Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 01: Như mộng lại không phải mộng, cố nhân trùng phùng (1)



Chương 01: Như mộng lại không phải mộng, cố nhân trùng phùng (1)

Chuyến bay từ Melbourne về Singapore...

'Chị ơi, em mắc tiểu, sắp chịu không nổi rồi, chị giúp em được không?'

Bên ngoài phòng vệ sinh, một tiếp viên hàng không xinh đẹp trong bộ đồng phục của hãng bị một cậu bé mặc áo thun đỏ, đầu đội ngược một chiếc mũ lưỡi trai chặn lại, vẻ mặt đáng thương cầu xin.

Cậu bé đôi mắt thật to, môi hồng răng trắng, vẻ đáng thương trên gương mặt nhỏ đó thật sự khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.

'Chị dẫn em vào trong này được không?' Cô tiếp viên hàng không chỉ tay về phía phòng vệ sinh nữ. Tuy rằng cậu nhóc cũng đã lớn, sớm đã có nhận thức về giới tính, quả thực không quá thích hợp vào phòng vệ sinh nữ, nhưng nhìn cậu gấp như vậy...

'Chị nói đùa gì vậy? Em là con trai! Chị sao có thể cho em vào phòng vệ sinh nữ?'

Quả nhiên, vừa nghe cô tiếp viên hàng không nói dẫn mình vào phòng vệ sinh nữ, gương mặt tuấn tú của cậu nhóc lập tức đen lại. Tuy là tức giận nhưng vẫn rất đáng yêu.

Thật muốn đưa tay véo một cái!

'Vậy em chịu không nổi làm sao bây giờ? Đợi thêm lát nữa nhé?' Cô tiếp viên liếc mắt nhìn cửa phòng vệ sinh vẫn đang đóng chặt, không hề có dấu hiệu sẽ được mở ra.

'Trên máy bay đâu phải chỉ có một phòng vệ sinh, chị dẫn em đi chỗ khác đi.' Cậu nhóc lại đổi sang vẻ cầu xin nói. 'Nhanh lên nhanh lên chị, em thật sự sắp tè ra quần rồi...'

Cô tiếp viên nghe vậy suy nghĩ một chút sau đó nắm tay cậu bé đi vào khoang hạng nhất.

Quan Cảnh Duệ sung sướng "giải quyết nỗi buồn" trong nhà vệ sinh của khoang hạng nhất rồi bước ra, nhìn về phía cô tiếp viên hàng không xinh đẹp vẫn đang đứng chờ mình bên ngoài, đang định vẫy tay với cô thì vô tình chạm mặt Sầm Chí Quyền đang định bước vào phòng vệ sinh.

'Xin lỗi...' Quan Cảnh Duệ cúi gằm đầu vội vàng ném lại một câu xin lỗi rồi vội lách người đi.

Ở đâu ra một tên tiểu quỷ thế này?

'Sầm tiên sinh, thực xin lỗi, ai cũng có lúc không thể đợi được.' Cô tiếp viên cười khan một tiếng.

Sầm Chí Quyền không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô tiếp viên xinh đẹp kia một lúc rồi mới ung dung lên tiếng, 'Tiếp viên hàng không, nghề này chơi có vui không?'

***

Mùa hè, tuy rằng chỉ mới sáu giờ sáng nhưng mặt trời đã bắt đầu rải những tia nắng đầu tiên xuống vạn vật.

Trong một hồ bơi khổng lồ nằm ở sâu sau của một căn biệt thự xa hoa tọa lạc trong khu Sentosa, một người đàn ông không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được vóc người cao ngất đang thuần thục và nhanh nhẹn sải tay trong nước, hoàn toàn không cảm giác được từ một căn biệt thự khác cách đó chừng năm trăm mét có một người đang nhìn mình, hoặc nên nói là, nhìn lén thì chính xác hơn.

Đúng vậy! Quan Mẫn Mẫn, người trốn sau tấm rèm cửa dày tay cầm một ống nhòm cao cấp đang lén lút nhìn trai đẹp bơi lội kia, dù đã không phải lần đầu tiên nhưng trong lòng vẫn cảm thán không thôi, trên đời này sao lại có người đàn ông nào có vóc dáng mê người đến như vậy chứ?

Dưới ánh mặt trời buổi sáng, làn da màu đồng của người đàn ông càng bóng loáng như mật ong, lồng ngực tinh tráng, cơ bụng rắn rỏi còn có, đôi chân thon dài săn chắc kia nữa... Thế nào càng nhìn lại càng cảm thấy, so với những người mẫu nam trên tạp chí còn thuận mắt thế nhỉ?

Chỉ tiếc là, cảnh đẹp ý vui đó, có lẽ đời này cô chỉ có phần nhìn lén mà thèm thôi, người đàn ông đó nào phải là người mà Quan Mẫn Mẫn cô có thể mơ tưởng được chứ? Bởi vì đối tượng mà cô đang nhìn lén kia lại chính là Sầm Chí Quyền, người nắm giữ địa vị cực cao trong giới tài chính châu Á, nhất cử nhất động của anh ta cũng có thể dễ dàng gây sóng gió nhất là đối với giới tài chính Singapore, là CEO kiêm tổng giám đốc của chuỗi ngân hàng đầu tư tư nhân lớn nhất Đông Nam Á và hàng loạt sản nghiệp thuộc tập đoàn Sầm thị, lượng tài chính qua tay anh ta mỗi ngày có thể nói là khổng lồ, chỉ một phần nhỏ của nó cũng đủ sức đè chết một Quan Mẫn Mẫn nhỏ bé là co.

Điều quan trọng nhất là anh ta là anh trai của bạn trai cô, chỉ riêng điểm này thôi, cô đã không thể để bất kỳ ai biết mình có hành vi trái đạo như vậy, nếu không, người khác nhất định sẽ cho rằng cô có ý đồ bất lương gì đó.

Thực ra thì Quan Mẫn Mẫn không hề có ý đồ gì sai trái cả, cô chỉ là... nói ra có lẽ sẽ không ai tin, cô sợ anh ta trốn còn không kịp, nào dám có ý đồ gì?

Lúc này, người đàn ông trong hồ bơi đã kết thúc loạt vận động, đang dùng một tư thế đẹp mắt đến nỗi đủ khiến người ta trào máu mũi từ dưới nước nhảy lên...

'Quan tiểu thư...Quan tiểu thư...' Một giọng nói non nớt rất không biết điều kéo Quan Mẫn Mẫn từ trong mộng đẹp tỉnh lại.

'Có chuyện gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngơ ngác nhìn con trai mình, nhất thời có chút phân biệt không rõ bản thân đang nằm mơ hay ở trong hiện thực.

'Máy bay hạ cánh rồi, Quan tiểu thư, giấc mộng xuân của cô còn chưa mơ đủ sao?' Quan Cảnh Duệ đưa bàn tay với năm ngón ngắn ngủn vỗ nhẹ lên gương mặt ngơ ngác bởi còn chưa tỉnh ngủ của mẹ mình.

Cái gì mà mộng xuân chứ!!!

Quan Mẫn Mẫn đã bị những lời chứng tỏ sự trưởng thành sớm của đứa con bảo bối của mình làm cho tỉnh táo hoàn toàn, đôi mắt to hùng hổ trừng cậu nhóc, 'Quan Cảnh Duệ, mông ngứa rồi có phải không?'

Cũng không biết có phải là sự giáo dục của cô quá thất bại hay không nữa, tại sao tác phong hành xử của con trai cô lại hoàn toàn không đáng yêu như một đứa trẻ sáu tuổi nên có vậy nhỉ?

'Quan tiểu thư, cô có dám thề, vừa nãy cô vừa ngủ vừa nằm mơ, tình cảnh trong giấc mơ đó không phải cấm trẻ em dưới 18 không?' Quan Cảnh Duệ trước giờ vốn không sợ bà mẹ cọp giấy của mình.

'Dĩ nhiên là không có!' Quan Mẫn Mẫn lập tức phủ nhận.

Haizz, cũng đã rất nhiều năm không mơ đến giấc mơ đó, thật không ngờ còn chưa về đến Singapore, ở trên máy bay thiếp đi một chút thì mộng cũ lại quay về.

Đương nhiên, cảnh trong mơ đó cũng không thể tính cái gì quá đáng, chỉ là, đây là bí mật nhỏ của cô, cho dù là con trai cũng không thể chia sẻ được.

'Nếu không có thì mẹ sẽ chảy nước miếng sao?' Quan Cảnh Duệ liếc xéo mẹ mình.

'Có sao?' Quan Mẫn Mẫn vô ý thức đưa tay lên sờ khóe miệng, lúc này mới thấy con trai mình đang khúc khích cười.

Tức chết cô mà, tên nhóc này lại gạt cô nữa?

***

Sân bay Changi

Quan Mẫn Mẫn hai tay kéo hai valy hành lý lớn đứng ở cửa sân bay, khi nhìn thấy con trai mình trèo lên chiếc xe màu đỏ rực của Sầm Tĩnh Di thì vô vọng nhìn theo, lồng ngực phát ra một tiếng thở dài áo não.

Thế giới này, quả thật là quá nhỏ!

Rời Singapore nhiều năm như vậy mới quay lại, không ngờ là vừa đến phi trường thì đã gặp được người quen, hơn nữa, người quen đó lại là người của nhà họ Sầm.

Cô không ngờ là Sầm Tĩnh Di sau khi tốt nghiệp lại chọn cái nghề làm tiếp viên hàng không này, mà con trai cô ở trên máy bay lại trùng hợp gặp được cô ấy, xuống máy bay rồi không ngờ là lại gặp thêm lần nữa sau đó con trai cô rất không có lương tâm bỏ lại mẹ nó một mình mà trèo lên chiếc xe mui trần của cô ấy phắn mất rồi.

Thằng nhóc này, chạy nhanh như thế làm gì? Cũng không nghĩ thử xem hai rương hành lý to bự này đựng cái gì? Còn chẳng phải những món đồ chơi bảo bối của nó hay sao chứ? Gửi máy bay về đây còn thom thóp lo chúng hỏng mất, giờ bỏ lại cho một mình cô có phải rất không có lương tâm hay không?

Quan Mẫn Mẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo bóng chiếc xe đỏ rực đang càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ đành buông hai va li hành lỹ vẫy một chiếc taxi.

'Quan Mẫn Mẫn...'

Một giọng nam quen thuộc mà xa lạ chợt vang lên sau lưng cô, hơn nữa là gọi thẳng tên cô, điều này khiến cho Quan Mẫn Mẫn đang kéo hai va li đi về phía xe taxi chợt khựng lại, trong lòng chấn động không thôi khẽ quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng gọi, khi thấy chiếc xe ngừng bên cạnh mình, cửa xe hạ xuống một nửa lộ ra gương mặt của người đàn ông ngồi trong xe thì trái tim cô nhảy càng cuồng loạn hơn bởi vì, người đàn ông đó không ai khác hơn là --- Sầm Chí Quyền.

Sao anh ta lại ở đây???




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện