Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
Chương 52
Độc giả: Tôi đang thoa dược ở trên.
.
Đỗ Trạch cảm nhận được một cục lông đang cọ vào lòng bàn tay mình, loại ngứa ngáy này khiến cậu nhịn không được phải vươn tay búng một cái, kế tiếp bị một thứ gì đó chọt trúng đầu ngón tay. Tay đứt ruột xót, Đỗ Trạch bấy giờ mới chịu tỉnh, liếc mắt một cái chợt thấy tiểu phượng hoàng đang bị cậu chộp trong tay. Nó tỏ vẻ vô tội mở to cặp mắt đen như hạt nho kia.
.
“Chíp chíp.”
.
Đỗ Trạch thả lỏng tay, cục lông vẫy đôi cánh nhỏ bé nhảy lên đầu tên ngốc. Đỗ Trạch phát hiện nơi cậu đang ở là một hang động, ánh sáng rọi lại từ cửa động xa xa, khó khăn đuổi đi bóng tối bao trùm. Khi Đỗ Trạch thấy được một mảng vàng trong bóng tối, cậu ngạc nhiên trừng to mắt. Đó là Tu trong hình thái Nhân tộc, lúc này đang nằm cạnh cậu, nước thuốc và băng vải trong tay rơi xuống. Dường như Tu đã mang cậu đến đây, lúc tự bôi thuốc cho mình thì cầm cự không được nữa nên ngất đi.
.
Đỗ Trạch cẩn thận xem xét tình huống của Tu, quần áo chạm vào tay nửa khô nửa ướt, vài chỗ còn đông lại thành muối, rõ ràng đã bị ngâm trong nước biển. Đỗ Trạch cởi quần áo ướt sũng của Tu, miếng băng trên người Tu bị bung ra rồi trượt xuống để lộ miệng vết thương, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất nằm ở dưới xương quai xanh, chỉ cần lệch một chút là đã xuyên qua trái tim. Đỗ Trạch hoảng hồn vội vàng xử lý miệng vết thương cho Tu, sau đó lấy ra một bộ quần áo từ nhẫn không gian thay giúp hắn. Sau khi hoàn tất mọi việc, cậu ngồi bên người Tu, bắt đầu nghĩ về hoàn cảnh hiện giờ.
.
Nếu nhìn từ tình huống này, họ đã rơi xuống biển đúng như tình tiết trong truyện. Tình tiết Đỗ Trạch đọc được dừng lại ở đây, cho nên cậu không biết đây là nơi nào và chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy Đỗ Trạch luôn miệng chửi bới đại thần tình tiết, nhưng nếu sau này không còn ưu thế spoil, thế giới này sẽ trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
.
Ánh mắt đảo qua đảo lại rồi dừng trên người Tu, Đỗ Trạch bỗng cảm thấy sự khủng hoảng này hơi bị thừa thãi.
.
Miễn là vẫn đi theo Tu, chắc chắn sẽ có một kết cục tốt.
.
Vì Tu đã chuyển đổi hình thái nên phải hôn mê mấy ngày liền. Trong thời gian này, Đỗ Trạch đã đến cửa động xem xét một phen, phát hiện họ đang ở trong một khe hẹp không rõ là đâu, bên trên hẻm là một màu xanh thẳm, nhưng không phải xanh của bầu trời, mà là xanh của nước biển. Đỗ Trạch đã hiểu tại sao họ đã rơi xuống biển mà giờ lại xuất hiện ở đây, toàn bộ khe hẹp nằm sau dưới đáy biển, một lớp màng mỏng trong suốt nửa hình tròn ngăn cách giữa nước biển và khe hẹp. Một nơi bí ẩn như thế, cũng chỉ có ánh sáng của nhân vật chính mới có thể khiến cho manh chủ vô tình rơi vào.
.
Đỗ Trạch vén quần áo Tu, bắt đầu giúp Tu đổi băng mới. Tiểu phượng hoàng nhìn thấy đống băng vải lộ ra, phần phật nhảy vào lăn một vòng rồi trực tiếp bị bọc thành xác ướp. Sau khi ầm ĩ một phen và bắt đầu mệt lả, cục lông hạnh phúc ngủ trong đống băng.
.
Đỗ Trạch cẩn thận xem xét miệng vết thương của Tu. Nước thuốc lần này rất hữu hiệu, miệng vết thương đã dần kết vảy. Tên ngốc thở phào một hơi, tầm mắt chạm phải một nơi không nên để ý. Chẳng biết có phải do tâm tình cậu biến hóa không mà khi nhìn vào nửa người trên lõa lồ của Tu, Đỗ Trạch bắt đầu rụng tiết tháo một cách đáng xấu hổ. Cậu nhìn chằm chằm cơ bụng của Tu, cảm tưởng muốn dùng tay sờ chợt dâng trào.
.
Thấy Tu không có dấu hiệu sắp tỉnh, Đỗ Trạch cuối cùng nhịn không nổi sức hấp dẫn mà vươn tay ra. Xúc cảm dưới lòng bàn tay là khối cơ săn chắc cùng với nhịp hô hấp phập phồng, thể hiện một độ cong của sức mạnh. Bấy giờ, Đỗ Trạch mới phát hiện làn da Tu rất tinh tế, bóng loáng như bạch ngọc, lộ ra màu đỏ hây khỏe khoắn.
.
Nhất Diệp Tri Khâu chỉ dùng từ hoàn hảo để hình dung vẻ bề ngoài của Tu, Đỗ Trạch không thể không đồng ý.
.
Đỗ Trạch ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt Tu không biết tỉnh lại từ lúc nào, tên ngốc căng cứng người. Thấy Tu nhìn chăm chú vào móng vuốt mà cậu chưa thu lại, Đỗ Trạch nặng nề giải thích: “Tôi đang thoa dược ở trên.”
.
… Lừa ai đó! Chỗ đó không thương không bệnh, móng vuốt cậu còn rõ rành rành kia!
.
Phản chiếu trong đôi mắt xanh da trời của Tu là biểu cảm trống rỗng của tên ngốc, hắn nhếch miệng.
.
“Ừ, tiếp tục đi.”
.
Tiếp, tiếp tục á? Đỗ Trạch nhìn nhìn móng vuốt còn đang đặt trên người ai kia, lại nhìn nhìn manh chủ am hiểu ý người, cuối cùng phải cúi đầu tạ tội.
.
“Xin lỗi.” Tiểu sinh đang ăn đậu hũ của anh QAQ!
.
Tu đè cái tay sắp sửa rời đi của Đỗ Trạch, hắn chống người dậy, kéo gần khoảng cách hai bên.
.
“Nảy sinh dục vọng với người mình thích, không được ư?” Giọng nói khàn khàn của Tu mang theo một chút áp lực: “Ta muốn em, muốn đến phát điên rồi.”
.
Đỗ Trạch cảm thấy tay mình bị bắt dời xuống cho đến khi chạm vào dục vọng của Tu. Tim cậu đập càng lúc càng nhanh, không biết là vì câu nói của Tu, hay là vì độ ấm nơi lòng bàn tay kia. Dù đã hiểu được sự ám chỉ của Tu, nhưng Đỗ Trạch vẫn không khỏi căng thẳng. Con chim non ngốc nghếch này đừng nói là người đồng giới, ngay cả người khác giới cũng chưa từng chạm vào.
.
“Anh, thương thế của anh —— ”
.
“Không sao.” Dường như cảm nhận được vẻ kích động của Đỗ Trạch, Tu khẽ hôn Đỗ Trạch: “Ta muốn xác nhận, ta không còn độc thân nữa.”
.
Cái hôn đó quá dịu dàng, đến nỗi mà Đỗ Trạch không thể từ chối được.
.
Kính bị tháo xuống, tai nghe bị bỏ ra, quần áo bị cởi sạch. Đỗ Trạch hé mở cặp mắt mờ mịt, trong tầm mắt cậu bấy giờ, tất cả đều là sắc màu tươi sáng đó, là mái tóc vàng của Tu. Hiện giờ, thị giác của cậu đã mơ hồ, thính giác thiếu hụt, chỉ có xúc giác là rõ ràng nhất. Đỗ Trạch có thể cảm giác được Tu đang hôn lên xương quai xanh của mình, khe khẽ liếm cắn theo đường cong nhô ra, không đau nhưng lại mang đến sự kích thích mãnh liệt. Đỗ Trạch ngửa đầu, dù không nghe được nhưng vẫn biết Tu đang “nói” gì, người nọ dùng tay viết lên người cậu:
.
【Ta muốn hôn lên mỗi tấc da thịt của em.】
.
Đỗ Trạch run rẩy, ký ức trong căn phòng tối đen đó hiện lên. Thanh niên tóc vàng anh tuấn cũng từng dịu dàng nói khẽ vào tai cậu như thế, cho dù thính giác chập chờn, đầu óc cậu vẫn tự động miêu tả giọng nói như rót vào nơi sâu nhất trong linh hồn đó. Đỗ Trạch bỗng phát hiện cái người đang ở trên cậu không phải có bề ngoài thánh mẫu, mà mẹ nó đen tối từ tận cốt tủy đó! Manh chủ có bao nhiêu phúc hắc thì cậu có bấy nhiêu bỉ bựa.
.
【Ta muốn cả cơ thể em tràn ngập mùi hương của ta.】
.
Đùi bị một thứ cực nóng ma sát, cả người Đỗ Trạch run lên, tay Tu chạm vào người cậu mà cứ như sinh ra một phản ứng hoá học nào đó khiến ngón chân cậu phải co lại. Đỗ Trạch không biết mình đã phát ra tiếng rên khe khẽ, bởi vì tai không nghe thấy gì nên cứ theo bản năng đè ép cổ họng, âm thanh đó nghe như tiếng khóc nức nở vì bị trêu chọc, câu dẫn những ý nghĩ tội ác nảy lên.
.
Đôi mắt Tu chuyển sang màu xanh thẫm vì dục vọng, tay hắn trượt xuống cầm lấy phân thân nửa cứng của Đỗ Trạch, dựa theo hình ảnh trong ký ức mà bắt đầu lấy lòng Đỗ Trạch. Chưa bao giờ Đỗ Trạch hiểu được thiên phú học tập nghịch thiên của Nhân tộc như bây giờ. Mẹ kiếp, cậu chẳng qua chỉ mới quay tay cho manh chủ có một lần, thế mà manh chủ lại trả về không kém chút nào, cả cường độ và tần suất đều y chang. Đỗ Trạch không kiên trì được bao lâu đã bắn ra. Cậu tựa vào Tu mà thở dốc, vành tai bị hôn khẽ, luồng khí ấm áp như có như không tựa như đang hỏi cậu: thoải mái không?
.
Tai Đỗ Trạch nháy mắt đỏ bừng. Tai cậu vốn đã mẫn cảm, thế mà giờ lại còn bị cọ như thế thì thật muốn chết mà. Tu ngậm vành tai Đỗ Trạch, tay quết dịch thể lần tìm ra phía sau. Đỗ Trạch cau mày thích ứng với dị vật đang xâm lấn, giữa trán đã đọng một lớp mồ hôi mỏng. Tu trấn an hôn lên vùng chân mày nhíu chặt của Đỗ Trạch, hắn dựa theo cuốn đồng nhân mà mình đã từng xem qua, để Đỗ Trạch chậm rãi thích ứng với ngón tay của hắn. Khi ba ngón đã có thể ra vào thuận lợi, Tu rút tay ra. Hắn chống trên người Đỗ Trạch, mái tóc vàng rủ xuống, đôi mắt xanh sẫm nhìn chuyên chú người dưới thân.
.
【Để ta tiến vào…được không?】
.
Đỗ Trạch dùng mu bàn tay che mắt mình lại, gật đầu qua loa.
.
“…”
.
Một giây khi Tu tiến vào, khuôn mặt Đỗ Trạch tái đi vì đau đớn, cho dù đã có khuếch trương nhưng nó vẫn hơi quá sức. Thứ cực nóng đang xâm nhập giống như một thanh sắt vừa lấy ra khỏi lò lửa, mỗi một tấc tiến vào cơ thể cậu như nông ra từng chút khe hở. Tu đau lòng hôn lên giữa trán Đỗ Trạch, nhưng vẫn không ngừng việc xâm nhập, hắn đã muốn người này lâu lắm rồi, lâu đến mức hóa thành một thứ chấp niệm. Dù biết sẽ làm Đỗ Trạch bị thương, hắn vẫn dùng cách này để xác nhận người đó đã thuộc về hắn, chỉ một mình hắn.
.
Thời điểm vào hết toàn bộ, hai người đều phát ra tiếng thở dài run rẩy. Tu thỏa mãn ôm lấy Đỗ Trạch, vách tường ấm áp sít chặt lấy dục vọng của hắn, giống như cảm giác mà Đỗ Trạch đã mang đến cho hắn. Đỗ Trạch thấy mình như chết ngất, trong cơ thể bị Tu nhồi đầy. Bởi vì dán sát vào nhau nên họ như gắn bó thành một thể, chỉ cần Tu vừa động sẽ làm chỗ đang nối liền bị xé rách. Bởi vậy khi Tu rút ra, Đỗ Trạch gần như co rút lại theo phản xạ. Phía sau lập tức truyền đến một cơn đau đớn, có điều đã giảm đi nhiều so với ban nãy. Đỗ Trạch thấy sắc mặt Tu thay đổi, đột nhiên cảm thấy mình không không lại đi tìm chỗ chết.
.
Mắt Tu tối lại, dục vọng vừa mới rời khỏi một chút lại đâm mạnh vào. Đỗ Trạch sợ run cả người, vừa rồi dường như Tu đã cọ trúng cái gì đó, song song với cơn đau là một loại khoái cảm ngọt ngào. Tu nhanh chóng phát hiện ra điều này, hắn điều chỉnh tư thế từng chút một, cuối cùng cũng tìm được nơi khiến Đỗ Trạch biến sắc.
.
“Ưm…”
.
Đỗ Trạch không ngăn được âm thanh mình, cậu rên khẽ lẫn một chút giọng mũi, mềm mại và rất quyến rũ. Mỗi lần rút ra, Tu không rời khỏi toàn bộ, như lưu luyến hơi ấm của Đỗ Trạch, cứ lui được một nửa lại dùng sức cắm mạnh vào. Cho dù vậy cũng mang đến cho Đỗ Trạch kích thích rất lớn. Cậu nhịn không được ôm chặt cổ Tu, khoái cảm mãnh liệt từ phần xương cụt điên cuồng lan tràn ra khắp cơ thể. Tu viết cái gì đó lên người cậu, nhưng cậu đã không còn sức để suy nghĩ xem nó là gì. Cậu cảm thấy khắp người không chỗ nào là không nóng, nhất là cái nơi trong cơ thể đang bị ma sát nhiều lần, tựa như đang bị thiêu đốt.
.
Bị bắt dung nạp nhiều lần, vách tường bên trong đã trở nên mềm mại nóng ấm. Cánh tay mềm nhũn của Đỗ Trạch trượt xuống, không còn tí sức nào để ôm Tu nữa. Khoái cảm mãnh liệt đi kèm với nhiều lần phát tiết làm cậu thấy mình như sắp chết đến nơi, nhưng dục vọng của Tu lại không mảy may suy yếu. Đỗ Trạch thật sự rất muốn khóc thét lên, hóa ra việc ngược nhất không phải một đêm chơi bảy lượt, mà là ngay cả một lần của Tu cậu cũng không chống cự nổi.
.
Đầu lưỡi mềm mại liếm đi giọt nước tràn khỏi khóe mắt Đỗ Trạch, Tu ôm Đỗ Trạch vào ngực, thân thể ướt đẫm mồ hôi của hai người dán lại với nhau, mũi môi ngập tràn mùi hương của đối phương. Tu nhìn đôi mắt sắp mất đi ý thức của Đỗ Trạch, hắn than khẽ một tiếng và siết chặt Đỗ Trạch trong lòng mình.
.
—— Người này, là của hắn.
.
————————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi đang thoa dược ở trên.
.
Nhân vật chính: Ta đang ở trên em.
.
Tác giả: Nhân dân địa cầu gửi thư mừng.
.
————————————————–
.
Đỗ Trạch cảm nhận được một cục lông đang cọ vào lòng bàn tay mình, loại ngứa ngáy này khiến cậu nhịn không được phải vươn tay búng một cái, kế tiếp bị một thứ gì đó chọt trúng đầu ngón tay. Tay đứt ruột xót, Đỗ Trạch bấy giờ mới chịu tỉnh, liếc mắt một cái chợt thấy tiểu phượng hoàng đang bị cậu chộp trong tay. Nó tỏ vẻ vô tội mở to cặp mắt đen như hạt nho kia.
.
“Chíp chíp.”
.
Đỗ Trạch thả lỏng tay, cục lông vẫy đôi cánh nhỏ bé nhảy lên đầu tên ngốc. Đỗ Trạch phát hiện nơi cậu đang ở là một hang động, ánh sáng rọi lại từ cửa động xa xa, khó khăn đuổi đi bóng tối bao trùm. Khi Đỗ Trạch thấy được một mảng vàng trong bóng tối, cậu ngạc nhiên trừng to mắt. Đó là Tu trong hình thái Nhân tộc, lúc này đang nằm cạnh cậu, nước thuốc và băng vải trong tay rơi xuống. Dường như Tu đã mang cậu đến đây, lúc tự bôi thuốc cho mình thì cầm cự không được nữa nên ngất đi.
.
Đỗ Trạch cẩn thận xem xét tình huống của Tu, quần áo chạm vào tay nửa khô nửa ướt, vài chỗ còn đông lại thành muối, rõ ràng đã bị ngâm trong nước biển. Đỗ Trạch cởi quần áo ướt sũng của Tu, miếng băng trên người Tu bị bung ra rồi trượt xuống để lộ miệng vết thương, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất nằm ở dưới xương quai xanh, chỉ cần lệch một chút là đã xuyên qua trái tim. Đỗ Trạch hoảng hồn vội vàng xử lý miệng vết thương cho Tu, sau đó lấy ra một bộ quần áo từ nhẫn không gian thay giúp hắn. Sau khi hoàn tất mọi việc, cậu ngồi bên người Tu, bắt đầu nghĩ về hoàn cảnh hiện giờ.
.
Nếu nhìn từ tình huống này, họ đã rơi xuống biển đúng như tình tiết trong truyện. Tình tiết Đỗ Trạch đọc được dừng lại ở đây, cho nên cậu không biết đây là nơi nào và chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy Đỗ Trạch luôn miệng chửi bới đại thần tình tiết, nhưng nếu sau này không còn ưu thế spoil, thế giới này sẽ trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
.
Ánh mắt đảo qua đảo lại rồi dừng trên người Tu, Đỗ Trạch bỗng cảm thấy sự khủng hoảng này hơi bị thừa thãi.
.
Miễn là vẫn đi theo Tu, chắc chắn sẽ có một kết cục tốt.
.
Vì Tu đã chuyển đổi hình thái nên phải hôn mê mấy ngày liền. Trong thời gian này, Đỗ Trạch đã đến cửa động xem xét một phen, phát hiện họ đang ở trong một khe hẹp không rõ là đâu, bên trên hẻm là một màu xanh thẳm, nhưng không phải xanh của bầu trời, mà là xanh của nước biển. Đỗ Trạch đã hiểu tại sao họ đã rơi xuống biển mà giờ lại xuất hiện ở đây, toàn bộ khe hẹp nằm sau dưới đáy biển, một lớp màng mỏng trong suốt nửa hình tròn ngăn cách giữa nước biển và khe hẹp. Một nơi bí ẩn như thế, cũng chỉ có ánh sáng của nhân vật chính mới có thể khiến cho manh chủ vô tình rơi vào.
.
Đỗ Trạch vén quần áo Tu, bắt đầu giúp Tu đổi băng mới. Tiểu phượng hoàng nhìn thấy đống băng vải lộ ra, phần phật nhảy vào lăn một vòng rồi trực tiếp bị bọc thành xác ướp. Sau khi ầm ĩ một phen và bắt đầu mệt lả, cục lông hạnh phúc ngủ trong đống băng.
.
Đỗ Trạch cẩn thận xem xét miệng vết thương của Tu. Nước thuốc lần này rất hữu hiệu, miệng vết thương đã dần kết vảy. Tên ngốc thở phào một hơi, tầm mắt chạm phải một nơi không nên để ý. Chẳng biết có phải do tâm tình cậu biến hóa không mà khi nhìn vào nửa người trên lõa lồ của Tu, Đỗ Trạch bắt đầu rụng tiết tháo một cách đáng xấu hổ. Cậu nhìn chằm chằm cơ bụng của Tu, cảm tưởng muốn dùng tay sờ chợt dâng trào.
.
Thấy Tu không có dấu hiệu sắp tỉnh, Đỗ Trạch cuối cùng nhịn không nổi sức hấp dẫn mà vươn tay ra. Xúc cảm dưới lòng bàn tay là khối cơ săn chắc cùng với nhịp hô hấp phập phồng, thể hiện một độ cong của sức mạnh. Bấy giờ, Đỗ Trạch mới phát hiện làn da Tu rất tinh tế, bóng loáng như bạch ngọc, lộ ra màu đỏ hây khỏe khoắn.
.
Nhất Diệp Tri Khâu chỉ dùng từ hoàn hảo để hình dung vẻ bề ngoài của Tu, Đỗ Trạch không thể không đồng ý.
.
Đỗ Trạch ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt Tu không biết tỉnh lại từ lúc nào, tên ngốc căng cứng người. Thấy Tu nhìn chăm chú vào móng vuốt mà cậu chưa thu lại, Đỗ Trạch nặng nề giải thích: “Tôi đang thoa dược ở trên.”
.
… Lừa ai đó! Chỗ đó không thương không bệnh, móng vuốt cậu còn rõ rành rành kia!
.
Phản chiếu trong đôi mắt xanh da trời của Tu là biểu cảm trống rỗng của tên ngốc, hắn nhếch miệng.
.
“Ừ, tiếp tục đi.”
.
Tiếp, tiếp tục á? Đỗ Trạch nhìn nhìn móng vuốt còn đang đặt trên người ai kia, lại nhìn nhìn manh chủ am hiểu ý người, cuối cùng phải cúi đầu tạ tội.
.
“Xin lỗi.” Tiểu sinh đang ăn đậu hũ của anh QAQ!
.
Tu đè cái tay sắp sửa rời đi của Đỗ Trạch, hắn chống người dậy, kéo gần khoảng cách hai bên.
.
“Nảy sinh dục vọng với người mình thích, không được ư?” Giọng nói khàn khàn của Tu mang theo một chút áp lực: “Ta muốn em, muốn đến phát điên rồi.”
.
Đỗ Trạch cảm thấy tay mình bị bắt dời xuống cho đến khi chạm vào dục vọng của Tu. Tim cậu đập càng lúc càng nhanh, không biết là vì câu nói của Tu, hay là vì độ ấm nơi lòng bàn tay kia. Dù đã hiểu được sự ám chỉ của Tu, nhưng Đỗ Trạch vẫn không khỏi căng thẳng. Con chim non ngốc nghếch này đừng nói là người đồng giới, ngay cả người khác giới cũng chưa từng chạm vào.
.
“Anh, thương thế của anh —— ”
.
“Không sao.” Dường như cảm nhận được vẻ kích động của Đỗ Trạch, Tu khẽ hôn Đỗ Trạch: “Ta muốn xác nhận, ta không còn độc thân nữa.”
.
Cái hôn đó quá dịu dàng, đến nỗi mà Đỗ Trạch không thể từ chối được.
.
Kính bị tháo xuống, tai nghe bị bỏ ra, quần áo bị cởi sạch. Đỗ Trạch hé mở cặp mắt mờ mịt, trong tầm mắt cậu bấy giờ, tất cả đều là sắc màu tươi sáng đó, là mái tóc vàng của Tu. Hiện giờ, thị giác của cậu đã mơ hồ, thính giác thiếu hụt, chỉ có xúc giác là rõ ràng nhất. Đỗ Trạch có thể cảm giác được Tu đang hôn lên xương quai xanh của mình, khe khẽ liếm cắn theo đường cong nhô ra, không đau nhưng lại mang đến sự kích thích mãnh liệt. Đỗ Trạch ngửa đầu, dù không nghe được nhưng vẫn biết Tu đang “nói” gì, người nọ dùng tay viết lên người cậu:
.
【Ta muốn hôn lên mỗi tấc da thịt của em.】
.
Đỗ Trạch run rẩy, ký ức trong căn phòng tối đen đó hiện lên. Thanh niên tóc vàng anh tuấn cũng từng dịu dàng nói khẽ vào tai cậu như thế, cho dù thính giác chập chờn, đầu óc cậu vẫn tự động miêu tả giọng nói như rót vào nơi sâu nhất trong linh hồn đó. Đỗ Trạch bỗng phát hiện cái người đang ở trên cậu không phải có bề ngoài thánh mẫu, mà mẹ nó đen tối từ tận cốt tủy đó! Manh chủ có bao nhiêu phúc hắc thì cậu có bấy nhiêu bỉ bựa.
.
【Ta muốn cả cơ thể em tràn ngập mùi hương của ta.】
.
Đùi bị một thứ cực nóng ma sát, cả người Đỗ Trạch run lên, tay Tu chạm vào người cậu mà cứ như sinh ra một phản ứng hoá học nào đó khiến ngón chân cậu phải co lại. Đỗ Trạch không biết mình đã phát ra tiếng rên khe khẽ, bởi vì tai không nghe thấy gì nên cứ theo bản năng đè ép cổ họng, âm thanh đó nghe như tiếng khóc nức nở vì bị trêu chọc, câu dẫn những ý nghĩ tội ác nảy lên.
.
Đôi mắt Tu chuyển sang màu xanh thẫm vì dục vọng, tay hắn trượt xuống cầm lấy phân thân nửa cứng của Đỗ Trạch, dựa theo hình ảnh trong ký ức mà bắt đầu lấy lòng Đỗ Trạch. Chưa bao giờ Đỗ Trạch hiểu được thiên phú học tập nghịch thiên của Nhân tộc như bây giờ. Mẹ kiếp, cậu chẳng qua chỉ mới quay tay cho manh chủ có một lần, thế mà manh chủ lại trả về không kém chút nào, cả cường độ và tần suất đều y chang. Đỗ Trạch không kiên trì được bao lâu đã bắn ra. Cậu tựa vào Tu mà thở dốc, vành tai bị hôn khẽ, luồng khí ấm áp như có như không tựa như đang hỏi cậu: thoải mái không?
.
Tai Đỗ Trạch nháy mắt đỏ bừng. Tai cậu vốn đã mẫn cảm, thế mà giờ lại còn bị cọ như thế thì thật muốn chết mà. Tu ngậm vành tai Đỗ Trạch, tay quết dịch thể lần tìm ra phía sau. Đỗ Trạch cau mày thích ứng với dị vật đang xâm lấn, giữa trán đã đọng một lớp mồ hôi mỏng. Tu trấn an hôn lên vùng chân mày nhíu chặt của Đỗ Trạch, hắn dựa theo cuốn đồng nhân mà mình đã từng xem qua, để Đỗ Trạch chậm rãi thích ứng với ngón tay của hắn. Khi ba ngón đã có thể ra vào thuận lợi, Tu rút tay ra. Hắn chống trên người Đỗ Trạch, mái tóc vàng rủ xuống, đôi mắt xanh sẫm nhìn chuyên chú người dưới thân.
.
【Để ta tiến vào…được không?】
.
Đỗ Trạch dùng mu bàn tay che mắt mình lại, gật đầu qua loa.
.
“…”
.
Một giây khi Tu tiến vào, khuôn mặt Đỗ Trạch tái đi vì đau đớn, cho dù đã có khuếch trương nhưng nó vẫn hơi quá sức. Thứ cực nóng đang xâm nhập giống như một thanh sắt vừa lấy ra khỏi lò lửa, mỗi một tấc tiến vào cơ thể cậu như nông ra từng chút khe hở. Tu đau lòng hôn lên giữa trán Đỗ Trạch, nhưng vẫn không ngừng việc xâm nhập, hắn đã muốn người này lâu lắm rồi, lâu đến mức hóa thành một thứ chấp niệm. Dù biết sẽ làm Đỗ Trạch bị thương, hắn vẫn dùng cách này để xác nhận người đó đã thuộc về hắn, chỉ một mình hắn.
.
Thời điểm vào hết toàn bộ, hai người đều phát ra tiếng thở dài run rẩy. Tu thỏa mãn ôm lấy Đỗ Trạch, vách tường ấm áp sít chặt lấy dục vọng của hắn, giống như cảm giác mà Đỗ Trạch đã mang đến cho hắn. Đỗ Trạch thấy mình như chết ngất, trong cơ thể bị Tu nhồi đầy. Bởi vì dán sát vào nhau nên họ như gắn bó thành một thể, chỉ cần Tu vừa động sẽ làm chỗ đang nối liền bị xé rách. Bởi vậy khi Tu rút ra, Đỗ Trạch gần như co rút lại theo phản xạ. Phía sau lập tức truyền đến một cơn đau đớn, có điều đã giảm đi nhiều so với ban nãy. Đỗ Trạch thấy sắc mặt Tu thay đổi, đột nhiên cảm thấy mình không không lại đi tìm chỗ chết.
.
Mắt Tu tối lại, dục vọng vừa mới rời khỏi một chút lại đâm mạnh vào. Đỗ Trạch sợ run cả người, vừa rồi dường như Tu đã cọ trúng cái gì đó, song song với cơn đau là một loại khoái cảm ngọt ngào. Tu nhanh chóng phát hiện ra điều này, hắn điều chỉnh tư thế từng chút một, cuối cùng cũng tìm được nơi khiến Đỗ Trạch biến sắc.
.
“Ưm…”
.
Đỗ Trạch không ngăn được âm thanh mình, cậu rên khẽ lẫn một chút giọng mũi, mềm mại và rất quyến rũ. Mỗi lần rút ra, Tu không rời khỏi toàn bộ, như lưu luyến hơi ấm của Đỗ Trạch, cứ lui được một nửa lại dùng sức cắm mạnh vào. Cho dù vậy cũng mang đến cho Đỗ Trạch kích thích rất lớn. Cậu nhịn không được ôm chặt cổ Tu, khoái cảm mãnh liệt từ phần xương cụt điên cuồng lan tràn ra khắp cơ thể. Tu viết cái gì đó lên người cậu, nhưng cậu đã không còn sức để suy nghĩ xem nó là gì. Cậu cảm thấy khắp người không chỗ nào là không nóng, nhất là cái nơi trong cơ thể đang bị ma sát nhiều lần, tựa như đang bị thiêu đốt.
.
Bị bắt dung nạp nhiều lần, vách tường bên trong đã trở nên mềm mại nóng ấm. Cánh tay mềm nhũn của Đỗ Trạch trượt xuống, không còn tí sức nào để ôm Tu nữa. Khoái cảm mãnh liệt đi kèm với nhiều lần phát tiết làm cậu thấy mình như sắp chết đến nơi, nhưng dục vọng của Tu lại không mảy may suy yếu. Đỗ Trạch thật sự rất muốn khóc thét lên, hóa ra việc ngược nhất không phải một đêm chơi bảy lượt, mà là ngay cả một lần của Tu cậu cũng không chống cự nổi.
.
Đầu lưỡi mềm mại liếm đi giọt nước tràn khỏi khóe mắt Đỗ Trạch, Tu ôm Đỗ Trạch vào ngực, thân thể ướt đẫm mồ hôi của hai người dán lại với nhau, mũi môi ngập tràn mùi hương của đối phương. Tu nhìn đôi mắt sắp mất đi ý thức của Đỗ Trạch, hắn than khẽ một tiếng và siết chặt Đỗ Trạch trong lòng mình.
.
—— Người này, là của hắn.
.
————————————————–
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Tôi đang thoa dược ở trên.
.
Nhân vật chính: Ta đang ở trên em.
.
Tác giả: Nhân dân địa cầu gửi thư mừng.
.
————————————————–
Bình luận truyện