Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 147: Yến Tiệc Linh Đình (II)
Kỷ Hi Nguyệt và Dương Linh đang đứng ở khu điểm tâm, có rất nhiều vị phu nhân bước tới chào hỏi, Kỷ Hi Nguyệt được giới thiệu là cháu gái của một người bạn chí cốt của chú Tiền vừa từ nước ngoài trở về, cho nên mọi người cũng không hỏi sâu thêm về danh tính của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ đều cảm thấy cô gái nhỏ này là ngôi sao sáng nhất trong các quý cô đêm nay. Cô hấp dẫn vô số ánh mắt của nam giới, rất nhiều gia đình hào môn dẫn theo con trai cũng đang lân la hỏi thăm Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ còn chủ động bắt chuyện.
“Dì Dương, con muốn xin dì một chuyện.” Sau một hồi cười đến cứng cơ mặt, Kỷ Hi Nguyệt cười nói với dì Dương.
“Tiểu Nguyệt, con với dì còn khách sáo cái gì, có chuyện gì cứ nói.” Dương Linh vỗ tay cô rồi cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ đáp lại: “Dì Dương, dì cũng biết mẹ con đã mất mười một năm rồi, một mình bố nuôi con cũng rất vất vả. Bây giờ con đã trưởng thành, nhưng công việc lại bận rộn, thời gian ở bên cạnh bố cũng không được nhiều, dì nghĩ con có nên giúp bố tìm một người bạn đời không?”
Dương Linh rất bất ngờ: “Tiểu Nguyệt, con không thấy phiền khi bố con đi thêm một bước nữa sao?”
“Không phiền đâu ạ, chủ yếu người đó nhân phẩm tốt, thật lòng thật dạ với bố con là được.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn quanh sảnh tiệc, có rất nhiều người phù hợp với bố. Cô cảm thấy lần này Triệu Húc Hàn làm rất tốt, lát nữa về nhà phải khen ngợi anh một chút mới được.
“Được được được, có đứa con ngoan thế này bố con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, con có thể nghĩ như vậy là tốt. Hôm nay có rất nhiều danh môn thục nữ đến đây, dì sẽ giúp con để ý, giới thiệu cho bố con làm quen, xem thử là bố con thích mẫu người thế nào để dì dễ mai mối.” Dương Linh nói.
“Cảm ơn dì Dương. Con rất yên tâm về ánh mắt của dì.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cánh tay của Dương Linh cười ngọt ngào, mối quan hệ tốt đẹp như hai mẹ con.
“Dì, bạn của con đến rồi, con qua bên đó chào hỏi một tiếng đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Chu Dân đưa Trần Manh Manh tiến vào sảnh tiệc, cô cũng nên qua chào hỏi một chút, chỉ là không thấy tên Đới Thành Công ghê tởm đó đâu cả.
Dương Linh bảo cô cứ đi đi. Kỷ Hi Nguyệt lướt qua đám người đi về phía hai người bọn họ.
Tiệc rượu đã bắt đầu đông người, ai ai cũng lễ phục lộng lẫy và nho nhã lịch sự, thực sự là một buổi tiệc sinh nhật rất hài hòa.
Chu Dân mang cho Trần Manh Manh một ly sâm panh rồi nói với cô ấy điều gì đó, làm Trần Manh Manh ngây ngốc cười.
Sau đó Chu Dân lục tìm bóng dáng của Kỷ Hi Nguyệt trong đám đông, bởi vì bây giờ Kỷ Hi Nguyệt trong mắt anh ta đáng giá ba mươi vạn tệ.
Khó khăn lắm mới thấy được Kỷ Hi Nguyệt, lại phát hiện cô đang nở một nụ cười tươi xinh bước về phía anh ta và Trần Manh Manh, khiến cho trái tim anh ta bất giác nhảy lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất, da dẻ trắng trẻo, mái tóc xoăn gợn sóng dài đến eo, vừa gợi cảm lại vừa trẻ trung, giống hệt như một yêu tinh lạc giữa buổi tiệc, khiến cho cánh đàn ông đều rung động ngây ngất.
Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng anh ta thì có chút đờ đẫn vì vui mừng.
Lẽ nào mới gặp có một lần mà cô ấy đã ý với mình? Nếu như thế thật thì đúng là trời giúp mình rồi.
“Manh Manh, cậu đến rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt bọn họ, vui vẻ cười nói với Trần Manh Manh.
Kỳ thực Trần Manh Manh cũng đã nhìn thấy, vì vậy cô ấy cũng chăm chú nhìn theo dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Kỷ Hi Nguyệt mà không để ý đến biểu cảm hồn bay phách lạc của bạn trai mình.
“Tiểu Nguyệt, cậu, cậu đẹp thật đấy. Trời ạ, mình cứ tưởng tiên nữ giáng trần không đấy!” Trần Manh Manh đột nhiên kéo cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt nhìn trái ngó phải, không ngừng hâm mộ.
“Manh Manh, tối nay cậu cũng đẹp mà.” Kỷ Hi Nguyệt không hề nhìn Chu Dân, nhưng qua cách cách ăn diện của Trần Manh Manh tối hôm nay thì có thể thấy được thành ý của cô ấy đối với Chu Dân như thế nào.
“Dì Dương, con muốn xin dì một chuyện.” Sau một hồi cười đến cứng cơ mặt, Kỷ Hi Nguyệt cười nói với dì Dương.
“Tiểu Nguyệt, con với dì còn khách sáo cái gì, có chuyện gì cứ nói.” Dương Linh vỗ tay cô rồi cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ đáp lại: “Dì Dương, dì cũng biết mẹ con đã mất mười một năm rồi, một mình bố nuôi con cũng rất vất vả. Bây giờ con đã trưởng thành, nhưng công việc lại bận rộn, thời gian ở bên cạnh bố cũng không được nhiều, dì nghĩ con có nên giúp bố tìm một người bạn đời không?”
Dương Linh rất bất ngờ: “Tiểu Nguyệt, con không thấy phiền khi bố con đi thêm một bước nữa sao?”
“Không phiền đâu ạ, chủ yếu người đó nhân phẩm tốt, thật lòng thật dạ với bố con là được.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn quanh sảnh tiệc, có rất nhiều người phù hợp với bố. Cô cảm thấy lần này Triệu Húc Hàn làm rất tốt, lát nữa về nhà phải khen ngợi anh một chút mới được.
“Được được được, có đứa con ngoan thế này bố con chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, con có thể nghĩ như vậy là tốt. Hôm nay có rất nhiều danh môn thục nữ đến đây, dì sẽ giúp con để ý, giới thiệu cho bố con làm quen, xem thử là bố con thích mẫu người thế nào để dì dễ mai mối.” Dương Linh nói.
“Cảm ơn dì Dương. Con rất yên tâm về ánh mắt của dì.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cánh tay của Dương Linh cười ngọt ngào, mối quan hệ tốt đẹp như hai mẹ con.
“Dì, bạn của con đến rồi, con qua bên đó chào hỏi một tiếng đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Chu Dân đưa Trần Manh Manh tiến vào sảnh tiệc, cô cũng nên qua chào hỏi một chút, chỉ là không thấy tên Đới Thành Công ghê tởm đó đâu cả.
Dương Linh bảo cô cứ đi đi. Kỷ Hi Nguyệt lướt qua đám người đi về phía hai người bọn họ.
Tiệc rượu đã bắt đầu đông người, ai ai cũng lễ phục lộng lẫy và nho nhã lịch sự, thực sự là một buổi tiệc sinh nhật rất hài hòa.
Chu Dân mang cho Trần Manh Manh một ly sâm panh rồi nói với cô ấy điều gì đó, làm Trần Manh Manh ngây ngốc cười.
Sau đó Chu Dân lục tìm bóng dáng của Kỷ Hi Nguyệt trong đám đông, bởi vì bây giờ Kỷ Hi Nguyệt trong mắt anh ta đáng giá ba mươi vạn tệ.
Khó khăn lắm mới thấy được Kỷ Hi Nguyệt, lại phát hiện cô đang nở một nụ cười tươi xinh bước về phía anh ta và Trần Manh Manh, khiến cho trái tim anh ta bất giác nhảy lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp, có khí chất, da dẻ trắng trẻo, mái tóc xoăn gợn sóng dài đến eo, vừa gợi cảm lại vừa trẻ trung, giống hệt như một yêu tinh lạc giữa buổi tiệc, khiến cho cánh đàn ông đều rung động ngây ngất.
Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng anh ta thì có chút đờ đẫn vì vui mừng.
Lẽ nào mới gặp có một lần mà cô ấy đã ý với mình? Nếu như thế thật thì đúng là trời giúp mình rồi.
“Manh Manh, cậu đến rồi à.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt bọn họ, vui vẻ cười nói với Trần Manh Manh.
Kỳ thực Trần Manh Manh cũng đã nhìn thấy, vì vậy cô ấy cũng chăm chú nhìn theo dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Kỷ Hi Nguyệt mà không để ý đến biểu cảm hồn bay phách lạc của bạn trai mình.
“Tiểu Nguyệt, cậu, cậu đẹp thật đấy. Trời ạ, mình cứ tưởng tiên nữ giáng trần không đấy!” Trần Manh Manh đột nhiên kéo cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt nhìn trái ngó phải, không ngừng hâm mộ.
“Manh Manh, tối nay cậu cũng đẹp mà.” Kỷ Hi Nguyệt không hề nhìn Chu Dân, nhưng qua cách cách ăn diện của Trần Manh Manh tối hôm nay thì có thể thấy được thành ý của cô ấy đối với Chu Dân như thế nào.
Bình luận truyện