Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 172: Tôi với anh không thân (II) 1034
Kỷ Hi Nguyệt thấy Cố Cửu mặt đầy đau khổ thì bực bội nói: “Nói đi, kêu tôi qua đây làm gì?”
Lúc này Cố Cửu trong lòng đang rối rắm, bị Triệu Húc Hàn đẩy đến đường này, giờ mà anh ấy mở miệng yêu cầu liệu có bị cô đánh không đây?
“À thì, anh Hàn nhà cô kêu cô giúp tôi một chuyện,” Cố Cửu cân nhắc một chút rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhìn anh ấy nở nụ cười khinh thường: “Lẽ nào không phải anh muốn tôi giúp?”
“Đương nhiên là tôi muốn cô giúp rồi. Chuyện này chẳng phải nên trưng cầu ý kiến anh Hàn của cô trước sao? Cậu ấy đã đồng ý rồi.” Cố Cửu mỉm cười.
“Vậy sao? Vậy nói thử xem là chuyện gì.” Kỷ Hi Nguyệt biết quan hệ giữa Cố Cửu với Triệu Húc Hàn, nếu cần cô giúp, chắc chắn Triệu Húc Hàn sẽ đồng ý, nhưng hai người bọn họ lẽ ra phải hỏi ý kiến cô trước đã chứ?
Được thôi, đại ma vương không hề có khái niệm đi trưng cầu ý kiến, lời anh nói đối với cô là mệnh lệnh, nếu anh đã đồng ý thì cô nhất định phải giúp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, nhưng có thể làm gì bây giờ? Ai bảo cô sợ đại ma vương như vậy chứ?
Cố Cửu thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đang bực dọc thì thấp giọng nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng khó chịu, vừa rồi tôi không cố ý đâu.”
“Vậy mà không cố ý?” Kỷ Hi Nguyệt trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ấy.
“Ây da, không phải. Thật ra anh Hàn của cô muốn tôi bắt bẻ Giang Thành đấy, nếu không cô nghĩ tôi rãnh rỗi đi nói năng lỗ mãng với người lạ vậy sao? Đây đâu phải là phong cách của tôi.”
Cố Cửu nhủ thầm, Triệu Húc Hàn, cậu gài bẫy tôi nhưng tôi đâu có dễ ngồi yên chịu trận, tôi phải nói cho Kỷ Hi Nguyệt biết mọi chuyện là do cậu ngấm ngầm mưu toan, tôi chẳng qua là bị lợi dụng thôi.
“Tại sao anh ấy muốn anh làm như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.
“Ra oai đấy, hiểu chưa?” Cố Cửu nói.
“Chỉ là giới thiệu làm quen một người bạn thôi mà, ra oai làm gì chứ, cũng đâu phải làm ăn buôn bán.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy thì cô phải hỏi anh Hàn của cô xem là có ý gì.” Cố Cửu nhẹ nhõm.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn đang trò chuyện với Tiền Giang Thành.
Giang Thành mặt mày hưng phấn đến đỏ bừng, trong khi Triệu Húc Hàn vẫn điềm tĩnh như cũ, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
“Được rồi, nói đi, muốn tôi giúp gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt cũng không đoán mò nữa, quay trở lại vấn đề.
Cố Cửu bật cười rồi nói: “Là như vậy, ông cụ nhà tôi giục tôi đi xem mắt, nhưng tôi không thích đối phương, cho nên luôn tránh mặt. Nhưng lần này bị ông cụ tóm được, muốn tôi về nhà kết hôn. Cô nói xem, như vậy không phải là đang đẩy tôi vào chỗ chết sao? Thực sự không biết tôi có phải là con ruột của ông ấy không nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, trước đây cô làm tấm lá chắn ngăn cản Triệu Húc Hàn với người phụ nữ gì đó của Quốc Tế Úy Lam, lẽ nào lần này lại muốn cô làm lá chắn cho Cố Cửu?
“so….” Kỷ Hi Nguyệt nhướng máy nhìn Cố Cửu.
“Vì vậy lần này cô giúp tôi một chút được không? Chỉ cần gặp ông cụ nhà tôi một lần thôi, giả vờ làm người yêu của tôi là được.” Cố Cửu bày ra vẻ mặt cầu xin.
“Hai người đàn ông các anh sao cứ muốn kéo tôi đi làm lá chắn thế? Không nghĩ cho sự an toàn của tôi sao?” Ngực Kỷ Hi Nguyệt muốn bốc cháy.
Triệu Nhất Gia của Triệu gia đâu có dễ đối phó? Chẳng phải Úy Mẫn Nhi của Quốc Tế Úy Lam là do ông ta cố hết sức mới đề cử được đó sao? Chắc chắn cô đã cản trở con đường tiền tài của ông ta.
Bây giờ thì hay rồi, ông cụ nhà Cố Cửu là nhân vật như thế nào chứ, ngay cả đại ma vương cũng phải dè chừng nhân vật tầm cỡ như vậy, cô lại đi ngáng đường của ông ấy, vậy chẳng phải tự đẩy bản thân vào chỗ chết sao?
Có thể một ngày nào đó cô sẽ bị bỏ xác ở đầu đường.
Lúc này Cố Cửu trong lòng đang rối rắm, bị Triệu Húc Hàn đẩy đến đường này, giờ mà anh ấy mở miệng yêu cầu liệu có bị cô đánh không đây?
“À thì, anh Hàn nhà cô kêu cô giúp tôi một chuyện,” Cố Cửu cân nhắc một chút rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhìn anh ấy nở nụ cười khinh thường: “Lẽ nào không phải anh muốn tôi giúp?”
“Đương nhiên là tôi muốn cô giúp rồi. Chuyện này chẳng phải nên trưng cầu ý kiến anh Hàn của cô trước sao? Cậu ấy đã đồng ý rồi.” Cố Cửu mỉm cười.
“Vậy sao? Vậy nói thử xem là chuyện gì.” Kỷ Hi Nguyệt biết quan hệ giữa Cố Cửu với Triệu Húc Hàn, nếu cần cô giúp, chắc chắn Triệu Húc Hàn sẽ đồng ý, nhưng hai người bọn họ lẽ ra phải hỏi ý kiến cô trước đã chứ?
Được thôi, đại ma vương không hề có khái niệm đi trưng cầu ý kiến, lời anh nói đối với cô là mệnh lệnh, nếu anh đã đồng ý thì cô nhất định phải giúp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, nhưng có thể làm gì bây giờ? Ai bảo cô sợ đại ma vương như vậy chứ?
Cố Cửu thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đang bực dọc thì thấp giọng nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng khó chịu, vừa rồi tôi không cố ý đâu.”
“Vậy mà không cố ý?” Kỷ Hi Nguyệt trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ấy.
“Ây da, không phải. Thật ra anh Hàn của cô muốn tôi bắt bẻ Giang Thành đấy, nếu không cô nghĩ tôi rãnh rỗi đi nói năng lỗ mãng với người lạ vậy sao? Đây đâu phải là phong cách của tôi.”
Cố Cửu nhủ thầm, Triệu Húc Hàn, cậu gài bẫy tôi nhưng tôi đâu có dễ ngồi yên chịu trận, tôi phải nói cho Kỷ Hi Nguyệt biết mọi chuyện là do cậu ngấm ngầm mưu toan, tôi chẳng qua là bị lợi dụng thôi.
“Tại sao anh ấy muốn anh làm như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu.
“Ra oai đấy, hiểu chưa?” Cố Cửu nói.
“Chỉ là giới thiệu làm quen một người bạn thôi mà, ra oai làm gì chứ, cũng đâu phải làm ăn buôn bán.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy thì cô phải hỏi anh Hàn của cô xem là có ý gì.” Cố Cửu nhẹ nhõm.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn đang trò chuyện với Tiền Giang Thành.
Giang Thành mặt mày hưng phấn đến đỏ bừng, trong khi Triệu Húc Hàn vẫn điềm tĩnh như cũ, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
“Được rồi, nói đi, muốn tôi giúp gì đây?” Kỷ Hi Nguyệt cũng không đoán mò nữa, quay trở lại vấn đề.
Cố Cửu bật cười rồi nói: “Là như vậy, ông cụ nhà tôi giục tôi đi xem mắt, nhưng tôi không thích đối phương, cho nên luôn tránh mặt. Nhưng lần này bị ông cụ tóm được, muốn tôi về nhà kết hôn. Cô nói xem, như vậy không phải là đang đẩy tôi vào chỗ chết sao? Thực sự không biết tôi có phải là con ruột của ông ấy không nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, trước đây cô làm tấm lá chắn ngăn cản Triệu Húc Hàn với người phụ nữ gì đó của Quốc Tế Úy Lam, lẽ nào lần này lại muốn cô làm lá chắn cho Cố Cửu?
“so….” Kỷ Hi Nguyệt nhướng máy nhìn Cố Cửu.
“Vì vậy lần này cô giúp tôi một chút được không? Chỉ cần gặp ông cụ nhà tôi một lần thôi, giả vờ làm người yêu của tôi là được.” Cố Cửu bày ra vẻ mặt cầu xin.
“Hai người đàn ông các anh sao cứ muốn kéo tôi đi làm lá chắn thế? Không nghĩ cho sự an toàn của tôi sao?” Ngực Kỷ Hi Nguyệt muốn bốc cháy.
Triệu Nhất Gia của Triệu gia đâu có dễ đối phó? Chẳng phải Úy Mẫn Nhi của Quốc Tế Úy Lam là do ông ta cố hết sức mới đề cử được đó sao? Chắc chắn cô đã cản trở con đường tiền tài của ông ta.
Bây giờ thì hay rồi, ông cụ nhà Cố Cửu là nhân vật như thế nào chứ, ngay cả đại ma vương cũng phải dè chừng nhân vật tầm cỡ như vậy, cô lại đi ngáng đường của ông ấy, vậy chẳng phải tự đẩy bản thân vào chỗ chết sao?
Có thể một ngày nào đó cô sẽ bị bỏ xác ở đầu đường.
Bình luận truyện