Đoạt Vị

Chương 15: Rốt cuộc nó muốn gì?



Edit: Ryal

Thang máy chở theo Biên Ý đi thẳng xuống, chẳng biết có bao nhiêu tầng mà nó mãi không dừng lại.

Biệt thự phía trên nằm ở nơi xa xôi vô cùng, Khấu Lệ dẫn y tới đây, đi cùng còn cả Giản Dịch tự xưng là bạn hắn nữa.

Biên Ý không hỏi nhiều, y chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Quan Hi.

Có lẽ do đợi thang máy xuống lâu hơn y nghĩ, nên Biên Ý không nhịn được mà nhớ về đêm qua.

Đêm qua y ngủ cùng Cây Nhỏ, ba người ngủ chung một giường.

Biên Ý cứ ngỡ mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ y vẫn ngon giấc vô cùng.

Nửa đêm Cây Nhỏ đạp chăn, Biên Ý mới tỉnh giấc. Khi dém chăn lại cho bé con, y đụng trúng một cánh tay lạnh lẽo.

Đó là Khấu Lệ.

Thực ra, nửa đêm tỉnh dậy mà thấy bên cạnh là một đôi mắt đen nhánh nhìn mình không chớp thì ai cũng thấy sợ hãi vô cùng, đặc biệt là khi trong cặp mắt ấy chẳng chứa cảm xúc gì.

Nhưng đây là Biên Ý. Y đã trải qua quá nhiều việc, tới mức chẳng hề sợ hãi khi thấy Khấu Lệ nửa đêm không ngủ mà đi nhìn y chằm chằm.

Ngược lại, trong lòng y còn nảy ra ý nghĩ: Một ngày nào đó, mình sẽ lôi theo tên này cùng chết.

Cây Nhỏ đã được đắp chăn đàng hoàng lại trở mình, một cẳng chân gác lên người Biên Ý.

Y sờ khuôn mặt mềm mại của bé con rồi chìm vào giấc ngủ thêm một lần nữa, đêm ấy hết thảy đều bình an.

Thang máy dừng, không có giọng thông báo.

Cửa thang máy nhanh chóng mở ra.

Trước mắt Biên Ý là một con đường trong suốt, bên ngoài là biển và các loài vật sinh sống dưới biển, trông vừa đẹp lại vừa lãng mạn.

Khấu Lệ vẫn đứng bên người y. Trong khoảnh khắc ấy, Biên Ý cứ ngỡ mình đã quay về năm mười tám, mười chín tuổi, y đang hẹn hò với hắn tại công viên dưới đáy biển nào đó.

Nhưng cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Biên Ý bước một bước, ảo giác ấy bèn vỡ vụn như thủy tinh, những mảnh nhỏ không ai ghép lại được.

Đây là một phòng thí nghiệm dưới đáy biển. Khỏi cần nói cũng biết chi phí xây dựng nó chắc chắn cao tận trời, lại không có giấy phép từ phía chính phủ nữa.

Biên Ý cũng chẳng cần đoán xem ai đã xây nên phòng thí nghiệm này.

Quả nhiên chọn địa điểm ghi hình ở nơi này là vì kế hoạch của Khấu Lệ.

Cửa đóng lại thật mạnh, cuối cùng y cũng tới được nơi giam giữ Quan Hi.

Là hai căn phòng trong suốt, chẳng hề riêng tư chút nào, dù người bên trong có mặc quần áo cũng cảm giác như bị lột sạch.

Thiết kế này đúng là…

Quá hợp lòng y.

“Kiệt tác của tôi đấy”. Đột nhiên có người lên tiếng kể công.

Biên Ý nhìn sang, đó là người bạn nom khá kì quặc của Khấu Lệ. Y không nhớ rõ, nhưng hình như người này là một bác sĩ.

Nhìn anh dùng động tác thành thạo mà điều khiển bộ máy đánh thức Quan Hi chẳng biết đang ngủ hay đang hôn mê trên giường, y đã biết – bác sĩ này cũng không phải một bác sĩ bình thường.

Cũng đúng, vật họp theo loài, người chia theo nhóm. Người có thể trở thành bạn Khấu Lệ sao lại là bác sĩ bình thường được.

Biên Ý nhanh chóng dời sự chú ý khỏi Giản Dịch, bởi Quan Hi đã tỉnh.

Bị nhốt tròn một ngày, bàn tay vàng trên người gã đã mất hẳn hiệu lực. Giờ đây, kẻ nằm trên giường mở to hai mắt kia có khuôn mặt và thân hình giống Biên Ý như đúc.

Y đã chăm chú nhìn kẻ này suốt mười sáu năm.

Giờ đây, trong ngực y như có vô số thứ chực trào, sắp tới ngưỡng nổ tung. Chắc thân thể cũng có ý thức tự bảo vệ mình, nên khi tỉnh táo lại, Biên Ý đã phát hiện mình đang chống hai tay lên bức tường thủy tinh, nhìn người trong phòng với ánh mắt căm hận và gương mặt vặn vẹo vô cùng.

Khi trước Quan Hi vẫn đội lốt Văn Tiểu Bạch. Có chiếc mặt nạ kia che lại, Biên Ý vẫn kiềm chế được bản thân, nhưng giờ y đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Hành động y đột ngột làm ra chẳng khiến hai người kia ghé mắt, như thể họ đã đoán trước được tất cả.

Giản Dịch còn thuận tay chỉnh lại nhiệt độ trong phòng.

Bức tường thủy tinh này đương nhiên không phải thủy tinh bình thường, nhưng thiết kế hai căn phòng chẳng hề giống nhau. Tuy phía họ cũng trong suốt nhưng người ở phòng bên kia không thể nhìn thấy được, trừ phi chỉnh lại chế độ phòng.

Quan Hi tỉnh lại, dần tỉnh táo hơn, biểu cảm trên mặt cũng dần chuyển từ mê man sang sợ hãi.

Gã lập tức rời giường, nhưng hình như đã chậm. Gã phát hiện trên tay mình có vài lỗ kim, hơi nhấn xuống là thấy đau đớn vô cùng.

Cơn đau lan ra toàn thân, ngoài cánh tay không ngừng run rẩy, gã còn đau đớn ở nơi khác nữa.

Sắc mặt Quan Hi trắng bệch, hai chân mềm nhũn như bún. Gã gần như bò bốn chân tới một góc phòng, cuộn mình lại.

Chết rồi, chết thật rồi. Gã đã thực sự bị nhà khoa học biến thái bắt được rồi trở thành vật thí nghiệm! Giờ mới chỉ là lấy máu, sau này gã sẽ bị mổ lấy nội tạng, mổ sọ. Trong mấy tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nếu rơi vào tay mấy thiên tài khoa học thì chỉ cần còn cái đầu là không chết được.

Gã sẽ chỉ còn lại cái đầu bị ngâm trong dịch dinh dưỡng.

Quan Hi vùi mặt vào đầu gối, hai tay ôm đầu, há mồm hét không một tiếng động, sợ tới mức không rơi nổi giọt nước mắt nào.

“Quan Hi”.

Giọng nói quen lạ thường khiến gã ngẩng đầu lên.

Nỗi sợ hoàn toàn bao phủ cả người gã, gã quên mất mình phải gọi hệ thống, dùng chút điểm tích còn sót lại để thoát khỏi nơi đây.

Sau đó gã nhìn thấy Biên Ý. Y đứng trong căn phòng thủy tinh bên cạnh, đôi tay chống trên vách tường, nở nụ cười quái dị và dùng ánh mắt đầy căm hận nhìn gã.

Nước mắt Quan Hi cuối cùng cũng tuôn trào. Gã không ngừng lắc đầu cầu xin: “Không không không, xin đừng mà, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin anh tha cho tôi với, tôi không muốn chết không muốn trở thành vật thí nghiệm đâu, cầu xin anh đấy…”.

Biên Ý chẳng nói gì, biểu cảm trên mặt y càng lúc càng kì dị.

Giờ cuối cùng Quan Hi cũng chú ý tới những kẻ đứng cạnh y. Một người là Khấu Lệ, thấy hắn là gã lại sợ hãi rụt sâu vào góc tường dù chẳng còn lấy một chỗ trốn; một người khác gã cũng nhận ra, là người đàn ông đẹp mã gã đã xin giúp đỡ trước khi lâm vào hôn mê.

Làn môi tím tái của Quan Hi run rẩy, từ đáy lòng gã nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, càng lúc càng yếu ớt hơn.

Gã sai rồi, sai thật rồi.

Có những người không thể chinh phục được, bàn tay vàng của hệ thống cũng chẳng phải vạn năng.

Đây là quả báo ư?

Gã vờ như chẳng biết, chưa từng hỏi rằng nguyên chủ đã đi nơi nào. Gã tự nhận mình là vai chính, chiếm lấy tất thảy của Biên Ý.

Nên giờ gã bị Biên Ý bắt giữ, cầm tù.

Gã lấy cớ rằng nhiệm vụ hệ thống đưa ra là không thể không hoàn thành, tán tỉnh hết người này đến người khác, với ai cũng tỏ vẻ mình yêu sâu đậm.

Nên gã mới bị mục tiêu mình mới coi trọng kéo vào lốc xoáy đen ngòm.

Nhưng Quan Hi không phục.

Gã chỉ mới chiếm của Biên Ý một năm, chỉ mới ve vãn hai người đàn ông.

Mà gã lại phải chịu những sự tra tấn kinh khủng đó, không công bằng!

Quan Hi không ý thức được gã lại đang tự lừa dối mình. Rõ ràng gã đã thấy hòn đảo này, đã thấy kết cục dành cho mình, đã đoán được tại sao mình lại sợ Khấu Lệ từ những giây phút đầu tiên gặp mặt.

Nhưng gã lại che mắt mình hết lần này đến lần khác, gã chẳng biết gì, chỉ biết mình quá mức thê thảm.

Gã bị hệ thống lừa, gã bị đuổi theo, bị thế giới này đào thải, còn sắp sửa bị mấy tên điên tra tấn tàn nhẫn, sắp bị ném vào địa ngục.

Rõ ràng tội gã mắc không đáng bị phạt thế này!!!

Biên Ý thu tay về, bình tĩnh lại, biểu cảm điên cuồng trên mặt cũng chậm rãi dịu xuống.

Y lạnh nhạt nhìn Quan Hi đang tuyệt vọng trong căn phòng thủy tinh, khẽ cười.

Y chưa từng cầu xin ư? Rồi chứ, cầu xin hết lần này đến lần khác.

Y bị hệ thống ép nhìn người yêu mình ở bên một kẻ khác, nhìn cuộc đời mình bị cướp đi, trơ mắt nhìn Cây Nhỏ bị hủy hoại.

Những kiêu ngạo và tự tôn của y bị giẫm nát hoàn toàn.

Y đã từng điên cuồng thét chói tai, từng mắng, từng cầu xin nơi gian phòng tối kia. Trong mắt, miệng, mũi, trong cổ họng, trong lục phủ ngũ tạng, thậm chí trong hơi thở của y cũng toàn là máu tươi, nhưng ai để ý tới y? Ai cứu lấy y?

Giờ Quan Hi mới bị nhốt một ngày đã không chịu nổi?

Thả gã ra ư? A.

“Mơ đi”. Biên Ý nhìn chằm chằm Quan Hi trong phòng, y nói rõ từng câu từng chữ, đập tan ảo tưởng trong lòng gã. “Đợi đi, đợi ở đây tròn mười sáu năm. Mày thích cuộc đời của tao đúng không? Đây cũng là một phần cuộc đời tao đấy”.

Biên Ý nhìn Quan Hi xụi lơ như bùn trong góc, cười nhạo rời đi.

Y sẽ không điên, mối thù của y còn chưa kết thúc. Vẫn còn hệ thống và vô vàn kẻ khác phải trả nợ.

Biên Ý đi rồi, Giản Dịch nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Trên mặt hắn chẳng có cảm xúc gì, nhưng nơi đôi mắt sau cặp kính đã cuộn trào như sóng biển.

Giản Dịch rủ mắt, quả nhiên hai tay Khấu Lệ đã nắm chặt lại từ lâu. Trên mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh trông phát sợ, như có thứ gì sắp sửa nổ tung.

Mười sáu năm, Giản Dịch chưa từng nghĩ tới con số đó – nhưng cũng hợp lí, chỉ trong một năm thì hai người kia chẳng thể thay đổi tới mức này được.

Đáng ghét thật đấy, thứ ngoại lai xâm lược này.

Chẳng lẽ nó thích tra tấn người ta ư? Có vẻ không phải, từ việc nó chọn Quan Hi lẫn một loạt hành động hèn hạ sau đó, có thể thấy được rằng nó khinh thường con người vô cùng. Đối với sinh vật mình khinh miệt, chẳng biết người khác ra sao, còn anh không có hứng thú tra tấn.

Thế thì còn một khả năng khác.

Trên người Biên Ý và Khấu Lệ có thứ nó muốn.

Giản Dịch đoán là “và” chứ không phải “hoặc” là có lí do.

Nếu chỉ muốn chiếm lấy thứ gì đó trên người Khấu Lệ, thực ra giết Biên Ý rồi để tên hàng giả Quan Hi đóng đinh bên người hắn là đủ rồi. Thế thì chẳng còn nguy cơ chính chủ chạy thoát phá rối nữa, nó cũng chẳng cần nhốt Biên Ý tròn mười sáu năm.

Nhưng Biên Ý không chết.

Hệ thống không thích tra tấn con người, suy ra nó cần làm vậy. Mà phàm đã là việc cần làm thì nhất định mục đích cũng rõ ràng vô cùng.

Giản Dịch nhìn Khấu Lệ đứng cạnh mình, rồi nhớ lại dáng vẻ điên cuồng của Biên Ý vừa rồi, nó muốn năng lượng tiêu cực chăng?

Suy đoán này chỉ tồn tại vài giây đã bị bác bỏ.

Không đúng, nếu là năng lượng tiêu cực thì Biên Ý và Khấu Lệ hiện giờ chắc chắn có thể cung cấp cho nó nguồn dinh dưỡng dồi dào. Nhưng nó vẫn yếu nhớt, đến cả nhà giam Khấu Lệ tạo ra cũng không trốn được, không thể thoát khỏi đầu Quan Hi.

Giản Dịch nghiêng đầu quan sát Quan Hi trong phòng kính.

Thế rốt cuộc thứ hệ thống này muốn gì?

Nếu mổ não Quan Hi, thì có thể lôi nó ra ngoài không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện