Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 127: Đại boss, bao che khuyết điểm cũng đừng quá lộ liễu như vậy! (3)



Chương 127: Đại boss, bao che khuyết điểm cũng đừng quá lộ liễu như vậy! (3)

'Trợ lý Quan, mang điện thoại của tôi qua đây.' Sầm Chí Quyền sau một chớp mắt ngẩn người thì lập tức có phản ứng. Giọng điệu của hắn rất bình thản, thậm chí còn đứng lên trước mặt mọi người, 'Thực xin lỗi, gần đây tôi không hiểu sao lại mê trò chơi trên mạng, trước khi vào phòng họp nhờ trợ lý Quan cầm dùm điện thoại mà lại quên thoát ra. Làm trễ nãi thời gian của mọi người, xin thứ lỗi. Trợ lý Quan, còn không mau cầm điện thoại qua đây?'

Đại boss thừa nhận tất cả mà mặt không đổi sắc, tiểu trợ lý chỉ có thể thừa gió bẻ măng lấy điện thoại của mình ra, cắn răng đưa qua...

'Tổng tài, thực xin lỗi, tôi đã quên tắt máy dùm ngài.'

'Niệm tình cô lần đầu phạm lỗi, lần này tôi bỏ qua, lần sau trước khi vào họp nhất định phải tắt máy, bất kể là máy của tôi hay của cô, toàn bộ đều phải tắt, biết chưa?'

Quan Mẫn Mẫn không biết mình nên khóc hay nên cười, thủ đoạn lánh nặng tìm nhẹ này của đại boss quả thực lợi hại.

Rõ ràng là cô sai nhưng hắn lại nhận hết trách nhiệm vào người sau đó còn có thể giáo huấn ngược lại cô.

Ngồi ở đây toàn bộ đều là tinh anh trên thương trường nhưng đều bởi vì những lời này của Sầm Chí Quyền mà ngây ngẩn cả người.

Sầm tổng – người trước giờ luôn nghiêm túc đến gần như là hà khắc trong công việc cũng mê trò chơi trên mạng mà chỉ con nít mới chơi? Còn mê đến mức đi họp cũng không thoát ra? Hơnn nữa, chiếc điện thoại mà Quan tiểu thư đưa có vỏ màu xanh lục, còn treo một móc treo điện thoại chỉ có con gái thích dùng? Đây là điện thoại của Sầm tổng sao?

Có nhầm lẫn hay không? Thực sự nghĩ mắt mọi người mù hết sao?

Ngược lại bởi vì quá hiểu Quan Mẫn Mẫn, Liên Chính Tắc nằm bò trên bàn mà cười. Cái tên Sầm Chí Quyền này da mặt thực sự không phải dày bình thường, vì giúp người đẹp giải vây mà ngay cả danh tiếng của mình cũng dám bôi đen.

'Thật là nghịch ngợm? Sao lại tự tiện đổi vỏ điện thoại của tôi vậy? Lát nữa họp xong phải lấy xuống cho tôi, nghe rõ chưa?' Đại boss vẫn mặt không đổi sắc nghiêm trang nói.

'Tôi biết rồi.' Nếu như đã diễn kịch vậy phải diễn cho trọn tuồng, cho dù tất cả mọi người ở đây đều biết ngọn nguồn thì cũng phải diễn cho xong.

Điểm này Quan Mẫn Mẫn hiểu rất rõ.
'Được rồi, cuộc họp tiếp tục đi.' Đại boss cầm chiếc điện thoại có vỏ ngoài rực rỡ kia, ấn ấn mấy cái rồi đặt xuống, nhìn đám tinh anh đang trợn mắt há mồm xem kịch kia, lên tiếng.

Thế là, tiếp tục họp.

Hai mươi phút sau, đại boss nói mấy câu tổng kết rồi tuyên bố kết thúc cuộc họp, trước khi mọi người lục tục rời đi, nhìn sang Quan Thiệu Hiên và hai anh em Quan Dĩ Thần, 'Quan tổng, Dĩ Thần, tôi đã đặt chỗ, trưa nay cùng ăn cơm đi.'

Đối với lời mời của boss, ở trước mặt mọi người quả thực không tiện cự tuyệt tuy rằng hai anh em Quan Dĩ Thần rất không muốn cùng ba mình ăn cơm chung, đương nhiên Quan Thiệu Hiên đối với hai đứa con trai con gái này cũng mình sắc mặt cũng không tốt đến đâu nhưng vẫn phải nể mặt Sầm Chí Quyền, ở trước mặt mọi người nhận lời.

Ra khỏi phòng họp, Quan Mẫn Mẫn dè dặt đi theo sau lưng boss quay về văn phòng, ngay cả thở mạnh cũng không dám chứ đừng nói là làm nũng.

'Đã mấy tuổi rồi mà còn chơi mấy trò nhảm nhí trên mạng?' Đại boss ném điện thoại lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế da, bắt đầu tính sổ với tiểu trợ lý.

'Quên thoát ra thôi mà.' Quan Mẫn Mẫn đau lòng nhặt điện thoại lên, cúi gằm đầu nói xin lỗi, 'Xin lỗi xin lỗi mà, về sau em không dám nữa.'

Làm sai phải dũng cảm nhận lỗi, chút nhận thức này Quan tiểu thư vẫn phải có.

Thấy vẻ ủy khuất của cô, hắn bật cười ngoắc ngoắc ngón tay, Quan tiểu thư vội vàng chạy đến, trực tiếp ngồi lên đùi hắn...

'Còn sau này nữa sao?' Hắn đưa tay véo mũi cô, giọng thân thiết cực kỳ, nào có vẻ gì là tức giận.

'Chẳng lẽ sau này không được chơi trò chơi nữa sao? Em nói cho anh biết, con trai anh mới là chuyên gia chơi trò chơi, nếu anh muốn cấm thì cấm nó mới đúng.' Thấy người đàn ông không tức giận, Quan tiểu thư bắt đầu xấu tính bán đứng tiểu Quan tiên sinh.

'Nói như vậy, em chơi là đúng hay sao?'

'Đương nhiên rồi.' Con người phải tìm chút thú vui khi rảnh rỗi chứ, đúng không? Nhưng, 'Em đảm bảo, sau này sẽ không chơi trong giờ làm việc. Mà chuyện này, muốn trách cũng phải trách anh đó.' Cô đưa tay chỉ chỉ vào ngực hắn.

'Trách anh cái gì?' Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, ánh mắt như đuốc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô.

'Sáng nay anh cố tình dụ dỗ em, khiến em mệt đến ở trên xe ngủ quên mới quên thoát ra khỏi trò chơi.' Rõ ràng biết cô phải đi làm, biết cô thể lực kém xa hắn mà còn giằng co lâu như vậy cho nên, hắn phải chịu một phần ba trách nhiệm.

'Sao em không nói là mình háo sắc?' Đại boss đương nhiên không đồng ý cách nói của cô. Lúc đó ánh mắt cô nhìn hắn chằm chằm giống như sói đói nhìn thấy con mồi, giờ còn đổ thừa cho hắn.

'Rõ ràng là anh háo sắc.' Quan tiểu thư cho dù háo sắc cũng sẽ không ở trước mặt hắn thừa nhận, 'Hơn nữa còn cố tình dụ dỗ em.'

Hai người còn đang nhàm chán tranh biện xem ai háo sắc thì điện thoại nội bộ reo lên, người đàn ông dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu trợ lý ấn nút...

'Tay anh dài hơn tay em!' Hơn nữa còn giữ chặt eo cô như vậy, muốn xoay người cũng khó nha.

'Hình như bây giờ em là trợ lý của anh.'

Được rồi, xem như cô đuối lý! Ai bảo cô đúng là trợ lý của hắn làm gì?

Gian nan xoay người, đưa tay ấn nút tiếp nghe, trong phòng lập tức vang lên tiếng của Sầm Giai Di...

'Boss, Quan tổng tài nói có chuyện phải đi trước, lần sau có rảnh mời boss ăn cơm sau.'

'Vị Quan tổng tài nào?' Đại boss còn chưa lên tiếng thì cô trợ lý đã giúp hắn hỏi.

Hôm nay đến tham dự cuộc họp có đến hai vị Quan tổng tài, một người là ba cô, người kia là anh hai.

'Quan tổng tài của Phạm Nhã Quốc tế.'

Thì ra Quan Dĩ Thần đã đi trước rồi.

'Tôi biết rồi.' Sầm Chí Quyền nói.

Văn phòng lại yên tĩnh trở lại.

'Rõ ràng anh biết ba và anh hai bất hòa sao lại còn mời họ cùng ăn cơm?'

Điểm này Quan Mẫn Mẫn thực sự nghĩ không ra, không biết anh hai đi rồi, chị ba có đi theo anh ấy không? Nhớ tới thái độ quyết tuyệt của hai người, chắc chắn cũng sẽ không lưu lại.

'Chúng ta sắp kết hôn rồi, mời cha vợ và anh vợ tương lai ăn cơm còn phải cần lý do?' Bất kể hai cha con đấu đá thế nào, chuyện họ sắp thành người một nhà là sự thật, hắn không hy vọng tương lai có thể bị kẹp giữa cha vợ và anh vợ rất khó xử dù rằng khả năng xảy ra chuyện đó rất thấp nhưng vẫn phải đề phòng. Tốt nhất là ở trước mặt hai bên nói cho rõ ràng.

Huống gì với dự án khai thác đảo mới hiện tại, trong tương lai ba năm sắp tới thậm chí là nhiều hơn, hai bên là quan hệ hợp tác, nếu quan hệ quá căng thẳng đối với ai cũng không có lợi.

Cho dù không thể dùng rượu hóa thù thành bạn thì ít ra ở nơi công cộng cũng có thể bắt tay làm hòa chứ?

Yêu cầu của hắn cũng không cao, chỉ cần đừng làm trò cười cho thiên hạ là tốt rồi.

'Là đính hôn.' Quan tiểu thư lập tức đính chính, đính hôn không được pháp luật công nhận nhưng kết hôn thì khác.

'Ý em là muốn ép anh lập tức đưa em đi hợp thức hóa?' Người đàn ông nheo nheo mắt, hai tay dùng sức thêm mấy phần, ghìm chặt eo cô nói bằng giọng uy hiếp, 'Nếu như em đã không thể chờ được như vậy, lát nữa ăn cơm xong chúng ta lập tức đi làm cho xong.'

'Em nào có! Đừng, người ta còn chưa trải qua cảm giác yêu đương đã kết hôn, thiệt thòi biết mấy.' Không cần phải yêu đương oanh oanh liệt liệt gì nhưng ít ra cũng để cô cảm thụ chút ngọt ngào lãng mạn trong tình yêu đã chứ.

Đại boss nghe vậy thì trầm mặc lại, cô cho rằng khoảng thời gian này hắn đối với cô dung túng như vậy không phải là yêu đương thì là cái gì? Chẳng lẽ cô hoàn toàn không cảm nhận được chút nào sao? Cái cô nàng vô lương tâm này, đối xử tốt với cô cũng bằng không.

'Vốn là vậy mà!' Thấy boss sầm mặt không nói gì, Quan tiểu thư có chút chột dạ cúi gằm đầu.

Khoảng thời gian này thực ra hắn không ép cô làm bất cứ chuyện gì, ngay cả kết hôn cũng không nhắc đến, chỉ có điều sự tình đến quá đột ngột, vì để hai bên gia đình và bên ngoài có một câu trả lời cho nên mới đồng ý đề nghị của trưởng bối là đính hôn trước.

Hắn cũng không giống như sáu năm trước, chỉ một câu kết hôn thì không cho phép bất kỳ ai phản bác mà chậm rãi nương theo cô, khiến cô quen với công việc của hắn, cuộc sống của hắn, quan trọng hơn là, quen với sự tồn tại của hắn.

Cô trước giờ đều là người tương đối qua loa hời hợt nhưng cũng nhận ra những thay đổi của hắn trong cách đối xử với mình.

Cô chưa từng thực sự yêu đương, cùng Sầm Chí Tề có một đoạn cảm tình ngây ngô đến không thể ngây ngô hơn kia chẳng qua chỉ là chút tò mò của tuổi mới lớn. Sau đó nữa cũng chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, kinh nghiệm yêu đương của cô có thể nói là con số không.

Cô không biết bạn trai của người khác là như thế nào nhưng với một người như Sầm Chí Quyền mà nói, chịu hạ thấp thân phận cùng một cô gái như cô chậm rãi tiếp xúc cũng có thể xem như cực kỳ đáng quý rồi.

Hắn chưa từng nói thích cô, chưa từng nói tại sao lại chọn trúng một Quan Mẫn Mẫn như vậy nhưng cô cảm nhận được, hắn đối với cô là thực lòng yêu thích.

Mà cô đối với hắn, cũng cùng một cảm giác như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện