Chương 116: Bắc Nguyên
Sau khi bị triều Minh của Chu Nguyên Chương thay thế, triều Nguyên cũng không hề biến mất trong dòng chảy lịch sử, đám con cháu Hốt Tất Liệt rời khỏi vũ đài Trung Nguyên, tập trung về phương Bắc, tiếp diễn hoàng triều hoàng kim của bọn họ.
Trên sách giáo khoá hiện đại gọi giai đoạn này là "Bắc Nguyên".
Trước mắt thì thời đại này có bốn người đủ sức ảnh hưởng để chống đỡ lịch sử. Một là Sùng Trinh Hoàng đế triều Minh, hai là thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa nông dân sau này, Lý Tự Thành, ba là Đại Kim Hãn Hoàng Thái Cực, bốn là Mông Cổ Hãn Lâm Đan.
Ở một mức nào đó thì bốn người này đã thực sự chia thiên hạ thành bốn phần, mỗi người xưng bá một phương. Trong bốn người này, người bước lên vũ đài lịch sử sớm nhất, không ai khác ngoài Lâm Đan.
Vào năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi hai, Lâm Đan khi ấy mới mười hai tuổi đã bước lên ngai vàng Hãn vương của Mông Cổ, bắt đầu lót thảm cho cuộc đời truyền kỳ của hắn trong cái thời đại bão táp mưa sa này.
Hiểu biết của tôi về Lâm Đan không nhiều, điều duy nhất được biết thì hắn là một người đàn ông trạc tuổi Hoàng Thái Cực, từ trước đến giờ đều là mối nguy lớn trong lòng Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Hoàng Thái Cực.
So sánh người Nữ Chân lấy việc săn bắn để sống và người Mông Cổ lấy việc chăn nuôi để sống, tuy thiện chiến dũng mãnh giống nhau, nhưng Mông Cổ đất rộng người đông, gốc gác vững vàng, vượt xa nhiều nhóm người Nữ Chân sống ở Đông Bắc.
"Cô cô! Cô cô!". Bên cạnh có người nhẹ nhàng đẩy hai cái, âm thanh bị đè ép vô cùng thấp.
Tôi mệt nhoài gắng gượng hai mí mắt, mê man cả buổi trời mới chậm rãi có được tiêu cự, trông thấy cả đầu nhỏ nhắn của Mao Y Hãn đang không ngừng lắc lư.
"Nên dậy rồi, cô cô!".
"Ừ". Ngực như bị một khối đá đè lên, tôi tỉnh tỉnh mê mê bỏ khỏi ghế, đầu óc choáng váng từng cơn.
"Cô cô, em đi múc nước nhé!".
Tôi tuỳ tiện gật đầu, Mao Y Hãn đi đến cửa lều nỉ thì dừng chân quay đầu trở lại, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ tôi, nhỏ giọng thì thầm vào tai tôi: "Cô cô, hôm nay là một ngày quan trọng, người nên vực dậy tinh thần đi".
Tôi bỗng rùng mình, trong đầu nhất thời tỉnh ngủ. Đứng dậy thuận tay ôm lấy Mao Y Hãn, hôn cái chụt lên mặt con bé, cười nói: "Biết rồi, hôm nay có việc để bận rộn rồi".
Bước ra khỏi lều nỉ, bên ngoài thưa thớt ánh sao, vòm trời là một màn trĩu nặng, tối đen như mực. Trên bãi cỏ lau đang nhóm một đám lửa trại, có hơn mười người phụ nữ lặng lẽ đang bận rộn làm việc.
Mao Y Hãn với ba tiểu a hoàn trạc tuổi đang cùng nhau luân phiên múc nước, tôi đặt xuống mặt đất hai cái nồi sắt có đường kính chừng một thước, quan sát lượng nước đang dần đầy, sau đó châm lửa bên dưới, thỉnh thoảng lại cho thêm củi vào. Bởi vì liên tục ở sát bên mồi lửa nên quần áo vốn ướt đẫm mồ hôi trên người tôi đã bị hơi nóng hong khô.
Khi thấy mặt nước trong veo dần nổi lên từng đợt sóng nước lăn tăn, đáy nồi bắt đầu bốc lên từng chuỗi bọt nước, tôi mới tiện tay cầm lấy khối bánh trà, gõ cho nó vỡ ra rồi ném vào trong đó.
Chốc lát màu nước sẫm đi, hương trà nồng đậm chậm rãi toả ra.
Phía Đông mặt trời vừa mới phá mây nhô ra, ánh bình minh đỏ rực nhuộm đỏ khắp nơi, phía chân trời một màu ngói lam, mặt cỏ một màu biếc xanh, tôi ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn về phía quả cầu đỏ chói mắt đó. Tiếng hát lảnh lót không biết từ đâu đột ngột vang lên đầy du dương hoà với tiếng dây Mã đầu cầm đầy êm tai, đám nam nữ trên người mặc những bộ áo quần sặc sỡ, tươi sáng đang vây quanh lửa trại, vừa múa vừa hát...
Dưới ánh sáng mờ ảo, cả trai lẫn gái đều mang vẻ tươi cười rạng rỡ.
Tôi nhìn đến si mê, ngơ ngác nói không nên lời, một bàn tay nhỏ bé túm lấy góc áo nơi khuỷu tay tôi, khẽ lay động: "Cô cô, nên vớt bọt trà lên rồi!".
"À!". Tôi vội vã cúi đầu.
Lúc này nước đã sôi ùng ục, Mao Y Hãn đạp lên một cái ghế nhỏ ra sức trèo đến mép nồi. Tôi hít vào một hơi, hoảng hốt nói: "Em xuống dưới đi! Để ta làm cho...".
Mao Y Hãn quay đầu lại nhếch miệng cười với tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nóng đến đỏ bừng, mặt đầy mồ hôi: "Cô cô đi lấy sữa dê đi, việc này để em làm là được rồi".
Tôi trừng mắt liếc con bé một cái, không nói lời nào xách nó từ trên ghế xuống. Con bé cong miệng, ngại ngùng cười, bím tóc nhỏ hai bên đầu nhẹ nhàng lắc lư theo gió.
Tôi vớt sạch bọt trà cùng bã trà, lúc này nhóm vú già từ sớm đã vắt sữa dê tươi cho vào thùng và mang sang đây, tôi chậm rãi đổ sữa vào trong nồi.
"Đồ ăn sáng làm xong chưa vậy?". Xa xa có căng giọng hô to.
Một bà lão phụ trách quản lý lập tức ra lệnh cho chúng tôi mang cơm rang cùng mấy món ăn khác cẩn thận xếp vào một cái hộp đựng, người vừa thúc giục ấy đến bưng đi.
Sau đó lại tiếp tục bận rộn, từ sớm đến giờ tôi bận đến nổi một miếng nước cũng chưa được uống. Không dễ gì chống đỡ được gần đến trưa, bụng đã đói đến ngực dán vào lưng, chỉ đành lén múc chút cơm rang ăn cho đỡ đói.
Xa xa truyền đến tiếng hát vang dội, trong không khí ngoại trừ hương trà sữa nồng đậm ra, còn có thêm mùi thịt nướng, khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi.
Tôi thở dài, chỉ thấy trong miệng như đang nhai sáp nến, thực sự không có mùi vị gì, nuốt cơm rang thơm phức xuống bụng nhưng lại không cảm thấy chút gì là ngon miệng.
"Cô cô! Cô cô...". Mao Y Hãn phấn chấn chạy vọt đến, tôi liên tục lau sạch mép, phủi cơm vụn trên trường bào từ trên cỏ đứng dậy.
Phía sau Mao Y Hãn còn có thêm hai người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, hai người nọ áo quần tươm tất, không giống nô bộc bình thường. Ánh mắt tôi lướt qua, quả nhiên phát hiện phía sau hai cô nàng còn có bóng dáng của Thục Tế Cách cách.
Nhìn thấy Thục Tế Cách cách cũng không quá ngạc nhiên, có điều tiểu cô nương bên cạnh đang dắt bàn tay nhỏ nhắn của con bé mới thực sự khiến mắt tôi ngời sáng. Đó là một đứa bé trắng hồng ước chừng mới mười hai tuổi hơn, viền áo bào gấm được thêu hoa văn trắng, góc áo kéo dài đến tận giày, eo bó chặt bởi tấm đai lưng bản to đỏ thẫm, kết hợp với đôi giày nhỏ bé bằng dê sáng màu, tuy dáng vóc nhỏ nhắn, nhưng lại bừng bừng khí khái anh hùng, không giống người bình thường.
Đứa bé ấy có một khuôn mặt tròn trịa trời sinh, môi hồng răng trắng, mày rậm mắt to, diện mạo mang nét sảng khoái của một người con gái thảo nguyên.
Tôi càng nhìn càng thấy thích, trong lòng thoảng rung động, Thục Tế đã lớn tiếng ồn ào: "Cho ta hai chén trà sữa...". Nghiêng đầu nhìn cô bé bên cạnh, lại bổ sung thêm một câu, "Thêm chút váng sữa nhé, Thác Nhĩ thích uống...".
"Phải ba chén mới đúng!". Bỗng dưng phía sau vang lên một âm thanh khoan khoái nhưng hơi non nớt.
Thục Tế đột nhiên quay đầu, vui vẻ gọi: "A cáp (anh trai)!".
Thác Nhã nhỏ tuổi cũng mỉm cười, buông tay Thục Tế, phấn chấn nhìn người vừa mới đến.
Lòng tôi bỗng chốc trầm xuống, hít vào một hơi khí lạnh.
Quả nhiên là cậu ta... tuy đã cách gần hai tháng, nhưng đứa bé trai trước mặt không thay đổi chút nào. Lúc nhìn gần cậu ta, vẫn cảm thấy cậu ta quá mức xinh đẹp, đặc biệt là ánh mắt, trong lúc chuyển động nó toát ra một thần thái tuyệt diễm không gì sánh nổi.
Tôi vội khom người cúi đầu, chỉ hy vọng cậu ta sẽ không chú ý đến tôi. Một trận gió nhẹ thổi đến, vết thương trên cổ trở nên lạnh lẽo khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.
"Thất thần làm gì đó? Còn không mau múc trà sữa cho các tiểu chủ tử?". Quản sự ma ma âm thầm nhéo vào cánh tay tôi, tôi đau đến há mồm hít một hơi.
Thực sự là sợ cái gì thì cái đó liền đến, nhiều vú già đang đứng như thế, sao bà ta lại cố tình chọn trúng tôi chứ?
Tôi lặng lẽ không tiếng động dùng muôi múc ra ba chén trà sữa, quản sự ma ma cầm lấy, trên nét mặt già nua lộ vẻ tươi cười nịnh nọt mà hèn mọn, hai gối quỳ xuống đất, dâng chén trà lên đỉnh đầu.
Tôi cúi đầu liếc bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng thương của bà ta, thực sự có cảm giác không thể diễn tả được.
"Tốt lắm! Biết thế nào ba đứa nhóc các người cũng lười biếng tụ tập tại đây mà". Một tiếng cười duyên ngọt ngào vang lên.
Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy âm thanh này còn rất trẻ, Mao Y Hãn đứng bên cạnh đột nhiên khẽ kéo tay áo tôi, ý bảo tôi quỳ xuống, lúc này tôi mới ý thức được thân phận của cô gái này không giống người thường.
"Thái Tùng Cách cách vạn phục kim an!". Mọi người cùng cất tiếng chào hỏi.
Tôi bị doạ cho kinh ngạc.
Tuy rằng trên đường đều luôn đi theo đội ngũ của Nang Nang Phúc tấn về hướng Nam, nhưng đã một thời gian kể từ lần cuối lúc những người này tụ họp với đám người Lâm Đan vượt Nam Hoàng Hà đã là một khoảng thời gian, trên cơ bản tôi đều ở trên xe kéo và ở trong lều nỉ để dưỡng thương, cũng chỉ tiếp xúc qua lại với Mao Y Hãn cùng một vài nô tài, nên đối với đám quý tộc Mông Cổ cao cao tại thượng đó thì tôi vẫn hoàn toàn không hề biết gì cả.
Tôi đảo con mắt tò mò, lặng lẽ nâng mí nhanh chóng liếc một cái.
Đó là một cô gái cao gầy chừng muổi tuổi, dưới chuỗi hạt mã não sặc sỡ ấy, có thể trông thấy chiếc cổ mềm mại trắng ngần, chiếc cằm đầy đặn của cô nàng.
Thái Tùng Cách cách... cũng là con gái của Lâm Đan sao?
Nhưng mà, đều là con của Lâm Đan, Thục Thế, Thác Nhã, thậm chí là đứa bé trai không biết tên kia, địa vị của bọn chúng lẽ nào không tôn quý bằng sao? Vì sao thoạt nhìn lại thấy như không bì thể bì được Thái Tùng Cách cách tôn quý này nhỉ?
"Cô cô!". Thục Tế trong trẻo gọi.
Thái Tùng mỉm cười xoa đầu cô bé, ánh mắt lướt qua Thác Nhã, lạnh nhạt dừng trên người đứa bé trai nọ: "Ngạch Triết! Lễ tế lăng Thành Cát Tư Hãn cũng sắp bắt đầu rồi! Đại hãn cũng đã dần thần dân vào vị trí, Ngạch cát cậu thấy cậu không ở đó nên sai ta đi xung quanh tìm cậu. Còn cậu thì ung dung tự tại...".
Ngạch Triết không chút để ý bĩu môi: "Ta có ở đó hay không, cũng không quan trọng".
"Nói bậy!". Thái Tùng quát lớn, "Cậu là con trai của Lâm Đan Hãn, tương lai cả cái thảo nguyên Mông Cổ đều là của cậu!".
Ngạch Triết bật cười ngửa mặt lên trời, vẻ tươi cười tuyệt đẹp, nhưng lại nhàn nhạt lộ ra từng cơn trào phúng.
Thái Tùng tựa hồ rất không hài lòng với thái độ đó của cậu ta, bàn tay nhỏ vung lên, vỗ vào ót cậu ta: "Còn không mau đi! Lèo nhèo cái gì hả?".
Ngạch Triết vẫn thờ ơ cười, mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo nhận lấy dây cương từ nô tài, xoay người trèo lên ngựa. Tôi cẩn thận xem xét, phát hiện người đi theo bên cạnh cậu ta không phải là người đàn ông tên Ngang Cổ Đạt lúc trước nữa.
Sau khi Ngạch Triết rời đi, Thái Tục còn cùng Thực Tế và Thác Nhã nói cười một trận, sau đó trong đám người vây quanh cùng nhau rời đi.
Tôi nhẹ nhàng thở phào, mệt mỏi cả một buổi sáng, hận không thể ngồi phịch xuống đất ngủ một giấc. Mao Y Hãn cầm một ít đậu hũ sữa, bánh sữa đưa cho tôi, đột nhiên tôi cảm thấy không còn cảm giác thèm ăn nữa, dạ dày sớm đã đói đến trống không, rốt cuộc chẳng còn một chút đói khát nào.
Vì thế đuổi đám nha đầu Mao Y Hãn đi, bảo bọn chúng tự đi giải quyết bữa trưa của bản thân, tôi vô lực đờ người ra ngồi canh tạm cái nồi. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, một thứ bé bằng bàn tay từ trên đầu rơi xuống, va phải mép nồi sắt rồi bắn ngược về lên người tôi.
Tôi tiện tay nhặt lên, khi nhìn kỹ lại, tim bỗng chốc lạc nhịp.
"Chắc ngươi nhận ra được thứ này?".
Bất thình lình quay đầu lại, Ngạch Triết đứng cách hơn một trượng, hai tay khoanh lại, lạnh lùng mà ngạo mạn nhìn thẳng vào tôi.
Mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương chậm rãi chảy xuống, tôi nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy trong cổ họng sắp phun ra lửa tới nơi.
"Nếu không để ý đến vết thương trên cổ ngươi, ta còn thực sự quên mất mình từng bắt được một nô lệ đặc biệt như ngươi đấy". Đột nhiên hắn bước về trước từng bước, nhanh chóng đoạt đi bài hiệu hình tròn làm bằng gỗ ấy.
Ngón tay tôi run rẩy, tiểu ác ma phiền phức này đột nhiên quay lại đây, cậu ta muốn thế nào?
Trong lòng thản nhiên dâng lên một dự cảm không lành.
"Trong quân đội Kim quốc mà lại có phụ nữ cơ đấy!". Khoé miệng Ngạch Triết gợi lên thành một đường cong, mỉm cười, "Nữ nhân biết đánh giặc đúng là có chút bản lĩnh!". Tấm bài hiệu nhỏ bằng lòng bàn tay mà cậu ta ném đó, trên thân bài hình tròn là bài thủ hình Như Ý, mặt chính diện khắc hàng chữ "Thông Minh Hãn chi chiếu" bằng chữ Mông Cổ... tấm bài hiệu này vốn là đồ của Đa Nhĩ Cổn, đó là tín vật mà Hoàng Thái Cực ban thưởng cho quan viên đi sứ Mông Cổ chuyên dùng, dựa vào tấm thông hành này có thể nhận được lương thực cùng ngựa miễn phí từ các bộ lạc Mông Cổ đầu nhập vào Đại Kim. Khi trốn khỏi quân doanh của Đa Nhĩ Cổn, tôi đã tiện tay trộm theo cả nó, vốn là muốn để bên người phòng cho bất kỳ tình huống nào.
Phụ nữ Mông Cổ hào sảng, đa số đều rong ruổi trên lưng ngựa, dũng cảm không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Từ rất lâu về trước đã thường có nữ tử thống lĩnh quân đội ra ngoài chinh chiến, cho nên đối với người Mông Cổ mà nói, bắt gặp nữ nhân trên chiến trường cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nữ tử tộc Nữ Chân cũng có thể cưỡi ngựa giương cung, chỉ là phần lớn đều ở trong nhà, rất ít có cơ hội ra chiến trường chém giết... Ngạch Triết đối với việc tôi giả nam cũng không cảm thấy tò mò, cho nên cậu ta còn nhớ ra tôi, chỉ sợ vấn đề nằm trên tấm bài hiệu chết người đó.
"Nô tài chẳng có bản lĩnh gì cả, tiểu chủ tử đừng đánh giá quá cao nô tài. Nô tài chỉ là một nữ tử bị ép nhập ngũ, chán ghét mấy việc đánh đánh giết giết ấy, cho nên đã mượn cơ hội trộm lấy tín vật của Cố sơn Ngạch chân, điều mong mỏi cũng chỉ là có thể trốn về quê gặp lại người thân mình".
Tôi cố gắng ép cằm sát ngực, ra vẻ sợ hãi run rẩy đầy đáng thương.
Qua hồi lâu, Ngạch Triết mới cúi đầu cảm thán: "Thực không thú vị gì cả. Còn tưởng rằng ngươi sẽ có chút đặc biệt. Uổng công ta khoe khoang với Ngạch cát rằng đã bắt được một đại nhân vật giỏi giang...". Cậu ta dừng một chút, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay tôi, sức lực to khoẻ hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của tôi, "Mặc kệ vậy! Ngươi vẫn nên theo ta đi gặp Ngạch cát, tóm lại, ta có nói ngươi là đại nhân vật thì ngươi chính là đại nhân vật. Chỉ cần ngươi có thể lừa cho Ngạch cát ta vui, ta thả ngươi trở về đoàn tụ với người thân cũng không phải là chuyện không thể".
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt không tự nhiên nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy của cậu ta.
Đứa nhỏ này... vậy mà lại có ý đồ nói dối để tranh công sao?
Bình luận truyện