Đoạt Vợ: Cô Gái, Yêu Phải Em Rồi
Chương 85: Vô tình gặp lại bên ngoài nhà hàng!
Mặc Tiểu Tịch bưng đồ ăn đặt lên bàn, xoay người rời đi.
Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng nói:"Xin buông tay."
Cặp mắt to của anh Huy nhìn tới nhìn lui trên mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Dáng dấp không tệ, muốn bao nhiêu tiền, nói giá đi, đêm nay đi theo tôi."
Tiền! cô còn nhớ mình đã từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của những người đó đã trở nên mơ hồ, cô từng cố gắng quên đi mọi thứ.
Nhưng một câu nói vô ý của anh ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của cô.
"20 tỷ." Mặc Tiểu Tịch yếu ớt mở miệng, ánh mắt đờ đẫn.
Những người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều cười rộ lên, cho rằng đầu óc cô có bệnh, nhưng anh Huy lại cảm thấy có hứng thú: "Có cá tính, tôi thích, bây giờ chúng ta đi ngay, tôi dẫn em đến một chỗ tốt."
Anh ta không nói nhiều lời, kéo Mặc Tiểu Tịch đi ra ngoài, nhét vào chiếc xe đang đậu ở ven đường, chạy vụt ra ngã tư.
Đôi mắt đờ đẫn của Mặc Tiểu Tịch hiện lên vẻ sợ hãi: "Bỏ tôi xuống, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi không đi."
"Haha...đi đến nơi thích hợp với em, em tên gì?" Dương Cảnh Huy cười sang sảng, người phụ nữ này có tính cách rất đặc biệt, tuyệt đối không hợp với nơi bẩn thỉu xấu xa đó.
"Tôi không muốn đi đâu hết, dừng xe." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu đi, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Em tên gì?" Dương Cảnh Huy hỏi lại.
Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa, tâm trạng bắt đầu kích động: "Mở cửa, mở cửa, tôi muốn xuống." cô hét to, nỗi khổ sở trong lòng dường như cũng giảm bớt bởi lần gào thét này.
"cô gái, em đừng chơi trò cay cú với tôi, tôi đã chơi qua nhiều cô gái, ầm ĩ nữa, cẩn thận làm luôn ở trong xe."
Lời đe doạ của Dương Cảnh Huy thật sự có chút tác dụng, Mặc Tiểu Tịch yên tĩnh trở lại.
Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.
Dương Cảnh Huy chạy một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây còn mở, anh ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch sự nho nhã đến ăn cơm Tây được không, hôm nay tôi thắng tiền,
coi như thưởng cho em."
Mặc Tiểu Tịch bị anh ta kéo xuống xe, đi về phía nhà hàng, sức lực của anh ta rất lớn, cô căn bản không tránh được.
Bọn họ đang định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người đi ra.
Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Người đàn ông từ bên trong đi ra không dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”
Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, không ngờ còn có thể nhìn thấy anh!
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước.
“Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đi đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai cô, không đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, anh không ngừng đi tìm cô, mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng anh sẽ không buông tay!
Mà lúc này, cô đang đứng sờ sờ trước mặt anh.
Thật quá tốt!
“Thiên Dã, anh có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này không?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.
“Này... Tôi thật sự có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này thì em đã trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắng.
Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này không phải địa bàn của anh ta, không nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy buông Mặc Tiểu Tịch ra: “Cô gái, sau này sẽ gặp lai.”
Dương Cảnh Huy lái xê bỏ đi, Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, anh đã nằm mộng rất nhiều lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.
“Thiên Dã, anh làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.
Lúc này Thiên Dã mới buông cô ra: “Bây giờ em đang ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”
Đứa bé!!
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại hiện lên sự đau đớn: “Em muốn đi toilet, trong đây có không?” Cô chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của anh.
“Có, anh đưa em đi.” Thiên Dã dẫn cô đi vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay phải quay một cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ, anh ra ngoài hít thớ không khí một chút, không ngờ lại có thể gặp em.”
Mặc Tiểu Tịch cúi đầu im lặng, đi cùng anh vào nhà hàng, tổ quay phim ở bên trong. Thiên Dã không để ý tới những người khác, tự mình dắt cô đi vào nhà vệ sinh.
“Ở trong này, em đi đi, anh ở ngoài chờ em”
“Được”
Mặc Tiểu Tịch đi vào trong, đứng ngẩn người nhìn xung quanh đi về phía cửa sổ, thực ra cô vốn không muốn đi toilet.
Mở cửa sổ, cô cẩn thận trèo ra ngoai, những cạnh sắt xước qua cánh tay, cổ họng của cô cũng không thốt ra một tiếng, sau khi rơi xuống đất, cô chạy như điên trong con hẻm tối thui.
Cô không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn nhớ về quá khứ, biết, không biết, cô chỉ muốn sống trong thế giới của mình, không bi ai làm phiền.
Thiên Dã vẫn chìm đắm trong vui sướng, qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô đi ra.
“Tiểu Tịch, em đã khoẻ chưa?”
Không có tiếng trả lời.
“Bên trong có ai không, anh đi vào nhé.” Thiên Dã lao vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh trống không, không có một ai, cửa sổ mở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ngực nah thắt lại, chạy đén cửa sổ, bên kia tối thui, trên cửa sổ có vết máu khô nói cho anh biết, cô đã chạy trốn.
Thiên Dã dùng sức đám vào bệ cửa sổ một quyền, bàn tay trắng mịn lập tức chảy máu đàm đìa: “Mặc Tiểu Tịch, tại sao em phải chạy trốn.”
2h sáng. Mặc Tiểu Tịch quay lại nhà trọ của cô.
Cô không mở đèn, cũng không xử lý miệng vết thương, ngồi ngẩn người trong một góc, ánh trăng ngoài cửa lạnh lẽo chiếu vào người cô, những thời khắc yên tĩnh của đêm luôn khiến người ta nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, làm cho cô phải tìm đủ mọi cách để trốn chạy quá khứ.
Những chuyện ấy giống như thuỷ tảo quấn trên cổ cô, ghìn chặt lất cô, đào, khoét tim cô, uống máu của cô, đóng cô lại trên cây thập tự thốn khổ nhất.
Dần dần...
Cô nhớ tới đêm mất đứa bé, ngay cả mặt đứa be cô cũng không nhìn thấy thì được cho biết là đã chết, ngay cả tạm biệt cô cũng không thể nói với no.
Cô nhớ đêm đó anh đã từng nói rằng hy vọng cô có thể chết đi, giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽ và đầy mong đợi.
Cô nhớ lúc cô lê lết cơ thể yếu ớt giống như một cái xác không hồn thì trên TV cũng đang tô điểm lên hôn lễ long trọng của anh và Ninh Ngữ Yên, cô sẽ không quên, bọn họ cười rạng rỡ và hạnh phúc đến cỡ nào.
Cô đứng ở đó, giống như là địa ngục, một địa ngục thật sự.
Dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, dựa vào tường, để ánh trăng làm đống băng trái tim đang chảy máu của cô hoàn toàn.
Sáng sớm, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi, cô không cảm thấy đói, ăn uống chỉ là nhiệm vụ cơ giới hoá mà thôi, cô không soi gương, khôn nhìn mặt mình, cô cũng chấm dứt nỗi nhớ về một khuôn mặt khác.
Mấy ngày sau, Tập thị.
Cổ tay bị một bàn tay to nắm lấy, Mặc Tiểu Tịch vùng vẫy, quay đầu lại và lạnh lùng nói:"Xin buông tay."
Cặp mắt to của anh Huy nhìn tới nhìn lui trên mặt của Mặc Tiểu Tịch, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên: "Dáng dấp không tệ, muốn bao nhiêu tiền, nói giá đi, đêm nay đi theo tôi."
Tiền! cô còn nhớ mình đã từng bị bán, cũng từng bị mua, nhưng mặt của những người đó đã trở nên mơ hồ, cô từng cố gắng quên đi mọi thứ.
Nhưng một câu nói vô ý của anh ta lại dễ dàng vạch ra miệng vết thương của cô.
"20 tỷ." Mặc Tiểu Tịch yếu ớt mở miệng, ánh mắt đờ đẫn.
Những người trong đại sảnh vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều cười rộ lên, cho rằng đầu óc cô có bệnh, nhưng anh Huy lại cảm thấy có hứng thú: "Có cá tính, tôi thích, bây giờ chúng ta đi ngay, tôi dẫn em đến một chỗ tốt."
