Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 164: Bữa Trưa Sóng Gió (III) (1084)



Kỷ Hi Nguyệt trợn  mắt nói: “Bố, bố cũng không nghĩ thử xem, hôm qua sự việc kéo dài đến tối muộn, Manh Manh còn muốn ngủ với con, con phải an ủi cô ấy chứ.”

“Được rồi được rồi. Lão Kỷ, anh đừng la Tiểu Nguyệt nữa. Tiểu Nguyệt là một đứa bé rất ngoan.” Dì Dương vội cười nói, ‘Tiểu Nguyệt, lại đây. Vị này là dì Liễu, là chủ của thẩm mỹ viện Skin Beauty. Con biết mà đúng không?”

“Con biết ạ. Đó là chuỗi thẩm mỹ viện đấy. Chắc là dì Liễu rất bận nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống trò chuyện vui vẻ.

Dì Liễu lắc đầu cười: “Bây giờ đều đã vào quỹ đạo rồi nên cũng khá rãnh rỗi, nếu không làm gì có thời gian đến đây tán gẫu với chị Dương chứ.”

Dương Linh gật đầu: “Đúng vậy, trước đây em quá tập trung vào sự nghiệp, nhưng phụ nữ mà, dù gì đi nữa vẫn phải lấy gia đình làm trọng. Đã ba mươi lăm tuổi rồi mà vẫn không lo tìm bạn đời, có ai như em không cơ chứ?”

“Khụ khụ, chị nói bớt hai câu đi. Tiểu Nguyệt, da của con đẹp thật đấy.” Liễu Nha lập tức liếc Dương Linh một cái, sau đó chuyển chủ đề.

“Hết cách thôi, vẻ đẹp tự nhiên đấy ạ.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kiêu ngạo y chang một con công.

Mọi người nhất thời được một tràng cười lớn.

“Tiểu Nguyệt, em không biết mắc cỡ à?” Tiền Giang Thành xém chút nữa phun hết nước trà ra ngòai.

“Anh Giang Thành, anh nói vậy là sao? Lẽ nào em xấu xí? Đem so với mấy cô bạn gái của anh em không tin là bị lép vế đâu nhé!” Kỷ Hi Nguyệt tự hào, “Bố, bố bảo con gái bố có đẹp không?”

“Con bé này, đúng là không biết học ai.” Kỷ thượng Hải cười không khép miệng lại được.

“Tâm thái của Tiểu Nguyệt quá tuyệt vời, lão Kỷ, anh có phúc lắm đấy.” Tiền Vạn Hào cười, “Giang Thành, sao không mang mấy cô bạn gái đến cho bố mẹ xem thử thế nào.”

“Khụ khụ, làm gì có  ạ. Bạn gái đâu ra, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Con còn nhỏ, không muốn quen bạn gái.”

“Xía, đêm qua ba người bạn của anh đều nói anh có hai người bạn gái. Dám một chân đứng hai thuyền, anh coi chừng bị lật thuyền đấy.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.

“Đâu ra!” Giang Thành vội vàng nói, “Tiểu Nguyệt, em đừng nghe bọn nó nói bậy bạ, nhìn dáng vẻ bọn nó là biết muốn theo đuổi em nên mới đi kể xấu anh đấy, anh thật sự không có. Mấy người bạn đó chỉ chơi chung với nhau thôi. Bố mẹ, hai người đừng tưởng thật.”

“Theo đuổi Tiểu Nguyệt? Vậy thì không được!” Dương Linh nói với Kỷ Hi Nguyệt, “Tiểu Nguyệt tìm bạn trai phải để dì Dương xem qua đấy, không thể chịu thiệt thòi được.”

“Dì Dương, con biết rồi. Đến lúc đó con sẽ đưa tới để bố với dì xem xét.” Kỷ Hi Nguyệt cười ngọt ngào.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Tiêu Ân xuất hiện ở cửa ra vào. Mọi người đều kinh ngạc, người đàn ông này phong cách rất lạnh lùng nghiêm nghị, vừa nhìn là đã biết không phải người tầm thường.

“Tiêu Ân?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đứng dậy bước qua đó, “Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Ân đưa mắt nhìn vào trong một chút rồi ghé vào tai Kỷ Hi Nguyệt nói mấy câu.

Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Được, tôi lập tức qua đó.”

Tiêu Ân gật đầu, sau đó lễ phép gật đầu với mọi người bên trong rồi ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt, đây là ai vậy? Nhìn có chút không bình thường, đừng nói là bạn trai của em đấy nhé?” Giang Thành hỏi thăm.

“Không phải, nói ra mọi người sẽ bị hết hồn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt không đi ngay mà ngồi lại vị  trí, bởi vì trong lòng cô có chút luống cuống, cần phải bình tĩnh lại một chút.

“Tiểu Nguyệt, ai thế? Con đang gặp rắc rối gì sao?” Mấy vị trưởng bối hỏi thăm.

“Là trợ lý của chủ tịch tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.” Kỷ Hi Nguyệt thành thật khai báo, bởi vì Tiêu Ân thường xuất hiện ở những nơi công cộng, nên sớm muộn gì mọi người cũng biết.

Kỷ Thượng Hải biến sắc: “Không phải là Triệu Vân Sâm đến đấy chứ?”

Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt nhìn bố, “Bố, không phải Triệu Vân Sâm, là Triệu Húc Hàn. Con là phóng viên nên anh ấy tìm con có chuyện nhờ giúp đỡ thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện