Đoạt Vị
Chương 4: Trở về và chạy trốn
Edit: Ryal
Nổi điên ư?
Dĩ nhiên Biên Ý biết mình không bình thường, nhưng ở lại nơi quỷ quái kia lâu đến vậy, sao y còn có thể bình thường cho được?
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt và nghe được giọng nói của Biên Vũ.
Biên Vũ vẫn luôn muốn có được Khấu Lệ. Điều ấy Biên Ý đã biết từ lâu, nên y chưa từng cho Biên Vũ bất cứ cơ hội nào tới gần gia đình mình. Dù có là Tết nhất lễ lạt, cha bắt y dắt theo chồng con về nhà, y cũng không bao giờ ngồi chung một mâm cơm với gã.
Biên Vũ là con trai mẹ kế, nhỏ hơn Biên Ý ba tuổi. Tuy không được tính là con ngoài giá thú, nhưng lúc cha mẹ Biên Ý ly hôn thì gã đã nằm mẹ nó chễm chệ trong bụng rồi.
Cha Biên Ý ít nhiều gì cũng hổ thẹn, không ép y phải thân thiết với đứa em trai này.
Nhưng Biên Ý không thèm gặp Biên Vũ, gã lại tìm mọi cách nhảy ra trước mặt chồng chồng y.
Lúc Biên Ý còn chưa bị bắt cóc thì những thủ đoạn Biên Vũ có đều chỉ là những trò mèo vụng về, có khi còn bị hai người họ lấy làm cớ tán tỉnh nhau, trừ chữ “thảm” ra thì chẳng hình dung được từ nào khác.
Nhưng sau đó Quan Hi tới. Gã và Biên Vũ thỏa thuận với nhau, mặc kệ Biên Vũ bước vào nhà, mặc kệ Biên Vũ làm đủ trò trước mặt Khấu Lệ.
Việc này có hai mục đích.
Thứ nhất, là qua trò hề của Biên Vũ mà hưởng thụ sự vui sướng khi Khấu Lệ chẳng rung động với bất kì ai ngoài mình; thứ hai, khoe khoang rồi tỏ vẻ ngây thơ đơn thuần. Gã thích chơi cùng Biên Vũ là vì thích những khi Biên Vũ cười với gã một cách giả tạo, trong mắt lại không giấu nổi sự tị nạnh và ghen tuông.
Nếu việc này chỉ dừng ở chỗ tranh giành tình cảm vô vị thì thôi đi, Biên Ý nhìn vào cũng chỉ thấy hai kẻ này buồn cười vô cùng.
Nhưng, cũng chính hai kẻ ngu ngốc lòng đầy hư vinh này, chuyển mục tiêu sang Cây Nhỏ của y.
Biên Vũ giới thiệu cho Quan Hi một nghệ sĩ piano vốn là thiên tài âm nhạc nổi tiếng ở quốc tế, Quan Hi vừa nhìn thấy đã mặc định hắn ta sẽ là mục tiêu cần chinh phục.
Để tạo ra cơ hội, Quan Hi nhờ Biên Vũ mời hắn ta về làm thầy dạy piano cho Cây Nhỏ. Gã Quan Hi trong mắt chỉ toàn đàn ông, chẳng thèm điều tra kín kẽ về tên nghệ sĩ piano kia, cũng chẳng chú ý đến ánh mắt đáng ngờ hắn ta dùng để nhìn Cây Nhỏ.
Biên Ý siết chặt tấm ảnh chụp trên đầu giường, nhắm đôi mắt đầy tơ máu rồi hít sâu một hơn, nhưng ngọn lửa hận đang rừng rực cháy trong lồng ngực y lại chẳng yếu đi chút nào.
Đây là tấm ảnh Khấu Lệ ôm Cây Nhỏ do Biên Ý chụp ở vườn hoa dưới lầu. Ánh mặt trời trong đó lóa mắt vô cùng, hai cha con một kẻ cười dịu dàng, một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên. Chính y đang chụp thì sao? Lúc ấy chắc cũng cười rạng rỡ lắm nhỉ?
Như bị ánh nắng chói chang trong ảnh làm cho lóa mắt, Biên Ý híp mắt đầy đau đớn, rồi đặt khung ảnh về chỗ cũ.
“Nếu em không muốn sau này Cây Nhỏ chỉ có thể vào tù thăm em, thì hãy bình tĩnh lại đi”. Giọng nói Khấu Lệ vang lên từ phía cửa phòng, bình thường hơn khi trước biết bao nhiêu. Dĩ nhiên, đối với Biên Ý, nó vẫn chói tai như vậy.
Biên Ý không biết người đàn ông này đã bước vào từ bao giờ, y cũng chẳng cần biết. Y xốc chăn, căm ghét liếc cái giường, cười mỉa mai: “Nếu không phải vì Cây Nhỏ, anh nghĩ giờ anh còn có thể đứng đó trò chuyện cùng tôi ư?”.
Khấu Lệ im lặng.
Biên Ý lại bật cười đầy nhạo báng. Y thấy Khấu Lệ lại đang dò xét mình, bèn nói: “Sao, không phát biểu gì à? Tôi còn tưởng anh sẽ bảo ‘A Ý, em đã thay đổi rồi’ chứ”.
Khấu Lệ thông minh đến thế, sao có thể không biết y đã thay đổi? Biên Ý thực sự không biết hắn còn phải nghiên cứu mình điều chi.
Không muốn phí sức thêm với người đàn ông này nữa. Biên Ý huých vai Khấu Lệ một cái, rồi tự chuyển sang phòng cho khách nghỉ ngơi.
Sau khi y rời đi, Khấu Lệ bước tới bên giường, rút ra thêm một mảnh thủy tinh dưới gối – cùng loại với mảnh vỡ đã kề vào cổ Biên Vũ, kích thước cũng tương tự, nhưng sắc nhọn hơn nhiều.
Lúc này chú Hoa quản gia tới báo cho Khấu Lệ biết rằng Biên Ý đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách, lại hỏi có cần an ủi Biên Vũ suýt bị Biên Ý dọa chết hay không, và có cần trả lời những câu hỏi của đám người còn đang ở đại sảnh chưa đi hay không.
“Bảo chúng cút hết đi”. Giọng Khấu Lệ rất bình thản, kính mắt vững vàng trên mũi, trông còn có vẻ khá dịu dàng – khác hẳn một Khấu Lệ điên cuồng trước khi Biên Ý quay về. Hắn gỡ tấm ảnh trên đầu giường ra, bẻ nát cái khung rồi ném nó vào thùng rác. “Vứt hết mọi thứ trên giường này đi”.
“Cả cái giường nữa”.
Chú Hoa sửng sốt một hồi lâu, cảm giác như trường hợp này đã từng xảy ra khi trước, nhưng tuổi đã cao nên chẳng thế nào nhớ được.
Ông vâng lệnh, đi gọi người tới dọn dẹp.
Một năm trước, cậu út nhà họ Khấu suýt thì bị anh em giành mất công ty khoa học kĩ thuật sinh vật Sâm Nguyên mà hắn một tay gây dựng. Chỉ trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, ai mà ngờ được hắn lại có thể đạt được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay?
Chú Hoa không phải kẻ ngu dốt, nhưng cũng chẳng tự cho là mình thông minh, chỉ cần làm tốt công việc được giao và lãnh tiền lương đúng hạn là được. Những chuyện khác, ông không thừa hơi hỏi đến.
Biên Ý nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Y cũng từng tới căn phòng dành cho khách này trước đây – những lúc chơi trò người lớn với Khấu Lệ, nhưng chẳng có ai thực sự ngủ lại nơi này.
Lúc trước y cũng chẳng chú ý đến căn phòng này, giờ nhớ lại cũng chẳng nhớ ra điều gì.
Y rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu y liên tục hiện ra gương mặt tươi cười của đứa con bé bỏng, bộ dạng nước mắt cá sấu của Biên Vũ, hình ảnh Khấu Lệ độc ác bóp cổ y. Y sợ khi mình nhắm mắt rồi lại mở ra, cảnh vật trước mắt lại biến thành ba bức tường phẳng phiu và một màn hình thật lớn.
Trong tai Biên Ý cũng là đủ loại âm thanh, trong đó rõ ràng nhất là tiếng Cây Nhỏ gọi ba, và câu nói kia của Khấu Lệ.
Mười bảy năm? Cuối cùng cũng quay lại?
Khấu Lệ cũng sống lại ư? Sớm hơn y một năm? Hay do y nhớ nhầm khoảng thời gian ngày ấy?
Biên Ý xoay người, bàn tay phải đặt trước ngực nắm chặt một chiếc nĩa nhỏ tinh xảo, ít nhiều gì cũng giúp y có cảm giác an toàn.
Cảm giác mệt mỏi lại kéo tới. Biên Ý thực sự rất mệt, cũng lười chẳng muốn đi hỏi lại Khấu Lệ. Nói cách khác, dù hắn cũng sống lại thì có làm sao?
Hắn biết rõ mười mấy năm, nghĩa là đã nhận ra Quan Hi từ ánh mắt đầu tiên. Đã nhận ra nhưng vẫn để gã ở lại nhà mình, mười mấy năm ròng, có khác gì dẫn sói vào nhà đâu. Sói đã tới, Khấu Lệ lại không bảo vệ được con mình dưới miệng sói.
Đúng là không thể tha thứ được.
Biên Ý hận hắn thấu xương.
Vốn đám người nhà họ Khấu đang hóng hớt, bị chú Hoa ra mặt mời đi mới bước khỏi cửa lớn.
Vừa ra ngoài, đám người đã cậy già mà lên mặt, chỉ trích Khấu Lệ vô lễ và khinh thường người khác sau lưng. Họ nói hăng say vô cùng, nhưng lại chẳng kẻ nào dám lớn giọng.
Đến khi chuẩn bị rời đi, đám người nhìn thấy cảnh sát, và cả một vị bác sĩ tâm lí nổi danh ở thành phố Kinh.
Cảnh sát tới không phải vì Biên Vũ, mà là vì vụ án bắt cóc Biên Ý. Họ đến đây nghĩa là sự việc này có thật.
Đúng là không thể tưởng tượng được, làm gì có ai phân biệt được thật giả giữa dung mạo của hai người đó? Hơn nữa cả Khấu Lệ, nhà họ Biên và cả mẹ Biên Ý, sao không ai phát hiện? Hay họ đã phát hiện, nhưng không đoán được sự việc theo chiều hướng này?
Dù sao Biên Ý không làm một quý công tử cho xong, lại chuyển sang đóng phim, chạy vào giới giải trí, còn trẻ đã đoạt được vài cúp ảnh đế. Y đột nhiên thay đổi tính tình, có khi người ta còn tưởng y vừa nhận kịch bản gì mới, đang bận đắm chìm trong nhân vật ấy chứ.
Sự xuất hiện của phía cảnh sát và bác sĩ khiến đám người kia càng thêm tò mò, chỉ là không ai thể hiện ra ngoài, cũng chẳng ai dám ỷ vào thân phận bề trên mà bước vào nhà họ Khấu thêm nữa.
Biên Ý đang nghỉ ngơi, người ra đối mặt với cảnh sát chính là Khấu Lệ.
Cảnh sát tới đây có họ Tề, đã quen biết Khấu Lệ từ trước. Ông mang tới một tin xấu, như Biên Vũ khi trước đã nói – Quan Hi chạy mất, không bắt được.
Đối diện với tình huống này, Khấu Lệ chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đội trưởng Tề nhìn vào mắt hắn tỏ vẻ nghi ngờ, rồi lại hỏi về tính cách và thói quen thường ngày của Quan Hi để truy bắt gã. Về phần Biên Ý, hôm nay cứ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mai họ sẽ quay lại.
Quan Hi trốn trong một khách sạn nhỏ, gã không mang theo bao nhiêu tiền mặt trong người. Có thể đổi bất kì loại bàn tay vàng nào ở chỗ hệ thống, nhưng tiền ở thế giới này thì không.
Lần đầu tiên Quan Hi thấy nó vô dụng đến vậy.
Nhưng gã cũng biết, nếu không có hệ thống và bàn tay vàng của nó, chỉ sợ nay gã đã ngồi trong đồn cảnh sát rồi. May thì gã chỉ phải vào tù vì tội lừa dối, xui thì không có cách nào giải thích được vấn đề gen cơ thể gã và Biên Ý giống nhau như đúc, thậm chí cả vết bớt và sẹo cũng giống hệt. Có thể gã sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm, sống quãng đời còn lại trên bàn giải phẫu lạnh băng; tệ hơn nữa, nếu người ở thế giới này phát hiện ra hệ thống trong đầu gã, có khi gã sẽ phải chịu những cơn tra tấn không thể tưởng tượng được.
Quan Hi đứng trong phòng tắm, rõ ràng nước đã nóng đến mức bỏng rát thân người nhưng tay chân gã vẫn lạnh toát, toàn thân run rẩy.
Gã thực sự không nghĩ ra lí do tại sao nguyên chủ lại xuất hiện, sao có thể có lỗi kĩ thuật lớn đến thế được? Hỏi hệ thống thì nó lại như đột nhiên mất mạng, không hề trả lời câu nào.
Nhiệm vụ của Quan Hi rất đơn giản, không quan tâm đến nhân vật phản diện độc ác, chỉ cần sống tích cực là đủ rồi; nhưng nếu chinh phục được đàn ông chất lượng cao thì gã sẽ có thêm điểm tích. Giờ phút này Quan Hi chỉ muốn cảm ơn chính mình, may mà gã đã tán tỉnh được hai người, có 4000 điểm tích để đổi được một ít bàn tay vàng. Có những điểm tích này, trước mắt gã đang được an toàn, khoa học kĩ thuật ở thế giới này không tìm được gã.
Nhưng Biên Ý xuất hiện cũng có nghĩa sau này gã không thể sử dụng khuôn mặt và thân phận của y được nữa.
Gã biết, thực ra đó cũng không phải là gã. Nếu là lúc vừa xuyên không đến, chắc chắn gã sẽ rút lui chẳng chút do dự, nhưng đằng này gã đã sinh sống dưới cái lốt “Biên Ý” gần một năm.
Cảm giác này như thể đồ vật của mình bị cướp đoạt bởi một kẻ chẳng biết chui từ đâu ra vậy.
Quan Hi cực kì không cam lòng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Gã xoa xoa chiếc gương, nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu trong đó.
Vốn đã quen với gương mặt của Biên Ý, giờ đây nhìn diện mạo trông tầm thường kia, gã nhíu mi.
Xấu quá.
Đây chắc chắn không phải dáng vẻ gã vốn có, gã mới là Biên Ý.
Gã phải quay về.
Biên Ý vẫn đang nghỉ ngơi, y ngủ không hề an ổn.
Khấu Lệ lặng yên mở cửa, người trên giường cũng không bị đánh thức.
Trong tay hắn là một chiếc điện thoại mới tinh, khác hẳn những loại thông thường – con chip trong đó là do Khấu Lệ tự hoàn thành trong phòng thí nghiệm.
Hắn đặt chiếc điện thoại xuống bên gối Biên Ý nằm, nhìn người đang cuộn tròn thành một cục trên giường, ngón tay vừa giơ ra đã cuộn lại.
Hắn cứ thế nhìn, nhìn thật kĩ, đến khi Biên Ý khó chịu mà tự rúc vào mình sâu hơn thì Khấu Lệ mới thu lại ánh mắt dò xét.
“Chỉ mong em là thật, không thì…”. Khấu Lệ mấp máy môi không ra tiếng, ý cười trong mắt dịu dàng mênh mông, “Đành phải giết em thêm lần nữa vậy”.
