Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 9
Edit: Tuyết - nguyethoadatuyet
Môi của anh kề sát miệng cô, đột ngột đè mạnh xuống một cái. Đợi đến khi cô không còn giãy dụa nữa, Thịnh Thế cạy miệng cô ra, tùy ý làm bậy trong đó.
Cái hôn của anh càng sâu, càng chặt, cô càng cảm thấy khó thở.
Sự lo lắng tận đáy lòng của Cố Lan San đã vơi đi phần nào, bởi vì biểu hiện này của anh đã nói cho cô biết, cô sắp kiếm được mười ngàn đồng.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, hai người dienndnle,qu.y don dần dần bình tĩnh lại.
Trong phòng vô cùng im lặng, hơi thở của Thịnh Thế có dần trở nên nặng nề.
Cố Lan San biết đây là dấu hiệu hăng hái của anh.
Không phải anh muốn làm thêm một lần nữa chứ?
Cố Lan San còn đang chìm trong suy nghĩ, Thịnh Thế đã có động tác.
Cô sợ mình không chịu nổi. Vả lại, ngày mai cô còn phải đi làm...
Vì thế, lúc Thịnh Thế chuẩn bị bắt đầu, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Thịnh Thế...”
Cô rất ít khi gọi tên anh. Thịnh Thế chợt ngừng lại hành động, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, có chút không vui, “Hả?”. Sau đó, anh tiếp tục với động tác của mình.
Cố Lan San có chút ngại ngùng, nếu nói cả thân người mình đau đớn hết cả thì thật không hay. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng, từ chối một cách dịu dàng nhất, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Môi của anh kề sát miệng cô, đột ngột đè mạnh xuống một cái. Đợi đến khi cô không còn giãy dụa nữa, Thịnh Thế cạy miệng cô ra, tùy ý làm bậy trong đó.
Cái hôn của anh càng sâu, càng chặt, cô càng cảm thấy khó thở.
Sự lo lắng tận đáy lòng của Cố Lan San đã vơi đi phần nào, bởi vì biểu hiện này của anh đã nói cho cô biết, cô sắp kiếm được mười ngàn đồng.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, hai người dienndnle,qu.y don dần dần bình tĩnh lại.
Trong phòng vô cùng im lặng, hơi thở của Thịnh Thế có dần trở nên nặng nề.
Cố Lan San biết đây là dấu hiệu hăng hái của anh.
Không phải anh muốn làm thêm một lần nữa chứ?
Cố Lan San còn đang chìm trong suy nghĩ, Thịnh Thế đã có động tác.
Cô sợ mình không chịu nổi. Vả lại, ngày mai cô còn phải đi làm...
Vì thế, lúc Thịnh Thế chuẩn bị bắt đầu, cô nhẹ nhàng mở miệng, “Thịnh Thế...”
Cô rất ít khi gọi tên anh. Thịnh Thế chợt ngừng lại hành động, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, có chút không vui, “Hả?”. Sau đó, anh tiếp tục với động tác của mình.
Cố Lan San có chút ngại ngùng, nếu nói cả thân người mình đau đớn hết cả thì thật không hay. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng, từ chối một cách dịu dàng nhất, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Bình luận truyện