Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 1036: Đây đúng là lần đầu thấy



Người phụ nữ cũng hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó bà thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa cho rằng lúc này mình và cô gái nhỏ kia sẽ chịu tai ương, cũng không biết bộ xương già này của bà có thể chịu đựng nổi hay không.

Không ngờ cô gái này lại là người biết võ, điều này khiến cho bà thở phào nhẹ nhõm, lại càng biết ơn cô.

“Bác gái, bác còn ổn chứ, sức lực của cháu vẫn còn, trước hết cháu ôm bác đi ra ngoài, bác ở tư thế này mãi sẽ mệt mỏi lắm.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong đã vươn tay bế ngang người phụ nữ lên.

Nhìn qua thì dáng người của cô không đủ lớn để bế lên một người phụ nữ ngang cỡ mình, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nhìn sắc mặt bà càng ngày càng xấu đi, hơn nữa tư thế vặn vẹo này thật sự rất nguy hiểm, nếu va chạm thêm chút nữa thù rất có thể sẽ nghe thấy tiếng xương cốt gãy ra.

Cho nên cô cũng không để ý nhiều, trực tiếp dùng khí công ôm ngang bà lên, sau đó đi ra khỏi tiệm, đến bên đường chờ xe cứu thương đến.

Cô từ từ đặt người phụ nữ ở trên mặt đất rồi hỏi: “Có phải rất đau không?”

Sắc mặt người phụ nữ ngày càng tái xanh, nhưng bà vẫn rất biết ơn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cô tên là gì?”

“Thưa bác, cháu tên là Kỷ Hi Nguyệt, là người Hoa tới đây du lịch.” Kỷ Hi Nguyệt vừa trả lời, vừa nhìn hai bên đường đi, xe cứu thương này thật chậm chạp.

Rất nhiều người đứng chỉ trỏ hai người, có lẽ bởi vì cả hai đều là người Hoa, cho nên không ai đi dò hỏi, chỉ là túm tụm lại bàn tán sôi nổi.

Kỷ Hi Nguyệt cũng không đi để ý tới bọn họ, vốn dĩ ở nước ngoài không thân thiết như trong nước, hơn nữa cũng không có người Hoa ở đây.

“Kỷ, Kỷ Hi Nguyệt. Tôi, tôi hơi chóng mặt.” Người phụ nữ đột nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, yếu ớt nói.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn sắc mặt trắng bệch của bà dần biến thành màu tím, trong lòng lập tức sợ hãi, đừng nói là có gì ngoài ý muốn đang xảy ra đó chứ, cô chợt nhớ tới khí công có thể trị thương.

Lúc này cô cũng không kịp suy nghĩ chuyện có thể bị lộ, lập tức lo lắng nói: “Cháu giúp bác xoa bóp.”

Vừa nói xong, một bàn tay của Kỷ Hi Nguyệt đã đè lên vị trí thắt lưng bị vặn vẹo nghiêm trọng, cô vận khí công nhanh chóng đưa vào. Tuy rằng cách lớp quần áo nhưng người phụ nữ lớn tuổi vẫn cảm thấy có chút hơi nóng, ấm áp.

Kỷ Hi Nguyệt vì sợ bà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên dùng thêm sức xoa bóp, nóng lên là bình thường.

Người phụ nữ cảm giác đỡ đau đớn hơn rất nhiều, cảm thấy rất thần kỳ, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cảm ơn cô, cảm giác thoải mái hơn hẳn.”

Lúc này, một người đàn ông người Hoa tức tốc chạy tới, chắc hẳn đây chính là tài xế xe Cường Sâm của người phụ nữ này, mà xe cứu thương và xe cảnh sát cũng đã tới.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn người đàn ông người Hoa kia bế người phụ nữ lên xe cứu thương, người phụ nữ định nói gì đó với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng dường như rất đau đớn, hơn nữa tốc độ ở đây quá nhanh, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nhìn xe cứu thương kêu inh ỏi rời đi.

Nhân viên cửa hàng giải thích gì đó với cảnh sát, còn chỉ vào camera, tên mập mạp kia bị lôi ra ngoài, nhưng Kỷ Hi Nguyệt muốn đi lại bị cảnh sát ngăn lại, muốn yêu cầu cô đến Cục Cảnh Sát.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cảm thấy tâm trạng có hơi “đậu má”, chỉ có thể đi theo xe cảnh sát, sau đó gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.

Uống cà phê mà có thể uống tới Cục Cảnh Sát, đây đúng là lần đầu.

Kỷ Hi Nguyệt không lo lắng, rốt cuộc cho dù muốn bôi nhọ cô cũng không sao, có Triệu Húc Hàn ở đây, còn có Úy gia, nếu không được còn có Thiết Quý Hoành, ai cũng đều là người có quyền có thế.

Quả nhiên, rất nhanh, Triệu Húc Hàn đã tới Cục Cảnh Sát, người của Triệu Phiên Vân cũng tới, không cần Triệu Húc Hàn lên tiếng, người của Triệu gia đã giải quyết xong với Cục Cảnh Sát, Kỷ Hi Nguyệt cũng được thả.

Cảnh sát còn cúi đầu xin lỗi cô, có thể thấy được bọn họ đều là người có thế lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện