Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái

Chương 94: Pn2



Editor: Lệ Cung Chủ

Người Maya tiên đoán ngày 21/12/2012 sẽ là ngày tận thế, nhưng qua ngày này, ăn vẫn tiếp tục ăn, ngủ vẫn tiếp tục ngủ, cuộc sống của người địa cầu vẫn tiếp tục không hề thay đổi.

Tại sao tận thế còn chưa tới?

Bởi vì độc giả đã bị nhân vật chính muốn hủy diệt thế giới thu phục.

“… Ưm…”

Tiếng rên rỉ khản đặc ám muội vang lên trong căn phòng, cả phòng chỉ có màn hình máy tính còn sáng, trên màn hình bóng loáng in hai thân thể đang quấn lấy nhau. Đỗ Trạch trừng mắt nhìn, mồ hôi bên thái dương sắp sửa chảy vào mắt, ngay cả hô hấp cũng mang theo run rẩy *** mỹ. Tu xâm chiếm chật đầy trong cơ thể hắn, tuyên bố rõ ràng sự tồn tại của bản thân.

“Mệt không?” Tu liếm đi mồ hôi của Đỗ Trạch, y ghì Đỗ Trạch trong ***g ngực giống như sợ bị ai đó cướp mất, dùng trọng lượng của bản thân siết chặt thanh niên tóc đen đến không còn một kẽ hở.

“… Mệt…” Đỗ Trạch thở dốc thật sâu, tay bủn rủn ôm cổ y.”Nhưng… Đừng ra… Đừng!”

Trái tim Tu đột nhiên co rút, động tác khựng lại. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy vật cứng trong cơ thể lớn thêm mấy lần, càng chèn ép nội vách, hắn có loại lỗi giác bị ép đến không thể hô hấp, nhưng hắn lại khao khát cảm giác này vì nó giúp hắn sâu sắc cảm nhận được Tu — người kia ở ngay bên cạnh hắn, hòa với hắn thành một thể.

“Ta không ra.” Tu vịn lấy vòng eo thon gầy đầy dấu xanh tím của Đỗ Trạch, không ngừng xâm nhập. Bên trong nóng rực tựa như muốn làm người ta tan chảy vào trong, nội vách mềm mại mở ra hợp lại cắn nuốt dục vọng của y, đôi mắt xanh biếc của Tu lắng đọng lại thành màu xanh thẳm, bên trong ẩn chứa khát vọng liều lĩnh.”Đỗ Trạch, gọi tên của ta đi.”

“Tu…”

Thanh âm Đỗ Trạch hơi hơi run rẩy, giọng nói của hắn không hề giống những người khác, mỗi một chữ phát ra đều rất chậm, tựa như đang nói một lời thề vĩnh viễn không phai màu.

“Gọi thêm lần nữa.”

“… T…u…”

Đỗ Trạch run run, hắn bị Tu xỏ xuyên đến nói cũng không rõ ràng, chỉ mơ mơ hồ hồ rên rỉ tên của đối phương, phút chốc Tu đâm sâu vào trong rồi bắn ra. Đây là lần cao trào thứ ba của y, nhưng mà Tu lúc này mới phun chất lỏng nóng bỏng vào trong cơ thể hắn.



“A…”

Đỗ Trạch còn chưa kịp ngừng rên, tính vật trong cơ thể hắn lại bắt đầu to lên, hơn nữa hình dạng so với lúc phía trước còn có chút… Không giống? Những gai thịt nhỏ lồi lên đục khoét nội vách ướt át, tính khí càng trướng đại mang đến cho Đỗ Trạch một luồng kích thích mới. Đỗ Trạch nâng hàng lông mi thấm đẫm mồ hôi lên, phát hiện Tu trên người hắn không biết từ khi nào đã biến thành thú tộc. Người nọ vẫy đôi tai thú, ghé vào trong hõm vai hắn hít sâu một hơi, cái đuôi vuốt qua vuốt lại trên đùi hắn biểu đạt dã thú kia đến tột cùng hưng phấn cỡ nào.

Tu ngửi thấy mùi hương cơ thể của Đỗ Trạch ở khắp nơi, giường này, này phòng đều là mùi hương của Đỗ Trạch, dưới giác quan linh mẫn của thú tộc, mỗi một chút mùi hương ở nơi đây đều lộ dấu vết tồn tại của hắn, dù chỉ là tưởng tượng, nhưng đã kích thích y phát cuồng — y rốt cục đến được nơi ở của người này, đối với y hiện tại mà nói, y muốn làm cho mỗi một ngỏ ngách nơi đây đều nhiễm mùi hương của y, hoàn toàn xâm chiếm hết không gian của người này.

“Tu…”

Âm cuối Đỗ Trạch có chút cường điệu, vật cực nóng ở trong cơ thể hắn lại bắt đầu luật động, tính khí có gai thịt ma xát nội vách, cho dù phần đỉnh không đâm vào điểm mất cảm nhất, nhưng gai thịt lồi lên cũng thỉnh thoảng cọ qua, tuy rằng đã phóng ra ba lượt, nhưng Đỗ Trạch vẫn bị loại kích thích không tưởng này khiến cho phân thân hơi cương lên.

Bởi vì Tu không hề rút ra, chất lỏng lúc trước tràn ngập trong trong cơ thể Đỗ Trạch theo luật động mà tràn ra không ít, còn phát ra tiếng ma xát nhóp nhép. Đỗ Trạch nghe tiếng nước *** loạn kia, hai lỗ tai đều đỏ lên.

“Tu, tu… rút ra trước đi… trước… A… !”

“Ngươi muốn ta rút ra sao?” Tu gợn lên nụ cười dã tính.”Để thử xem.”

Tu dần rút tính khí ra, khi y còn một chút nữa là rời khỏi thân thể Đỗ Trạch, Đỗ Trạch đột nhiên cảm thấy được đỉnh của vật trong cơ thể lớn hơn, vừa lúc kẹt ở cửa.

Khoan đã… Hắn biết động vật họ mèo có tập tính *** xong mới rút ra, thú tộc Tu nguyên lai cũng thế sao? !

“Nếu không bắn tinh, thì sẽ không thể ngừng lại.” Tu liếm liếm đôi mắt Đỗ Trạch trợn tròn vì khiếp sợ, nụ cười trên khóe miệng trở nên có chút gian xảo.”Muốn ta rút ra, vậy mau nhanh làm cho ta bắn đi.”

Đỗ Trạch bị Tu ôm lấy, tư thế đối người lẫn nhau, cảm giác tính khí có gai thịt xoay tròn ma xát trong cơ thể quả thực muốn giết người. Con ngươi thú màu vàng của Tu hơi hơi co rút, Đỗ Trạch mới vừa quay thân qua, y liền đè thanh niên tóc đen lại, ngậm chặt cổ con mồi của mình.

“Không, thả ra…”

Đỗ Trạch bị Tu ghì chặt lại, dã thú không ngừng ra vào trong cơ thể hắn, cho dù phát tiết nhưng cũng rất nhanh cương lên lần nữa, Đỗ Trạch bị khống chế căn bản không thể thoát được, thanh âm của hắn lúc đầu khàn khàn, đến khi hoàn toàn mất tiếng thì dã thú phía sau mới buông tha hắn.

“Khò.” Trong yết hầu của Tu phát ra tiếng ngáy thỏa mãn, y cắn cắn lỗ tai Đỗ Trạch, răng nanh cạ cạ vành tai mềm mại, thấy Đỗ Trạch mềm nhũn vẫn không nhúc nhích, liền biết mình đã dày vò Đỗ Trạch quá mức.

Y còn muốn làm với người này. Thú tộc tóc đỏ lắc lắc đôi tai thú, y từ trên người Đỗ Trạch đứng lên, cái đuôi rốt cuộc vẫn lưu luyến cọ cọ đùi Đỗ Trạch, sau đó mới buông ra.

Tu vươn tay, những hoa văn mềm mại màu vàng kim trong nháy mắt hiện lên chằng chịt ở trên cánh tay, lan tràn ra ngoài cơ thể. Ngọn của dây leo tiết ra một giọt nước màu vàng kim, Tu ngậm trong miệng, cúi người xuống hôn lên đôi môi khớp với mình nhất kia.



Đôi mắt mở to của Đỗ Trạch phản chiếu dung nhan tuyệt thế của tinh linh gần trong gang tấc, yết hầu cuồn cuộn một hồi mới nuốt xuống được chất lỏng mà đối phương truyền vào. Một luồng mát lạnh lan tràn khắp tứ chi trăm cốt, phút chốc, khí lực toàn thân Đỗ Trạch đều đã trở lại.

Đây là… Nhựa cây sinh mệnh?

Cho dù đã đút xong, Tu vẫn như cũ không rời khỏi miệng Đỗ Trạch, mà càng hôn sâu. Đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, người nọ hôn môi hắn, tham lam đến nỗi tựa như muốn hấp thụ toàn bộ dưỡng khí. Đỗ Trạch thực cảm thấy được dưỡng khí của mình sắp bị đối phương hút hết rồi, y hừ hừ giọng mũi sềnh sệch, cảm nhận được một loại khát cầu gần như hít thở không thông.

“Hộc hộc…”

Sau nụ hồn kịch liệt, giữa hai người kéo ra sợi chỉ bạc thật dài. Tu vuốt ve làn da bóng loáng như lúc ban đầu của Đỗ Trạch, những dấu vết liếm, mút hoặc cắn lúc trước trên thân thể người này đều không còn thấy nữa.

Mất rồi, y nghĩ, vậy tạo ra thêm lần nữa đi.

So với thú tộc dã man, động tác của tinh linh lại vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng độ mạnh thì lại không hề thua kém. Y nâng lên thắt lưng Đỗ Trạch, chậm rãi tiến vào thanh niên tóc đen. Dây leo vươn dài ra bên ngoài cơ thể không hề biến mất, mà là đẩy Đỗ Trạch về phía tinh linh.

“Hừ…”

Đỗ Trạch tiết ra một tiếng than nhẹ. Sau khi tiến nhập sơ sơ vài lần, Tu đặt hai chân hắn khóa trên vai , tách hai chân càng rộng hơn, đồng thời dần dần tăng tốc độ ra vào. Ở dưới sự hỗ trợ của dây leo, hai chân Đỗ Trạch đã gần như gập đến bả vai, Tu không nặng không nhẹ đâm phải điểm mẫn cảm của hắn, mang đến một loại khoái cảm khôn xiết.

Cảm thấy Đỗ Trạch như đang thảnh thơi, Tu rút tính khí đến cửa vào, nháy mắt đâm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Đỗ Trạch.

“… A…” Khoái cảm ngọt lành từ đỉnh dục vọng dâng lên, Đỗ Trạch bấu chặt Tu, hai người cơ hồ cùng thời khắc đó đều đạt tới cao trào.

“Hộc…”

Đỗ Trạch nằm ở trên giường ý định phục hồi hô hấp hỗn loạn, nhưng mà còn chưa kịp thở thông thuận thì đã bị Tu lại quấy rầy, Đỗ Trạch cứng đờ ngẩng đầu nhìn người trên thân mình, cả tầm mắt là một mái tóc bạc tựa như ánh trăng ngưng tụ, nhưng lúc này chủ nhân của mái tóc bạc lại có một đôi mắt đỏ rực.

Lỗ tai vây cá của Tu rung rung, y vẫn khá thích dùng phương thức kịch liệt làm với Đỗ Trạch, nói thí dụ như, nhét phân thân vào trong cơ thể người này đến không còn khe hở — y sớm nên làm như vậy, dùng phương thức bất đồng làm cho người này nhớ kỹ thân thể y, làm cho thân thể người này rốt cuộc thể rời khỏi y, chỉ biết vì y mà run rẩy, chỉ biết vì y mà đong đưa vòng eo, chỉ biết vì y mà cao trào.

Để đề phòng Đỗ Trạch bị thương, Tu cắn cổ tay, trút máu rồng nóng bỏng vào trong miệng Đỗ Trạch.

“… !”

Máu rồng hóa thành dòng nước ấm lưu chuyển ở bên trong thân thể, Đỗ Trạch ưm ưm kêu lên, nhưng mà Tu cũng không cho hắn cơ hội mở miệng phản đối. Long tộc tóc bạc mắt đỏ dùng ngón tay thon dài nới rộng tiểu huyệt đã được khuếch trương đầy đủ, đút hai bán phân thân của mình từng chút từng chút đi vào.

