Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 27: Anh trai đến thăm
Editor: Băng ngàn năm
Đây đều là những thứ lung tung. Diệp Chi ném điện thoại di động sang một bên, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mặc dù xem không hiểu câu cuối cùng mẹ cô PS là có ý gì, nhưng cô hiểu tối nay cô phải gặp mặt Kỷ Lâm.
Sao lại cố tình phải có chuyện ngay lúc này nhỉ? Diệp Chi hung hăng đập bàn một cái, buồn bực thở dài. Ngay cả nghĩ làm bộ như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng cô thật không có cách nào làm được.
Truy cứu nguyên nhân, nụ hôn của Kỷ Lâm tối ngày hôm qua đã để cho cô ấn tượng quá sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cô cùng đàn ông hôn môi khi cô tỉnh táo, mặc dù cô không có tình cảm gì đặc biệt đối với Kỷ Lâm, nhưng bị hôn xong, cô lại giống như thời thời khắc khắc đều muốn anh.
Lúc đánh răng nhớ, lúc ăn nhớ, ngay cả đi nhà cầu cũng muốn.
Diệp Chi vỗ trán, hung hăng vỗ ngực hai cái, cuối cùng phun ra cơn giận trong ngực. Thôi, đi một bước tính một bước, thoát được một lần cũng không trốn thoát được cả đời. Chỉ cần Hoàn Tử còn học Taekwondo ở võ đường, cô không thể tránh tiếp xúc với Kỷ Lâm được, binh đến tướng chặn, không phải là tỏ tình, sợ cái gì. Dù sao quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.
Diệp Chi dùng suốt thời gian cả một ngày chăm chút lại tâm tình của mình, cuối cùng cũng có thể bước chân vào võ đường, trên mặt giờ như sóng yên biển lặng, cho dù cô đứng ở trước mặt Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cũng không thể nhìn ra cảm xúc chân chính trong đáy lòng cô.
“Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền anh, hẹn gặp lại.” Diệp Chi vừa đến võ đài, liền đi tới bên cạnh Hoàn Tử, nhanh chóng mang giày lại cho con trai, nắm tay Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm lên tiếng chào muốn đi.
“Đợi đã nào....” Kỷ Lâm thông minh, sao có thể không nhìn ra Diệp Chi đang tránh anh, dĩ nhiên không thể để cho cô cứ thế mà đi. Anh tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Diệp Chi, giọng điệu rất nhẹ, nhưng không cho cự tuyệt, “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Xin lỗi, bà ngoại Hoàn Tử đã làm cơm chờ chúng tôi rồi.” Diệp Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cự tuyệt, không khó nghe ra trong đó có ý vị từ chối cứng ngắc.
Nhưng Kỷ Lâm không chấp nhận, giống như bị cự tuyệt chính là người khác không phải anh. Anh cầm một tay khác của Hoàn Tử, cúi đầu nhìn Hoàn Tử, “Hoàn Tử, tối nay muốn ăn cái gì? Hải sản? Hay là thịt?”
Cùng nhau chung sống hơn hai mươi ngày, Kỷ Lâm rất yêu thích Hoàn Tử, ít nhiều hiểu rõ đứa bé, tự nhiên biết đứa trẻ thích ăn thịt.
Hợp ý, không tin cách làm không đúng.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Hoàn Tử bỗng dãn ra, nhìn anh rồi nhìn Diệp Chi, lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nhỏ giọng nói: “Thịt? Ở KFC có rất nhiều thịt.”
Bình thường Diệp Chi đối với Hoàn Tử rất kiên nhẫn dịu dàng, nhưng trên thực tế lại quản con trai rất nghiêm, thức ăn nhanh giống như là KFC, MacDonald…… nhất định không cho cậu ăn. Vì vậy Hoàn Tử đã lớn như vậy nhưng chưa từng một lần ăn những món ăn nhanh đó.
Cậu thường nghe Vu Thành Bác nói các loại đồ ăn trong KFC, Pizza Hut,… trong lòng đã sớm hâm mộ, mặc dù cậu rất muốn mẹ dẫn cậu đi, nhưng lại sợ mẹ không có tiền, vì vậy giấu ở trong lòng không dám nói.
Lần này rốt cuộc mượn Kỷ Lâm đem tâm nguyện trong lòng nói ra. Bà ngoại nói có thể lái xe là người có tiền, huấn luyện viên Kỷ có tiền, còn muốn làm ba mới của mình, mình xin dẫn mình đi ăn một bữa KFC cũng sẽ không ăn chết?
Nghe vậy, khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, thì ra Hoàn Tử muốn ăn KFC, đừng nói là muốn ăn một bữa, dù là muốn một cửa hàng anh cũng sẽ cho cậu.
Huống chi...... Hoàn Tử muốn đi, anh cũng không tin Diệp Chi có thể bỏ mặc con trai rồi về nhà.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỷ Lâm lập tức hưng phấn, thậm chí quên hỏi ý kiến Diệp Chi, đã nói: “Tốt, gần đây có một cửa hàng KFC, huấn luyện viên lập tức dẫn cháu đi.”
Ánh mắt Hoàn Tử sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chi cầu khẩn, con ngươi nhỏ dài trong suốt giống như con sóc con, Diệp Chi nhìn thoáng qua không thể cự tuyệt.
Diệp Chi vẫn luôn muốn làm một người mẹ tốt để cho mình đứa bé cuộc sống khoái khoái lạc lạc, nhưng tính tình Hoàn Tử thật sự là quá lạnh nhạt, lại quá hiểu chuyện, thậm chí rất nhiều lần Diệp Chi cũng không biết Hoàn Tử có phải là mình sinh ra hay không.
Cô liếc Kỷ Lâm một cái, mặc dù biết rõ Kỷ Lâm cố ý hỏi ý kiến của Hoàn Tử, tuy nhiên thế nào cũng không tức giận được, chỉ bằng việc Kỷ Lâm có thể làm cho Hoàn Tử vui vẻ, cô không thể sinh ra ác cảm với anh được.
“Đi, nhưng chỉ một lần này thôi, loại đồ ăn này không thể ăn nhiều, không có dinh dưỡng, biết không?” Diệp Chi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghiêm túc.
“Dạ.” Hoàn Tử vội vàng gật đầu không ngừng, cầm tay Diệp Chi với Kỷ Lâm đi ra cửa, bước chân so bình thường nhanh hơn không ít, giống như rất nôn nóng, lúc này lại giống như những đứa con nít khác rồi.
Trong sân trường đại học C cũng không có nhiều sinh viên, ba người Diệp Chi tựa như người một nhà, hơn nữa ba người dáng dấp cũng không tệ, nên dọc theo đường đi khiến không ít người quay đầu lại nhìn.
Thỉnh thoảng còn sẽ có học sinh đi tới chào hỏi với Kỷ Lâm, mang trên mặt nụ cười mập mờ rõ rành rành, thậm chí còn có tiểu tử to gan lớn mật, trực tiếp nhìn Diệp Chi kêu ‘sư mẫu’, làm cho Diệp Chi mặt đỏ tới mang tai, muốn giải thích cũng không thể tùy tiện chen lời với người ta, chỉ có thể lúng túng đứng ở một bên, quả thật hận không thể lập tức đến KFC ngay.
Lúc bọn họ đi tới quán thì cũng không đông lắm, chỉ có vài cặp đang ngồi ở trong góc nói chuyện với nhau, nghe tiếng mở cửa thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn. Kỷ Lâm đem thực đơn đặt vào trong tay Hoàn Tử, sợ đứa trẻ không biết chữ, từ từ đọc cho cậu nghe từng món một.
“Cái này là cánh gà nướng Orléans, ừ giống như trên hình ảnh này, mùi vị rất thơm cực kỳ thơm, so với thịt bò kho tương mà Hoàn Tử ăn còn thơm hơn. Cái này là khoai tây chiên, cái này gọi là bánh trứng, Éc...... Huấn luyện viên cũng chưa nếm qua món này......”
Một lớn một nhỏ đứng ở trước quầy nhìn thực đơn nghiêm túc nghiên cứu, giống như ăn một bữa KFC là chuyện vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt Diệp Chi nhìn Kỷ Lâm hơi phức tạp.
Đây đều là những thứ lung tung. Diệp Chi ném điện thoại di động sang một bên, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mặc dù xem không hiểu câu cuối cùng mẹ cô PS là có ý gì, nhưng cô hiểu tối nay cô phải gặp mặt Kỷ Lâm.
Sao lại cố tình phải có chuyện ngay lúc này nhỉ? Diệp Chi hung hăng đập bàn một cái, buồn bực thở dài. Ngay cả nghĩ làm bộ như chưa từng xảy ra cái gì, nhưng cô thật không có cách nào làm được.
Truy cứu nguyên nhân, nụ hôn của Kỷ Lâm tối ngày hôm qua đã để cho cô ấn tượng quá sâu sắc. Đó là lần đầu tiên cô cùng đàn ông hôn môi khi cô tỉnh táo, mặc dù cô không có tình cảm gì đặc biệt đối với Kỷ Lâm, nhưng bị hôn xong, cô lại giống như thời thời khắc khắc đều muốn anh.
Lúc đánh răng nhớ, lúc ăn nhớ, ngay cả đi nhà cầu cũng muốn.
Diệp Chi vỗ trán, hung hăng vỗ ngực hai cái, cuối cùng phun ra cơn giận trong ngực. Thôi, đi một bước tính một bước, thoát được một lần cũng không trốn thoát được cả đời. Chỉ cần Hoàn Tử còn học Taekwondo ở võ đường, cô không thể tránh tiếp xúc với Kỷ Lâm được, binh đến tướng chặn, không phải là tỏ tình, sợ cái gì. Dù sao quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.
Diệp Chi dùng suốt thời gian cả một ngày chăm chút lại tâm tình của mình, cuối cùng cũng có thể bước chân vào võ đường, trên mặt giờ như sóng yên biển lặng, cho dù cô đứng ở trước mặt Kỷ Lâm, Kỷ Lâm cũng không thể nhìn ra cảm xúc chân chính trong đáy lòng cô.
“Huấn luyện viên Kỷ, làm phiền anh, hẹn gặp lại.” Diệp Chi vừa đến võ đài, liền đi tới bên cạnh Hoàn Tử, nhanh chóng mang giày lại cho con trai, nắm tay Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm lên tiếng chào muốn đi.
“Đợi đã nào....” Kỷ Lâm thông minh, sao có thể không nhìn ra Diệp Chi đang tránh anh, dĩ nhiên không thể để cho cô cứ thế mà đi. Anh tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt Diệp Chi, giọng điệu rất nhẹ, nhưng không cho cự tuyệt, “Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Xin lỗi, bà ngoại Hoàn Tử đã làm cơm chờ chúng tôi rồi.” Diệp Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức cự tuyệt, không khó nghe ra trong đó có ý vị từ chối cứng ngắc.
Nhưng Kỷ Lâm không chấp nhận, giống như bị cự tuyệt chính là người khác không phải anh. Anh cầm một tay khác của Hoàn Tử, cúi đầu nhìn Hoàn Tử, “Hoàn Tử, tối nay muốn ăn cái gì? Hải sản? Hay là thịt?”
Cùng nhau chung sống hơn hai mươi ngày, Kỷ Lâm rất yêu thích Hoàn Tử, ít nhiều hiểu rõ đứa bé, tự nhiên biết đứa trẻ thích ăn thịt.
Hợp ý, không tin cách làm không đúng.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo của Hoàn Tử bỗng dãn ra, nhìn anh rồi nhìn Diệp Chi, lại nhìn Kỷ Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nhỏ giọng nói: “Thịt? Ở KFC có rất nhiều thịt.”
Bình thường Diệp Chi đối với Hoàn Tử rất kiên nhẫn dịu dàng, nhưng trên thực tế lại quản con trai rất nghiêm, thức ăn nhanh giống như là KFC, MacDonald…… nhất định không cho cậu ăn. Vì vậy Hoàn Tử đã lớn như vậy nhưng chưa từng một lần ăn những món ăn nhanh đó.
Cậu thường nghe Vu Thành Bác nói các loại đồ ăn trong KFC, Pizza Hut,… trong lòng đã sớm hâm mộ, mặc dù cậu rất muốn mẹ dẫn cậu đi, nhưng lại sợ mẹ không có tiền, vì vậy giấu ở trong lòng không dám nói.
Lần này rốt cuộc mượn Kỷ Lâm đem tâm nguyện trong lòng nói ra. Bà ngoại nói có thể lái xe là người có tiền, huấn luyện viên Kỷ có tiền, còn muốn làm ba mới của mình, mình xin dẫn mình đi ăn một bữa KFC cũng sẽ không ăn chết?
Nghe vậy, khóe môi Kỷ Lâm hơi nhếch lên, thì ra Hoàn Tử muốn ăn KFC, đừng nói là muốn ăn một bữa, dù là muốn một cửa hàng anh cũng sẽ cho cậu.
Huống chi...... Hoàn Tử muốn đi, anh cũng không tin Diệp Chi có thể bỏ mặc con trai rồi về nhà.
Nghĩ như vậy, trong lòng Kỷ Lâm lập tức hưng phấn, thậm chí quên hỏi ý kiến Diệp Chi, đã nói: “Tốt, gần đây có một cửa hàng KFC, huấn luyện viên lập tức dẫn cháu đi.”
Ánh mắt Hoàn Tử sáng lên, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Diệp Chi cầu khẩn, con ngươi nhỏ dài trong suốt giống như con sóc con, Diệp Chi nhìn thoáng qua không thể cự tuyệt.
Diệp Chi vẫn luôn muốn làm một người mẹ tốt để cho mình đứa bé cuộc sống khoái khoái lạc lạc, nhưng tính tình Hoàn Tử thật sự là quá lạnh nhạt, lại quá hiểu chuyện, thậm chí rất nhiều lần Diệp Chi cũng không biết Hoàn Tử có phải là mình sinh ra hay không.
Cô liếc Kỷ Lâm một cái, mặc dù biết rõ Kỷ Lâm cố ý hỏi ý kiến của Hoàn Tử, tuy nhiên thế nào cũng không tức giận được, chỉ bằng việc Kỷ Lâm có thể làm cho Hoàn Tử vui vẻ, cô không thể sinh ra ác cảm với anh được.
“Đi, nhưng chỉ một lần này thôi, loại đồ ăn này không thể ăn nhiều, không có dinh dưỡng, biết không?” Diệp Chi cố gắng làm cho giọng nói của mình nghiêm túc.
“Dạ.” Hoàn Tử vội vàng gật đầu không ngừng, cầm tay Diệp Chi với Kỷ Lâm đi ra cửa, bước chân so bình thường nhanh hơn không ít, giống như rất nôn nóng, lúc này lại giống như những đứa con nít khác rồi.
Trong sân trường đại học C cũng không có nhiều sinh viên, ba người Diệp Chi tựa như người một nhà, hơn nữa ba người dáng dấp cũng không tệ, nên dọc theo đường đi khiến không ít người quay đầu lại nhìn.
Thỉnh thoảng còn sẽ có học sinh đi tới chào hỏi với Kỷ Lâm, mang trên mặt nụ cười mập mờ rõ rành rành, thậm chí còn có tiểu tử to gan lớn mật, trực tiếp nhìn Diệp Chi kêu ‘sư mẫu’, làm cho Diệp Chi mặt đỏ tới mang tai, muốn giải thích cũng không thể tùy tiện chen lời với người ta, chỉ có thể lúng túng đứng ở một bên, quả thật hận không thể lập tức đến KFC ngay.
Lúc bọn họ đi tới quán thì cũng không đông lắm, chỉ có vài cặp đang ngồi ở trong góc nói chuyện với nhau, nghe tiếng mở cửa thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn. Kỷ Lâm đem thực đơn đặt vào trong tay Hoàn Tử, sợ đứa trẻ không biết chữ, từ từ đọc cho cậu nghe từng món một.
“Cái này là cánh gà nướng Orléans, ừ giống như trên hình ảnh này, mùi vị rất thơm cực kỳ thơm, so với thịt bò kho tương mà Hoàn Tử ăn còn thơm hơn. Cái này là khoai tây chiên, cái này gọi là bánh trứng, Éc...... Huấn luyện viên cũng chưa nếm qua món này......”
Một lớn một nhỏ đứng ở trước quầy nhìn thực đơn nghiêm túc nghiên cứu, giống như ăn một bữa KFC là chuyện vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt Diệp Chi nhìn Kỷ Lâm hơi phức tạp.
Bình luận truyện