Nổi điên ư?
Dĩ nhiên Biên Ý biết mình không bình thường, nhưng ở lại nơi quỷ quái kia lâu đến vậy, sao y còn có thể bình thường cho được?
Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt và nghe được giọng nói của Biên Vũ.
Biên Vũ vẫn luôn muốn có được Khấu Lệ. Điều ấy Biên Ý đã biết từ lâu, nên y chưa từng cho Biên Vũ bất cứ cơ hội nào tới gần gia đình mình. Dù có là Tết nhất lễ lạt, cha bắt y dắt theo chồng con về nhà, y cũng không bao giờ ngồi chung một mâm cơm với gã.
Biên Vũ là con trai mẹ kế, nhỏ hơn Biên Ý ba tuổi. Tuy không được tính là con ngoài giá thú, nhưng lúc cha mẹ Biên Ý ly hôn thì gã đã nằm mẹ nó chễm chệ trong bụng rồi.
Cha Biên Ý ít nhiều gì cũng hổ thẹn, không ép y phải thân thiết với đứa em trai này.
Nhưng Biên Ý không thèm gặp Biên Vũ, gã lại tìm mọi cách nhảy ra trước mặt chồng chồng y.
Lúc Biên Ý còn chưa bị bắt cóc thì những thủ đoạn Biên Vũ có đều chỉ là những trò mèo vụng về, có khi còn bị hai người họ lấy làm cớ tán tỉnh nhau, trừ chữ “thảm” ra thì chẳng hình dung được từ nào khác.
Nhưng sau đó Quan Hi tới. Gã và Biên Vũ thỏa thuận với nhau, mặc kệ Biên Vũ bước vào nhà, mặc kệ Biên Vũ làm đủ trò trước mặt Khấu Lệ.
Việc này có hai mục đích.
Thứ nhất, là qua trò hề của Biên Vũ mà hưởng thụ sự vui sướng khi Khấu Lệ chẳng rung động với bất kì ai ngoài mình; thứ hai, khoe khoang rồi tỏ vẻ ngây thơ đơn thuần. Gã thích chơi cùng Biên Vũ là vì thích những khi Biên Vũ cười với gã một cách giả tạo, trong mắt lại không giấu nổi sự tị nạnh và ghen tuông.
Nếu việc này chỉ dừng ở chỗ tranh giành tình cảm vô vị thì thôi đi, Biên Ý nhìn vào cũng chỉ thấy hai kẻ này buồn cười vô cùng.
Nhưng, cũng chính hai kẻ ngu ngốc lòng đầy hư vinh này, chuyển mục tiêu sang Cây Nhỏ của y.
Biên Vũ giới thiệu cho Quan Hi một nghệ sĩ piano vốn là thiên tài âm nhạc nổi tiếng ở quốc tế, Quan Hi vừa nhìn thấy đã mặc định hắn ta sẽ là mục tiêu cần chinh phục.
Để tạo ra cơ hội, Quan Hi nhờ Biên Vũ mời hắn ta về làm thầy dạy piano cho Cây Nhỏ. Gã Quan Hi trong mắt chỉ toàn đàn ông, chẳng thèm điều tra kín kẽ về tên nghệ sĩ piano kia, cũng chẳng chú ý đến ánh mắt đáng ngờ hắn ta dùng để nhìn Cây Nhỏ.
Biên Ý siết chặt tấm ảnh chụp trên đầu giường, nhắm đôi mắt đầy tơ máu rồi hít sâu một hơn, nhưng ngọn lửa hận đang rừng rực cháy trong lồng ngực y lại chẳng yếu đi chút nào.
Đây là tấm ảnh Khấu Lệ ôm Cây Nhỏ do Biên Ý chụp ở vườn hoa dưới lầu. Ánh mặt trời trong đó lóa mắt vô cùng, hai cha con một kẻ cười dịu dàng, một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên. Chính y đang chụp thì sao? Lúc ấy chắc cũng cười rạng rỡ lắm nhỉ?
Như bị ánh nắng chói chang trong ảnh làm cho lóa mắt, Biên Ý híp mắt đầy đau đớn, rồi đặt khung ảnh về chỗ cũ.
“Nếu em không muốn sau này Cây Nhỏ chỉ có thể vào tù thăm em, thì hãy bình tĩnh lại đi”. Giọng nói Khấu Lệ vang lên từ phía cửa phòng, bình thường hơn khi trước biết bao nhiêu. Dĩ nhiên, đối với Biên Ý, nó vẫn chói tai như vậy.
Biên Ý không biết người đàn ông này đã bước vào từ bao giờ, y cũng chẳng cần biết. Y xốc chăn, căm ghét liếc cái giường, cười mỉa mai: “Nếu không phải vì Cây Nhỏ, anh nghĩ giờ anh còn có thể đứng đó trò chuyện cùng tôi ư?”.
Khấu Lệ im lặng.
Biên Ý lại bật cười đầy nhạo báng. Y thấy Khấu Lệ lại đang dò xét mình, bèn nói: “Sao, không phát biểu gì à? Tôi còn tưởng anh sẽ bảo ‘A Ý, em đã thay đổi rồi’ chứ”.
Khấu Lệ thông minh đến thế, sao có thể không biết y đã thay đổi? Biên Ý thực sự không biết hắn còn phải nghiên cứu mình điều chi.
Không muốn phí sức thêm với người đàn ông này nữa. Biên Ý huých vai Khấu Lệ một cái, rồi tự chuyển sang phòng cho khách nghỉ ngơi.
Sau khi y rời đi, Khấu Lệ bước tới bên giường, rút ra thêm một mảnh thủy tinh dưới gối – cùng loại với mảnh vỡ đã kề vào cổ Biên Vũ, kích thước cũng tương tự, nhưng sắc nhọn hơn nhiều.
Lúc này chú Hoa quản gia tới báo cho Khấu Lệ biết rằng Biên Ý đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách, lại hỏi có cần an ủi Biên Vũ suýt bị Biên Ý dọa chết hay không, và có cần trả lời những câu hỏi của đám người còn đang ở đại sảnh chưa đi hay không.
“Bảo chúng cút hết đi”. Giọng Khấu Lệ rất bình thản, kính mắt vững vàng trên mũi, trông còn có vẻ khá dịu dàng – khác hẳn một Khấu Lệ điên cuồng trước khi Biên Ý quay về. Hắn gỡ tấm ảnh trên đầu giường ra, bẻ nát cái khung rồi ném nó vào thùng rác. “Vứt hết mọi thứ trên giường này đi”.
“Cả cái giường nữa”.
Chú Hoa sửng sốt một hồi lâu, cảm giác như trường hợp này đã từng xảy ra khi trước, nhưng tuổi đã cao nên chẳng thế nào nhớ được.
Ông vâng lệnh, đi gọi người tới dọn dẹp.
Một năm trước, cậu út nhà họ Khấu suýt thì bị anh em giành mất công ty khoa học kĩ thuật sinh vật Sâm Nguyên mà hắn một tay gây dựng. Chỉ trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi, ai mà ngờ được hắn lại có thể đạt được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay?
Chú Hoa không phải kẻ ngu dốt, nhưng cũng chẳng tự cho là mình thông minh, chỉ cần làm tốt công việc được giao và lãnh tiền lương đúng hạn là được. Những chuyện khác, ông không thừa hơi hỏi đến.
Biên Ý nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Y cũng từng tới căn phòng dành cho khách này trước đây – những lúc chơi trò người lớn với Khấu Lệ, nhưng chẳng có ai thực sự ngủ lại nơi này.
Lúc trước y cũng chẳng chú ý đến căn phòng này, giờ nhớ lại cũng chẳng nhớ ra điều gì.
Y rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu y liên tục hiện ra gương mặt tươi cười của đứa con bé bỏng, bộ dạng nước mắt cá sấu của Biên Vũ, hình ảnh Khấu Lệ độc ác bóp cổ y. Y sợ khi mình nhắm mắt rồi lại mở ra, cảnh vật trước mắt lại biến thành ba bức tường phẳng phiu và một màn hình thật lớn.
Trong tai Biên Ý cũng là đủ loại âm thanh, trong đó rõ ràng nhất là tiếng Cây Nhỏ gọi ba, và câu nói kia của Khấu Lệ.
Mười bảy năm? Cuối cùng cũng quay lại?
Khấu Lệ cũng sống lại ư? Sớm hơn y một năm? Hay do y nhớ nhầm khoảng thời gian ngày ấy?
Biên Ý xoay người, bàn tay phải đặt trước ngực nắm chặt một chiếc nĩa nhỏ tinh xảo, ít nhiều gì cũng giúp y có cảm giác an toàn.
Cảm giác mệt mỏi lại kéo tới. Biên Ý thực sự rất mệt, cũng lười chẳng muốn đi hỏi lại Khấu Lệ. Nói cách khác, dù hắn cũng sống lại thì có làm sao?
Hắn biết rõ mười mấy năm, nghĩa là đã nhận ra Quan Hi từ ánh mắt đầu tiên. Đã nhận ra nhưng vẫn để gã ở lại nhà mình, mười mấy năm ròng, có khác gì dẫn sói vào nhà đâu. Sói đã tới, Khấu Lệ lại không bảo vệ được con mình dưới miệng sói.
Đúng là không thể tha thứ được.
Biên Ý hận hắn thấu xương.
Vốn đám người nhà họ Khấu đang hóng hớt, bị chú Hoa ra mặt mời đi mới bước khỏi cửa lớn.
Vừa ra ngoài, đám người đã cậy già mà lên mặt, chỉ trích Khấu Lệ vô lễ và khinh thường người khác sau lưng. Họ nói hăng say vô cùng, nhưng lại chẳng kẻ nào dám lớn giọng.
Đến khi chuẩn bị rời đi, đám người nhìn thấy cảnh sát, và cả một vị bác sĩ tâm lí nổi danh ở thành phố Kinh.
Cảnh sát tới không phải vì Biên Vũ, mà là vì vụ án bắt cóc Biên Ý. Họ đến đây nghĩa là sự việc này có thật.
Đúng là không thể tưởng tượng được, làm gì có ai phân biệt được thật giả giữa dung mạo của hai người đó? Hơn nữa cả Khấu Lệ, nhà họ Biên và cả mẹ Biên Ý, sao không ai phát hiện? Hay họ đã phát hiện, nhưng không đoán được sự việc theo chiều hướng này?
Dù sao Biên Ý không làm một quý công tử cho xong, lại chuyển sang đóng phim, chạy vào giới giải trí, còn trẻ đã đoạt được vài cúp ảnh đế. Y đột nhiên thay đổi tính tình, có khi người ta còn tưởng y vừa nhận kịch bản gì mới, đang bận đắm chìm trong nhân vật ấy chứ.
Sự xuất hiện của phía cảnh sát và bác sĩ khiến đám người kia càng thêm tò mò, chỉ là không ai thể hiện ra ngoài, cũng chẳng ai dám ỷ vào thân phận bề trên mà bước vào nhà họ Khấu thêm nữa.
Biên Ý đang nghỉ ngơi, người ra đối mặt với cảnh sát chính là Khấu Lệ.
Cảnh sát tới đây có họ Tề, đã quen biết Khấu Lệ từ trước. Ông mang tới một tin xấu, như Biên Vũ khi trước đã nói – Quan Hi chạy mất, không bắt được.
Đối diện với tình huống này, Khấu Lệ chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Đội trưởng Tề nhìn vào mắt hắn tỏ vẻ nghi ngờ, rồi lại hỏi về tính cách và thói quen thường ngày của Quan Hi để truy bắt gã. Về phần Biên Ý, hôm nay cứ nghỉ ngơi đầy đủ rồi mai họ sẽ quay lại.
Quan Hi trốn trong một khách sạn nhỏ, gã không mang theo bao nhiêu tiền mặt trong người. Có thể đổi bất kì loại bàn tay vàng nào ở chỗ hệ thống, nhưng tiền ở thế giới này thì không.
Lần đầu tiên Quan Hi thấy nó vô dụng đến vậy.
Nhưng gã cũng biết, nếu không có hệ thống và bàn tay vàng của nó, chỉ sợ nay gã đã ngồi trong đồn cảnh sát rồi. May thì gã chỉ phải vào tù vì tội lừa dối, xui thì không có cách nào giải thích được vấn đề gen cơ thể gã và Biên Ý giống nhau như đúc, thậm chí cả vết bớt và sẹo cũng giống hệt. Có thể gã sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm, sống quãng đời còn lại trên bàn giải phẫu lạnh băng; tệ hơn nữa, nếu người ở thế giới này phát hiện ra hệ thống trong đầu gã, có khi gã sẽ phải chịu những cơn tra tấn không thể tưởng tượng được.
Quan Hi đứng trong phòng tắm, rõ ràng nước đã nóng đến mức bỏng rát thân người nhưng tay chân gã vẫn lạnh toát, toàn thân run rẩy.
Gã thực sự không nghĩ ra lí do tại sao nguyên chủ lại xuất hiện, sao có thể có lỗi kĩ thuật lớn đến thế được? Hỏi hệ thống thì nó lại như đột nhiên mất mạng, không hề trả lời câu nào.
Nhiệm vụ của Quan Hi rất đơn giản, không quan tâm đến nhân vật phản diện độc ác, chỉ cần sống tích cực là đủ rồi; nhưng nếu chinh phục được đàn ông chất lượng cao thì gã sẽ có thêm điểm tích. Giờ phút này Quan Hi chỉ muốn cảm ơn chính mình, may mà gã đã tán tỉnh được hai người, có 4000 điểm tích để đổi được một ít bàn tay vàng. Có những điểm tích này, trước mắt gã đang được an toàn, khoa học kĩ thuật ở thế giới này không tìm được gã.
Nhưng Biên Ý xuất hiện cũng có nghĩa sau này gã không thể sử dụng khuôn mặt và thân phận của y được nữa.
Gã biết, thực ra đó cũng không phải là gã. Nếu là lúc vừa xuyên không đến, chắc chắn gã sẽ rút lui chẳng chút do dự, nhưng đằng này gã đã sinh sống dưới cái lốt “Biên Ý” gần một năm.
Cảm giác này như thể đồ vật của mình bị cướp đoạt bởi một kẻ chẳng biết chui từ đâu ra vậy.
Quan Hi cực kì không cam lòng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại. Gã xoa xoa chiếc gương, nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu trong đó.
Vốn đã quen với gương mặt của Biên Ý, giờ đây nhìn diện mạo trông tầm thường kia, gã nhíu mi.
Xấu quá.
Đây chắc chắn không phải dáng vẻ gã vốn có, gã mới là Biên Ý.
Gã phải quay về.
Biên Ý vẫn đang nghỉ ngơi, y ngủ không hề an ổn.
Khấu Lệ lặng yên mở cửa, người trên giường cũng không bị đánh thức.
Trong tay hắn là một chiếc điện thoại mới tinh, khác hẳn những loại thông thường – con chip trong đó là do Khấu Lệ tự hoàn thành trong phòng thí nghiệm.
Hắn đặt chiếc điện thoại xuống bên gối Biên Ý nằm, nhìn người đang cuộn tròn thành một cục trên giường, ngón tay vừa giơ ra đã cuộn lại.
Hắn cứ thế nhìn, nhìn thật kĩ, đến khi Biên Ý khó chịu mà tự rúc vào mình sâu hơn thì Khấu Lệ mới thu lại ánh mắt dò xét.
“Chỉ mong em là thật, không thì…”. Khấu Lệ mấp máy môi không ra tiếng, ý cười trong mắt dịu dàng mênh mông, “Đành phải giết em thêm lần nữa vậy”.
Bình luận truyện