Anh ta không nói nhiều lời, kéo Mặc Tiểu Tịch đi ra ngoài, nhét vào chiếc xe đang đậu ở ven đường, chạy vụt ra ngã tư.
Đôi mắt đờ đẫn của Mặc Tiểu Tịch hiện lên vẻ sợ hãi: "Bỏ tôi xuống, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi không đi."
"Haha...đi đến nơi thích hợp với em, em tên gì?" Dương Cảnh Huy cười sang sảng, người phụ nữ này có tính cách rất đặc biệt, tuyệt đối không hợp với nơi bẩn thỉu xấu xa đó.
"Tôi không muốn đi đâu hết, dừng xe." Mặc Tiểu Tịch xoay đầu đi, vẫn lạnh lùng như cũ.
"Em tên gì?" Dương Cảnh Huy hỏi lại.
Mặc Tiểu Tịch kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa, tâm trạng bắt đầu kích động: "Mở cửa, mở cửa, tôi muốn xuống." cô hét to, nỗi khổ sở trong lòng dường như cũng giảm bớt bởi lần gào thét này.
"cô gái, em đừng chơi trò cay cú với tôi, tôi đã chơi qua nhiều cô gái, ầm ĩ nữa, cẩn thận làm luôn ở trong xe."
Lời đe doạ của Dương Cảnh Huy thật sự có chút tác dụng, Mặc Tiểu Tịch yên tĩnh trở lại.
Xe lái rất lâu mới ra khỏi cái xó cũ kỹ bị người ta quên lãng.
Dương Cảnh Huy chạy một vòng, cuối cùng tìm được một nhà hàng Tây còn mở, anh ta dừng xe lại trước cửa nhà hàng Pháp: "Đây là nhà hàng nước ngoài, chúng ta cũng học theo những người lịch sự nho nhã đến ăn cơm Tây được không, hôm nay tôi thắng tiền,
coi như thưởng cho em."
Mặc Tiểu Tịch bị anh ta kéo xuống xe, đi về phía nhà hàng, sức lực của anh ta rất lớn, cô căn bản không tránh được.
Bọn họ đang định kéo cửa, đúng lúc bên trong có người đi ra.
Ba người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Người đàn ông từ bên trong đi ra không dam tin trợn to mắt: “Tiểu Tịch...”
Mặc Tiểu Tịch nhìn người đàn ông lộng lẫy trước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, Thiên Dã! Là Thiên Dã, không ngờ còn có thể nhìn thấy anh!
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, cơ thể không khỏi lùi về sau hai bước.
“Mặc Tiểu Tịch, rốt cuộc 2 năm nay em đi đâu?” Thiên Dã nắm lấy vai cô, không đếm xỉa tới người đàn ông bên cạnh, hai năm nay, anh không ngừng đi tìm cô, mặc dù liên tục thất vọng trở về, nhưng anh sẽ không buông tay!
Mà lúc này, cô đang đứng sờ sờ trước mặt anh.
Thật quá tốt!
“Thiên Dã, anh có thể báo cảnh sát giúp em bắt người đàn ông này không?” Mặc Tiểu Tịch liếc về phía Dương Cảnh Huy.
“Này... Tôi thật sự có lòng tốt mời em ăn cơm Tây, nhưng nhìn thấy người đàn ông này thì em đã trở mặt, người phụ nữ này, cái con bà nó thích tên “mặt trắng”. Dương Cảnh Huy mắng.
Thiên Dã cau mày, mắt sáng như đuốc: “Tiên sinh, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”
“Được, được, được, thả, tôi thả được chưa?” Nơi này không phải địa bàn của anh ta, không nên rước lấy thiệt thòi trước mắt, Dương Cảnh Huy buông Mặc Tiểu Tịch ra: “Cô gái, sau này sẽ gặp lai.”
Dương Cảnh Huy lái xê bỏ đi, Thiên Dã vẫn nắm chặt như cũ, giống như vừa buông aty, mọi thứ sẽ trở thành giấc mộng, anh đã nằm mộng rất nhiều lần, mơ rất nhiều cảnh tượng.
“Thiên Dã, anh làm em đau quá.” Mặc Tiểu Tịch vặn vẹo bả vai.
Lúc này Thiên Dã mới buông cô ra: “Bây giờ em đang ở đâu? Mấy năm nay em và đứa bé sống thế nào?”
Đứa bé!!
Trong lòng của Mặc Tiểu Tịch lại hiện lên sự đau đớn: “Em muốn đi toilet, trong đây có không?” Cô chỉ vào nhà hàng Tây, lãng tránh câu hỏi của anh.
“Có, anh đưa em đi.” Thiên Dã dẫn cô đi vào nhà hàng: “Đúng lúc hom nay phải quay một cảnh cầu hôn ở nhà hàng cho nen mới mượn chổ, anh ra ngoài hít thớ không khí một chút, không ngờ lại có thể gặp em.”
Mặc Tiểu Tịch cúi đầu im lặng, đi cùng anh vào nhà hàng, tổ quay phim ở bên trong. Thiên Dã không để ý tới những người khác, tự mình dắt cô đi vào nhà vệ sinh.
“Ở trong này, em đi đi, anh ở ngoài chờ em”
“Được”
Mặc Tiểu Tịch đi vào trong, đứng ngẩn người nhìn xung quanh đi về phía cửa sổ, thực ra cô vốn không muốn đi toilet.
Mở cửa sổ, cô cẩn thận trèo ra ngoai, những cạnh sắt xước qua cánh tay, cổ họng của cô cũng không thốt ra một tiếng, sau khi rơi xuống đất, cô chạy như điên trong con hẻm tối thui.
Cô không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn nhớ về quá khứ, biết, không biết, cô chỉ muốn sống trong thế giới của mình, không bi ai làm phiền.
Thiên Dã vẫn chìm đắm trong vui sướng, qua hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô đi ra.
“Tiểu Tịch, em đã khoẻ chưa?”
Không có tiếng trả lời.
“Bên trong có ai không, anh đi vào nhé.” Thiên Dã lao vào nhà vệ sinh.
Phòng vệ sinh trống không, không có một ai, cửa sổ mở, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ngực nah thắt lại, chạy đén cửa sổ, bên kia tối thui, trên cửa sổ có vết máu khô nói cho anh biết, cô đã chạy trốn.
Thiên Dã dùng sức đám vào bệ cửa sổ một quyền, bàn tay trắng mịn lập tức chảy máu đàm đìa: “Mặc Tiểu Tịch, tại sao em phải chạy trốn.”
2h sáng. Mặc Tiểu Tịch quay lại nhà trọ của cô.
Cô không mở đèn, cũng không xử lý miệng vết thương, ngồi ngẩn người trong một góc, ánh trăng ngoài cửa lạnh lẽo chiếu vào người cô, những thời khắc yên tĩnh của đêm luôn khiến người ta nhớ lại rất nhiều chuyện của trước kia, làm cho cô phải tìm đủ mọi cách để trốn chạy quá khứ.
Những chuyện ấy giống như thuỷ tảo quấn trên cổ cô, ghìn chặt lất cô, đào, khoét tim cô, uống máu của cô, đóng cô lại trên cây thập tự thốn khổ nhất.
Dần dần...
Cô nhớ tới đêm mất đứa bé, ngay cả mặt đứa be cô cũng không nhìn thấy thì được cho biết là đã chết, ngay cả tạm biệt cô cũng không thể nói với no.
Cô nhớ đêm đó anh đã từng nói rằng hy vọng cô có thể chết đi, giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽ và đầy mong đợi.
Cô nhớ lúc cô lê lết cơ thể yếu ớt giống như một cái xác không hồn thì trên TV cũng đang tô điểm lên hôn lễ long trọng của anh và Ninh Ngữ Yên, cô sẽ không quên, bọn họ cười rạng rỡ và hạnh phúc đến cỡ nào.
Cô đứng ở đó, giống như là địa ngục, một địa ngục thật sự.
Dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, dựa vào tường, để ánh trăng làm đống băng trái tim đang chảy máu của cô hoàn toàn.
Sáng sớm, cô ngã xuống giường ngủ thiếp đi, cô không cảm thấy đói, ăn uống chỉ là nhiệm vụ cơ giới hoá mà thôi, cô không soi gương, khôn nhìn mặt mình, cô cũng chấm dứt nỗi nhớ về một khuôn mặt khác.
Mấy ngày sau, Tập thị.
Bình luận truyện