Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 52



Cái này là bảo vệ? Chậc chậc, cô gái thật đúng là hay thay đổi, anh không cần kết hôn, mỗi ngày đoán tâm tư của phụ nữ thật sự là mệt chết người.

“Giúp cô đánh thức Kỷ Lâm, cô không phải là không tin tôi nói sao? Vậy hãy để cho chính miệng Kỷ Lâm nói cho cô nghe.” Bạch Kỳ nháy nháy mắt vô sỉ nói: “A… Không có tỉnh, vậy để tôi đạp một cái nữa.”

“Tôi...Tôi tin là được chứ gì.” Tầm mắt của Diệp Chi cố gắng lướt qua bả vai Kỷ Lâm liếc Bạch Kỳ, nói “Đừng có đạp.”

“Đau ḷng?” Bạch Kỳ trêu chọc Diệp Chi rồi thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Diệp Chi, tôi thấy cô đối với Kỷ Lâm rất tốt.”

Diệp Chi: “.!? ”

“Cho nên tối nay Kỷ Lâm phiền cô rồi.” Bạch Kỳ nhanh chóng ném một câu rồi bước chân nhanh đi như chạy trốn.

Ngay lúc này, Kỷ Lâm lại đẩy Diệp Chi, xoay người sững sờ, ngơ ngẩn chạy về phía Bạch Kỳ.

“Ha ha, cậu đã tỉnh rượu.” Bạch Kỳ nhìn mặt của Kỷ Lâm nghiêm túc kỳ cục, cười khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong lòng lại như một vạn con ngựa đang chạy qua.

Anh ta tỉnh, anh ta thế nhưng lại tỉnh. Như vậy mình mới vừa nhân cơ hội đạp anh ta một cước không phải anh ta cũng biết sao? Làm thế nào bây giờ? Như thế nào mới có thể che giấu được đây?

Aizzz ui, không được, tay của đoàn trưởng đã níu lấy cổ áo của mình rồi. Phải nhanh nghĩ biện pháp.

Đại não Bạch Kỳ nhanh chóng vận chuyển, vắt hết óc nghĩ mưu kế, nhưng không đợi anh nghĩ ra được thì nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng nôn mửa.

Cơ thể Bạch Kỳ cứng ngắc cúi đầu, thì chỉ thấy Kỷ Lâm đang cầm áo của mình, vui vẻ ói lên người mình.

“Tiên sư mày Kỷ Lâm.” Bạch Kỳ cắn răng nghiến lợi, sầm mặt lại nhưng cũng không biết là mình đang tức giận hay chán ghét.

“Rác…Thùng rác thật là trắng......” Kỷ Lâm ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái, lẩm bẩm nói.

“Mẹ nó chứ cái gì mà thùng rác.” Bạch Kỳ nhìn ngực mình toàn đồ nôn mửa, quả thật hận không thể dùng kim vá cái miệng của Kỷ Lâm lại.

Mình có chỗ nào giống như thùng rác hả? Anh rõ ràng cách Diệp Chi rất gần, tại sao không nôn trên người Diệp Chi? Hôm nay coi như anh đã nhìn rõ được anh em đều là cái rắm. Ở trong mắt Kỷ Lâm chỉ có Diệp Chi mới là quan trọng nhất.

Tay Bạch Kỳ run run cởi áo của mình ra, tức giận nhét vào trong thùng rác rồi ở trần mang theo oán khí tràn ngập đi về.

Đợi chút, Bạch Kỳ đi thì Kỷ Lâm phải làm thế nào? Diệp Chi lúng ta lúng túng đi tới bên cạnh Kỷ Lâm, đột nhiên cảm thấy mình lên phải thuyền giặc rồi.

Diệp Chi đỡ Kỷ Lâm vào nhà, mẹ Diệp đã ngừng khóc, hai người đang im lặng ngồi trên ghế sa lon nghĩ đến con trai mình, thấy cô dìu Kỷ Lâm vào nhà thì sửng sốt nhưng trong miệng cũng không nói gì.

“Ba, thật xin lỗi, anh trai......” Đối với việc ba giao phó mà mình không hoàn thành, Diệp Chi cảm thấy áy náy.

“Chi Chi, không cần nói.” Ba Diệp khoát khoát tay mệt mỏi nói: “Về sau không cần phải để ý đến anh trai con nữa, nó từ lâu đã như vậy rồi. Ba và mẹ của con mới vừa cũng đã hiểu ra, đã nhiều năm như vậy, bộ xương già này của chúng ta thật sự không chống chọi nổi nữa rồi, về sau sẽ mắt nhắm mắt mở để cho nó thích làm dạng người nào thì được làm dạng đó thôi.”

“Nhưng ba......” Nhìn bộ dáng ba mẹ như già nua hẳn đi trong nháy mắt, trong lòng Diệp Chi khó chịu, tuy nhiên cô không biết an ủi bọn họ thế nào. Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần lắm rồi, tất cả lời an ủi cô đều đã nói hết.

“Con đỡ Kỷ Lâm vào nhà đi, mẹ và ba con thật sự không sao.” Mẹ Diệp đứng lên đi về phía Diệp Chi xoa nhẹ đầu con gái, nói “Nhiều lần như vậy thì tâm cũng đã chết rồi.”

Bà dừng một lát rồi cau mày nói: “Cậu ta uống rượu? Mùi rượu rất nồng, con nhanh dẫn cậu ta vào nhà vệ sinh đi.”

“Dạ...... Được.” Diệp Chi bị mẹ Diệp đẩy vào phòng vệ sinh. Lúc cô nghe được tiếng khóa cửa ‘Rắc rắc’ ở bên tai vang lên mới tỉnh lại, chẳng lẽ mẹ cô muốn cho cô tắm cho Kỷ Lâm?

Tay chân Diệp Chi luống cuống đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, lúc này đầu mới bắt đầu từ từ hoạt động, tắm cho anh ta như thế nào? Cô khẳng định là cô không thể làm, nhưng Kỷ Lâm mới vừa nôn xong, nhất định phải đánh răng rửa mặt.

Cô mở vòi nước, làm ướt khăn lông rồi nhón chân lên lau mặt cho Kỷ Lâm.

Sau khi Kỷ Lâm uống rượu say lại đứng ở bên ngoài hứng không ít gió lạnh rồi nôn một lần. Lúc này lại bị Diệp Chi dùng nước lạnh lau mặt thì đã tỉnh táo không ít.

Mắt dần dần tỉnh lại, vừa cúi đầu đã đối mặt với ánh mắt của Diệp Chi “Diệp Chi? Chi Chi.”

Ánh mắt của Kỷ Lâm sáng lên, không để ý bản thân đang ở nơi nào, trực tiếp đưa tay nắm bả vai của Diệp Chi, vì kích động nên giọng nói cũng có chút run “Chi Chi, em chịu gặp anh rồi sao? Em không phải là cố ý không nhận điện thoại của anh đúng không? Anh biết em không phải là người như vậy. Vậy mấy ngày nay tại sao em không đưa Hoàn Tử tới học Taekwondo? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Hay là anh trai em đã xảy ra chuyện? Nói cho anh biết, anh giúp em giải quyết.”

Anh liên tiếp đặt ra thật nhiều vấn đề, Diệp Chi lại chỉ lẳng lặng nhìn anh, một câu cũng không trả lời.

Lòng của Kỷ Lâm trầm xuống, tay nắm bả vai Diệp Chi dần dần buông lỏng xuống. Lúc anh muốn buông tay, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Chi.

“Em nhớ anh lắm.”

Trong đại não Kỷ Lâm như có một sợi dây đứt ‘Phịch’ một tiếng, trong nháy mắt anh cảm thấy như trời đất quay cuồng, đầu lưỡi cũng cứng đờ “Cái... cái gì?”

Trong mắt Diệp Chi có giọt lệ chợt lóe lên, rồi đổi đề tài “Anh biết Triệu Thanh Uyển sao?”

“Biết.” Kỷ Lâm theo bản năng gật đầu, đại não không có suy nghĩ, có cái gì thì nói cái đó “Cô gái kia mượn phòng của anh ở, nhưng anh đã để cô đi rồi. Chi Chi, làm sao em biết......”

“Kỷ Lâm.” Diệp Chi cắt đứt lời của anh, ngẩng đầu khẽ gọi tên của anh.

“Cái... cái gì?” Không biết thế nào, Kỷ Lâm hơi khẩn trương.

“Anh hãy để cho em làm bạn gái của anh. Bây giờ em đồng ý.” Cô dừng một lát, lông mi run rẩy không ngừng, trong lòng bàn tay đầy mồ hồi ướt nhẹp, “Anh…Anh còn muốn em làm bạn gái anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện