Độc Chiếm Đế Vương, Nương Nương Thiên Tuế!

Chương 1: Gặp nạn



Ầm, Ầm*

Trên trời sấp chớp đùng đùng, mây đen kéo đến mù mịt. Không gian xung quanh âm u, quái đản đến lạ thường.

Một cỗ xe ngựa chạy từ đỉnh núi, trên đường về lại kinh thành. Đi qua một khu rừng hiu vắng gặp mưa bão lớn. Mở màng che, người phụ nữ thì thầm hỏi phu xe:

- Như dự tính chứ?

Người phu xe lắm la lắm lét, khẽ liếc mắt nhìn vào bên trong đề phòng. Tuy là hai đứa nhóc nhưng chúng đã lớn, có thể ghi nhớ những gì sắp diễn ra. Nhị phu nhân Tể Tướng phủ, Liễu Trầm Ngư thấy thế liền trấn an. 

- Không cần lo, nhị tiểu thư đã bị ta hạ dược, tam tiểu thư là con ta, tuyệt nhiên sẽ không phản ta.

- Phu nhân yên tâm, mưa càng lớn càng thuận lợi. 

- Được, đưa ta đến miếu hoang phía trước.

Quay vào bên trong, Liễu Trầm Ngư đưa đôi mắt đầy căm phẫn nhìn nhị tiểu thư đang ngủ say, tựa người bên vách cỗ xe. Nhị tiểu thư Tể Tướng phủ là tôn đích nữ, Tuyết Băng Tâm vừa tròn 5 tuổi. Vài hôm trước thân mẫu là đại phu nhân Diêu Tử Ngọc đã qua đời. Từ khi sinh ra, Tuyết Băng Tâm đã được định hôn ước với Ngũ hoàng tử. Cả kinh thành này ai cũng đều biết. Nếu như để Tuyết Băng Tâm mất tích, mang hôn ước đó định cho thứ nữ Tuyết Phấn Đại thì chẳng phải là một bước thành Phượng Hoàng hay sao? 

- Tuyết Băng Tâm, di nương không muốn vô tình bạc nghĩa với ngươi. Nhưng mẫu thân ngươi đoạt vị trí đại phu nhân của ta, ngươi lại đoạt vị trí tôn đích nữ của nữ nhi ta. Có trách thì trách mẫu thân ngươi không an phận thủ thừa.

Tuyết Phấn Đại, tam tiểu thư, thứ nữ Tể Tướng phủ. Năm nay tròn 4 tuổi, nữ nhi của Liễu Trầm Ngư. Trông thấy tỷ tỷ ngủ say giấc thì chợt thấy trong lòng có gì đó khó chịu, day dứt. Níu lấy vạt áo Liễu Trầm Ngư, Tuyết Phấn Đại mím môi, thì thầm.

- Di nương! Nhị tỷ sẽ không sao chứ? Hay là chúng ta quay về đi.

- Tam tỷ nhi, ngươi có muốn vị trí tôn đích nữ không? Ngươi có muốn sau này lớn lên gả cho người Hoàng tộc không? Hôm nay nghe lời ta thì những thứ đó đều sẽ là của ngươi. 

Xoa đầu Tuyết Phấn Đại, Liễu Trầm Ngư ôn tồn nói. Không những có mấy thứ đó không thôi. Mà cả vị trí chủ mẫu cũng sẽ nằm gọn trong tay Liễu Trầm Ngư. 

- Vậy còn đại tỷ thì sao? 

Tuyết Phấn Đại nghiêng đầu hỏi. Nếu như Tuyết Băng Tâm biến mất thì còn lại Tuyết Tinh Hoa. Dù gì Tuyết Tinh Hoa cũng là cả trong nhà. Liễu Trầm Ngư đảo mắt, Tuyết Tinh Hoa là đại nữ nhi nhưng là con của vợ thứ tam di nương Chu Diễn Đồng. Tính tình con bé nhút nhát chắc sẽ không có gì trở ngại. Cả Chu Diễn Đồng kia cũng không màng đến danh lợi, quyền thế. Chẳng phải là một đối thủ đáng gờm gì cả.

- Ta dành nó cho ngươi, đại tỷ nhi cũng không tranh đoạt đâu.

Cỗ xe ngựa dừng lại trước một miếu hoang. Liễu Trầm Ngư đưa Tuyết Phấn Đại vào trong. Còn phu xe mang Tuyết Băng Tâm đi theo lối vào trong rừng sâu. Trông thấy bóng người đã khuất, Liễu Trầm Ngư ghì chặt hai vai của Tuyết Phấn Đại mà quyết đoán.

- Tam tỷ nhi, chuyện hôm nay thành hay bại đều do ngươi. Ở đây chờ đợi, hôm sau lập tức sẽ đến cứu ngươi về nhà. 

- Ta sợ lắm! Ở đây cả đêm thực đáng sợ a~

Tuyết Phấn Đại mếu máo. Từ trước đến nay chưa bao giờ phải ở một mình và trong một không gian âm u như thế này. Nhìn xung quanh một lượt, Tuyết Phấn Đại càng quấy khóc to hơn.

- Ngươi tin di nương không?

Liễu Trầm Ngư nhíu mày. Đã đến đây rồi thì không nên chần chừ gì nữa. Uỷ khuất cho Tuyết Phấn Đại một thời khắc nhưng sẽ nhận được ánh hào quang cho sau này.

- Ta tin di nương! Hức, nhưng nơi đây đáng sợ quá.

Liễu Trầm Ngư ôm lấy thân mình run rẩy của Tuyết Phấn Đại mà vỗ về. Phải chịu đựng, vì đại sự nên phải chịu đựng.

- Tam tỷ nhi, khi gặp phụ thân thì nói theo lời ta. Bây giờ ngủ một giấc đến sáng, ta sẽ mang ngươi bình an quay về. Tam tỷ nhi ngoan. Ngủ đi, ngủ đi.

Người phu xe bế đứa bé trên tay, đi vào tít trong rừng sâu. Mặc kệ đường đầy chông chênh, khó khăn và nhọc nhằn. Dưới đất trơn trượt do mưa cứ trút xuống ào ạt. Xung quanh toàn tiếng gió vù vù, ghê rợn. Được nửa đường, trông thấy một gốc cây to, phu xe bế đứa bé đến đó rồi đặt xuống.

-Nhị tiểu thư, sống sót qua được đêm nay thì xem như ngươi mạng lớn. Không bị bão gió quét chết thì cũng bị hổ cọp nuốt chửng. Đây đều do số kiếp của ngươi cả thôi.

Nam nhân ấy vô tình quay lưng rời đi, để lại một cô bé còn nhỏ dại ở trong rừng sâu. Mệnh số tạo hoá gieo vào nhân tức. Mẫu thân vừa qua đời khi mới lên năm. Từ khi sinh ra đã định hôn ước với Hoàng tộc. Gia thất thì được tổ mẫu và phụ thân hết mực nuông chiều. Năm lên ba đã tiến Cung chơi đùa cùng Hoàng Hậu. Đến bốn tuổi được Hoàng Thượng đặc biệt ân sủng, nhiều lần ôm vào lòng. Ấy vậy mà bây giờ lại chịu mối thù thâm độc dù chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu biết điều gì. Những ngày tháng huy hoàng lúc trước chỉ trong chớp mắt đã vụt khỏi tầm tay.

- Ưm...ưm...

Động đậy hai mắt, Tuyết Băng Tâm khẽ thốt lên. Cả thân người chợt như uể oải, đau nhức tột cùng. Ở mũi và bên má bỗng chốc nhột nhột như có con gì đang đưa lưỡi liếm nhẹ lên. Từ từ mở mắt ra, trước mắt Tuyết Băng Tâm bây giờ toàn là là một màu đen bao phủ. Sấm chớp đùng đoàn. Hoảng sợ co rút người lại. Toàn thân vì lạnh cũng run bây bẩy. Lúc này mới nhìn thấy, trong lòng Tuyết Băng Tâm là một con hồ ly nhỏ với bộ lông trắng mượt mà. Nhưng trong ý nghĩ thì nó lại là mèo. Vuốt nhẹ đầu nó, Tuyết Băng Tâm thều thào cất lời.

- Mèo nhỏ, mẹ của em đâu?

Ế? Mèo sao? Tiểu hồ ly sa sầm mặt. Từ trước đến nay chưa một ai gọi hắn là mèo. Thế mà vị cô nương đây lại cả gan gọi bừa.

- Ta là hồ ly, hồ ly đó.

- Còn biết nói chuyện? Ngươi là gì ta mặc kệ. Khụ khụ, cho ta ôm tí đi, lạnh quá.

Ôm chặt tiểu hồ ly vào lòng, Tuyết Băng Tâm lại nhắm mắt. Bây giờ chỉ muốn ngủ thôi. Ngủ để quên đi nỗi đau mất mẫu thân. Ngủ để không nghĩ đến khung cảnh ghê tợn xung quanh. 

- Không được ngủ nữa! Ở đây nguy hiểm, ta đưa ngươi đi. 

Tiểu hồ ly giãy nãy, cố gắng thoát ra ngoài. Vừa rời khỏi, tiểu hồ ly liền cắn lấy tay áo của Tuyết Băng Tâm lôi đi.

- Được, được. Tiểu miu miu, ngươi đi đâu ta sẽ bế mà. Chậm thôi!

Dụi dụi hai mắt, Tuyết Băng Tâm theo sau tiểu hồ ly đi thẳng vào rừng sâu. Lối đi trơn trượt, đã bao lần phải vấp ngã khiến y phục lấm lem. Khu rừng âm u như vậy, tiểu hồ ly muốn đưa Tuyết Băng Tâm đi đâu đây? Dù lo sợ, kinh hãi nhưng đôi chân lại không kềm được mà bước theo.

Càng đi thì không khí càng lạnh lẽo. Cả người mệt mỏi, yếu ớt cố lê đôi chân mỏi nhừ. Tuyết Băng Tâm bật khóc nức nở. Rõ ràng sáng sớm cùng di nương và tam muội đi viếng chùa cầu bình an như lời tổ mẫu. Vừa nãy di nương cho cả hai ăn màn thầu rất ngon. Nhưng khi ăn xong thì lại buồn ngủ, thiếp đi lúc nào không hay. Bây giờ tỉnh dậy thì ở tận trong khu rừng sâu rộng này. Mẫu thân tại sao lại bỏ nữ nhi của mình cô đơn giữa nhân gian đầy cạm bẫy như thế kia? Nếu như chết đi thì sẽ gặp được mẫu thân đúng không? Mẫu thân sẽ che chở, bảo vệ cho Tuyết Băng Tâm như lúc người còn sinh thời vậy. 

- Mẫu thân, nữ nhi nhớ người.

Trông thấy tiểu hồ ly lon ton chạy ở phía trước, cây cổ thụ cách đó không xa cũng sắp ngã đổ xuống. Tuyết Băng Tâm không do dự chạy đến ôm chặt tiểu hồ ly vào lòng. 

*Ầm*

Cây cổ thụ hoàn toàn ngã đổ xuống nhưng may mắn không đè lên người Tuyết Băng Tâm mà là ở chân. Mím chặt môi, nhăn cả mặt. Ở chân truyền lên cảm giác đau đớn kinh khủng. Thở phào ra, Tuyết Băng Tâm cắn răng chịu đựng rồi hỏi vật nhỏ trong lòng.

- Tiểu miu miu, ngươi có sao không? 

- Nha đầu ngốc, mau buông ta ra. Ta đi tìm người cứu ngươi.

Tiểu hồ ly giãy nãy không yên. Phải đi gọi mẫu thân đến cứu Tuyết Băng Tâm. Không thể để chết đi dễ dàng được. 

- Đừng, ta muốn gặp mẫu thân. Khụ, ngươi đi đi, nơi đây rất nguy hiểm.

Tuyết Băng Tâm thều thào, nói xong thì liền ngất đi. Một đứa trẻ phải chịu đựng ám khí khắc nghiệt như vậy thì chết là chắc chắn. Dù sao cũng tốt, được gặp mẫu thân, được người ôm vào lòng và vỗ về.

"Nhân gian này không thuộc về ta, có chết ta cũng không hối tiếc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện