không người. Ánh đèn hắt xuống, cây đàn dương cầm tam giác đặt giữa studio sáng bóng đen kịt, trang nghiêm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật không thể chạm vào.

Cô đi tới đưa tay ra, dường như muốn vuốt ve. Một thoáng đầu ngón tay gần chạm vào, cô như lại thay đổi suy nghĩ, gắng gượng dừng lại trong không khí.

Buổi hòa nhạc năm mới, nhà hát nho nhỏ chật kín người. Người đàn ông vừa diễn tấu xong đi vào hậu đài, có nhân viên làm việc tới chuyển lời. Đi ra khỏi nhà hát, xa xa có chiếc xe nhá đèn với ông.

Ông xoay người.

Chiếc Ford màu bạc chạy vào tiểu khu gần nội thành. Vào thập niên chín mươi, nơi này là khu biệt thự đầu tiên của cả thành phố, cũng được gọi là khu nhà giàu.

Người đàn ông mở cửa bật đèn, bảo Chung Đình vào trước.

“Ông bà cụ trong nhà từng ở đây một khoảng thời gian, sau đó họ ghét nhà lớn, sửa sang lại thì quá phiền phức nên đổi nhà khác. Nếu bố mẹ cháu muốn thật, thì hôm nào đó bảo họ đến xem thử, giá cả gì cũng dễ bàn.”

Giọng đàn ông trung niên trầm thấp nồng đậm, ông nói xong rồi dừng lại nhìn cô.

Chung Đình nhìn lướt qua căn nhà. Ngọn tóc mềm mại bị khăn choàng cọ xát hơi rối, phác thảo dáng hình khuôn mặt cô.

Ông dẫn cô dạo hai phòng, “Bố cục không thay đổi so với trước đây, phòng này vẫn là phòng đàn.”

Cô đi theo ông vào trong.

Ông bật đèn phòng đàn, “Ông bà cụ thấy phòng này nắng đẹp, trước đó muốn đổi thành phòng trà, bị dì cháu giữ lại.”

Kệ sách trọn cả mặt tường vẫn còn đấy, đàn cũng còn đấy. Nằm ở một góc, trên mặt trưng đồ trang trí bằng thủy tinh.

Chung Đình dừng bước.

Như thể biết cô đang nghĩ gì, người đàn ông nói, “Ông bà cụ để đấy.”

Cô đi đến bên cây đàn. Ông đứng phía sau nhìn bóng dáng cô, ý cười trên mặt tan theo.

Bàn tay trắng nõn vuốt ve nắp đàn đen nhánh, tới, lui, vô cùng yên lặng. Trong sự trầm mặc rung động, người đàn ông dời mắt khỏi bàn tay cô, hắng giọng.

“Nếu bố mẹ cháu thật sự muốn căn nhà này, thì ra cái giá tượng trưng một chút là được rồi.”

“Không cần khách sáo quá đâu, hai người là bạn bè bao nhiêu năm như vậy, bố tôi ghét nhất là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…” Quay lưng về phía ông, Chung Đình mở nắp đàn, vài nốt nhạc linh tinh bay ra, bầu bạn cùng giọng nói lạnh lẽo từ tốn của cô, “Chỉ là tôi không ngờ, ông dám đến nhà tôi.”

Nghiêm Tránh phát hiện, cho đến giờ phút này, trái tim ông mới bình tĩnh lại. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ông đã biết mục đích của cô.

Thuốc lá và nước hoa đàn ông nhè nhẹ xộc tới từ phía sau, hòa lẫn mùi đồ dùng trong nhà, đồ trang trí tỏa ra, kí ức phủ đầy bụi trong đầu Chung Đình bị cạy ra từng chút một, kéo theo sự rung động cả thể xác và tinh thần.

“Cháu lớn rồi.” Ông đi đến sau lưng cô, lời nói bao phủ tiếng hít thở nhè nhẹ của cô.

Ánh đèn hắt bóng cô xuống đất, nhỏ dài, yếu đuối, giống hệt như cô vào lúc ấy, nhẹ đến mức không có sức mạnh.

Thế nhưng lúc này, giọng nói của bản thân ông còn nhẹ hơn, “Còn tưởng cháu quên hết rồi. Bố cháu nói bây giờ cháu làm giáo dục đàn dương cầm, tôi nghe rất kinh ngạc. Không ngờ cháu còn dám đụng vào đàn.

Cháu mãi mãi sẽ không biết được cháu đã lãng phí bao nhiêu năng khiếu, cháu cũng sẽ không biết tôi từng gửi gắm kì vọng bao nhiêu vào cháu. Tất cả những thứ này là do bản thân cháu vứt bỏ. Chung Đình, cháu không trách ai được.”

Lần đầu tiên nhìn cô đánh đàn là ở ngay trong căn phòng này. Ông mãi không quên.

Sau đó ông chưa từng gặp ai đánh đàn hay hơn cô nữa, cũng không có sự thông minh về phương diện đó sớm hơn cô.

Ông vẫn nhớ, cô cúi đầu ngồi bên cây đàn, cái cổ và tai lộ ra dưới mái tóc đen trắng đến lóa mắt. Tuổi trẻ, xinh đẹp, thuần khiết, tựa như một khúc ca của ngày xuân.

Người thiếu nữ không am hiểu việc đời, còn giống âm nhạc hơn cả âm nhạc.

Sự vật xinh đẹp, ai mà không muốn chiếm giữ?

Không thể trách ông được. Ông chưa bao giờ ép buộc thật sự. Ông chỉ là người đưa, người dẫn dắt.

Không ai có thể tăng thêm tất cả dục vọng, tội ác trong nhân tính lên người một mình ông.

Không ai có thể.

Nhìn gáy người phụ nữ, ông nói với cô, cũng tự nói với mình, “Từ đầu đến cuối, đôi bên tình nguyện.”

Chung Đình chỉ nghe, không nói lời nào.

Không cách nào khống chế, rất nhiều hình ảnh hiện ra trong đầu. Sợ hãi, tội ác, những hình ảnh khiến người ta buồn nôn, chúng ở hết nơi đây, trong căn phòng này, ở sau lưng cô. Bắt cô xoay người, bắt cô đối mặt.

“Trong cuộc đời, điều quan trọng nhất là gì?”

Cô xoay người.

Là tình yêu và trách nhiệm.

Dưới ánh đèn, người đàn ông nhìn cô. Ông cụp mắt, trên mặt nếp nhăn ngang dọc, già yếu mà mệt mỏi.

Bỗng nhiên, lòng Chung Đình bình yên lạ thường, bình yên đến mức ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cô ý thức được: Hóa ra, chỉ suýt một chút nữa thôi.

Chỉ suýt một chút nữa thôi, cô đã sống thành một người như ông ta.

“Tôi luôn cho rằng ông thật sự không biết sợ. Bây giờ tôi yên tâm rồi.”

Bị chọc vào nỗi đau trong lòng, sự điên cuồng ngang ngược hiện lên nơi đáy mắt người đàn ông. Ông giơ tay một cái, món đồ trang trí bằng thủy tinh trên cây đàn bị hất bay, đập vào tường, mảnh vụn tung tóe.

Tóc rũ xuống trán, mặt ông đỏ lên, chỉ vào mặt cô: “Đừng giả vờ làm thánh nhân trước mặt tôi! Không ai có thể xét xử tôi!”

“Ông sai rồi, Nghiêm Tránh. Không có ai đến xét xử ông cả. Người đang làm, là ông trời đang nhìn.” Chung Đình căm tức nhìn ông với vẻ không hề sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Trước khi đến tôi đang nghĩ, có nên ra tay làm chút gì đó không. Nhưng tôi lại nói với mình, đừng gấp, đừng gấp. Không phải không trả thù, chưa đến lúc mà thôi.”

“Được!”

Người đàn ông mệt mỏi gật đầu, đột nhiên từ từ cười lên, “Nếu đã hận như vậy, sao không xông vào tôi đi, xông vào tôi đi… Tới đi!”

Mặt mày ông dữ tợn, ông đập mạnh phím đàn, tiếng ù ù khổng lồ vang vọng trong không khí.

Chung Đình đi ra ngoài, ông cố gắng túm cánh tay cô, bị cô đẩy ra.

Chiếc ghế đàn bị đụng ngã, ông ngã ngồi dưới đất. Cô đi ra ngoài.

Tiếng đàn như giả như thật truyền đến bên tai, đứng yên bên cửa một hồi, cuối cùng cô quay đầu lại.

Trong thoáng chốc, trước mắt biến thành cảnh hoàng hôn.

Ánh mặt trời hắt vào từ ngoài cửa sổ, cô gái ngồi trên băng ghế xoay người, tiếng đàn dừng lại.

Đôi mắt sáng ngời của cô gái nhìn cô, trong veo và ngây thơ.

Đôi môi cô ấy hé mở.

Những giọt lệ trong mắt rơi xuống, Chung Đình hỏi, bạn nói gì.

Đôi môi đỏ hồng ấy hé mở lần nữa. Lần này, cô nghe rõ giọng nói đó.

Nhẹ nhàng, đến từ đáy lòng.

“Tôi tha thứ cho bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện