Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 144: Giao Dịch Mười Vạn Tệ
Đại sảnh Loulan lớn nhất nằm ở tầng trên cùng của câu lạc bộ Thiên Trì, bên trong đã có rất nhiều người tới từ sớm. Những bữa tiệc của giới thượng lưu thường rất linh đình, ca múa nhạc hội, buffet tinh tế cộng thêm đa dạng các loại rượu và thức uống cao cấp, thu hút từng nhóm người tụ tập lại với nhau, thảo luận về các chủ đề trong xã hội thượng lưu.
Sau khi Kỷ Thượng Hải vào trong, Kỷ Hi Nguyệt rẽ sang lối đi bên cạnh. Câu lạc bộ Thiên Trì cô đã quá quen thuộc, vì Triệu Vân Sâm không ít lần mang cô đến đây.
Thông thường bên cạnh một đại sảnh lớn sẽ có mấy gian phòng cá nhân, để cho khách khứa thay đồ và nghĩ ngơi.
Lúc này đã tới rất đông người. Vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt tất nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là những thanh niên trẻ tuổi và nhân viên phục vụ trên đường đi, bọn họ không ngừng quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Cô cầm di động chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh, hỏi thăm xem cô ấy đã đến chưa.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt rẽ vào khúc cua để đi về phía cửa sổ cuối hành lang, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên đang đứng cùng nhau. Người đàn ông trung niên đang ngậm xì-gà, còn người đàn ông trẻ tuổi thì khá đẹp trai, chỉ là trên khuôn mặt đang bày ra vẻ khẩn xin.
Cả hai người không ngờ sẽ có người đi đến chỗ cuối cùng này nên cùng xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Hai người đàn ông lập tức sững sờ, trong ánh mắt đều là là vẻ kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt không biết sẽ có người ở đây, vì vậy cô cười lịch sự rồi chuẩn bị quay ra lại.
“Vị thiểu thư này?” Đằng sau có một người đàn ông lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, gọi cô lại là người đàn ông trung niên, trên thân toàn là hàng hiệu, nhưng tóc rất thưa, tuổi tác có lẽ cũng đã ngoài năm mươi, tướng tá có chút mập mạp nhưng chiều cao lại nhỉnh hơn người thanh niên một chút.
Kỷ Hi Nguyệt thấy ánh mắt người đàn ông trung niên này nhìn cô rất suồng sã. Ông ta nói: “Cô đây là đến tham dự tiệc của Tiền Vạn Hào sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày gật đầu.
“Ây da, khéo thật đấy. Chúng tôi cũng là bạn của Tiền Vạn Hào, tôi tên là Đới Thành Công, người này là Chu Dân, con đỡ đầu của tôi. Rất vui được làm quen với vị tiểu thư xinh đẹp.” Đới Thành Công vươn tay ra với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía Chu Dân.
Thì ra người đàn ông này là bạn trai của Trần Manh Manh, tướng mạo quả thực khá đẹp trai, nhưng trên gương mặt lại đầy vẻ âu sầu, nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ông hoạt bát.
“Xin chào, tôi là Chu Dân.” Chu Dân nhìn bố đỡ đầu của mình xong cũng lập tức vươn tay ra.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai cánh tay đang vươn ra với cô, khóe miệng câu lên một nụ cười: “Ngại quá.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Cô vừa nhìn Đới Thành Công là đã biết ông ta là một tên háo sắc, còn trong ánh mắt Chu Dân là sự chiêm ngưỡng cái đẹp. Tuy rằng anh ta không có dáng vẻ lưu manh, nhưng nếu anh ta có thì Trần Manh Manh làm gì có chuyện đến bây giờ chưa bị anh ta ăn sạch.
Đới Thành Công và Chu Dân không đuổi theo Kỷ Hi nguyệt mà chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng mê hoặc của cô biến mất ở ngã rẽ hành lang.
“Đẹp thật đấy. Đúng là báu vật trời ban!” Đới Thành Công bóp chặt điếu xì-gà, hai tay ra sức xoa xoa vào nhau, sau đó nhìn Chu Dân nói, “Nhóc con, nhìn thấy chưa, cha nuôi thích mẫu phụ nữ như vậy, cô bạn gái nhỏ của con có xinh đẹp và gợi cảm như thế này không?”
Sắc mặt của Chu Dân rất khó coi: “Cha nuôi, người phụ nữ này vừa nhìn là đã biết đại tiểu thư con nhà quyền quý, sau lưng có hậu thuẫn vững chắc, hơn nữa chắc chắc là đã có bạn trai, nhưng Trần Manh Manh thì khác, cô ta rất ngây thơ trong sáng, còn sống một mình, lẽ nào cha nuôi không thích sao?”
Đới Thành Công khẽ sờ cằm rồi vỗ nhẹ vào vai Chu Dân: “Bây giờ con thiếu tiền như vậy sao? Ngay cả bạn gái cũng bán cho cha nuôi?”
“Cha nuôi, bạn gái gì đâu, cô ta không phải. Với lại con biết cha nuôi thích kiểu thiếu nữ thanh thuần ngây thơ mà. Mười vạn này tuyệt đối sẽ khiến cha nuôi hài lòng.” Chu Dân cười nói.
Sau khi Kỷ Thượng Hải vào trong, Kỷ Hi Nguyệt rẽ sang lối đi bên cạnh. Câu lạc bộ Thiên Trì cô đã quá quen thuộc, vì Triệu Vân Sâm không ít lần mang cô đến đây.
Thông thường bên cạnh một đại sảnh lớn sẽ có mấy gian phòng cá nhân, để cho khách khứa thay đồ và nghĩ ngơi.
Lúc này đã tới rất đông người. Vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt tất nhiên thu hút được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là những thanh niên trẻ tuổi và nhân viên phục vụ trên đường đi, bọn họ không ngừng quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Cô cầm di động chuẩn bị gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh, hỏi thăm xem cô ấy đã đến chưa.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt rẽ vào khúc cua để đi về phía cửa sổ cuối hành lang, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên đang đứng cùng nhau. Người đàn ông trung niên đang ngậm xì-gà, còn người đàn ông trẻ tuổi thì khá đẹp trai, chỉ là trên khuôn mặt đang bày ra vẻ khẩn xin.
Cả hai người không ngờ sẽ có người đi đến chỗ cuối cùng này nên cùng xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Hai người đàn ông lập tức sững sờ, trong ánh mắt đều là là vẻ kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt không biết sẽ có người ở đây, vì vậy cô cười lịch sự rồi chuẩn bị quay ra lại.
“Vị thiểu thư này?” Đằng sau có một người đàn ông lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, gọi cô lại là người đàn ông trung niên, trên thân toàn là hàng hiệu, nhưng tóc rất thưa, tuổi tác có lẽ cũng đã ngoài năm mươi, tướng tá có chút mập mạp nhưng chiều cao lại nhỉnh hơn người thanh niên một chút.
Kỷ Hi Nguyệt thấy ánh mắt người đàn ông trung niên này nhìn cô rất suồng sã. Ông ta nói: “Cô đây là đến tham dự tiệc của Tiền Vạn Hào sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày gật đầu.
“Ây da, khéo thật đấy. Chúng tôi cũng là bạn của Tiền Vạn Hào, tôi tên là Đới Thành Công, người này là Chu Dân, con đỡ đầu của tôi. Rất vui được làm quen với vị tiểu thư xinh đẹp.” Đới Thành Công vươn tay ra với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía Chu Dân.
Thì ra người đàn ông này là bạn trai của Trần Manh Manh, tướng mạo quả thực khá đẹp trai, nhưng trên gương mặt lại đầy vẻ âu sầu, nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ông hoạt bát.
“Xin chào, tôi là Chu Dân.” Chu Dân nhìn bố đỡ đầu của mình xong cũng lập tức vươn tay ra.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai cánh tay đang vươn ra với cô, khóe miệng câu lên một nụ cười: “Ngại quá.” Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Cô vừa nhìn Đới Thành Công là đã biết ông ta là một tên háo sắc, còn trong ánh mắt Chu Dân là sự chiêm ngưỡng cái đẹp. Tuy rằng anh ta không có dáng vẻ lưu manh, nhưng nếu anh ta có thì Trần Manh Manh làm gì có chuyện đến bây giờ chưa bị anh ta ăn sạch.
Đới Thành Công và Chu Dân không đuổi theo Kỷ Hi nguyệt mà chỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng mê hoặc của cô biến mất ở ngã rẽ hành lang.
“Đẹp thật đấy. Đúng là báu vật trời ban!” Đới Thành Công bóp chặt điếu xì-gà, hai tay ra sức xoa xoa vào nhau, sau đó nhìn Chu Dân nói, “Nhóc con, nhìn thấy chưa, cha nuôi thích mẫu phụ nữ như vậy, cô bạn gái nhỏ của con có xinh đẹp và gợi cảm như thế này không?”
Sắc mặt của Chu Dân rất khó coi: “Cha nuôi, người phụ nữ này vừa nhìn là đã biết đại tiểu thư con nhà quyền quý, sau lưng có hậu thuẫn vững chắc, hơn nữa chắc chắc là đã có bạn trai, nhưng Trần Manh Manh thì khác, cô ta rất ngây thơ trong sáng, còn sống một mình, lẽ nào cha nuôi không thích sao?”
Đới Thành Công khẽ sờ cằm rồi vỗ nhẹ vào vai Chu Dân: “Bây giờ con thiếu tiền như vậy sao? Ngay cả bạn gái cũng bán cho cha nuôi?”
“Cha nuôi, bạn gái gì đâu, cô ta không phải. Với lại con biết cha nuôi thích kiểu thiếu nữ thanh thuần ngây thơ mà. Mười vạn này tuyệt đối sẽ khiến cha nuôi hài lòng.” Chu Dân cười nói.
Bình luận truyện