Độc Dược Phòng Bán Vé
Chương 68: Ngoại truyện 3
"Dừng lại!" Mạch Nhiên cắt ngang lời Thẩm Lâm Kỳ:: "Tôi không muốn nghe anh nói dối, bây giờ anh nói gì tôi cũng thấy buồn nôn, anh cút đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh."
"Mạch Nhiên..."
"Cút!" Mạch Nhiên liều lĩnh hô to, bàn tay cô nắm chặt, móng tay bấm vào ra thịt.
Anh không nói tiếp, nhưng cũng không rời đi. Anh chỉ lùi lại sau mấy bước, im lặng nhìn cô.
Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mệt muốn chết, không có tâm trạng đâu để ý tới anh. Cô bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đèn báo ngoài cửa phòng phẫu thuật, trong ngực đau đớn không tả nổi.
Mạch Nhiên ngồi đợi cho đến gần sáng, Thẩm Lâm Kỳ cũng ở lại.
Suốt một đêm, Mạch Nhiên không hề chợp mắt lấy một khắc. Cô nghĩ rất nhiều chuyện, về A Triết, về Thẩm Lâm Kỳ,... cô nghĩ thông suốt mọi chuyện, rồi lại như có chuyện không nghĩ ra.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi rất nhanh, trong lúc cô nghèo túng, cuộc sống ban cho cô người vị cứu thế, rồi đến lúc cô ở đỉnh điểm huy hoàng thì lại không lưu tình mà kéo cô về nguyên trạng.
Hóa ra là do cô quá ngây thơ, ở giữa một đống hỗn độn những lời nói dối đến cuối cùng mới phát hiện ra, người mà cô cho rằng là người thân duy nhất của mình trên đời này, hóa ra lại là em trai của người khác.
Ngay lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mạch Nhiên từ tuyệt vọng khôi phục lại tinh thần. Cô xông lên hỏi thăm tình trạng của A Triết..
Bác sĩ tháo khẩu trang, gật đầu: "Yên tâm, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại."
Tuy rằng không có câu trả lời như ý, nhưng cũng còn tốt hơn lúc đầu. Mạch Nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân mềm nhún, trước mặt mờ nhạt, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng đỡ cô.
"Cẩn thận." Suốt một đêm im lặng, đây là câu đầu tiên anh nói.
Không biết vì sao, cô có cảm giác mình bị châm chọc.
"Không sao." Mạch Nhiên khoát tay, cố gắng đứng dậy, "Tôi vẫn tốt, so với hôm qua tốt hơn."
Anh đỡ cô, không nói lời nào.
Mạch Nhiên nỗ lực ép mình bình tĩnh nói: "Tôi vào đó với A Triết, chờ nó tỉnh lại. Nếu như có thể, tôi mong anh đừng vào. Đương nhiên, nếu anh nhất định vào, tôi cũng không ngăn được. Dù sao, nó cũng là... em trai của anh." Nói ra bốn chữ cuối cùng, lòng cô đau như bị xé rách.
Anh không phản bác, chỉ buông tay cô nói: "Anh ở bên ngoài chờ em."
Lúc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cười. Nhưng khóe miệng nhoẻn cười lại mang vẻ đau khổ.
A Triết chưa tỉnh, trên người cắm đầy ống. Bác sĩ không cho Mạch Nhiên vào, chỉ cho co đứng ngoài cửa thủy tinh chờ A Triết tỉnh lại.
Mạch Nhiên dựa người trên cửa, nhìn A Triết hôn mê bất tỉnh. Cô nhớ tới mấy ngày trước A Triết còn vui vẻ nói sẽ tham gia hôn lễ của cô, bây giờ lại thành ra như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Mạch Nhiên biết bản thân mình như vậy thật ngốc. Biết rõ đó không phải là em trai mình, mà vẫn còn lo lắng. Nhưng tình cảm chị em nhiều năm như vậy không phải chì vì một nhóm máu mà bị gạt bỏ hết. So với chuyện Thẩm Lâm Kỳ lừa dối cô, cô cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách trở thành người thân của A Triết.
Mạch Nhiên thương xót cho A Triết chịu quá nhiều khổ cực, vốn dĩ có thể dựa vào gia đình mà oai phong một cõi, vậy mà cuối cùng lại phải ôm mộng tưởng cả đời trong lòng. Thế giới này thật không công bằng, nếu như A Triết tỉnh lại, cô nguyên ý vứt bỏ mọi thứ, đưa A Triết rời xa tất cả những người đã làm tổn thương nó.
"Mạch Nhiên!" Linda không để ý bác sĩ ngăn cản, vội vàng chạy đến.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Chị xem truyền hình trực tiếp thật là choáng váng. Gọi điện cho em và Thẩm tổng đều không được. Nếu không phải là Tiểu Hàn nói cho chị biết thì chị đã không biết A Triết xảy ra chuyện rồi! Hiện tại bên ngoài đều đã biết hết rồi, lúc chị tới đây đã thấy xe bọn phóng viên. Em có muốn về trước hay không?"
"Nếu như A Triết làm sao, em còn làm diễn viên làm gì?" Mạch Nhiên trả lời, từ chối ý tốt của Linda.
Linda giật mình: "Mạch Nhiên, em làm sao vậy? Em trước đây... sẽ không tức giận như vậy."
"Xin lỗi." Mạch Nhiên khoát tay: "Em bây giờ tâm tình bất ổn, chị đi trước đi."
"Thế nhưng..."
"Chị đi đi." Mạch Nhiên nhắc lại.
"Được rồi." Linda cuối cùng cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Linda rời đi, Mạch Nhiên cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng. A Triết bệnh năng, Thẩm Lâm Kỳ tràn ngập bí mật, bọn cẩu tử không biết điều... tất cả mọi thứ, khiến Mạch Nhiên mệt mỏi muốn chết.
Sau đó mặt mũi cô bỗng tối sầm, cô ngã khuỵu xuống.
Cô mơ thấy người mẹ đã mất của mình, bà đang ôm một đứa trẻ, bắt cô nói chuyện.
Cô chậm rãi đi qua, thấy đứa bé trong lòng mẹ, nó có khuôn mặt như thiên sứ, nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười.
Mạch Nhiên ngạc nhiên xen lẫn vui sướng: "Mẹ, mẹ xem cục cưng nhìn con cười kìa!"
"Mạch Nhiên, đây là A Triết, sau này là em trai còn. Con muốn ôm A Triết không?"
"Vâng!" Mạch Nhiên lòng tràn đầy vui mừng mà giơ tay lên, ôm đứa trẻ vào lòng.
Đột nhiên gian, đứa bé trong lòng cô nụ cười biến mất, thay vào đó là khuôn mặt quỷ dị, nhìn cô nói: "Ngu ngốc, nó không phải em trai mi, vứt nó đi! Vứt đi!"
Mạch Nhiên sợ hãi kếu to, buông tay hất đứa bé trong lòng ra.
"A Triết!" Mẹ cô cùng hét lớn. Mạch Nhiên tỉnh lại.
"A Triết? A Triết đâu?" Cô không để ý ống truyền nước trên tay mình, hoảng hốt ngồi dậy.
Thẩm Lâm Kỳ ấn cô xuống giường: "A Triết đã tỉnh, tình trạng rất tốt, em bình tĩnh một chút."
"Tỉnh? A Triết tỉnh rồi sao? Em muốn đi thăm nó...."
"Mạch Nhiên." Thẩm Lâm Kỳ không buông cô ra: "Em cần nghỉ ngơi."
"Không!" Mạch Nhiên lắc đầu, "Em không sao, em rất khỏe, em muốn đi thăm A Triết.."
"Ai nói?" Thẩm Lâm Kỳ đè cô xuống, đưa tay lên gạt sợi tóc trên trán cô, nói một câu mà cô không thể tưởng tượng được:: "Em có thai rồi."
Mang thai?!
Mạch Nhiên quên mất giãy giụa, khó tin nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Thẩm Lâm Kỳ kéo chăn lên đắp cho cô, tiếp tục nói: "Bác sĩ nói em có thai ba tuần rồi. Hiện tại em cần nghỉ ngơi. Về A Triết, nó đã tỉnh rồi, anh đã mời y tá tốt nhất chăm sóc nó. Em không cần lo lắng. Em bây giờ cần phải lo cho..." Anh dừng lại, sờ lên bụng cô, dịu dàng nói: "Con chúng ta."
"Mạch Nhiên..."
"Cút!" Mạch Nhiên liều lĩnh hô to, bàn tay cô nắm chặt, móng tay bấm vào ra thịt.
Anh không nói tiếp, nhưng cũng không rời đi. Anh chỉ lùi lại sau mấy bước, im lặng nhìn cô.
Mạch Nhiên bỗng cảm thấy mệt muốn chết, không có tâm trạng đâu để ý tới anh. Cô bất lực ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm đèn báo ngoài cửa phòng phẫu thuật, trong ngực đau đớn không tả nổi.
Mạch Nhiên ngồi đợi cho đến gần sáng, Thẩm Lâm Kỳ cũng ở lại.
Suốt một đêm, Mạch Nhiên không hề chợp mắt lấy một khắc. Cô nghĩ rất nhiều chuyện, về A Triết, về Thẩm Lâm Kỳ,... cô nghĩ thông suốt mọi chuyện, rồi lại như có chuyện không nghĩ ra.
Cuộc sống luôn luôn thay đổi rất nhanh, trong lúc cô nghèo túng, cuộc sống ban cho cô người vị cứu thế, rồi đến lúc cô ở đỉnh điểm huy hoàng thì lại không lưu tình mà kéo cô về nguyên trạng.
Hóa ra là do cô quá ngây thơ, ở giữa một đống hỗn độn những lời nói dối đến cuối cùng mới phát hiện ra, người mà cô cho rằng là người thân duy nhất của mình trên đời này, hóa ra lại là em trai của người khác.
Ngay lúc ấy, cửa phòng phẫu thuật mở ra. Mạch Nhiên từ tuyệt vọng khôi phục lại tinh thần. Cô xông lên hỏi thăm tình trạng của A Triết..
Bác sĩ tháo khẩu trang, gật đầu: "Yên tâm, đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng cụ thể thế nào còn phải chờ sau khi cậu ta tỉnh lại."
Tuy rằng không có câu trả lời như ý, nhưng cũng còn tốt hơn lúc đầu. Mạch Nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, chân mềm nhún, trước mặt mờ nhạt, thiếu chút nữa ngã khuỵu trên mặt đất, Thẩm Lâm Kỳ nhanh chóng đỡ cô.
"Cẩn thận." Suốt một đêm im lặng, đây là câu đầu tiên anh nói.
Không biết vì sao, cô có cảm giác mình bị châm chọc.
"Không sao." Mạch Nhiên khoát tay, cố gắng đứng dậy, "Tôi vẫn tốt, so với hôm qua tốt hơn."
Anh đỡ cô, không nói lời nào.
Mạch Nhiên nỗ lực ép mình bình tĩnh nói: "Tôi vào đó với A Triết, chờ nó tỉnh lại. Nếu như có thể, tôi mong anh đừng vào. Đương nhiên, nếu anh nhất định vào, tôi cũng không ngăn được. Dù sao, nó cũng là... em trai của anh." Nói ra bốn chữ cuối cùng, lòng cô đau như bị xé rách.
Anh không phản bác, chỉ buông tay cô nói: "Anh ở bên ngoài chờ em."
Lúc ấy, Mạch Nhiên rất muốn cười. Nhưng khóe miệng nhoẻn cười lại mang vẻ đau khổ.
A Triết chưa tỉnh, trên người cắm đầy ống. Bác sĩ không cho Mạch Nhiên vào, chỉ cho co đứng ngoài cửa thủy tinh chờ A Triết tỉnh lại.
Mạch Nhiên dựa người trên cửa, nhìn A Triết hôn mê bất tỉnh. Cô nhớ tới mấy ngày trước A Triết còn vui vẻ nói sẽ tham gia hôn lễ của cô, bây giờ lại thành ra như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Mạch Nhiên biết bản thân mình như vậy thật ngốc. Biết rõ đó không phải là em trai mình, mà vẫn còn lo lắng. Nhưng tình cảm chị em nhiều năm như vậy không phải chì vì một nhóm máu mà bị gạt bỏ hết. So với chuyện Thẩm Lâm Kỳ lừa dối cô, cô cảm thấy mình hoàn toàn có tư cách trở thành người thân của A Triết.
Mạch Nhiên thương xót cho A Triết chịu quá nhiều khổ cực, vốn dĩ có thể dựa vào gia đình mà oai phong một cõi, vậy mà cuối cùng lại phải ôm mộng tưởng cả đời trong lòng. Thế giới này thật không công bằng, nếu như A Triết tỉnh lại, cô nguyên ý vứt bỏ mọi thứ, đưa A Triết rời xa tất cả những người đã làm tổn thương nó.
"Mạch Nhiên!" Linda không để ý bác sĩ ngăn cản, vội vàng chạy đến.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Chị xem truyền hình trực tiếp thật là choáng váng. Gọi điện cho em và Thẩm tổng đều không được. Nếu không phải là Tiểu Hàn nói cho chị biết thì chị đã không biết A Triết xảy ra chuyện rồi! Hiện tại bên ngoài đều đã biết hết rồi, lúc chị tới đây đã thấy xe bọn phóng viên. Em có muốn về trước hay không?"
"Nếu như A Triết làm sao, em còn làm diễn viên làm gì?" Mạch Nhiên trả lời, từ chối ý tốt của Linda.
Linda giật mình: "Mạch Nhiên, em làm sao vậy? Em trước đây... sẽ không tức giận như vậy."
"Xin lỗi." Mạch Nhiên khoát tay: "Em bây giờ tâm tình bất ổn, chị đi trước đi."
"Thế nhưng..."
"Chị đi đi." Mạch Nhiên nhắc lại.
"Được rồi." Linda cuối cùng cũng rời đi.
Nhìn bóng lưng Linda rời đi, Mạch Nhiên cảm thấy cảm giác mệt mỏi vô cùng. A Triết bệnh năng, Thẩm Lâm Kỳ tràn ngập bí mật, bọn cẩu tử không biết điều... tất cả mọi thứ, khiến Mạch Nhiên mệt mỏi muốn chết.
Sau đó mặt mũi cô bỗng tối sầm, cô ngã khuỵu xuống.
Cô mơ thấy người mẹ đã mất của mình, bà đang ôm một đứa trẻ, bắt cô nói chuyện.
Cô chậm rãi đi qua, thấy đứa bé trong lòng mẹ, nó có khuôn mặt như thiên sứ, nhìn thấy cô thì nhoẻn miệng cười.
Mạch Nhiên ngạc nhiên xen lẫn vui sướng: "Mẹ, mẹ xem cục cưng nhìn con cười kìa!"
"Mạch Nhiên, đây là A Triết, sau này là em trai còn. Con muốn ôm A Triết không?"
"Vâng!" Mạch Nhiên lòng tràn đầy vui mừng mà giơ tay lên, ôm đứa trẻ vào lòng.
Đột nhiên gian, đứa bé trong lòng cô nụ cười biến mất, thay vào đó là khuôn mặt quỷ dị, nhìn cô nói: "Ngu ngốc, nó không phải em trai mi, vứt nó đi! Vứt đi!"
Mạch Nhiên sợ hãi kếu to, buông tay hất đứa bé trong lòng ra.
"A Triết!" Mẹ cô cùng hét lớn. Mạch Nhiên tỉnh lại.
"A Triết? A Triết đâu?" Cô không để ý ống truyền nước trên tay mình, hoảng hốt ngồi dậy.
Thẩm Lâm Kỳ ấn cô xuống giường: "A Triết đã tỉnh, tình trạng rất tốt, em bình tĩnh một chút."
"Tỉnh? A Triết tỉnh rồi sao? Em muốn đi thăm nó...."
"Mạch Nhiên." Thẩm Lâm Kỳ không buông cô ra: "Em cần nghỉ ngơi."
"Không!" Mạch Nhiên lắc đầu, "Em không sao, em rất khỏe, em muốn đi thăm A Triết.."
"Ai nói?" Thẩm Lâm Kỳ đè cô xuống, đưa tay lên gạt sợi tóc trên trán cô, nói một câu mà cô không thể tưởng tượng được:: "Em có thai rồi."
Mang thai?!
Mạch Nhiên quên mất giãy giụa, khó tin nhìn Thẩm Lâm Kỳ.
Thẩm Lâm Kỳ kéo chăn lên đắp cho cô, tiếp tục nói: "Bác sĩ nói em có thai ba tuần rồi. Hiện tại em cần nghỉ ngơi. Về A Triết, nó đã tỉnh rồi, anh đã mời y tá tốt nhất chăm sóc nó. Em không cần lo lắng. Em bây giờ cần phải lo cho..." Anh dừng lại, sờ lên bụng cô, dịu dàng nói: "Con chúng ta."
Bình luận truyện