Đoạt Vị

Chương 43: Cuối cùng nó cũng phải chịu quả báo rồi (Hoàn chính văn)



Edit: Ryal

Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế?

Một đứa nhóc hai tuổi bình thường có hai người cha rất thương yêu mình, ngày nào cũng được họ ôm hôn. Một ngày nọ, một trong hai người đột nhiên cấm bé đến gần người còn lại, sao bé có thể ngoan ngoãn nghe lời, không khóc lóc ăn vạ được?

Trẻ con vốn nghịch ngợm, mà bé còn nhỏ thế này, nào biết hiểu chuyện là gì đâu.

Nhưng Khấu Lệ lại hiểu lầm Khấu Sâm.

Hắn đã tận mắt thấy một Cây Nhỏ trưởng thành khác hẳn người thường, nên cho rằng bé đã hiểu chuyện từ khi còn rất nhỏ tuổi.

Tuy ý nghĩ ấy có vẻ rất vô trách nhiệm, nhưng quan trọng hơn là nó được sản sinh từ căn bệnh của Khấu Lệ.

Khi sống lại rồi nhìn thấy tên Biên Ý giả mạo kia một lần nữa, bệnh tình của hắn ngày càng trở nặng.

Khấu Sâm quay về được hơn một năm rồi, bé đã trộm thấy Khấu Lệ phát bệnh nhiều lần, sau khi tỉnh lại hắn chẳng hề nhớ mình đã nói gì và làm gì.

Rõ ràng hắn không biết con mình có gì kì lạ. Hắn mất người thương rồi, sao có thể nói cho hắn biết rằng con trai hắn cũng không giống những đứa trẻ bình thường được? Dù linh hồn bên trong vẫn là linh hồn ấy nhưng khó mà đảm bảo được rằng Khấu Lệ sẽ nghĩ ngợi linh tinh theo chiều hướng khác, rồi bệnh tình lại nặng thêm.

Mà Khấu Sâm chắc chắn sẽ không trách cha mình – bé đau lòng còn chẳng hết. Bé biết rõ, rốt cuộc kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là ai.

Cái hôm Biên Ý quay lại, Khấu Sâm nghe thấy tiếng động dưới nhà nên bước ra ngoài.

Bé thấy y cầm dao trong tay, bị Khấu Lệ bóp cổ ấn trên tường.

Lúc ấy Khấu Sâm sợ tới mức tay chân lạnh toát, bé vội lên tiếng, giả vờ vừa tỉnh ngủ để ngăn hai người kia có ý định cùng nhau đi chết.

Thực ra bé đã thấy con dao dưới chân Khấu Lệ và những vết thương trên cổ Biên Ý.

Sau khi Biên Ý quay về, Khấu Sâm cũng quan sát y rất nhiều. Sau đó bé phát hiện, người cha này cũng sinh bệnh.

Bé hiểu, bởi bé đã học được rất nhiều thứ từ Giản Dịch ở kiếp trước.

Một người bị giam cầm nhiều năm, một người không ngừng tìm kiếm nhiều năm, sao tâm lí họ có thể ổn định cho được.

Khấu Sâm thực sự rất đau đớn. Hai người ấy thường nhìn nhau như thể muốn giết chết đối phương, họ tưởng mình đã giấu được tất cả trước mặt bé, nhưng Khấu Sâm đâu phải trẻ con ba tuổi thật.

Khấu Sâm liên tục tìm cơ hội xuất hiện trước mặt hai người để giúp mối quan hệ giữa họ dịu đi, không tranh cãi nữa, thậm chí bé còn ra lệnh cho N1101 vô số lần.

Thực ra Khấu Sâm cũng đoán được rằng Biên Ý sẽ hiểu lầm N1101, nhưng bé cũng không định đính chính ngay lập tức.

Ba Nhất của bé cần ổn định lại cảm xúc trước đã, nếu cứ thẳng thừng nói hết cho y nghe thì y sẽ khó mà chấp nhận được.

Cứ để y ở lại bên Khấu Lệ, chỉ cần có thời gian là họ sẽ có cơ hội giảng hòa.

Khấu Sâm ngẩng đầu, nhìn khung ảnh trên đài thí nghiệm nơi Khấu Lệ thường ngồi.

Trong đó là ảnh chụp gia đình họ, tổng cộng được in thành ba tấm.

Một tấm đặt ở phòng ngủ chính, một tấm được Khấu Lệ mang tới đây, còn một tấm khác vốn đặt trong phòng ngủ của bé nhưng sau này lại được bày trong phòng để cúp.

Với Khấu Sâm, những chiếc cúp chất chồng ở kiếp trước gộp lại cũng chẳng quan trọng bằng bức ảnh kia.

Khấu Sâm dời mắt, lại nhìn sang con sâu đã cứng đờ, mỉm cười như một bé con trong sáng ngây thơ, nói bằng giọng non nớt: “Quý ngài sâu à, để tao cho mày biết một tin xấu này. Thiết bị tao và ba cùng nhau hoàn thành không chỉ là một nhà giam, mà còn là một căn phòng tra tấn nữa – đừng nghi ngờ nhã ý của tao nha, chắc chắn mày sẽ biết cảm giác đau là gì. Mong mày có thể từ từ hưởng thụ khoảng thời gian sắp tới~”.

Khuôn mặt của đứa bé này chẳng khác gì bánh trôi, vừa mềm mại vừa đáng yêu, chẳng có xíu cảm giác đe dọa nào. Lúc bé mỉm cười, người ta chỉ muốn cắn cho một cái xem liệu có nước đường thơm ngọt chảy ra hay không.

Nhưng cũng chính cái bánh trôi này khiến hệ thống sợ hãi không tả nổi, thậm chí nó còn run lẩy bẩy như một con người.

Nó lặp đi lặp lại: “Không thể nào…”, nhưng hàng chữ khổng lồ đỏ tươi kia lại nhắc nhở nó rằng đây là thật từng giây từng phút.

Nó thực sự không trốn thoát được, mà sắp tới lại còn bị cặp cha con này tống vào phòng tra tấn.

Ban đầu nó chẳng hề sợ hãi, dù bị nhốt thật thì họ cũng có làm gì được nó đâu, một trăm năm sẽ trôi qua nhanh thôi.

Bảo nó ung dung đợi một trăm năm, hoặc ngủ mấy trăm năm cũng chẳng sao. Nhưng nếu nó bị tra tấn một trăm năm – đừng nói một trăm năm, đến một năm thôi nó cũng thấy sợ vô cùng.

Lúc này, hệ thống chẳng hề biết nó giống Quan Hi đến mức nào.

“Cây Nhỏ à!!”. Cửa phòng thí nghiệm bật mở, giọng nói đầy lo lắng của Biên Ý vọng vào.

Khấu Sâm vội thu lại ánh nhìn ma mị cuồng điên, bé vội xoa hai mắt mình cho đỏ lên, rồi bĩu môi nức nở: “Ba ơi, con sợ lắm”.

Một loạt những hành động không hề trúc trắc, rõ ràng bé thừa hưởng khả năng diễn xuất trời ban của Biên Ý.

Quả cầu vàng hình bán elip chợt lóe lên, như đang nói: Không ngờ cậu lại thế này đấy, chủ nhân ạ.

Khi Biên Ý thấy Cây Nhỏ đứng cạnh con sâu kia, suýt thì trái tim y ngừng đập.

Y cùng Giản Dịch đỡ Khấu Lệ vào phòng nghỉ, quay sang lại phát hiện Cây Nhỏ đã mất tích từ lúc nào. Y bèn vội vàng đi tìm, nhưng đường từ phòng thí nghiệm tới phòng nghỉ có tận mấy ngã rẽ, lúc trước y đã tận mắt thấy Cây Nhỏ theo chân họ ra khỏi phòng thí nghiệm, y nghĩ Cây Nhỏ chỉ lạc ở đoạn nào đó thôi.

Nhưng y tìm khắp cái ngã rẽ mà vẫn chẳng thấy bé con đâu cả.

Chỉ còn lại một khả năng khiến Biên Ý lo lắng và sợ hãi nhất.

… Bé con vẫn còn ở phòng thí nghiệm.

Con sâu kia có thể thoát ra bất cứ lúc nào, tuy ngoài phòng thí nghiệm vẫn có thiết bị che chắn để nó không chạy được, nhưng chắn chắn nó có thể tự do hoạt động trong đó.

Nếu Cây Nhỏ thực sự vẫn còn ở phòng thí nghiệm, thì Biên Ý không dám tưởng tượng thêm nữa.

Giây phút cánh cửa ấy mở ra, bóng dáng Cây Nhỏ xuất hiện, y áy náy tới mức chỉ muốn chết đi.

Sao lại có loại phụ huynh như y? Sao y có thể bất cẩn như vậy?

Lúc trước Cây Nhỏ bao giờ cũng rất ngoan, nhưng rốt cuộc bé con cũng chỉ là một đứa trẻ chưa được bao lớn mà thôi. Trẻ con đứa nào chẳng hiếu kì, sao y không dắt tay bé con cùng đi?

Sao y có thể…

Khấu Sâm thấy Biên Ý nhũn chân lảo đảo chạy tới chỗ mình thì cũng áy náy vô cùng.

Bé chạy tới nhào vào lồng ngực y, thì thầm câu xin lỗi trong tĩnh lặng.

Bé không muốn lừa gạt hai người cha của mình, nhưng càng nhỏ tuổi thì họ lại càng muốn bảo vệ bé hơn. Họ sẽ phải dành thời gian chăm sóc bé, họ phải lo cho tương lai của bé.

Dù cho, dù cho họ chẳng còn muốn sống nữa, thì họ vẫn phải ở lại vì đứa con còn quá nhỏ.

Khấu Sâm cảm nhận được Biên Ý ôm mình chặt đến mức nào, cả người y run run.

Bé yên lặng để y ôm, bé biết hai người cha này yêu bé tới mức nào.

Tay chân Biên Ý dần có cảm giác trở lại, y buông Cây Nhỏ ra, vuốt ve khuôn mặt bé mà lòng vẫn còn run sợ.

Sau đó y mới ngó đến con sâu kia.

Rồi y ngơ ngác.

Biểu tượng 98% khiến hệ thống kiêu ngạo ban nãy giờ đã biến thành bốn chữ “Không thể phá vỡ”.

Thành công rồi ư?

Khấu Lệ thực sự thành công rồi ư?

Biên Ý còn đang thất thần thì tiếng động gì đó vang lên.

Đó là tiếng bả vai Khấu Lệ va vào cánh cửa phòng thí nghiệm, theo sau hắn là Giản Dịch hiếm khi phát bực đang mắng mỏ không ngừng.

Hình chiếu thực tế ảo trong phòng thí nghiệm rất dễ thấy, đứng ở cửa cũng nhìn được, tiếng mắng của Giản Dịch dần vơi bớt.

Anh dìu Khấu Lệ dậy, nhìn sườn mặt hắn, có vẻ khó tin: “Cậu thành công rồi đấy ư?”.

Khấu Lệ không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Khấu Sâm trong lòng Biên Ý, rồi bước đến trước máy tính.

Đến khi hắn xem xong tất cả dữ liệu, Khấu Sâm đã nhấp nhổm không yên. Bé nhoài khỏi lòng Biên Ý, Khấu Lệ lại thoáng liếc nhìn.

Khấu Sâm đứng thẳng lưng, nhưng đúng như trong dự đoán của bé, Khấu Lệ không hề vạch trần điều gì mà chỉ nói với Biên Ý: “Không sao rồi, cánh cửa đã bị đóng kín hoàn toàn”.

Cuối cùng Biên Ý cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, y nhũn người quỳ trên đất, đôi mắt nhìn con sâu kia thoáng vẻ mơ hồ.

Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Biên Ý chớp mắt, nhìn Khấu Lệ rồi lại nhìn Cây Nhỏ, nhẹ giọng: “Chúng ta về nhà thôi”.

Khấu Lệ chống bàn đứng dậy, gật đầu với y: “Được, về nhà thôi”.

Cây Nhỏ nắm lấy tay Biên Ý, nhìn y cúi đầu nói với bé: “Cây Nhỏ à, đêm nay mình về nhà ngủ nhé, ở đây có con sâu hư lắm”.

Bé mỉm cười, rạng rỡ và chân thực: “Vâng, Cây Nhỏ cùng ba về nhà”.

Quay về nơi ấy, về ngôi nhà của gia đình họ.

Dù đã trải qua bao nhiêu chuyện, thì căn nhà ấy vẫn là nơi họ nhung nhớ và trân trọng nhất.

Giản Dịch đứng bên cạnh mỉm cười, thở dài một tiếng vẻ bất đắc dĩ.

Anh giúp dìu Khấu Lệ lên xe, rồi một mình ở lại phòng thí nghiệm.

Anh đã hỏi Khấu Lệ rồi. Dù anh có chạm vào đâu, ấn vào chỗ nào, thì cũng không thể mở nổi cái lồng giam này.

Anh có thể yên tâm ở chung một phòng với hệ thống.

** má!

Nhưng hệ thống không hề muốn ở chung một phòng với tên biến thái này!

Thấy Giản Dịch xoay người, con sâu run lên bần bật.

Nó đã thấy Giản Dịch đối xử với Quan Hi ra sao, và nó cũng chẳng muốn nếm trải nỗi sợ ấy.

Nhưng bây giờ…

“Mày là thịt cá”. Nụ cười của thằng Giản Dịch này vẫn biến thái như xưa. “Nhớ nhé, dù mày có sợ hay bực, dù mày có đau đớn ra sao, thì mày vẫn phải nhịn. Dù sao mày cũng có làm gì được bọn tao đâu? Mày chỉ là một con sâu đê tiện mà thôi”.

Anh trả lại cho nó câu nói y hệt ngày xưa.

Nó lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nó cho rằng con người vừa yếu ớt vừa thấp kém, nó chỉ cần động đậy xúc tu là có thể khiến họ đau khổ không giãy giụa được. Giờ cuối cùng nó cũng bị những sinh vật mình coi thường nhất giam giữ, không thể chạy được, lại sắp phải trải qua đủ thứ tra tấn trong tuyệt vọng.

Cuối cùng nó cũng phải chịu quả báo rồi.

Ryal’s note: Cuối cùng câu chuyện cũng kết thúc rồi, với mình thì đây là một cái kết có phần hơi vội nhưng hợp lí và viên mãn. 2 phần ngoại truyện cuối cùng sẽ được update vào chủ nhật tuần này.

Meo’s note: Mọi người thương Meo đi nha, tấm thân già yếu này đã còng lưng gõ mấy chương rất dài đó (trích nguyên văn).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện