Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 158: Anh Hàn Chưa Ngủ à? (I)
Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai cô ấy: “Phụ nữ mà, ai chẳng gặp mấy tên cặn bã như vậy. Trước đây không phải mình cũng vấp phải Triệu Vân Sâm đó sao?”
“Đâu có giống nhau, ít nhất thì anh ta không có biến thái.” Trần Manh Manh nghĩ, chuyện cô ấy bị bạn trai bán đi chắc nói ra cũng không ai dám tin.
“Nói cũng phải, may là không gây ra đại họa. Nhưng mà Manh Manh, cậu phải nghĩ thoáng lên, dù sao cũng tóm được bọn chúng là tốt rồi, sau này sẽ không có người phụ nữ nào bị hại nữa. Mạnh mẽ lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm chầm lấy cô: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, mình, mình thật không biết phải xoay sở thế nào.” Nói rồi nước mắt lại rớt xuống.
“Chúng ta là bạn tốt mà. Mình không nhìn thấy cậu đương nhiên là phải đi tìm cậu rồi. Cũng may là không quá muộn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại cũng rùng mình, may mắn là lịch sử không tái diễn và cô đã thay đổi được.
“Ừm, cảm ơn cậu. Nhưng tối nay mình đến chỗ cậu ngủ được không? Dáng vẻ của mình thế này sợ là mẹ mình sẽ lo lắng.” Trần Manh Manh chớp đôi mắt mọng nước nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là được rồi.” Nhưng nói xong cô mới sực tỉnh, đưa Trần Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã? Vậy thì chắc chắn sẽ gặp Triệu Húc Hàn.
Vậy chỉ còn cách đưa cô ấy về biệt thự ở hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với đại ma vương là sẽ về sớm, làm sao đây?
Trần Manh Manh lặng lẽ dựa vào người Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến cảnh tượng hãi hùng tối nay và hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt lao vào giải cứu mà cô ấy lại không cầm được nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho đại ma vương.
Lúc này, Triệu Húc Hàn đang dùng ánh mắt giá rét nhìn chằm chằm vào Lão Khôi đứng đối diện.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ tình nguyện nhận tội.
Cố Cửu dựa vào sô pha, uể oải nhìn mấy người chủ tớ trước mắt.
“Anh nói cô ấy bị thương?” Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn đầy vẻ khát máu.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy bị kẹp cổ, bịt miệng thì lập tức lao ra ngoài, nhưng khoảng cách hơi xa nên đến không kịp. Song lúc tôi tiến vào trong thì lại thấy Kỷ tiểu thư đã chống cự lại, còn đá tên nhóc kia hai cú.”
Lão Khôi không dám che giấu, bởi vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt đã có vết bầm tím, nhất định sẽ không qua được mắt của Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân đỡ trán, Vô Cốt chỉ oán Kỷ Hi Nguyệt mấy câu mà ông chủ đã đuổi đi, lão Khôi giờ không bảo vệ tốt cho người ta chắc là tội trạng nghiêm trọng lắm đây?
“Tự chống cự?” Triệu Húc Hàn nheo mắt.
“Đúng vậy, kỹ năng tự vệ của Kỷ tiểu thư khá tốt, hơn nữa hai cú đá đó rất hung hãn. Phải rồi, sau đó cô ấy còn đá Đới Thành Công một cú, gần như là muốn đứt luôn ‘cậu nhỏ’.” Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe tới câu này thì phụt hết cả rượu ra ngoài.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ đó sau độc ác thế! Đứt luôn ‘cậu nhỏ’ á?’
Triệu Húc Hàn ghét bỏ liếc Cố Cửu: “Cô ấy ghét tội ác như kẻ thù, huống hồ gì người xảy ra chuyện lại là bạn thân của cô ấy.”
“Khụ khụ, nói chí lí. Kỷ Hi Nguyệt rất anh hùng.” Cố Cửu toét miệng cười ngây ngốc. Nếu Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra có thể giúp anh ấy đối phó với ông cụ ở nhà rồi.
“Là tôi sơ suất, xin cậu chủ cứ trách phạt.” Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu: “Việc sau đó giải quyết cho tốt. Đảm bảo hai tên kia không ra ngoài được. Những việc khác làm thế nào anh nên biết rõ.”
“Vâng. Tôi lập tức đi xử lý ngay.” Lão Khôi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh ta phải quay về lò đào tạo lại, ai ngờ đâu, hình như tâm trạng của cậu chủ rất tốt thì phải.
Tin nhắn di động vang lên, Triệu Húc Hàn liếc nhìn.
“Anh Hàn, tâm trạng của Manh Manh không ổn định, tối nay muốn ngủ chung với tôi. Tôi nên đưa cô ấy về khu dân cư Phong Nhã hay là bên nhà bố tôi?” Kỷ Hi Nguyệt quẳng vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cau mày, lập tức hồi âm: “Khu dân cư Phong Nhã.”
“Đâu có giống nhau, ít nhất thì anh ta không có biến thái.” Trần Manh Manh nghĩ, chuyện cô ấy bị bạn trai bán đi chắc nói ra cũng không ai dám tin.
“Nói cũng phải, may là không gây ra đại họa. Nhưng mà Manh Manh, cậu phải nghĩ thoáng lên, dù sao cũng tóm được bọn chúng là tốt rồi, sau này sẽ không có người phụ nữ nào bị hại nữa. Mạnh mẽ lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm chầm lấy cô: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, mình, mình thật không biết phải xoay sở thế nào.” Nói rồi nước mắt lại rớt xuống.
“Chúng ta là bạn tốt mà. Mình không nhìn thấy cậu đương nhiên là phải đi tìm cậu rồi. Cũng may là không quá muộn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại cũng rùng mình, may mắn là lịch sử không tái diễn và cô đã thay đổi được.
“Ừm, cảm ơn cậu. Nhưng tối nay mình đến chỗ cậu ngủ được không? Dáng vẻ của mình thế này sợ là mẹ mình sẽ lo lắng.” Trần Manh Manh chớp đôi mắt mọng nước nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là được rồi.” Nhưng nói xong cô mới sực tỉnh, đưa Trần Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã? Vậy thì chắc chắn sẽ gặp Triệu Húc Hàn.
Vậy chỉ còn cách đưa cô ấy về biệt thự ở hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với đại ma vương là sẽ về sớm, làm sao đây?
Trần Manh Manh lặng lẽ dựa vào người Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến cảnh tượng hãi hùng tối nay và hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt lao vào giải cứu mà cô ấy lại không cầm được nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho đại ma vương.
Lúc này, Triệu Húc Hàn đang dùng ánh mắt giá rét nhìn chằm chằm vào Lão Khôi đứng đối diện.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ tình nguyện nhận tội.
Cố Cửu dựa vào sô pha, uể oải nhìn mấy người chủ tớ trước mắt.
“Anh nói cô ấy bị thương?” Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn đầy vẻ khát máu.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy bị kẹp cổ, bịt miệng thì lập tức lao ra ngoài, nhưng khoảng cách hơi xa nên đến không kịp. Song lúc tôi tiến vào trong thì lại thấy Kỷ tiểu thư đã chống cự lại, còn đá tên nhóc kia hai cú.”
Lão Khôi không dám che giấu, bởi vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt đã có vết bầm tím, nhất định sẽ không qua được mắt của Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân đỡ trán, Vô Cốt chỉ oán Kỷ Hi Nguyệt mấy câu mà ông chủ đã đuổi đi, lão Khôi giờ không bảo vệ tốt cho người ta chắc là tội trạng nghiêm trọng lắm đây?
“Tự chống cự?” Triệu Húc Hàn nheo mắt.
“Đúng vậy, kỹ năng tự vệ của Kỷ tiểu thư khá tốt, hơn nữa hai cú đá đó rất hung hãn. Phải rồi, sau đó cô ấy còn đá Đới Thành Công một cú, gần như là muốn đứt luôn ‘cậu nhỏ’.” Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe tới câu này thì phụt hết cả rượu ra ngoài.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ đó sau độc ác thế! Đứt luôn ‘cậu nhỏ’ á?’
Triệu Húc Hàn ghét bỏ liếc Cố Cửu: “Cô ấy ghét tội ác như kẻ thù, huống hồ gì người xảy ra chuyện lại là bạn thân của cô ấy.”
“Khụ khụ, nói chí lí. Kỷ Hi Nguyệt rất anh hùng.” Cố Cửu toét miệng cười ngây ngốc. Nếu Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra có thể giúp anh ấy đối phó với ông cụ ở nhà rồi.
“Là tôi sơ suất, xin cậu chủ cứ trách phạt.” Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu: “Việc sau đó giải quyết cho tốt. Đảm bảo hai tên kia không ra ngoài được. Những việc khác làm thế nào anh nên biết rõ.”
“Vâng. Tôi lập tức đi xử lý ngay.” Lão Khôi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh ta phải quay về lò đào tạo lại, ai ngờ đâu, hình như tâm trạng của cậu chủ rất tốt thì phải.
Tin nhắn di động vang lên, Triệu Húc Hàn liếc nhìn.
“Anh Hàn, tâm trạng của Manh Manh không ổn định, tối nay muốn ngủ chung với tôi. Tôi nên đưa cô ấy về khu dân cư Phong Nhã hay là bên nhà bố tôi?” Kỷ Hi Nguyệt quẳng vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cau mày, lập tức hồi âm: “Khu dân cư Phong Nhã.”
Bình luận truyện