Độc Dược Phòng Bán Vé
Chương 65
Tàn kiếm giang hồ quay xong cũng không có nghĩa là cuộc sống của Mạch Nhiên trở lên yên lặng. Trái lại, sau đó lễ trao giải Kim Linh và hôn lễ cùng theo lịch mà đến, khiến Mạch Nhiên bận bịu vô cùng. Giả Kim Linh lần này đề cử danh hiệu Nữ diễn viên xuất sắc nhất cho ba người, ngoài Mạch Nhiên ra, còn có Tôn Bình Bình rất có thực lực và nữ diên viễn thần tượng mới nổi Hạ Gia Nhân.
Trong đó, Tôn Bình Bình với vai diễn trong bộ phim truyền hình chính kịch "Kết hôn", nói về một người phụ nữ gặp sự cố về chuyện gia đình và hôn nhân. Bộ phim rất thực tế, thu hút một lượng lớn người xem ở độ tuổi trung niên. Hơn nữa Tôn Bình Bình bản thân cũng đã đóng phim truyền hình hơn mười năm, biểu cảm diễn xuất rất tốt. Xét về tính chuyên nghiệp của giải Kim Linh, ngoại giới đều suy đoán có thể Tôn Bình Bình sẽ nhận được danh hiệu này.
Mặt khác, Hạ Gia Nhân đảm nhận vai chính trong một bô phim vẫn còn đang hot gần đây, "Mộng tiên". Bộ phim thuộc thể loại phim truyền hình về giới tiên nhân, chuyển thể từ một game 3D trên mạng. Tuy rằng diễn xuất của Hạ Gia Nhân cũng vào hạng thường nhưng mà cô ta diện mạo xinh đẹp thanh thuần động lòng người, cho nên đa khiến rất nhiều trạch nam những người ham mê game online này si mê cô ta. Bởi vậy Hạ Gia Nhân trên internet nhận được số phiếu bình chọn rất lớn.
Về phần Mạch Nhiên, diễn xuất không bằng Tôn Bình Bình, không được lòng người như Hạ Gia Nhân, nhận được đề cử này hoàn toàn là dựa vào vận may, cô cũng không có vọng tưởng sẽ giành được giải thưởng.
Cũng may con người cô sinh ra đã được trời ban tính lạc quan, ngay cả Linda cũng lải nhải "Thế nào cũng đứng cuối bảng, không bằng không đi nữa thì hơn". Mặc kệ Linda ủ rũ như vậy, nhưng Mạch Nhiên lại vô cùng thoải mái: "Tuy rằng hiện thực rất tàn khốc, nhưng nghĩ theo một khia cạnh khác, thì chẳng phải nhân khí của em tốt hơn Tôn Bình Bình sao, diễn xuất còn tốt hơn Hạ Gia Nhân sao? Nói không chừng kết quả lại ngang bằng, chia đều cho ba người."
"Chia đều cái đầu nhà em! Cái này gọi là không cao không thấp, giới chuyên gia lúc bình chọn sẽ không cân nhắc đến em đâu!" Linda liếc mắt lườm Mạch Nhiên, còn nói thêm: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể được lọt vào top 3 cũng không tồi, dù sao cũng là giải Kim Linh, có người đóng phim cả đời cũng chăng có cơ hội, em có cơ hội này nâng cao hiểu biết một chút cũng tốt. Về phần phát biểu cảm tưởng khi nhận giải, em cứ tùy tiện chuẩn bị một chút là được, dù sao khả năng cũng không lớn."
Linda dùng nói như vậy vừa đả kích diễn xuất lại vừa vũ nhục nhân cách của Mạch Nhiên, cho nên Mạch Nhiên quyết định giao việc viết cảm tưởng cho Linda toàn quyền xử lý, sau đó tan ca trở về nhà.
Từ sau khi đăng ký kết hôn, Mạch Nhiên đã rất lâu không trở về căn hộ của mình.
Thứ nhất, Anna tỷ vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ, mọi chuyện đều đem ra bàn bạc với Mạch Nhiên, ngay cả chọn khăn trải bàn khoa văn thế nào cũng có hơn mười loại cho cô lựa chọn (ao ước một bà mẹ chồng như Anna tỷ quá à ^^). Thứ hai, nói ra thật là không hay, nhưng mà cái vị kia của Mạch Nhiên đã nghẹn ba năm nay, cho nên nhu cầu hiện tại vô cùng nhiều, buổi tối cô khó mà thoát thân. (há há)
Cuối cùng, Mạch Nhiên cứ nghĩ phải trở về Thẩm gia liền hoa mày chóng mặt, hai chân như nhũn ra. Trong lòng nghìn vạn lần hò hét: Mẹ nó chứ, một tuần bảy ngày, một ngày nghỉ cũng không có, tốt xấu gì cũng phải có một ngày nghỉ ngơi chứ!!! Ngay cả gái gọi làm thêm giờ cũng còn có tiền tăng ca! Thật là đau thương không dậy nổi a!
(Sah: *lắc đầu chắp tay cầu nguyện*)
Mạch Nhiên mang theo tâm tình chạy nạn, trở về căn hộ. Về đến nơi mới phát hiện ra, một tháng không về đây, sữa chua trong tủ lạnh đã quá hạn, chỉ ocnf sót lại hai quả trứng gà nhưng đều đã thối, bánh mật cứng như đá, càng đừng nói đến túi hạt tiêu mốc meo trong tủ... thứ duy nhất còn lại là một gói mì tôm.
Ngay lúc Mạch Nhiên mừng quýnh lên chuẩn bị ăn mì thì chuông cửa reo, quản lý khu nhà mang đến cho Mạch Nhiên một phong thứ quốc tế.
"Thẩm phu nhân, thư này đã đến một tháng rồi, vì không thấy cô quay về nên tôi giúp cô nhận."
Mạch Nhiên tuyệt vọng vì ngay cả nhân viên quản lý cũng biết cô kết hôn. Nhận lấy thư, cô nhanh chóng mở ra.
Nội dung lá thư khiến cô mừng rỡ như điên.
Sau khi A Triết gặp chuyện không may, mẹ qua đờim Mạch Nhiên đã bán hết mọi tài sản trong nhà để trả tiền thuốc men, nhưng vẫn không thể lo hết. Cuối cùng để có tiền chữa bệnh cho A Tiết, Mạch Nhiên phải nén đau thương mà bán căn nhà của bọn họ đi với giá rất thấp.
Tuy rằng làm như vậy là bất đắc dĩ, thế nhưng những năm gần đây, Mạch Nhiên vẫn hối hận quyết định đó của mình. Dù sao đó cũng là căn nhà mà cô bao năm nay lớn lên ở đó, dù cho thành viên trong cái gia đình này theo năm tháng cứ lần lượt rời xa cô nhưng khắp mọi nơi trong căn nhà ấy đều chất đầy kí ức đẹp đẽ của bọn họ. Cho nên mấy năm nay, Mạch Nhiên vừa làm việc vừa tích góp tiền hy vọng mua lại được căn nhà.
Thế nhưng một năm trước, lúc Mạch Nhiên đã gom góp đủ tiền, quyết định mua lại căn nhà thì người mua đã di dân ra người ngoài, bất động sản trong nước vẫn chưa đổi chủ. Cho nên cô cầm tiền trong tay mà không biết đi tìm ai để mua.
Cũng may, trong lúc khó khăn Mạch Nhiên nghe ngóng được địa chỉ của bọn họ, nói rõ chuyện của mình, mong muốn người ta có thể bán lại nhà cho cô. Thư gửi đi đã được một năm, vẫn chưa có hồi ầm, nhưng hôm nay cô đã nhận được.
Trên thư nói, ông ta rất cảm động với hoàn cảnh của cô, đồng ý bán lại căn nhà cho cô, còn cho cô số điện thoại của cháu trai bọn họ là Tiểu Vương đang ở trong nước để cô liên hệ.
Mạch Nhiên mừng rỡ như điên. Vẫn còn chưa ăn liền lập tức gọi điện thoại đến cho họ. Đối phương thái độ rất tốt, hỏi cô lúc nào có thời gian có thể đến xem nhà.
Mạch Nhiên hận không thể phi thân qua đó luôn, cô nói: "Ngày hôm nay được không?"
"Ngày hôm nay ư?" Đối phương suy nghĩ một chút, "Được, vậy cô đến đi."
"Được, tôi lập tức qua!" Nói xong, Mạch Nhiên vội vàng thay quần áo ra ngoài.
Lúc vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ đến đón.
"Em đi đâu?" Anh hỏi.
Mạch Nhiên đem mọi chuyện tóm tắt lại một lượt.
Anh nhíu mày."Bây giờ?"
"Đúng vậy, em đã nói chuyện với người ta rồi, người ta đang đợi em." Mạch Nhiên nhanh chóng nói.
"Lên xe."
"Anh đi cùng em à?" Mạch Nhiên do dự, dù sao việc này cô cũng chưa từng bàn bạc với anh.
Thế nhưng, Thẩm công tử nói một câu liền xua đi lo lắng của Mạch Nhiên: "Anh giúp em mặc cả."
Mạch Nhiên thừa nhận, mấy cái việc buôn bán này, Thẩm công tử tuyệt đối giỏi hơn cô.
Vì vậy, cô lên xe anh.
Sự tình so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều. Tiểu Vương rất thân mật, không chỉ giới thiệu với Mạch Nhiên một chút về tình hình căn nhà mà còn nhiệt tình mới bọn họ lên lầu xem qua.
Thời gia cách trở nhiều năm, lần này đặt chân lại về đây, Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
Tiểu Vương nói với Mạch Nhiên, vì cậu anh ta sau khi mua căn nhà này liền di dân cho nên ở đây vẫn chưa lắp đặt thêm bất cứ thứ gì, chỉ là không có ai chăm lo cho nên có phần hơi nhếch nhác.
Đúng là như anh ta nói, căn nhà này vẫn còn duy trì nguyên trạng từ sau khi cô rời đi. Từ ghế sô pha ở phòng khách cho đến cái bàn phấn mà mẹ cô thích nhất, mọi nơi vẫn đều thân quen như vậy, vẫn giống như trong giấc mơ của cô bao năm nay, không hề thay đổi. Đốc lịch trên tường vẫn còn dừng lại ở cái ngày cô rời đi, đồng hồ đã ngừng chạy, tất cả giống như nhiều năm trước. Cô đảo mắt qua mọi ngóc ngách quen thuộc, sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống.
Tiểu Vương cũng nhìn ra thái độ của Mạch Nhiên, cho nên mượn cớ tạm thời rời đi.
Anh ta vừa đi, Mạch Nhiên không nhịn được mà khóc òa lên.
Thật sự đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên khóc như vậy. Bao năm nay, cô ddax muốn trở lại nơi này biết nhường nào. Nếu như năm ấy A Triết không có xảy ra việc gì, nếu như mẹ không rời bỏ cô mà đi, nếu như còn một cơ hội cho gia đình bọn họ đoàn tụ, nếu như... những điều nếu như này trở thành sự thật thì tố biết bao?
Nhiều năm như vậy, cô tự tạo lấy một vỏ bọc thép cho mình, thản nhiên chấp nhận chỉ trích, châm chọc, khiêu khích, chịu đủ mọi lời ác độc, bởi vì cô biết, đã không còn có một gia đình có thể bao dung được cô, nghĩ vậy, cô càng lúc càng khóc lớn.
Ngày hôm nay, cô rốt cục có thể thoải mái mà khóc hết một lần.
Thẩm Lâm Kỳ từ phía sau ôm lấy cô.
Cô xoay người, vùi mặt vào trong ngực anh, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống. Mỗi người đều sẽ có một mặt nào đó rất mềm yếumặt này của cô, chỉ có anh mới biết.
"Muốn khóc thì khóc đi, đem bao nhiêu nước mắt mấy năm nay nuốt vào trong khóc hết ra đi!" Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
"Anh còn nói như vậy, em sẽ không dừng lại được..." Mạch Nhiên vừa khóc vừa nói mơ hồ không rõ. Cô biết lúc cô khóc cô xấu xí chết đi được, chả khác gì nữ quỷ, thế nhưng cô thật sự không nén lòng được.
Vứt hết đi cái gì mà hình tượng của công chúng, vứt hết đi cái gì mà thanh thuần ngọc nữ, giờ phút này cô chỉ muốn ở trong lòng người đàn ông của cô mà khóc lớn, đem tất cả bao nhiêu ấm ức đổ ra ngoài hết.
Làm càn, chính là lúc này đây.
♥♥♥
Vài ngày sau, với sự trợ giúp của Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên đã mua lại được căn nhà.
Nhìn xuống tên cô trong quyển sổ đỏ, cô rốt cuộc cũng cảm thấy đã hạ xuống được tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng bao lâu nay. Cùng lúc đó, cũng đã đến ngày diễn ra lễ trao giải Kim Linh.
Trước khi giải Kim Linh chính thức bắt đầu, giới truyền thông đưa ra vô số suy đoán, thảo luận đến điều kiện để đoạt giải. Lúc ấy, đại đa số nhà phê bình đều không quá xem trọng Mạch Nhiên, trên mang, fan của Hạ Gia Nhân lại càng công kích Mạch Nhiên dữ dội.
Mạch Nhiên cười xem tất cả. Chuyện gì làm cũng đã làm, hiện tại cô chỉ nhớ tới Bạch Mạch Nhiên trong quá khứ, kiên cố không gì có thể quật đổ. Tất cả bao nhiêu lời chửi bới đều cho qua hết, cô chẳng sợ ai hết!
Ôm tâm tính như vậy, Mạch Nhiên thản nhiên đến tham gia lễ trao giải Kim Linh.
Trên thảm đỏ, các nữ minh tinh thi nhau tạo dáng, khoe sắc. Tôn Bình Bình lần này mặc một bộ trang phục có thể nhìn xuyên thấu, một lão nương ngoài ba mươi tuổi còn ăn vận như vậy, thật là cướp sạch màn ảnh của các nữ minh tinh trẻ tuổi. Hạ Gia Nhân mặc một bộ váy màu trắng lông chim, ở phía sau lưng còn có hai cái cánh gà, à không, là đôi cánh thiên sứ! Thanh thuần đến mức ánh mặt trời cũng có thể xuyên thấu.
Ngoài ra còn có rất nhiều nữ minh tinh, trên thảm đỏ ánh đèn flash loáng loáng một vùng.
Chứng kiến cảnh này, Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ nói: "Hay là chúng ta đi về đi, em mặc thế này thật chẳng có mặt mũi đâu mà gặp người ta..." Đều là do Thẩm công tử hại cô. Lúc trước nhà thiết kế có mang cho cô mấy bộ trang phục, ấy, anh đều không phải chê cổ trễ váy ngắn, mà anh lại còn chê bộ sườn xám, quây quanh ôm chặt lấy cơ thể.
Bị anh xoi mói như vậy, cô cuối cùng đành phải mặc một bộ lễ phục trễ vai màu hồng, dáng vẻ tươi tắn, nhưng nhìn thế nào cũng rất bình thường, chưa biết chừng ngày mai trên báo chí cô sẽ lại bị xoi mói.
Thế nhưng Thẩm công tử rất tự tin mà nói: "Có anh ở đây, ngày mai em lên không ít báo đâu."
Mặc dù Mạch Nhiên cảm thấy Thẩm Lâm Kỳ đang tự sướng quá cao độ, nhưng cô cũng phải thừa nhận anh nói đúng. Lúc bước lên thảm đỏ, ánh đèn camera cứ nhằm thẳng bọn họ mà chiếu. Đặc biệt là lúc người dẫn chương trình nói: "Kế tiếp là vợ chồng Thẩm Lâm Kỳ – Bạch Mạch Nhiên.", hàng loạt phóng viên anh nhắm ngay máy ảnh về phía hai người bọn họ.
Đứng ở trung tâm của rất nhiều máy ảnh thế này, Mạch Nhiên không khỏi cảm thán: "Phụ nữ mặc đẹp cũng không bằng đứng bên cạnh ông xã đẹp."
Ở lễ trao giải Kim Linh chuyên nghiệp này, truyền thông cũng không hỏi những vấn đề quá thấp hèn, nhưng dù vậy họ vẫn rất quan tâm đến hôn lễ của Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ.
"Xin hỏi hai người dự định bao giờ cử hành hôn lễ?"
"Hôn lễ có mời giới truyền thông đến dự không?"
"Hai vị đều có weibo, xin hỏi có truyền trực tiếp lên weibo không?"
Họ hỏi nhiều đến mức khiến Mạch Nhiên choáng váng đầu óc. Đợi đến khi buổi lễ bắt đầu, cô mới lấy lại tinh thần, lôi tay Thẩm Lâm Kỳ hỏi: "Hôn lễ sẽ truyền trực tiếp lên weibo sao?"
"Có thể, anh để Tiểu Hàn đi thăm dò một chút xem có đưa vào chuỗi hoạt động thương nghiệp được hay không."
Trời! Còn muốn kiếm tiền sao? Mạch Nhiên trong lòng mắng chửi ThẩmLâm Kỳ: "Gian thương"!
Trong lúc Mạch Nhiên một bụng bực tức, Hạ Gia Nhân ngồi một bên đang cười tủm tỉm: "Tỷ tỷ, chị đã chuẩn bị phát biểu cảm tưởng chưa?"
Cô mới là tỷ tỷ! Mạch Nhiên ở trong lòng oán hận, bên ngoài vẫn cười đáp lại: "Chuẩn bị rồi, có điều không biết có thể dùng đến không!"
Hạ Gia Nhân rõ ràng thoả mãn câu trả lời của Mạch Nhiên, vẫn còn giả mù sa mưa mà nói: "Sao lại nói vậy a? Em nghĩ chị có hy vọng rất lớn, có điều em cũng chuẩn bị tốt rồi. Chị biết không, cảm tưởng đều là do fan của em chuẩn bị cho em!"
"Ha hả, vậy sa?" Mạch Nhiên gượng cười.
"Tỷ tỷ, chị tự viết cảm nghĩ hả?"
"Đúng vậy." Kỳ thực là Linda đưa cho Mạch Nhiên một mảnh giấy, ngộ nhỡ cô được giải còn có cái lấy ra mà đọc. Mạch Nhiên còn chưa thèm mở ra đọc, không biết bên trong viết cái gì nữa.
"Tỷ tỷ thật là có tài a!"
Mạch Nhiên thực sự bị tắc nghẽn lời trong cổ họng không nói ra được...
Trong lúc Hạ Gia Nhân còn lải nhải, lễ trao giải đã bắt đầu.
Ban giám khảo giải Kim Linh đều là những nhân vật tiếng tăm trong làng điện ảnh. Được bọn họ tán thành thì quả thực không phải là chuyện dễ dàng. Mạch Nhiên đối với giải thưởng này cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Với cô, được lọt vào danh sách đề cử cũng đã là một chuyện vô cùng tốt, những chuyện khác thật không có nghĩ đến.
Lúc giải thưởng được công bố, Hạ Gia Nhân rốt cục không nói lảm nhảm nữa, cô ta dù sao cũng là một diễn viên trẻ cho nên vô cùng khát khao có được giải thưởng kia.
Nhưng Tôn Bình Bình ngồi ở ghế gần kề lại tỏ ra là đã tính sẵn mọi chuyện, điệu bộ tự tin.
Mạch Nhiên kéo tay Thẩm Lâm Kỳ: "Lát nữa kết thúc chúng ta đi ăn khuya nha, em muốn ăn mực nướng, tôm hùm cay, vịt áp chảo, còn có..."
"Bạch Mạch Nhiên."
Mạch Nhiên nghe được người ta kêu tên mình.
Cô cả kinh, ánh đèn sân khấu đang chiếu lên người cô, cô mờ mịt nhìn xung quanh.
"Mờ cô Bạch Mạch Nhiên lên lễ đài nhận giải." Người dẫn chương trình mặt mày tươi cười nhìn về phía cô.
Mạch Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần: cô được giải!
May mắn đến khiến cô trở tay không kịp, trong lúc cô còn nghĩ mình sẽ không nhận được giải vậy mà cuối cùng lại là cô. Mạch Nhiên đứng lên khỏi ghế, Thẩm Lâm Kỳ vỗ lưng cô.
Mạch Nhiên thật muốn khóc. Nếu sớm biết thì đã chuẩn bị tốt rồi, cái bộ dạng này đi lên đó thật là xấu mặt!
Cũng may mà Linda đã chuẩn bị cho Mạch Nhiên tờ giấy viết cảm nghĩ này, Mạch Nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay, bước lên sân khấu.
Trao giải cho cô chính là nhà sản xuất Đạt Đạt, người này tính cách và tên của hắn cũng như nhau đều hài hước. Hắn ta không chỉ chúc cô song hỷ lâm môn mà còn chúc cô giờ này sang năm sẽ dắt con đi nhận giải.
Mạch Nhiên nghe hắn ta nói xong thì sửng sốt, chật vật mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ.
"Tùy tiện nói đi, dù sao cũng không đến lượt em!"
Mạch Nhiên hết chỗ nói rồi.
Tô Linda! Chị nhớ kỹ, tôi Bạch Mạch Nhiên ngày nào còn làm nghệ sĩ ngày đó sẽ đem chị ra nghiền nát, cắt tiền lương của chị! Nuốt tiền thưởng cuối năm của chị! Trời ơi, bây giờ tôi biết nói thế nào đây?"
Ánh mắt Mạch Nhiên hoảng loạn nhìn khắp phía dưới. Dưới kia có người ước ao, có đố kị, có kinh ngạc, có cười nhạo, có khinh bỉ, lòng cô càng thêm hoảng loạn. Lúc ấy, Mạch Nhiên bắt gặp ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ.
Ánh mắt anh dường như có một ma lực, khiến Mạch Nhiên đang hoảng loạn bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cô bỗng nhiên ý thức được, nhiều người như vậy, cho dù bọn họ không phục cô, chửi bới cô, khinh thường cô, thế nhưng chỉ có mình cô được đứng ở lễ đài này nhận giải, ánh đèn chỉ chiếu lên mình cô. Như vậy đâu đáng phải bận tâm đến bọn họ.
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên hít sâu một hơn, ngẩng cao đầu, nhìn mọi người mỉm cười.
"Cảm ơn ban tổ chức Giải Kim Linh đã cho tôi cơ hội này được đứng ở đây. Dưới kia tất cả đều là các vị tiền bối của tôi, sự ủng hộ của mọi người thực sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Tôi biết tôi chỉ mà một người mới, về diễn xuất cũng chưa thành thục, cho nên giải thưởng này đối với tôi vô cùng quý giá, nó thực sự là niềm khích lệ lớn với tôi. Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập các vị tiền bối, không phụ kỳ vọng của mọi người."
Nói mấy câu đó xong, Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ một lần nữa, anh gật đầu với cô.
Cô bỗng không kiềm chế được, tiếp tục nhìn anh nói: "Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người. Nhiều năm qua, cho dù bên ngoài có bình luận thế nào về tôi, cho dù tôi có tùy hứng thế nào, có gây bao nhiêu chuyện rắc rối, anh vẫn thủy chung không rời bỏ tôi, chưa bao giờ buông tay tôi. Chính là sự tin tưởng và cổ vũ của anh khiến cho tôi ngày hôm nay được đứng ở đây. Lúc này tôi muốn nói với anh: Từ giờ trở đi, đến lượt em ở cạnh anh không rời. Ông xã, em yêu anh!"
Được rồi, những lời này cô đã muốn nói từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, thật giống khi anh cầu hôn cô.
Cô cảm thấy, cách yêu của cô và Khương Tuệ không giống nhau, nếu yêu cô sẽ đem nói ra thành lời, cho tất cả thế giới này biết bọn họ rất yêu nhau, rất hạnh phúc.
Cho dù ngày mai nắng hay mưa, sấm chớp mưa dông hay bình minh rạng ngời, bọn họ nhất định sẽ kiên định bên nhau, nắm tay nhau, vượt qua sinh lão bệnh tử.
Chắp tay thề nguyền, đầu bạc răng long.
Trong đó, Tôn Bình Bình với vai diễn trong bộ phim truyền hình chính kịch "Kết hôn", nói về một người phụ nữ gặp sự cố về chuyện gia đình và hôn nhân. Bộ phim rất thực tế, thu hút một lượng lớn người xem ở độ tuổi trung niên. Hơn nữa Tôn Bình Bình bản thân cũng đã đóng phim truyền hình hơn mười năm, biểu cảm diễn xuất rất tốt. Xét về tính chuyên nghiệp của giải Kim Linh, ngoại giới đều suy đoán có thể Tôn Bình Bình sẽ nhận được danh hiệu này.
Mặt khác, Hạ Gia Nhân đảm nhận vai chính trong một bô phim vẫn còn đang hot gần đây, "Mộng tiên". Bộ phim thuộc thể loại phim truyền hình về giới tiên nhân, chuyển thể từ một game 3D trên mạng. Tuy rằng diễn xuất của Hạ Gia Nhân cũng vào hạng thường nhưng mà cô ta diện mạo xinh đẹp thanh thuần động lòng người, cho nên đa khiến rất nhiều trạch nam những người ham mê game online này si mê cô ta. Bởi vậy Hạ Gia Nhân trên internet nhận được số phiếu bình chọn rất lớn.
Về phần Mạch Nhiên, diễn xuất không bằng Tôn Bình Bình, không được lòng người như Hạ Gia Nhân, nhận được đề cử này hoàn toàn là dựa vào vận may, cô cũng không có vọng tưởng sẽ giành được giải thưởng.
Cũng may con người cô sinh ra đã được trời ban tính lạc quan, ngay cả Linda cũng lải nhải "Thế nào cũng đứng cuối bảng, không bằng không đi nữa thì hơn". Mặc kệ Linda ủ rũ như vậy, nhưng Mạch Nhiên lại vô cùng thoải mái: "Tuy rằng hiện thực rất tàn khốc, nhưng nghĩ theo một khia cạnh khác, thì chẳng phải nhân khí của em tốt hơn Tôn Bình Bình sao, diễn xuất còn tốt hơn Hạ Gia Nhân sao? Nói không chừng kết quả lại ngang bằng, chia đều cho ba người."
"Chia đều cái đầu nhà em! Cái này gọi là không cao không thấp, giới chuyên gia lúc bình chọn sẽ không cân nhắc đến em đâu!" Linda liếc mắt lườm Mạch Nhiên, còn nói thêm: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể được lọt vào top 3 cũng không tồi, dù sao cũng là giải Kim Linh, có người đóng phim cả đời cũng chăng có cơ hội, em có cơ hội này nâng cao hiểu biết một chút cũng tốt. Về phần phát biểu cảm tưởng khi nhận giải, em cứ tùy tiện chuẩn bị một chút là được, dù sao khả năng cũng không lớn."
Linda dùng nói như vậy vừa đả kích diễn xuất lại vừa vũ nhục nhân cách của Mạch Nhiên, cho nên Mạch Nhiên quyết định giao việc viết cảm tưởng cho Linda toàn quyền xử lý, sau đó tan ca trở về nhà.
Từ sau khi đăng ký kết hôn, Mạch Nhiên đã rất lâu không trở về căn hộ của mình.
Thứ nhất, Anna tỷ vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ, mọi chuyện đều đem ra bàn bạc với Mạch Nhiên, ngay cả chọn khăn trải bàn khoa văn thế nào cũng có hơn mười loại cho cô lựa chọn (ao ước một bà mẹ chồng như Anna tỷ quá à ^^). Thứ hai, nói ra thật là không hay, nhưng mà cái vị kia của Mạch Nhiên đã nghẹn ba năm nay, cho nên nhu cầu hiện tại vô cùng nhiều, buổi tối cô khó mà thoát thân. (há há)
Cuối cùng, Mạch Nhiên cứ nghĩ phải trở về Thẩm gia liền hoa mày chóng mặt, hai chân như nhũn ra. Trong lòng nghìn vạn lần hò hét: Mẹ nó chứ, một tuần bảy ngày, một ngày nghỉ cũng không có, tốt xấu gì cũng phải có một ngày nghỉ ngơi chứ!!! Ngay cả gái gọi làm thêm giờ cũng còn có tiền tăng ca! Thật là đau thương không dậy nổi a!
(Sah: *lắc đầu chắp tay cầu nguyện*)
Mạch Nhiên mang theo tâm tình chạy nạn, trở về căn hộ. Về đến nơi mới phát hiện ra, một tháng không về đây, sữa chua trong tủ lạnh đã quá hạn, chỉ ocnf sót lại hai quả trứng gà nhưng đều đã thối, bánh mật cứng như đá, càng đừng nói đến túi hạt tiêu mốc meo trong tủ... thứ duy nhất còn lại là một gói mì tôm.
Ngay lúc Mạch Nhiên mừng quýnh lên chuẩn bị ăn mì thì chuông cửa reo, quản lý khu nhà mang đến cho Mạch Nhiên một phong thứ quốc tế.
"Thẩm phu nhân, thư này đã đến một tháng rồi, vì không thấy cô quay về nên tôi giúp cô nhận."
Mạch Nhiên tuyệt vọng vì ngay cả nhân viên quản lý cũng biết cô kết hôn. Nhận lấy thư, cô nhanh chóng mở ra.
Nội dung lá thư khiến cô mừng rỡ như điên.
Sau khi A Triết gặp chuyện không may, mẹ qua đờim Mạch Nhiên đã bán hết mọi tài sản trong nhà để trả tiền thuốc men, nhưng vẫn không thể lo hết. Cuối cùng để có tiền chữa bệnh cho A Tiết, Mạch Nhiên phải nén đau thương mà bán căn nhà của bọn họ đi với giá rất thấp.
Tuy rằng làm như vậy là bất đắc dĩ, thế nhưng những năm gần đây, Mạch Nhiên vẫn hối hận quyết định đó của mình. Dù sao đó cũng là căn nhà mà cô bao năm nay lớn lên ở đó, dù cho thành viên trong cái gia đình này theo năm tháng cứ lần lượt rời xa cô nhưng khắp mọi nơi trong căn nhà ấy đều chất đầy kí ức đẹp đẽ của bọn họ. Cho nên mấy năm nay, Mạch Nhiên vừa làm việc vừa tích góp tiền hy vọng mua lại được căn nhà.
Thế nhưng một năm trước, lúc Mạch Nhiên đã gom góp đủ tiền, quyết định mua lại căn nhà thì người mua đã di dân ra người ngoài, bất động sản trong nước vẫn chưa đổi chủ. Cho nên cô cầm tiền trong tay mà không biết đi tìm ai để mua.
Cũng may, trong lúc khó khăn Mạch Nhiên nghe ngóng được địa chỉ của bọn họ, nói rõ chuyện của mình, mong muốn người ta có thể bán lại nhà cho cô. Thư gửi đi đã được một năm, vẫn chưa có hồi ầm, nhưng hôm nay cô đã nhận được.
Trên thư nói, ông ta rất cảm động với hoàn cảnh của cô, đồng ý bán lại căn nhà cho cô, còn cho cô số điện thoại của cháu trai bọn họ là Tiểu Vương đang ở trong nước để cô liên hệ.
Mạch Nhiên mừng rỡ như điên. Vẫn còn chưa ăn liền lập tức gọi điện thoại đến cho họ. Đối phương thái độ rất tốt, hỏi cô lúc nào có thời gian có thể đến xem nhà.
Mạch Nhiên hận không thể phi thân qua đó luôn, cô nói: "Ngày hôm nay được không?"
"Ngày hôm nay ư?" Đối phương suy nghĩ một chút, "Được, vậy cô đến đi."
"Được, tôi lập tức qua!" Nói xong, Mạch Nhiên vội vàng thay quần áo ra ngoài.
Lúc vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ đến đón.
"Em đi đâu?" Anh hỏi.
Mạch Nhiên đem mọi chuyện tóm tắt lại một lượt.
Anh nhíu mày."Bây giờ?"
"Đúng vậy, em đã nói chuyện với người ta rồi, người ta đang đợi em." Mạch Nhiên nhanh chóng nói.
"Lên xe."
"Anh đi cùng em à?" Mạch Nhiên do dự, dù sao việc này cô cũng chưa từng bàn bạc với anh.
Thế nhưng, Thẩm công tử nói một câu liền xua đi lo lắng của Mạch Nhiên: "Anh giúp em mặc cả."
Mạch Nhiên thừa nhận, mấy cái việc buôn bán này, Thẩm công tử tuyệt đối giỏi hơn cô.
Vì vậy, cô lên xe anh.
Sự tình so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều. Tiểu Vương rất thân mật, không chỉ giới thiệu với Mạch Nhiên một chút về tình hình căn nhà mà còn nhiệt tình mới bọn họ lên lầu xem qua.
Thời gia cách trở nhiều năm, lần này đặt chân lại về đây, Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng xúc động.
Tiểu Vương nói với Mạch Nhiên, vì cậu anh ta sau khi mua căn nhà này liền di dân cho nên ở đây vẫn chưa lắp đặt thêm bất cứ thứ gì, chỉ là không có ai chăm lo cho nên có phần hơi nhếch nhác.
Đúng là như anh ta nói, căn nhà này vẫn còn duy trì nguyên trạng từ sau khi cô rời đi. Từ ghế sô pha ở phòng khách cho đến cái bàn phấn mà mẹ cô thích nhất, mọi nơi vẫn đều thân quen như vậy, vẫn giống như trong giấc mơ của cô bao năm nay, không hề thay đổi. Đốc lịch trên tường vẫn còn dừng lại ở cái ngày cô rời đi, đồng hồ đã ngừng chạy, tất cả giống như nhiều năm trước. Cô đảo mắt qua mọi ngóc ngách quen thuộc, sống mũi cay cay, nước mắt rơi xuống.
Tiểu Vương cũng nhìn ra thái độ của Mạch Nhiên, cho nên mượn cớ tạm thời rời đi.
Anh ta vừa đi, Mạch Nhiên không nhịn được mà khóc òa lên.
Thật sự đây là lần đầu tiên Mạch Nhiên khóc như vậy. Bao năm nay, cô ddax muốn trở lại nơi này biết nhường nào. Nếu như năm ấy A Triết không có xảy ra việc gì, nếu như mẹ không rời bỏ cô mà đi, nếu như còn một cơ hội cho gia đình bọn họ đoàn tụ, nếu như... những điều nếu như này trở thành sự thật thì tố biết bao?
Nhiều năm như vậy, cô tự tạo lấy một vỏ bọc thép cho mình, thản nhiên chấp nhận chỉ trích, châm chọc, khiêu khích, chịu đủ mọi lời ác độc, bởi vì cô biết, đã không còn có một gia đình có thể bao dung được cô, nghĩ vậy, cô càng lúc càng khóc lớn.
Ngày hôm nay, cô rốt cục có thể thoải mái mà khóc hết một lần.
Thẩm Lâm Kỳ từ phía sau ôm lấy cô.
Cô xoay người, vùi mặt vào trong ngực anh, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống. Mỗi người đều sẽ có một mặt nào đó rất mềm yếumặt này của cô, chỉ có anh mới biết.
"Muốn khóc thì khóc đi, đem bao nhiêu nước mắt mấy năm nay nuốt vào trong khóc hết ra đi!" Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
"Anh còn nói như vậy, em sẽ không dừng lại được..." Mạch Nhiên vừa khóc vừa nói mơ hồ không rõ. Cô biết lúc cô khóc cô xấu xí chết đi được, chả khác gì nữ quỷ, thế nhưng cô thật sự không nén lòng được.
Vứt hết đi cái gì mà hình tượng của công chúng, vứt hết đi cái gì mà thanh thuần ngọc nữ, giờ phút này cô chỉ muốn ở trong lòng người đàn ông của cô mà khóc lớn, đem tất cả bao nhiêu ấm ức đổ ra ngoài hết.
Làm càn, chính là lúc này đây.
♥♥♥
Vài ngày sau, với sự trợ giúp của Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên đã mua lại được căn nhà.
Nhìn xuống tên cô trong quyển sổ đỏ, cô rốt cuộc cũng cảm thấy đã hạ xuống được tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng bao lâu nay. Cùng lúc đó, cũng đã đến ngày diễn ra lễ trao giải Kim Linh.
Trước khi giải Kim Linh chính thức bắt đầu, giới truyền thông đưa ra vô số suy đoán, thảo luận đến điều kiện để đoạt giải. Lúc ấy, đại đa số nhà phê bình đều không quá xem trọng Mạch Nhiên, trên mang, fan của Hạ Gia Nhân lại càng công kích Mạch Nhiên dữ dội.
Mạch Nhiên cười xem tất cả. Chuyện gì làm cũng đã làm, hiện tại cô chỉ nhớ tới Bạch Mạch Nhiên trong quá khứ, kiên cố không gì có thể quật đổ. Tất cả bao nhiêu lời chửi bới đều cho qua hết, cô chẳng sợ ai hết!
Ôm tâm tính như vậy, Mạch Nhiên thản nhiên đến tham gia lễ trao giải Kim Linh.
Trên thảm đỏ, các nữ minh tinh thi nhau tạo dáng, khoe sắc. Tôn Bình Bình lần này mặc một bộ trang phục có thể nhìn xuyên thấu, một lão nương ngoài ba mươi tuổi còn ăn vận như vậy, thật là cướp sạch màn ảnh của các nữ minh tinh trẻ tuổi. Hạ Gia Nhân mặc một bộ váy màu trắng lông chim, ở phía sau lưng còn có hai cái cánh gà, à không, là đôi cánh thiên sứ! Thanh thuần đến mức ánh mặt trời cũng có thể xuyên thấu.
Ngoài ra còn có rất nhiều nữ minh tinh, trên thảm đỏ ánh đèn flash loáng loáng một vùng.
Chứng kiến cảnh này, Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ nói: "Hay là chúng ta đi về đi, em mặc thế này thật chẳng có mặt mũi đâu mà gặp người ta..." Đều là do Thẩm công tử hại cô. Lúc trước nhà thiết kế có mang cho cô mấy bộ trang phục, ấy, anh đều không phải chê cổ trễ váy ngắn, mà anh lại còn chê bộ sườn xám, quây quanh ôm chặt lấy cơ thể.
Bị anh xoi mói như vậy, cô cuối cùng đành phải mặc một bộ lễ phục trễ vai màu hồng, dáng vẻ tươi tắn, nhưng nhìn thế nào cũng rất bình thường, chưa biết chừng ngày mai trên báo chí cô sẽ lại bị xoi mói.
Thế nhưng Thẩm công tử rất tự tin mà nói: "Có anh ở đây, ngày mai em lên không ít báo đâu."
Mặc dù Mạch Nhiên cảm thấy Thẩm Lâm Kỳ đang tự sướng quá cao độ, nhưng cô cũng phải thừa nhận anh nói đúng. Lúc bước lên thảm đỏ, ánh đèn camera cứ nhằm thẳng bọn họ mà chiếu. Đặc biệt là lúc người dẫn chương trình nói: "Kế tiếp là vợ chồng Thẩm Lâm Kỳ – Bạch Mạch Nhiên.", hàng loạt phóng viên anh nhắm ngay máy ảnh về phía hai người bọn họ.
Đứng ở trung tâm của rất nhiều máy ảnh thế này, Mạch Nhiên không khỏi cảm thán: "Phụ nữ mặc đẹp cũng không bằng đứng bên cạnh ông xã đẹp."
Ở lễ trao giải Kim Linh chuyên nghiệp này, truyền thông cũng không hỏi những vấn đề quá thấp hèn, nhưng dù vậy họ vẫn rất quan tâm đến hôn lễ của Mạch Nhiên và Thẩm Lâm Kỳ.
"Xin hỏi hai người dự định bao giờ cử hành hôn lễ?"
"Hôn lễ có mời giới truyền thông đến dự không?"
"Hai vị đều có weibo, xin hỏi có truyền trực tiếp lên weibo không?"
Họ hỏi nhiều đến mức khiến Mạch Nhiên choáng váng đầu óc. Đợi đến khi buổi lễ bắt đầu, cô mới lấy lại tinh thần, lôi tay Thẩm Lâm Kỳ hỏi: "Hôn lễ sẽ truyền trực tiếp lên weibo sao?"
"Có thể, anh để Tiểu Hàn đi thăm dò một chút xem có đưa vào chuỗi hoạt động thương nghiệp được hay không."
Trời! Còn muốn kiếm tiền sao? Mạch Nhiên trong lòng mắng chửi ThẩmLâm Kỳ: "Gian thương"!
Trong lúc Mạch Nhiên một bụng bực tức, Hạ Gia Nhân ngồi một bên đang cười tủm tỉm: "Tỷ tỷ, chị đã chuẩn bị phát biểu cảm tưởng chưa?"
Cô mới là tỷ tỷ! Mạch Nhiên ở trong lòng oán hận, bên ngoài vẫn cười đáp lại: "Chuẩn bị rồi, có điều không biết có thể dùng đến không!"
Hạ Gia Nhân rõ ràng thoả mãn câu trả lời của Mạch Nhiên, vẫn còn giả mù sa mưa mà nói: "Sao lại nói vậy a? Em nghĩ chị có hy vọng rất lớn, có điều em cũng chuẩn bị tốt rồi. Chị biết không, cảm tưởng đều là do fan của em chuẩn bị cho em!"
"Ha hả, vậy sa?" Mạch Nhiên gượng cười.
"Tỷ tỷ, chị tự viết cảm nghĩ hả?"
"Đúng vậy." Kỳ thực là Linda đưa cho Mạch Nhiên một mảnh giấy, ngộ nhỡ cô được giải còn có cái lấy ra mà đọc. Mạch Nhiên còn chưa thèm mở ra đọc, không biết bên trong viết cái gì nữa.
"Tỷ tỷ thật là có tài a!"
Mạch Nhiên thực sự bị tắc nghẽn lời trong cổ họng không nói ra được...
Trong lúc Hạ Gia Nhân còn lải nhải, lễ trao giải đã bắt đầu.
Ban giám khảo giải Kim Linh đều là những nhân vật tiếng tăm trong làng điện ảnh. Được bọn họ tán thành thì quả thực không phải là chuyện dễ dàng. Mạch Nhiên đối với giải thưởng này cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Với cô, được lọt vào danh sách đề cử cũng đã là một chuyện vô cùng tốt, những chuyện khác thật không có nghĩ đến.
Lúc giải thưởng được công bố, Hạ Gia Nhân rốt cục không nói lảm nhảm nữa, cô ta dù sao cũng là một diễn viên trẻ cho nên vô cùng khát khao có được giải thưởng kia.
Nhưng Tôn Bình Bình ngồi ở ghế gần kề lại tỏ ra là đã tính sẵn mọi chuyện, điệu bộ tự tin.
Mạch Nhiên kéo tay Thẩm Lâm Kỳ: "Lát nữa kết thúc chúng ta đi ăn khuya nha, em muốn ăn mực nướng, tôm hùm cay, vịt áp chảo, còn có..."
"Bạch Mạch Nhiên."
Mạch Nhiên nghe được người ta kêu tên mình.
Cô cả kinh, ánh đèn sân khấu đang chiếu lên người cô, cô mờ mịt nhìn xung quanh.
"Mờ cô Bạch Mạch Nhiên lên lễ đài nhận giải." Người dẫn chương trình mặt mày tươi cười nhìn về phía cô.
Mạch Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần: cô được giải!
May mắn đến khiến cô trở tay không kịp, trong lúc cô còn nghĩ mình sẽ không nhận được giải vậy mà cuối cùng lại là cô. Mạch Nhiên đứng lên khỏi ghế, Thẩm Lâm Kỳ vỗ lưng cô.
Mạch Nhiên thật muốn khóc. Nếu sớm biết thì đã chuẩn bị tốt rồi, cái bộ dạng này đi lên đó thật là xấu mặt!
Cũng may mà Linda đã chuẩn bị cho Mạch Nhiên tờ giấy viết cảm nghĩ này, Mạch Nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay, bước lên sân khấu.
Trao giải cho cô chính là nhà sản xuất Đạt Đạt, người này tính cách và tên của hắn cũng như nhau đều hài hước. Hắn ta không chỉ chúc cô song hỷ lâm môn mà còn chúc cô giờ này sang năm sẽ dắt con đi nhận giải.
Mạch Nhiên nghe hắn ta nói xong thì sửng sốt, chật vật mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó có một dòng chữ.
"Tùy tiện nói đi, dù sao cũng không đến lượt em!"
Mạch Nhiên hết chỗ nói rồi.
Tô Linda! Chị nhớ kỹ, tôi Bạch Mạch Nhiên ngày nào còn làm nghệ sĩ ngày đó sẽ đem chị ra nghiền nát, cắt tiền lương của chị! Nuốt tiền thưởng cuối năm của chị! Trời ơi, bây giờ tôi biết nói thế nào đây?"
Ánh mắt Mạch Nhiên hoảng loạn nhìn khắp phía dưới. Dưới kia có người ước ao, có đố kị, có kinh ngạc, có cười nhạo, có khinh bỉ, lòng cô càng thêm hoảng loạn. Lúc ấy, Mạch Nhiên bắt gặp ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ.
Ánh mắt anh dường như có một ma lực, khiến Mạch Nhiên đang hoảng loạn bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cô bỗng nhiên ý thức được, nhiều người như vậy, cho dù bọn họ không phục cô, chửi bới cô, khinh thường cô, thế nhưng chỉ có mình cô được đứng ở lễ đài này nhận giải, ánh đèn chỉ chiếu lên mình cô. Như vậy đâu đáng phải bận tâm đến bọn họ.
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên hít sâu một hơn, ngẩng cao đầu, nhìn mọi người mỉm cười.
"Cảm ơn ban tổ chức Giải Kim Linh đã cho tôi cơ hội này được đứng ở đây. Dưới kia tất cả đều là các vị tiền bối của tôi, sự ủng hộ của mọi người thực sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Tôi biết tôi chỉ mà một người mới, về diễn xuất cũng chưa thành thục, cho nên giải thưởng này đối với tôi vô cùng quý giá, nó thực sự là niềm khích lệ lớn với tôi. Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập các vị tiền bối, không phụ kỳ vọng của mọi người."
Nói mấy câu đó xong, Mạch Nhiên nhìn Thẩm Lâm Kỳ một lần nữa, anh gật đầu với cô.
Cô bỗng không kiềm chế được, tiếp tục nhìn anh nói: "Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người. Nhiều năm qua, cho dù bên ngoài có bình luận thế nào về tôi, cho dù tôi có tùy hứng thế nào, có gây bao nhiêu chuyện rắc rối, anh vẫn thủy chung không rời bỏ tôi, chưa bao giờ buông tay tôi. Chính là sự tin tưởng và cổ vũ của anh khiến cho tôi ngày hôm nay được đứng ở đây. Lúc này tôi muốn nói với anh: Từ giờ trở đi, đến lượt em ở cạnh anh không rời. Ông xã, em yêu anh!"
Được rồi, những lời này cô đã muốn nói từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra, thật giống khi anh cầu hôn cô.
Cô cảm thấy, cách yêu của cô và Khương Tuệ không giống nhau, nếu yêu cô sẽ đem nói ra thành lời, cho tất cả thế giới này biết bọn họ rất yêu nhau, rất hạnh phúc.
Cho dù ngày mai nắng hay mưa, sấm chớp mưa dông hay bình minh rạng ngời, bọn họ nhất định sẽ kiên định bên nhau, nắm tay nhau, vượt qua sinh lão bệnh tử.
Chắp tay thề nguyền, đầu bạc răng long.
Bình luận truyện