Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 302: Bắt chuyện xấu lúc nửa đêm (I)



Một đêm này Kỷ Hi Nguyệt không được ngon giấc, nằm trên giường cứ trằn trọc không yên.

Trong đầu cô cứ nghĩ về cảnh tượng đáng sợ trước khi chết ở kiếp trước, khuôn mặt cầm thú của Tần Hạo, bộ mặt mưu mô xảo trá của Đường Tuyết Mai, ánh mắt trào phúng, những thứ đó đã làm cô choàng tỉnh giấc từ cơn ác  mộng lúc nửa đêm.

Đương nhiên nếu không phải vì tiếng điện thoại vang đánh thức, có lẽ cô vẫn đang trong cơn mộng mị đáng sợ.

Trán đẫm mồ hôi, cơ thể trống rỗng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật đèn ngủ lên, cầm điện thoại lại xem, là cuộc gọi từ anh Năm tài xế của bố.

Cô đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là một giờ bốn mươi phút sáng.

“Anh Năm, bố tôi xảy ra chuyện sao?” kỷ Hi Nguyệt gấp gáp nói.

Anh Năm bên kia đáp: “Đại tiểu thư, ông chủ, ông ấy, ông ấy với cô Đường, khụ khụ?”

“Sao cơ? Bố tôi với cô Đường? Đường Tuyết Mai?” Con người Kỷ Hi Nguyệt muốn rớt cả ra ngoài, “Hai người họ làm sao?”

“Hai người họ vừa mới ra ngoài, đi mướn phòng khách sạn rồi.” Anh Năm úp úp mở mở nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức từ trên giường phóng xuống: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy!  Trưa nay tôi mới gặp bố, ông ấy nói tối nay không đi ăn với khách mà. Sao bây giờ lại ở chung với Đường Tuyết Mai được?”

“Đại tiểu thư, chuyện này cũng không thể trách tôi, ông chủ dặn tôi là không được nói với cô chuyện của cô Đường. Tôi cũng không biết tại sao ông chủ lại biết cô liên lạc với tôi  từ trước.” Giọng nói của anh Năm đầy chán nản.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, có khả năng là lúc ở bệnh viện cô đã từng nói với bố, là mình thấy anh Năm nên mới biết bố ôm Đường Tuyết Mai vào phòng cấp cứu, cho nên lúc cô tới vặn hỏi bố đã cảnh cáo anh Năm không được nói chuyện này ra.

“Vậy, vậy vì sao hai người đó lại đi mướn phòng khách sạn?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.

“Chuyện này, ông chủ với cô Đường cùng tham gia vào một tiệc rượu, cả hai đều uống say khướt. Cô cũng biết đấy, tôi thì làm sao mà ngăn cản được.” Anh Năm nói.

“Bây giờ sao? Khách sạn nào vậy?” Kỷ Hi Nguyệt  vô cùng lo sợ.

“Khách sạn Khải Duyệt phòng 1808. Tiểu thư, nếu bây giờ cô qua e là cũng không kịp. Hai người họ vừa vào rồi.”

“Để tôi gọi cho bố, anh cũng nghĩ cách ngăn lại cho tôi đi! Tôi qua liền bây giờ đấy!” Kỷ Hi Nguyệt quýnh lên.

Nói xong cô cúp điện thoại, vừa thay đồ vừa gọi cho bố.

Điện thoại của Kỷ Thượng Hải vẫn luôn để chế độ rung, nhưng lúc này để trên sô pha thì có rung hai người cũng không nghe thấy.

Hai người đã ôm nhau lên giường hôn hít.

Mặc dù cả hai chưa đến nỗi say khướt, chỉ là hơi chóng mặt và đều biết mình đang làm cái gì, nhưng có thể cả hai đều muốn buông thả nên đã để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Kỷ Thượng Hải đã nhiều năm không gần phụ nữ, Đường Tuyết Mai cũng độc thân lâu nay, vì vậy cũng xem như là củi khô bốc lửa.

Kỷ Hi Nguyệt thấy bố mình không bắt  mày, trong miệng mắng chửi một  tiếng chiết tiệt rồi vội vội vàng vàng cầm balo chạy ra ngoài.

Lên xe, kêu tài xe chạy với tốc độ nhanh nhất để đến khách sạn Khải Duyệt. Đến nơi cô ba chân bốn cẳng chạy vào trong, bấm thang máy lên tầng 18.

Cửa thang máy vừa mở ra là đã nhìn thấy anh Năm đang lo lắng đi qua đi lại.

“Tiểu thư, cô đến rồi. Nhanh lên nhanh lên, bây giờ chắc đang tắm rửa.” Anh Năm cũng làm liều, vừa cúp máy với Kỷ Hi Nguyệt xong là đi lên gõ cửa.

Đôi nam nữ đang ôm hôn say đắm bỗng giật mình buông nhau ra.

Anh Năm hỏi ông chủ có cần mua bao không, rồi có cần anh ấy đợi ông không, cái gì nghĩ ra được  anh ấy đều hỏi.

Kỷ Thượng Hải đã uống rượu nên hứng thú cũng dổi dào, ông chê anh ấy lắm lời, đuổi anh ấy về nhà như đuổi ruồi, kêu anh ấy là sáng mai đến sớm đón ông.

Kỷ Hi Nguyệt lao đến trước cửa phòng 1808, vươn tay bấm chuông rồi gõ cửa thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện