Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi

Chương 140: Gặp phải đạo diễn háo sắc! 【 Đại Kết Cục 】



Ban ngày, Mặc Tiểu Tịch có chút thời gian, lập tức gọi điện thoại đến nhà họ Tập, muốn tìm Hàn Hàn nói chuyện một hai câu, nhưng câu trả lời, luôn là tiểu thiếu gia không có ở nhà, hoặc nói đã đi ngủ!

Cô nghĩ, chính là Tập Bác Niên giở trò.

Cô gọi điện thoại di động cho anh, điện thoại vừa kết nối, cô đã nói: "Tập Bác Niên, anh thật quá đáng, tại sao không cho tôi và Hàn Hàn nói chuyện điện thoại, anh không có quyền đó."

"Tôi không có, chẳng lẽ người mẹ không đi cùng con trai, mà đi cùng tình nhân có tư cách, sau này em không chỉ không thể nói chuyện với Hàn Hàn, còn không thể gặp thằng bé, không tin em thử xem, kết quả chọc tôi tức giận, rất nhanh em sẽ biết." Tập Bác Niên ngắt điện thoại, không cho cô cơ hội nói chuyện nữa.

Anh muốn cô biết, Tập Bác Niên anh không phải là người để người ta mang ra làm kẻ ngốc mà trêu đùa.

Mặc Tiểu Tịch cúp điện thoại, bực mình để điện thoại lên bàn,hôm qua cô cũng không muốn vậy, nghe cô giải thích một chút sẽ chết sao, anh luôn bá đạo như vậy, tự làm chủ.

Người đàn ông này, nói sẽ làm được, thật sự sẽ không cho cô gặp mặt Hàn Hàn.

Sau đó, cô nhiều lần gọi điện đến nhà họ Tập, lần này dứt khoát không có ai nhận.

Mặc Tiểu Tịch thở dài bất lực, thất vọng đi ra khỏi phòng làm việc, đi về phía phòng để nước, ở ngoài cửa, tình cờ gặp được Thích Tân Nhã, cô ta cũng đang muốn đi vào phòng để nước.

"Tránh ra chút." Cô ta không khách khí va vào vai của Mặc Tiểu Tịch, đi vào trong.

Mặc Tiểu Tịch bị va chạm đứng không vững, cơ thể nghiêng qua một bên, đụng vào cửa, Thích Tân Nhã nghe thấy tiếng, quay đầu cười lạnh trên nỗi đau của người khác: "Đáng đời!"

"Cô nói ai đáng đời?" Sau khi Mặc Tiểu Tịch đứng vững, lạnh lùng nhìn cô ta, đi vào phòng để nước, ánh mắt vô cùng sắc bén.

"Đương nhiên là nói cô..." Thích Tân Nhã cô ta sẽ không sợ Mặc Tiểu Tịch: "Cô hại chị họ tôi vào tù, sau này đi đứng cẩn thận một chút, qua đường nhớ nhìn xe, để ý trên đầu, coi chừng ngày nào đó xe đụng chết, hay đầu bị vật gì đó rớt xuống đập chết." Cô ta dữ tợn uy hiếp nói, trong lòng rất bất bình.

Mặc Tiểu Tịch không chút sợ hãi: "Hừ! Chỉ có người thường làm chuyện xấu, mới sợ báo ứng như vậy, sau này đừng tới trêu chọc tôi, rút nanh vuốt của cô lại đi."

"Cô đừng tưởng bây giờ cô có Thiên Dã và Tập Bác Niên làm chỗ dựa cho cô, thì vênh váo, coi chừng một chân đạp hai thuyền đến cuối cùng tất cả thuyền đều lật." Thích Tân Nhã ghen ghét nói.

"Tôi có nên cảm ơn cô đã nhắc nhở không? Quản tốt bản thân cô đi." Mặc Tiểu Tịch xoay người đi rót nước.

Thích Tân Nhã ngồi bên kia uống nước, nhìn Mặc Tiểu Tịch, nghĩ xem làm thế nào mới chỉnh được cái vẻ đắc ý của cô, hơn nữa không liên luỵ đến mình.

Đúng rồi, ba ngày sau là ngày giỗ của Tập Vân Noãn, có lẽ, cô ta có thể gợi lên một chút ký ức của người nào đó.

Sau khi cười xấu xa, Thích Tân Nhã cầm ly nước đi ra cửa.

Mặc Tiểu Tịch uống một hớp nước, nặng nề thở dài, sao Tập Bác Niên có thể làm vậy chứ, không được, cô phải tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với anh mới được.

Buổi tối, Tô Lộ Di thay Mặc Tiểu Tịch hẹn đạo diễn Tưởng ăn cơm.

"Lát nữa phải thể hiện cho tốt, ông ta là đạo diễn phim, rất ăn khách, miệng của cô có chút xấu đó, lát nữa cô phải kiên nhẫn một chút, biết không?" Tô Lộ Di làm công tác tư tưởng cho Mặc Tiểu Tịch trên đường đi, sợ cô giống Thiên Dã, nóng nảy ầm ĩ xong, thì phủi tay chạy lấy người.

Mặc Tiểu Tịch không biết sâu trong này chứa ẩn ý, thuận miệng trả lời: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ kiên nhẫn một chút."

"Tiểu Tịch, cô thật nghe lời, tôi thích những người có tính cách giống cô." Tô Lộ Di rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Mặc Tiểu Tịch, hợp đồng hôm nay nhất định bàn thảo thành công.

Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng tây, bọn họ xuống xe, đi vào bên trong, đi vào một căn phòng bao nhỏ ở phía trong.

Bên trong đã có một người đàn ông khoảng 50 tuổi, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Đạo diễn Tưởng, ngài đến thật sớm, hôm nay mời khách, đừng giành với tôi." Tô Lộ Di ngồi xuống, ra hiệu Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh đạo diễn Tưởng.

Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy còn rất nhiều chỗ trống, hơn nữa cô và đạo diễn Tưởng này cũng lần đầu gặp mặt, ngồi gần quá, sợ không tốt lắm, vì thế ngồi xuống một chỗ khác.

Cô lễ phép đưa tay, nói: "Xin chào đạo diễn Tưởng!"

Đạo diễn Tưởng đối với việc Mặc Tiểu Tịch không ngồi bên cạnh ông ta, trên mặt hiện rõ sự không vui, nhưng thấy cô đưa tay, ông ta cười tít mắt nắm lấy: "Xin chào! Mặc tiểu thư." Tay này đúng là vừa trơn bóng vừa mịn màng.

Mặc Tiểu Tịch cảm thấy ông ta nắm quá lâu, rút mạnh tay mình về: "Thật xin lỗi."

"Không sao, hình dáng của Mặc tiểu thư rất đẹp, đặc biệt là mái tóc này, giống như tơ lụa vậy." Ông ta đưa tay sờ soạng, Mặc Tiểu Tịch hốt hoảng vội vàng tránh né, nhìn về phía Tô Lộ Di.

Tô Lộ Di chỉ cười, giống như không nhìn thấy đạo diễn Tưởng động tay động chân, trong lòng Mặc Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên, sao có thể như vậy.

"Đạo diễn Tưởng, ngài xem Tiểu Tịch của chúng tôi, có cơ hội làm nữ chính trong bộ phim của ngài không, tôi cũng không có khoác lác, nếu như ngài không hài lòng với Tiểu Tịch của chúng tôi, khẳng định ngài không tìm được người thứ hai thích hợp hơn." Tô Lộ Di cười nói.

"Tô tiểu thư, nếu tôi không vừa ý Tiểu Tịch, hôm nay cũng sẽ không hẹn các người ra nói chuyện, cô nói đúng không, nhưng chi tiết cụ thể, tạm thời không nói được, để tôi tìm một chỗ, nói chuyện riêng với cô ấy." Đạo diễn Tưởng nhìn Mặc Tiểu Tịch, cười sâu xa.

Lão già háo sắc này! Đương nhiên Tô Lộ Di biết ý của ông ta: "Được! Không thành vấn đề, vậy lát nữa để Tiểu Tịch nói chuyện riêng với ngài."

Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch cứng đờ, kêu cô đơn độc đi nói chuyện với đạo diễn Tưởng háo sắc này? Chẳng lẽ Lộ Di không nhìn ra ông ta có tính toán khác sao?

Đạo diễn Tưởng cười rộ lên: "Quả nhiên là biết ứng xử, nếu thảo luận tốt, vị trí nữ chính không ai khác ngoài Tiểu Tịch." Ông ta vươn tay, khoắc lên lưng Mặc Tiểu Tịch: "Không biết lát nữa Mặc tiểu thư có thời gian không?"

"Đi đâu?" Mặc Tiểu Tịch siết chặt túi xách, cơ thể cứng ngắc, hỏi dò.

"À, tôi để kịch bản trong khách sạn, cô đi lấy với tôi, thuận tiện diễn thử một chút, tôi sẽ biết cô có thích hợp hay không?" Đạo diễn Tưởng hợp tình hợp lý nói, nhưng trong mắt đầy dâm đãng, yêu tinh xinh đẹp này, tối nay ông ta phải ăn hết cả da lẫn xương.

Lòng của Mặc Tiểu Tịch ngổn ngang trăm mối, đứng lên, tránh khỏi bàn tay lông lá của ông ta: "Thật xin lỗi, tôi đi toilet trước." Cô nhanh chóng ra khỏi phòng, đi tới nhà vệ sinh.

Khuôn mặt già nua của đạo diễn Tưởng lập tức xụ xuống: "Sao lại thế này, Tô tiểu thư, không muốn nhận vai diễn này, thì các người phải nói sớm chứ."

"Thật xin lỗi, đạo diễn Tưởng, tôi đi nói chuyện với cô ấy một chút, cô ấy vẫn là người mới, có rất nhiều quy tắc cô ấy không hiểu, ngài chờ một chút, đừng nóng vội." Tô Lộ Di cầm túi xách chạy ra ngoài.

Mặc Tiểu Tịch này, cô ta còn tưởng cô rất biết điều, không ngờ lại là một người bướng bỉnh.

Mặc Tiểu Tịch chạy thẳng về phía toilet, đúng lúc đụng phải người từ toilet nam đi ra, cô không nhìn anh ta: "Xin lỗi..." nói xong, trực tiếp đi vào toilet nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện