Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 133: Tên Lưu Manh Háo Sắc



Triệu Húc Hàn giật mình suýt nữa đứng bật dậy, ngước mắt lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì thấy lông mi cô chớp nháy hai cái rồi đột nhiên mở mắt ra.

“A!” Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn ngồi bên cạnh, hai tay anh đang xoa bóp cánh tay cho cô, còn ở phần ngực cô lại cảm thấy rất lạnh lẽo.

Cú sốc này quả thực khiến cô xuýt chút nữa hồn bay phách lạc.

“Im lặng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.

Kỷ Hi Nguyệt theo bản năng ngậm miệng lại, trong mắt đều là hoảng sợ, bởi vì chỉ cần cô rũ mắt là có thể thấy ngay ngực trần của mình!

Tên lưu manh, háo sắc, khốn nạn, anh nhìn thấy hết của cô rồi đúng không?

Sao anh có thể nhân lúc cô mệt mỏi thiếp đi mà đối xử với cô như vậy?

Triệu Húc Hàn vốn dĩ định kéo chăn lên, nhưng bây giờ làm hành động này chỉ sợ sự chột dạ của anh bị lòi ra, nên anh chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ tiếp tục xoa bóp cánh tay.

“Anh Hàn, tôi, tôi lạnh.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn bằng ánh mắt hoảng sợ.

Cô thấy Triệu Húc Hàn đang nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt ảm đạm giúp cô xoa bóp, hơi nóng của thuốc mỡ trên cánh tay lan tỏa khiến cô rất thoải mái.

Lẽ nào anh chỉ đơn giản là giúp cô masage? Người đàn ông này là thánh nhân sao?

Triệu Húc Hàn ngước mắt liếc cô một cái, sau đó dùng một tay giúp cô kéo tấm chăn lên, cuối cùng cũng che được nơi bỏng mắt, nhưng trái tim anh vẫn đang còn đập điên cuồng.

Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt không nhận ra, nhưng anh đã bị hết hồn bởi phản ứng tự nhiên ban nãy.

Có thể xảy ra chuyện không khoa học và phi logic như vậy chỉ có một nguyên nhân.

Đó là anh đã không cẩn thận nghe theo trái tim mình.

Với tư cách là chủ nhân của Triệu Gia, anh chưa bao giờ làm theo việc theo cảm tính, nhưng đứng trước người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này, anh lại vô thức buông thả quy tắc của chủ nhân Triệu Gia. Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ anh đã rung động với Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm xúc về mặt thân thể.

Triệu Húc Hàn tự an ủi bản thân, không được hoang mang, mất kiểm soát bản thân là một chuyện rất đáng sợ và kinh hoàng.

Kỷ Hi Nguyệt không dám hó hé, Triệu Húc Hàn cũng không nói chuyện, bầu không khí trong phòng rất ngượng ngùng.

“Trở người lại!” Triệu Húc Hàn massage xong hai cánh tay thì lạnh lùng nói.

“A, không cần, không cần đâu. Tôi, tôi thấy không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt bối rối, lập tức lắc đầu, tay và chân cô đều có cảm giác rất nóng, chứng tỏ đã được Triệu Húc Hàn massage qua.

Nghĩ đến chuyện bản thân không mảnh vải che thân, ở dưới cũng không có quần nhỏ, đây, đây rốt cuộc là muốn bao nhiêu xấu hổ chứ?

“Xoay người!” Trong giọng nói của Triệu Húc Hàn có chút mất kiên nhẫn.

Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi, lập tức trở người, phát hiện bả vai đau nhức không chịu được, đau đến mức cô suýt bật khóc.

Tấm chăn bị kéo xuống giữa eo, tấm lưng tuyệt trần lập tức hiện ra dưới mắt Triệu Húc Hàn.

Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách nhắm hai mắt giả chết.

Cô tự hỏi người đàn ông này tại sao lại muốn đích thân làm chuyện này? Không xem cô là phụ nữ sao? Hay nghĩ rằng cô đã trở thành người phụ nữ của anh nên tùy tiện thường thức và tận hưởng?

Trời ơi, thường thức thì thôi bỏ đi, nhưng ngàn vạn lần đừng tận hưởng.

Trái tim Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, nội tâm vô cùng mâu thuẫn.

Nếu sau này Triệu Húc Hàn đối với cô vẫn không có chút phản ứng gì của đàn ông thì cũng rất bất thường, lẽ nào cô không hấp dẫn chút gì sao?

Hay là Triệu Húc Hàn không hề thích cô, việc xoa bóp đối với anh chỉ là tập luyện thân thể không có sự phân biệt nam nữ?

Hai bàn tay lớn bắt đầu xoa bóp bả vai cô, vừa động vào đã nắn nhẹ một cái, cảm giác đau xót đột nhiên xuất hiện làm miệng nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt bất giác rên lên một tiếng ‘Ưm~”

Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ, hận không thể vả vào miệng mình một cái, loại âm thanh này sao có thể thốt ra trước mặt một người đàn ông được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện