Chương 112: Tiểu trợ lý của đại boss (2)
Chương 112: Tiểu trợ lý của đại boss (2)
'Con lập tức đi xử lý.' Sầm Húc Sâm nói rồi xoay người rời đi. Cửa vừa đóng lại, ông đang định mắng một câu để phát tiết thì bất ngờ bắt gặp một gương mặt trẻ con non nớt mà chủ nhân của gương mặt đó cũng đang nhìn ông.
Đôi mắt to tròn long lanh như hai viên bi đó, ông nhìn có chút quen thuộc...
Sầm Húc Sâm không phải là một người chồng tốt, cũng không thể xưng là một người cha tốt, nhưng bộ dạng của đứa con trai đầu của mình ông vẫn còn một chút ấn tượng, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của ông.
Cho nên khi ông nhìn thấy Quan Cảnh Duệ, nhất là đôi mắt của thằng bé thì ngây người ra...
Đứa bé này từ đâu đến?
Ông còn chưa kịp lên tiếng hỏi, Quan Cảnh Duệ liếc mắt một cái là biết ngay người đứng trước mặt mình chính là nhân vật chính của bài báo hôm nay, ba của ba cậu, người cậu nên gọi là ông nội nhưnh cậu không lên tiếng mà chạy thẳng về phía lão thái gia...
'Ông...' Cậu nhóc gọi một cách rất không khách khí.
Vốn còn đang trong cơn tức giận, Sầm lão gia tử nhìn thấy đứa cháu bảo bối hớn hở chạy vào, cơn tức trong lòng đã tiêu tan quá nửa, trên mặt thoáng lộ nụ cười...
'Sao dậy sớm vậy? Có đói không?'
'Đói. Đói chết con rồi.' Cậu nhóc vỗ chiếc bụng trống nói.
'Lâm Thục Hoàn, mau gọi người mang bữa sáng đến đây.' Ông gọi lớn rồi khom người nhìn cậu nhóc, 'Ngoại trừ những món tối hôm qua cháu nói, còn muốn ăn thêm gì không?'
'Ừm...' Cậu nhóc thoáng lộ vẻ suy tư sau đó nhe răng cười, 'Không cần đâu. Cứ như vậy thôi.'
'Được. Lát nữa nếu nghĩ ra cái gì thì cứ bảo, ông sẽ cho người chuẩn bị.'
Nhìn thấy hai người một già một trẻ đang nói chuyện vui vẻ, Sầm Húc Sâm hỏi với vẻ khó hiểu, 'Ba, đứa nhỏ này là con nhà ai vậy?'
Con nhà ai mà có thể khiến lão gia tử vui như vậy, thật sự không dễ dàng.
'Của nhà chúng ta. Thế nào? Còn không mau đi xử lý những chuyện xấu của con đi.' Sầm lão gia tử quay đầu nhìn lại đứa con trai không nên thân của mình, nói với giọng không kiên nhẫn.
Thấy lão gia tử lại nổi giận với mình, hơn nữa còn ở trước mặt một đứa trẻ, đã năm mươi mấy tuổi, Sầm Húc Sâm có chút mất mặt, không nói gì xoay người rời đi.
'Ông à, con trai ông thật biết nghe lời.' Ngồi trên ghế của lão gia tử, cậu nhóc vừa đong đưa đôi chân ngắn ngủn vừa nghịch điện thoại.
Sau này cậu chắc không có khả năng nghe lời ba mình như vậy, nhưng ánh mắt và vẻ mặt nghiêm lạnh của ba nhìn cũng rất dọa người.
'Không lễ phép! Nó là ông nội của con.' Lão thái gia đi đến trước mặt đứa cháu cưng, thấy mắt nó nhìn không rời điện thoại thì tò mò hỏi, 'Chơi gì mà mê mẩn vậy?'
'Đang xem tin tức về ông nội và bà nội nhỏ.' Cậu nhóc lộ ra nụ cười "vô số tội".
Vừa nãy lúc mới vào cửa cậu đã nhìn thấy tờ báo trên sàn, tùy tiện liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy tiêu đề bắt mắt kia.
Giờ trên mạng đang sôi sùng sục với tin đó!
Nhưng đối với một đứa bé như cậu, nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
'Cái gì mà bà nội nhỏ?' Mặt lão gia tử cứng lại, không ngờ rằng tin tức đã bùng nổ trên mạng rồi. Là ai lớn gan như vậy dám nhằm vào nhà họ Sầm của ông? 'Để ông xem thử...'
Quan Cảnh Duệ đưa điện thoại cho ông lại còn cẩn thận lật đến đúng trang đang bình luận sôi nổi nhất...
Càng xem sắc mặt lão gia tử càng khó coi vài phần, chiếc gậy trong tay nặng nề gõ xuống sàn, 'Thật là khốn kiếp mà, gây ra một đống chuyện xấu như vậy.'
Thấy lão gia tử tức giận không nhẹ, cậu nhóc nhảy xuống ghế, thêm dầu thêm mỡ nói, 'Đâu chỉ trên mạng, chắc là trên Weibo cũng đang nóng lên với tin sốt dẻo này.'
Khó được có người dám tung tin về nhà họ Sầm trước giờ luôn không thích phô trương, chuyện xấu của nhà giàu có, chuyện chim sẻ muốn thành phượng hoàng, ai mà không thích tám chứ? Những người dân thường bao giờ cũng dành sự quan tâm đặc biệt đến thế giới của những người giàu có, thế giới mà có lẽ cả đời họ cũng không dám mơ tới.
Huống gì, Sầm Húc Sâm tuy rằng đã ngoài ngũ tuần nhưng bất kể là gương mặt hay tướng mạo đều được bảo dưỡng cực tốt, cộng thêm khí độ bất phàm, có tiền có thể, nhìn thế nào cũng rất có mị lực, đứng bên cạnh Tần Khiết mới 29 tuổi thì vẫn rất xứng đôi.
Dì Lâm dẫn người làm mang bữa sáng vào bày hết lên bàn rồi mà vẫn không thấy hai ông cháu đi ra vì vậy đến thư phòng định gọi người, ai ngờ lại thấy bộ dạng tức giận của lão gia tử, dưới sàn không biết là bình hoa đời nào đã xấu số vỡ thành nhiều mảnh vụn thì vội chạy vào...
'Lão gia tử, sao lại nổi giận rồi? Cẩn thận sức khỏe!' Dì Lâm vừa nói vừa vội tiến tới đỡ ông.
Quan Cảnh Duệ cũng bị phản ứng của Sầm lão gia tử dọa giật nảy mình, vừa vỗ ngực vừa nhảy xuống ghế chạy tới, 'Ông, đừng tức giận nữa. Tin con đi, con sẽ trừng trị họ cho ông xem.'
'Con trừng trị bọn họ?' Lão gia tử vừa bình ổn hơi thở vừa lắc đầu với vẻ khó tin, 'Ta đã cho người đi điều tra rồi, đợi chút sẽ có kết quả thôi. Đừng nói nữa, chúng ta đi ăn sáng đi.'
Nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của cháu, hai ông cháu cùng rời thư phòng.
'Ông không tin cháu có thể trừng trị bọn họ sao?' Năng lực bản thân bị nghi ngờ, cậu nhóc đương nhiên không vui, cho dù trên bàn bày đầy những món ăn ngon cũng không có khẩu vị.
Hôm qua lúc Sầm lão gia tử đến Sầm thị đón cậu, cậu đã tìm ra hết những vấn đề của phòng công nghệ thông tin, đang cùng nhóm tinh anh ở đó uống trà bàn bạc xem sửa chữa và cải tiến thế nào.
Cho nên có thể nói lão gia tử không có cơ hội thấy cậu ra tay.
'Tin chứ, tin chứ. Chúng ta ăn trước rồi đi trừng trị đám người không biết điều kia.' Lão gia tử vội vàng gật đầu phụ họa, không muốn đứa cháu bảo bối của mình buồn.
Nửa tiếng sau, trong thư phòng của lão gia tử truyền đến tiếng cười đắc ý của cậu nhóc và tiếng thở dài đầy cảm thán của Sầm lão gia tử.
Một tiếng sau...
'Ông, cháu vẫn luôn muốn xâm nhập vào hệ thống vi tính của lầu năm góc chơi thử.'
'Làm đi.'
'Nhưng mẹ cháu không cho. Sợ cháu bị tóm.'
'Có ta làm chỗ dựa, muốn làm gì thì làm đi.'
'Vậy con thử thật đó nha.'
'Ừ.'
'Nhưng mà thôi đi. Lỡ như bị tóm...'
'Bảo con làm thì con làm đi, nhanh lên!'
Hai tiếng sau...
'Hơi khó một chút, hệ thống phòng vệ của họ rất tiên tiến, để con nghiên cứu lại với Song.'
'Không sao, cứ làm đi. Ông ủng hộ con.'
Quan tiểu thư, con trai cô đang đi vào con đường phạm pháp, cô đã biết chưa?
***
Sầm thị thương nghiệp
Sầm Giai Di mang văn kiện vào, lúc đứng chờ boss phê duyệt, ánh mắt len lén lướt qua sofa, nơi Quan tiểu thư đang ôm gối ngủ mê mệt.
Thật là cùng người không cùng số, người ta có đại boss chống lưng, mỗi ngày có thể tùy ý ngủ đến tự nhiên tỉnh cũng không thiếu tiền tiêu, nào giống như cô, làm việc cực khổ lại còn phải nhìn sắc mặt boss mà hành sự thế mà lúc nào cũng cảm thấy không đủ tiền xài.
'Còn không ra ngoài?' Đại Boss đặt văn kiện trên bàn đã gần một phút rồi mà vẫn không thấy cô có phản ứng gì, không thể không lên tiếng nhắc nhở một chút.
Thư ký trưởng hoàn hồn lại, vội vàng cầm văn kiện lên, 'Boss, nếu tin tuyển dụng không có vấn đề gì, em thông báo cho bộ phận nhân sự phát ra nha.'
Haizz, không tăng lương cho cô thì thôi đi, hôm nay lại để cô nhìn thấy Quan tiểu thư tốt số như vậy, trong lòng càng thêm không chịu nổi, sớm một chút tìm trợ lý cho boss thì cô sớm một chút có thể qua những ngày tháng dễ thở một chút.
Ngồi sau bàn, đại boss nhẹ ừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý, thư ký trưởng tao nhã xoay người rời đi, trước khi cô biến mất sau cánh cửa, đại boss đột nhiên bồi thêm một câu...
'Trợ lý của anh thì không cần tìm đâu.'
Sầm Giai Di kinh ngạc quay đầu lại, 'Có người thích hợp rồi sao?'
Đại boss hất cằm về phía Quan tiểu trư đang ngủ mê mệt trên sofa, 'Cô ấy.'
Cô ấy?! Chiếc cằm của thư ký trưởng suýt nữa thì rớt xuống đất. Trước giờ chưa từng dùng bất kỳ trợ lý nữ nào, giờ đại boss làm vậy có phải nâng đỡ hơi quá không? Anh ấy chắc chắn là Quan tiểu thư có thể đảm nhiệm công việc trợ lý nhiều đến biến thái của mình sao?
'Có ý kiến?' Đại boss bất mãn hỏi lại.
'Không. Không có.' Anh là lớn nhất, anh thích là được rồi. Dù sao làm không tốt người bị mắng cũng không phải cô. Điều cô lo lắng duy nhất chính là, nếu như Quan tiểu thư làm không tốt, nói không chừng đến cuối cùng cô lại phải là người dọn dẹp tàn tích, đến lúc đó mới đáng sợ.
Tuy rằng chưa gì hết đã phủ định năng lực của Quan tiểu thư cũng không tốt lắm nhưng Quan tiểu thư từ nhỏ học hành đã không giỏi giang cho lắm, điều này ai cũng biết.
Haizz, nhìn sắc mặt người ta mà làm việc, thật không dễ dàng nha! Cho dù sau này bắt cô thu dọn tàn tích cô cũng phải cắn răng mà làm chứ sao.
Giờ điều cô cầu nguyện chính là vị Quan tiểu thư ở Quan thị đã làm quyền tổng tài được mấy tháng, giờ chuyển thành trợ lý riêng của đại boss có thể cho cô mở mang tầm mắt một chút.
'Đợi lát nữa sẽ có giấy bổ nhiệm chính thức, bắt đầu từ ngày mai em chỉ dẫn cho cô ấy quen việc trước.' Dặn dò xong, đại boss không nói gì thêm bởi Sầm thư ký đương nhiên biết phải làm gì.
Sầm Giai Di mới ra ngoài không được năm phút thì lại gọi điện thoại nội bộ vào, nói giám đốc kinh doanh mới từ nước ngoài về, có chuyện cần gặp boss.
Bình luận truyện