Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 28: Hai mẹ con đều cố chấp
Editor: Vi + Beta: Điêu
Kỷ Hi Nguyệt đeo kính mắt rồi ngồi lên xe chuyên dụng về nhà. Vừa đến cửa đã thấy cha Kỷ đứng ngắm bờ sông.
Trong thoáng chốc, cô hồi tưởng lại những ngày xưa, mẹ ôm cô ngồi bên bờ sông, cha ở một bên khua tay múa chân, dáng vẻ như một vị vua có cả giang ơn, còn hai mẹ con cô ngồi cười nhạo ông.
Mà giờ đây cha đã già đi rất nhiều. 50 tuổi tóc đã lấm tấm bạc. Không còn vẻ hăng hái của những ngày tháng ấy nữa. Trông thật buồn tẻ và cô đơn.
Mũi cô chua xót, càng thêm kiên định tìm một người bạn già cho cha. Mà cô cũng phải thường xuyên đến thăm cha.
Nở nụ cười, cô vội vàng gọi to: "Cha! Con về rồi!"
Thượng Hải xoay người, đôi mắt nhìn con gái bảo bối. Nhắc tới cũng có chút kì lạ, mọi người đều nói con gái giống cha, nhưng Kỷ Hi Nguyệt mười phần giống mẹ, có mỗi cái mũi là giống cha thôi.
Nhưng càng giống mẹ, mỗi lần Kỷ Thượng Hải nhìn thấy con gái đều sẽ nhớ vợ mình, trong lòng vô cùng bi thương.
Tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cũng giống mẹ cô. Rất cố chấp nghiêm túc với mọi chuyện, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Ngày trước, khi sự nghiệp của ông đang ngày một phát triển, bỗng nhiên tập đoàn Kỷ Hải xảy ra án mạng. Đó cũng là lúc ông gặp gỡ bác sĩ pháp y trẻ tuổi xinh đẹp Bạch Thu Hà- mẹ của Kỷ Hi Nguyệt.
Người người đều nói nghề pháp y rất kinh khủng, thường xuyên tiếp xúc với thi thể. Nhưng ông lại bị hấp dẫn bởi chính dáng vẻ nghiêm túc cùng cố chấp của Bạch Thu Hà.
Đặc biệt tất cả mọi người đều nghi ngờ ông là hung thủ. Bạch Thu Hà đã ngày đêm tìm kiếm đầu mối trên người nạn nhân, chứng minh ông trong sạch. Sau đó ông bắt đầu theo đuổi vị nữ pháp y xinh đẹp này.
Cũng phải nói, lá gan ông không hề nhỏ. Bằng không đã chẳng có chuyện ông tay trắng dựng nghiệp, phát triển tập đoàn Kỷ Hải hùng mạnh như bây giờ.
Đối với ông mà nói, pháp y, thi thể gì đó không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là lòng người.
Ông dứt khoát mặc kệ sự phản đối của người nhà để cưới Bạch Thu Hà. Một năm sau Kỷ Hi Nguyệt chào đời. uộc sống vô cùng vui vẻ viên mãnn.
Đến năm Kỷ Hi Nguyệt 10 tuổi, bạn thân của Bạch Thu Hà ở Pháp gọi điện thoại cầu cứu, nói rằng có một vụ án khó giải quyết. Thế là bà qua Ý hỗ trợ. Nhưng không nghĩ rằng khi trở về gặp phải tai nạn.
Nhớ tới đó, nhìn con gái Kỷ Hi Nguyệt rất giống với người vợ quá cố, đôi mắt ông lại như thêm một tầng sương mù.
"Cha!" Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận cha có chút không đúng. Trong lòng biết ông lo chuyện của cô, vội vàng chạy tới ôm tay ông làm nũng: "Cha! Con biết lỗi rồi! Cha đừng giận nữa!"
Kỷ Thượng Hải bật cười. Con gái ông tinh ý sao ông lại không biết.
"Biết sai rồi à?" Kỷ Thượng Hải nhìn con gái đang áy náy, không nhịn được cưng chiều xoa đầu cô.
"Dạ! Con đã khiến cha lo lắng rồi! Thật ra con không nghĩ là tin tức sẽ ghi tên con lên. Rõ ràng con bảo trưởng phòng chỉ ghi là Phòng thông tin mà thôi." Kỷ Hi Nguyệt liền vội vàng giải thích.
"Tiểu Nguyệt! Cha không hy vọng xa vời. Chỉ mong con một đời bình an. Nếu con có tam trường lưỡng đoản [1], sau này cha sao có thể gặp mẹ con được." Kỷ Thượng Hải đau lòng.
[1] Tam trường lưỡng đoản: gặp chuyện bất trắc, chuyện không may.
"Cha! Con sẽ cẩn thận hơn! Sắp tới con sẽ học thêm võ để phòng thân. Hơn nữa bây giờ con còn có hai người đồng nghiệp kiêm vệ sĩ bên cạnh, sẽ không gặp nguy hiểm đâu!" Kỷ Hi Nguyệt an ủi để cha yên tâm hơn.
Cha Kỷ lo lắng nhìn cô: "Nếu cha khuyên con đừng làm phóng viên nữa, con sẽ không nguyện ý. Đúng chứ?"
Kỷ Hi Nguyệt đeo kính mắt rồi ngồi lên xe chuyên dụng về nhà. Vừa đến cửa đã thấy cha Kỷ đứng ngắm bờ sông.
Trong thoáng chốc, cô hồi tưởng lại những ngày xưa, mẹ ôm cô ngồi bên bờ sông, cha ở một bên khua tay múa chân, dáng vẻ như một vị vua có cả giang ơn, còn hai mẹ con cô ngồi cười nhạo ông.
Mà giờ đây cha đã già đi rất nhiều. 50 tuổi tóc đã lấm tấm bạc. Không còn vẻ hăng hái của những ngày tháng ấy nữa. Trông thật buồn tẻ và cô đơn.
Mũi cô chua xót, càng thêm kiên định tìm một người bạn già cho cha. Mà cô cũng phải thường xuyên đến thăm cha.
Nở nụ cười, cô vội vàng gọi to: "Cha! Con về rồi!"
Thượng Hải xoay người, đôi mắt nhìn con gái bảo bối. Nhắc tới cũng có chút kì lạ, mọi người đều nói con gái giống cha, nhưng Kỷ Hi Nguyệt mười phần giống mẹ, có mỗi cái mũi là giống cha thôi.
Nhưng càng giống mẹ, mỗi lần Kỷ Thượng Hải nhìn thấy con gái đều sẽ nhớ vợ mình, trong lòng vô cùng bi thương.
Tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cũng giống mẹ cô. Rất cố chấp nghiêm túc với mọi chuyện, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Ngày trước, khi sự nghiệp của ông đang ngày một phát triển, bỗng nhiên tập đoàn Kỷ Hải xảy ra án mạng. Đó cũng là lúc ông gặp gỡ bác sĩ pháp y trẻ tuổi xinh đẹp Bạch Thu Hà- mẹ của Kỷ Hi Nguyệt.
Người người đều nói nghề pháp y rất kinh khủng, thường xuyên tiếp xúc với thi thể. Nhưng ông lại bị hấp dẫn bởi chính dáng vẻ nghiêm túc cùng cố chấp của Bạch Thu Hà.
Đặc biệt tất cả mọi người đều nghi ngờ ông là hung thủ. Bạch Thu Hà đã ngày đêm tìm kiếm đầu mối trên người nạn nhân, chứng minh ông trong sạch. Sau đó ông bắt đầu theo đuổi vị nữ pháp y xinh đẹp này.
Cũng phải nói, lá gan ông không hề nhỏ. Bằng không đã chẳng có chuyện ông tay trắng dựng nghiệp, phát triển tập đoàn Kỷ Hải hùng mạnh như bây giờ.
Đối với ông mà nói, pháp y, thi thể gì đó không đáng sợ. Đáng sợ nhất chính là lòng người.
Ông dứt khoát mặc kệ sự phản đối của người nhà để cưới Bạch Thu Hà. Một năm sau Kỷ Hi Nguyệt chào đời. uộc sống vô cùng vui vẻ viên mãnn.
Đến năm Kỷ Hi Nguyệt 10 tuổi, bạn thân của Bạch Thu Hà ở Pháp gọi điện thoại cầu cứu, nói rằng có một vụ án khó giải quyết. Thế là bà qua Ý hỗ trợ. Nhưng không nghĩ rằng khi trở về gặp phải tai nạn.
Nhớ tới đó, nhìn con gái Kỷ Hi Nguyệt rất giống với người vợ quá cố, đôi mắt ông lại như thêm một tầng sương mù.
"Cha!" Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận cha có chút không đúng. Trong lòng biết ông lo chuyện của cô, vội vàng chạy tới ôm tay ông làm nũng: "Cha! Con biết lỗi rồi! Cha đừng giận nữa!"
Kỷ Thượng Hải bật cười. Con gái ông tinh ý sao ông lại không biết.
"Biết sai rồi à?" Kỷ Thượng Hải nhìn con gái đang áy náy, không nhịn được cưng chiều xoa đầu cô.
"Dạ! Con đã khiến cha lo lắng rồi! Thật ra con không nghĩ là tin tức sẽ ghi tên con lên. Rõ ràng con bảo trưởng phòng chỉ ghi là Phòng thông tin mà thôi." Kỷ Hi Nguyệt liền vội vàng giải thích.
"Tiểu Nguyệt! Cha không hy vọng xa vời. Chỉ mong con một đời bình an. Nếu con có tam trường lưỡng đoản [1], sau này cha sao có thể gặp mẹ con được." Kỷ Thượng Hải đau lòng.
[1] Tam trường lưỡng đoản: gặp chuyện bất trắc, chuyện không may.
"Cha! Con sẽ cẩn thận hơn! Sắp tới con sẽ học thêm võ để phòng thân. Hơn nữa bây giờ con còn có hai người đồng nghiệp kiêm vệ sĩ bên cạnh, sẽ không gặp nguy hiểm đâu!" Kỷ Hi Nguyệt an ủi để cha yên tâm hơn.
Cha Kỷ lo lắng nhìn cô: "Nếu cha khuyên con đừng làm phóng viên nữa, con sẽ không nguyện ý. Đúng chứ?"
Bình luận truyện