Thật, thật trướng… !

Cho dù long huyết đã cường hóa thể chất, sắc mặt Đỗ Trạch vẫn đau đến trắng bệch, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống. Khi Tu nhả môi Đỗ Trạch ra, Đỗ Trạch ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức, ngoại trừ lần đầu tiên bị xuân dược loạn tính, những lúc trước hắn làm với long tộc Tu làm thì cũng chỉ lần lượt thay đổi bán phân thân tiến vào, chưa từng có lần nào giống lần này cùng tiến vào như vậy, hắn sợ mình chỉ cần hơi chút dùng sức một chút thì thân thể sẽ giống như tờ giấy bị xé rách làm đôi.

“Có thể rồi.” Tu trấn an hôn lên mi tâm Đỗ Trạch đã thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng.”Xem này, ngươi đã tiếp nạp được toàn bộ ta.”

Tuy rằng đau đớn lấn át suy nghĩ, Đỗ Trạch nghe Tu nói thế nên đành phải nhìn xuống — hắn hoàn toàn không thể tin được, chính mình cư nhiên nuốt hết hai hung khí của long tộc Tu.

Tu hé nụ cười, ở trong ánh mắt khó tin của Đỗ Trạch, y chậm rãi bắt đầu động tác.

“… Ô…”

Đỗ Trạch không khỏi nắm chặt cánh tay Tu, một nửa bởi vì đau đớn, một nửa bởi vì khoái cảm ào ạt. Sau đau đớn trở nên chết lặng, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên, Đỗ Trạch khó có thể thừa nhận, trừng mắt nhìn, trước mặt xuất hiện những dải màu sắc rực rỡ khiến người ta lầm tưởng như đã đến thiên đường cực lạc.

Tính khí thô to đè ép nội vách mềm mại run rẩy, thiên tính của long tộc làm cho Tu nhịn không được muốn chiếm đoạt càng nhiều càng nhiều, y muốn Đỗ Trạch lộ ra càng nhiều vẻ mặt mê người, muốn Đỗ Trạch phát ra càng nhiều thanh âm mị hoặc, muốn Đỗ Trạch một lần lại một lần khóc hô rơi lệ, muốn Đỗ Trạch một lần lại một lần vì y mà cao trào.

— Điều y muốn còn rất nhiều, chờ đợi trong bóng đêm lâu như vậy, phải bắt người trong ***g ngực này bồi thường toàn bộ.

Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm cũng không đủ, vậy dùng cả đời bồi thường đi.

“… Trướng… !” Sau khi hai bán phân thân phun ra rất nhiều dịch thể, thanh âm Đỗ Trạch gần như ủy khuất khóc nức nở, hắn chỉ cảm thấy cả bụng đều trương lên, như uống quá nhiều nước, mỗi lần làm cùng long tộc Tu đều giống như đi qua giữa thiên đường và địa ngục.

Tu sau khi rút ra ngoài, chất lỏng bạch trọc không gì ngăn cản từ giữa dũng đạo chảy ra, dính ướt đùi thanh niên tóc đen, còn bụng run rẩy giống như cảm thấy không thể khống chế. Tu lấy tay lau chất lỏng chảy ra từ trong cơ thể, chất lỏng bạch trọc mang theo một ít tơ máu, cho dù long huyết cường hóa thân thể, nhưng phía sau Đỗ Trạch vẫn bị xé rách.

“Đau không?”

Đỗ Trạch sững sờ nhìn cánh chim che trời lấp bể, ngón giữa của sinh linh đẹp đẽ tựa như thiên sứ đút vào phía sau hắn, ánh sáng hồi phục sáng lên. Vết sưng đỏ và rách ra của tiểu huyệt rất nhanh đã được xóa sạch, nhưng Tu vẫn không rút ngón tay ra, y ôm Đỗ Trạch vô lực ngồi dậy, dùng đôi cánh bao bọc hai người.

“Ngồi lên trên đi.”

Đỗ Trạch vô thức nghe theo chỉ thị của Tu, không ai có thể phản đối mệnh lệnh của sinh linh tuyệt đẹp này, đôi mắt màu vàng rồng một đậm một nhạt lộ ra khí thế khiến người ta không thể chống lại. Ở dưới sự trợ giúp của Tu, Đỗ Trạch ngồi chồm hỗm trên hông Thiên tộc sáu cánh, từng chút từng chút ngậm vào tính khí của đối phương. Khi chỉ còn thiếu chút nữa, Đỗ Trạch tựa đầu trên vai, mệt mỏi khom thân thể — hắn đã sắp cạn kiệt khí lực.

Tu thoáng buông lỏng tay, Đỗ Trạch vốn đã đuối sức lập tức nuốt khí quan thẳng đứng của Thiên tộc tới gốc.

“A…”

Bởi vì tư thế cơ thể, tính vật của Tu lún sâu chưa từng có trước nay. Đỗ Trạch ngồi chồm hỗm ở trên người Tu, thừa nhận những trùng kích từ dưới lên trên. Tu hình thái Thiên tộc rất thích rút ra từng tấc, rồi đột nhiên đâm vào, tựa như thủ lĩnh cao ngạo tuần tra lãnh địa của mình. Cánh chim tầng tầng lớp lớp bao vây lấy Đỗ Trạch, phòng ngừa hắn té ngã, đồng thời phong tỏa toàn bộ đường lui của hắn. Khi Tu lại bắn tinh ở trong cơ thể hắn, loãng dịch của Đỗ Trạch cũng phun trên bụng Tu, dính vào cánh chim cũng đồng dạng tuyết trắng.

“Hộc… Hộc…”

Đỗ Trạch nằm trên giường hít thở mong manh, cảm nhận được đối phương lại đè lên, thanh niên tóc đen rên rỉ vài âm tiết.”Ta không thể…”

“Nhưng ta vẫn chưa thỏa mãn.”

Thanh âm trầm thấp pha lẫn dục vọng càng lộ vẻ từ tính, khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, cánh chim bao vây hắn đã biến thành cánh dơi màu đen tinh khiết. Tu hình thái ma tộc nhẹ xoa vòng eo thon gầy của Đỗ Trạch, lòng bàn tay truyền đến run rẩy rất khẽ tựa như một con mèo khiến người ta trìu mến.”Vậy giúp ta ngậm, nhé?”

Không đợi Đỗ Trạch trả lời, Tu đảo ngược thân thể hai người lại, ngón tay nắm lấy phân thân mềm nhũn của hắn, y vươn đầu lưỡi liếm liếm đỉnh, nụ cười trên khóe miệng vừa ma tính lại mê hoặc.”Ta cũng giúp ngươi.”

Nhưng bằng miệng…

Cảm nhận hạ thể bị khoang miệng ướt át của Tu bao vây, Đỗ Trạch nhắm nghiền mắt, run rẩy vươn tay ra cầm lấy tính khí của Tu để sát vào mặt.

“Đừng…”

Thân thể kết hợp thật sâu vào nhau, giữa miệng lưỡi Đỗ Trạch ngập tràn hương vị của Tu, hắn quả thực điên rồi, Đỗ Trạch nghĩ như thế. Nhưng lại không dừng được, hắn muốn Tu, toàn thân cao thấp đều toàn mùi hương của Tu khiến hắn rất có cảm giác an toàn — người này, thật sự đến bên hắn.

“Khụ… khụ!”

Chất lỏng trút vào trong miệng quá nhiều, Đỗ Trạch ho khan sặc sụa, một phần trực tiếp tràn xuống cổ họng, không chỉ có bên ngoài, bên trong cũng nhiễm hương vị của nhau. Tu liếm đi bạch trọc bên miệng, y ôm Đỗ Trạch từ đằng sau, thân thể đầy mồ hôi của hai người dán sát đến không còn chút kẽ hở, nhiệt độ cơ thể nóng rực lây nhiễm lẫn nhau.

“Nóng…”

Tay Tu rung lên, Đỗ Trạch phút chốc cảm thấy thân thể áp sát tại sau lưng hắn trở nên lạnh lẽo, phù thủy trầm mặc ôm chặt người trong lòng, phía dưới xẹt qua kẽ mông Đỗ Trạch, khi tìm được tiểu huyệt thì lập tức đâm vào, nếu hiện tại chết đi, bọn họ cũng giống như dây xích siết chặt vào nhau. Sau khi làm xong hết thảy, Tu cũng không tiếp tục động tác, chỉ chôn mình trong thân thể Đỗ Trạch, tựa như đơn thuần vì giúp thanh niên tóc đen giải trừ khô nóng. Nhưng mà tiểu huyệt đã bị ân ái rất nhiều lần lại trở nên dị thường mẫn cảm, chỉ cần kẻ xâm lấn tiến đến, sẽ tự động siết chặt mút vào, Tu không cự tuyệt loại khoái cảm ngọt ngào này, y hôn lên huyết quản thâm quầng của Đỗ Trạch, nhấm nháp nhịp đập sinh mệnh của người trong ***g ngực.

“… !”

Bị chất lỏng lạnh như băng của Tu bắn vào, Đỗ Trạch run rẩy, lúc trước đã không phun nổi gì nữa, trên người hắn ướt sũng dịch thể, mình và đối phương hòa vào nhau, trộn lẫn hoàn toàn phân không rõ được nữa.

Lúc này phía chân trời đã bừng sáng, Tu thoạt nhìn tựa hồ không có ý định ngừng lại, bị vây trong một loại tâm tính tiểu biệt thắng tân hôn (*), Đỗ Trạch cũng muốn tiếp tục dây dưa với Tu như vậy, nhưng có một số việc ban ngày không tiện làm, bởi vì mẫu thượng đại nhân đã được update, không lâu nữa sẽ trở về gọi hắn ăn cơm.

(*tiểu biệt thắng tân hôn để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn)

Cảm giác Tu lại bắt đầu động tác, Đỗ Trạch không thể không ngăn Tu lại.

“Mẹ của ta… sẽ trở về gọi ta… Ưm… ăn điểm tâm…”

Động tác của Tu ngừng lại, Đỗ Trạch vừa định thở phào thì sau đó liền bị đối phương hôn môi.”Ta đút ngươi.”

— trọng điểm không phải “Ăn”, mà là mẫu thượng đại nhân sẽ đến gõ cửa đó!

Tựa hồ biết Đỗ Trạch muốn nói gì, một quầng trăng mờ hiện lên, Đỗ Trạch mở to hai mắt nhìn thấy một “Đỗ Trạch” xuất hiện ở trước mắt hắn — ngay cả vẻ mặt căng thẳng cũng giống như đúc.

“Ta đã tính toán cả rồi.” Chu nho vỗ tay, “Đỗ Trạch” mặt không chút thay đổi đẩy cửa đi ra ngoài.”Nó sẽ không bị lộ tẩy đâu.”

Khoan đã — đó là con rô bốt –?

“Không cần để ý món đồ chơi đó.” Chu nho có mái tóc màu hạt dẻ nằm trên người Đỗ Trạch.”Chúng ta tiếp tục làm đi.”

Tuy rằng Tu nói không cần để ý, nhưng nhìn đến một con rô bốt giống hệt mình, Đỗ Trạch vẫn cảm thấy kinh ngạc khó có thể nói nên lời.

“Đó chẳng qua là món đồ chơi.” Tu lại một lần nữa giải thích, “Ngoài em ra thì cái gì cũng không phải.”

Cho dù có bao nhiêu “Đỗ Trạch” đi chăng nữa, Đỗ Trạch mà y muốn chỉ có duy nhất một người trước mắt.

“Anh nhớ em, Đỗ Trạch.” Thanh âm Chu nho khẽ dần.”Rất nhớ rất nhớ, đôi khi, không thể kiềm chế…”

Đầu ngón tay Đỗ Trạch run rẩy, cánh tay bủn rủn ôm chặt Chu nho vào lòng.

“Em có nhớ anh không, Đỗ Trạch?”

“Rất nhớ.”

“Vậy thì, ” Chu nho tách hai chân của Đỗ Trạch ra, “Hãy cảm nhận anh đi.”

Tu rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên tình cảm mãnh liệt cùng điên cuồng, cuối cùng hóa thành ái dục sâu lắng.

“– Em là tất cả của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện