Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 599: Kích động hiệu quả (I)
Kỷ Hi Nguyệt rất say mê dáng vẻ của thím Lý hiện tại. Cô lên xe: “Thím Lý, thím đẹp lắm luôn ấy, thím đừng mặc mấy bộ đồ của bảo mẫu gì đấy nữa.”
Thím Lý khẽ cười: “Thím Lý là bảo mẫu, đương nhiên phải mặc như thế rồi. Với lại tôi cũng hiếm khi ra ngoài, nên cũng không quan trọng lắm.”
“Sau này sẽ được ra ngoài nhiều hơn thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý cũng mỉm cười. Xe nhanh chóng ra ngoài, đến thẳng cục cảnh sát nơi Ngô Phương Châu đang công tác. Lần này Kỷ Hi Nguyệt không xuất hiện với tư cách là Vương Nguyệt nữa.
Dù sao tối qua cũng đã biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Triệu Húc Hàn đã giúp cô giải thích ổn thỏa.
Riêng Ngô Phương Châu thì đã biết từ sớm, chẳng qua là anh ấy không nói ra.
“Kỷ tiểu thư.” Đội trưởng Biên là người quản lý khu vực trực thuộc của Ngô Phương Châu, anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt, cộng thêm thím Lý ở phía sau trông rất chuyên nghiệp, giống hệt một nữ vệ sĩ.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí trong cục cảnh sát rất nặng nề, trên khuôn mặt của mỗi nhân viên cảnh sát đều thoáng sự đau buồn, sự hy sinh của Tiểu Lục đã khiến bọn họ bị đả kích mạnh mẽ.
“Đội trưởng Biên, chuyện của Tiểu Lục?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng đỏ lên.
Nhớ đến cái chết thê thảm của Tiểu Lục, lòng cô cũng vô vàn đau xót. Mới đây vẫn còn là chàng thanh niên hoạt bát, còn giúp cô hù dọa Ngụy Tiêu Tiêu, vậy mà không ngờ, ranh giới giữa sự sống và cái chết thực sự quá mỏng manh.
“Haiza, mọi người rất đau lòng.Tiểu Lục là hy sinh trong lúc bắt hung thủ, cũng đã từng có nhiều anh em phải hy sinh như vậy. Ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu. Trong cục cũng sẽ đến, giờ chỉ còn cách bù đắp cho người nhà của cậu ấy thôi.” Đội trưởng Biên lớn hơn Trương Cường một vài tuổi, nhưng nhìn có vẻ ổn trọng hơn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cô hiểu, nhưng người cũng đã chết, có đền bù thế nào cũng không bù đắp được nổi mất mát trong lòng người thân và bạn bè.
“Anh Tiểu Ngô thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Để tôi đến thăm anh ấy thử.”
Đội trưởng Biên gật đầu: “Cậu ấy nhốt mình trong nhà tập thể, không hề đi ra ngoài. Sáng sớm này đồng nghiệp nghe thấy tiếng khóc của cậu ấy, mọi người đã xúm vào khuyên nhủ, nhưng cậu ấy quá tự trách, tinh thần cũng có chút hoảng loạn, tới giờ vẫn chưa ăn gì, chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên mới mời cô đến xem thử.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong cô theo Đội trưởng Biên vào khoảng sân lớn phía sau cục cảnh sát, ở sau có nhà cao tầng.
Phòng tập thể của Ngô Phương Châu có bốn người, nằm ở cuối tầng hai phía đông.
Đa số nhân viên cảnh sát ở đây đều là người địa phương, cho nên sau khi tan ca thường về nhà, chỉ khi nào có vụ án gây cấn hoặc cần tăng ca mới ở lại khu nhà tập thể.
Đội trưởng Biên gõ cửa: “Ngô Phương Châu, có cô Kỷ Hi Nguyệt đến thăm cậu này.”
Bên trong không có tiếng đáp lại, Kỷ Hi Nguyệt lên tiếng: “Anh Tiểu Ngô, là tôi, Vương Nguyệt đây, anh mở cửa đi.”
Nhưng vẫn không có tiếng động, đội trưởng Biên thở dài, đành lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một mảnh tối om, có cả mùi phòng ẩm mốc.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào bên trong, diện tích phòng không lớn lắm, giống với ký túc xá trường đại học, còn Ngô Phương Châu thì đang ngồi im bất động trên tầng dưới của chiếc giường tầng, cả người hệt như đã đánh mất linh hồn.
Kỷ Hi Nguyệt tiến vào bên trong, đi thẳng tới kéo chiếc rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời liền chiếu rọi vào căn phòng, Ngô Phương Châu lập tức che mắt lại.
“Anh Tiểu Ngô, anh đang làm gì vậy! Tiểu Lục đã chết rồi, chẳng lẽ anh định tự trách thế này mãi sao? Đường Tuyết Mai và Tần Hạo còn chưa bắt được đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nặng nề lên tiếng.
Đội trưởng Biên thoáng thay đổi sắc mặt, thím Lý vội vàng lắc đầu với anh ta: “Tiểu thư tự có cách khuyên nhủ của cô ấy, đội trưởng Biên yên tâm đi.”
Đội trưởng Biên dở khóc dở cười, các đồng đội của anh ta thay nhau khuyên nhủ mãi chẳng có tác dụng, nhưng họ không dám kích động Ngô Phương Châu, sợ cậu ấy sẽ sụp đổ.
Thím Lý khẽ cười: “Thím Lý là bảo mẫu, đương nhiên phải mặc như thế rồi. Với lại tôi cũng hiếm khi ra ngoài, nên cũng không quan trọng lắm.”
“Sau này sẽ được ra ngoài nhiều hơn thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý cũng mỉm cười. Xe nhanh chóng ra ngoài, đến thẳng cục cảnh sát nơi Ngô Phương Châu đang công tác. Lần này Kỷ Hi Nguyệt không xuất hiện với tư cách là Vương Nguyệt nữa.
Dù sao tối qua cũng đã biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Triệu Húc Hàn đã giúp cô giải thích ổn thỏa.
Riêng Ngô Phương Châu thì đã biết từ sớm, chẳng qua là anh ấy không nói ra.
“Kỷ tiểu thư.” Đội trưởng Biên là người quản lý khu vực trực thuộc của Ngô Phương Châu, anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Kỷ Hi Nguyệt, cộng thêm thím Lý ở phía sau trông rất chuyên nghiệp, giống hệt một nữ vệ sĩ.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí trong cục cảnh sát rất nặng nề, trên khuôn mặt của mỗi nhân viên cảnh sát đều thoáng sự đau buồn, sự hy sinh của Tiểu Lục đã khiến bọn họ bị đả kích mạnh mẽ.
“Đội trưởng Biên, chuyện của Tiểu Lục?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng đỏ lên.
Nhớ đến cái chết thê thảm của Tiểu Lục, lòng cô cũng vô vàn đau xót. Mới đây vẫn còn là chàng thanh niên hoạt bát, còn giúp cô hù dọa Ngụy Tiêu Tiêu, vậy mà không ngờ, ranh giới giữa sự sống và cái chết thực sự quá mỏng manh.
“Haiza, mọi người rất đau lòng.Tiểu Lục là hy sinh trong lúc bắt hung thủ, cũng đã từng có nhiều anh em phải hy sinh như vậy. Ngày mai sẽ tổ chức lễ truy điệu. Trong cục cũng sẽ đến, giờ chỉ còn cách bù đắp cho người nhà của cậu ấy thôi.” Đội trưởng Biên lớn hơn Trương Cường một vài tuổi, nhưng nhìn có vẻ ổn trọng hơn.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cô hiểu, nhưng người cũng đã chết, có đền bù thế nào cũng không bù đắp được nổi mất mát trong lòng người thân và bạn bè.
“Anh Tiểu Ngô thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Để tôi đến thăm anh ấy thử.”
Đội trưởng Biên gật đầu: “Cậu ấy nhốt mình trong nhà tập thể, không hề đi ra ngoài. Sáng sớm này đồng nghiệp nghe thấy tiếng khóc của cậu ấy, mọi người đã xúm vào khuyên nhủ, nhưng cậu ấy quá tự trách, tinh thần cũng có chút hoảng loạn, tới giờ vẫn chưa ăn gì, chúng tôi sợ xảy ra chuyện nên mới mời cô đến xem thử.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đáp: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong cô theo Đội trưởng Biên vào khoảng sân lớn phía sau cục cảnh sát, ở sau có nhà cao tầng.
Phòng tập thể của Ngô Phương Châu có bốn người, nằm ở cuối tầng hai phía đông.
Đa số nhân viên cảnh sát ở đây đều là người địa phương, cho nên sau khi tan ca thường về nhà, chỉ khi nào có vụ án gây cấn hoặc cần tăng ca mới ở lại khu nhà tập thể.
Đội trưởng Biên gõ cửa: “Ngô Phương Châu, có cô Kỷ Hi Nguyệt đến thăm cậu này.”
Bên trong không có tiếng đáp lại, Kỷ Hi Nguyệt lên tiếng: “Anh Tiểu Ngô, là tôi, Vương Nguyệt đây, anh mở cửa đi.”
Nhưng vẫn không có tiếng động, đội trưởng Biên thở dài, đành lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, bên trong là một mảnh tối om, có cả mùi phòng ẩm mốc.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào bên trong, diện tích phòng không lớn lắm, giống với ký túc xá trường đại học, còn Ngô Phương Châu thì đang ngồi im bất động trên tầng dưới của chiếc giường tầng, cả người hệt như đã đánh mất linh hồn.
Kỷ Hi Nguyệt tiến vào bên trong, đi thẳng tới kéo chiếc rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời liền chiếu rọi vào căn phòng, Ngô Phương Châu lập tức che mắt lại.
“Anh Tiểu Ngô, anh đang làm gì vậy! Tiểu Lục đã chết rồi, chẳng lẽ anh định tự trách thế này mãi sao? Đường Tuyết Mai và Tần Hạo còn chưa bắt được đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nặng nề lên tiếng.
Đội trưởng Biên thoáng thay đổi sắc mặt, thím Lý vội vàng lắc đầu với anh ta: “Tiểu thư tự có cách khuyên nhủ của cô ấy, đội trưởng Biên yên tâm đi.”
Đội trưởng Biên dở khóc dở cười, các đồng đội của anh ta thay nhau khuyên nhủ mãi chẳng có tác dụng, nhưng họ không dám kích động Ngô Phương Châu, sợ cậu ấy sẽ sụp đổ.
Bình luận truyện