Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 15: Em nợ tôi một hôn lễ, đã đến lúc phải bù lại! (1)



Chương 15: Em nợ tôi một hôn lễ, đã đến lúc phải bù lại! (1)

Mười giờ sáng, tiếp tân dưới lầu gọi điện thoại đến báo, người phụ trách của tập đoàn Á Tín và của Sầm thị đều đã đến.

Thảm rồi! Điện thoại trên tay Quan Mẫn Mẫn tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất.

Nhưng khách quý đã đến cửa, họ nào dám tùy tiện đuổi người đâu chứ?

Thế là Quan Mẫn Mẫn bi thảm cùng với hai vị giám đốc đích thân xuống lầu nghênh đón.

Hôm nay bầu không khí ở đại sảnh của Quan thị Kiến thiết cực kỳ khẩn trương bởi vì cùng lúc đón tiếp hai nhân vật đình đám của giới thương nghiệp Singapore.

Một trong hai người còn từng cùng quyền tổng giám đốc của Quan thị Quan Mẫn Mẫn có hôn ước.

Hai đoàn người, mỗi đoàn chiếm cứ một góc, không ai chào hỏi ai nhưng ý đối địch đã quá rõ rệt.

Hai phút sau, Quan Mẫn Mẫn dẫn đầu bước ra cửa thang máy.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Chỉ liếc mắt một cái Quan Mẫn Mẫn đã nhìn thấy Sầm Chí Quyền, hôm nay hắn mặc một bộ vest đen thật chỉnh chu, thân hình cao ngất đỉnh đạc, khí thế bất phàm, chỉ có điều gương mặt tuấn lãng không có chút biểu cảm nào, nhất là đôi mắt thâm thúy nhưng cũng hết sức âm trầm kia khiến cô không dám nhìn thẳng, chỉ đành lặng lẽ dời tầm mắt về phía Liên Chính Tắc.

Trên mặt Liên Chính Tắc thoáng lộ nụ cười nhàn nhạt, 'Vất vả Quan tổng xuống đón tiếp.'

Quan Mẫn Mẫn còn chưa kịp trả lời thì hai vị giám đốc đi theo sau cô đã lén ẩy cánh tay cô, hất cằm về phía Liên Chính Tắc như ra hiệu.

Chào hắn một câu xong cô gần như là bị áp tải đến trước mặt Sầm Chí Quyền, 'Xin chào Sầm tổng, đây là Quan tổng của chúng tôi, cô ấy vừa tiếp nhận nghiệp vụ của công ty, có gì không thỏa đáng xin vui lòng bỏ qua.'

Haizz, thái độ này... bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa nhìn đã biết ngay.

Bằng vào kinh nghiệm mấy mươi năm lăn lộn thương trường của họ, cũng không ngờ sẽ có tình huống như hôm nay.

Tuy rằng Liên tổng của Á Tín tìm đến họ trước đồng thời cũng đã thỏa thuận xong nhưng giờ Sầm thị chen chân vào, nếu như nhất định phải chọn một bên để đắc tội vậy chỉ đành chọn Á Tín thôi.

Trong giới thương nghiệp Singapore ai mà không xem nhà họ Sầm là trụ cột chính, sức ảnh hưởng của Sầm thị tuyệt đối không phải là điều họ có thể chống lại.

Sầm Chí Quyền vẻ mặt vẫn bình thản, đối với sự khách sáo của hai vị giám đốc hắn có vẻ không mấy để tâm, 'Thời gian của tôi có hạn.'

'Chúng tôi biết, Sầm tổng, xin mời bên này.' Giám đốc Cao vội tiến lên dẫn đường.

Ánh mắt sắc bén của Sầm Chí Quyền quét về phía Liên Chính Tắc, nhìn thẳng vào mắt đối phương một giây sau thì quay đầu, nhìn về phía Quan Mẫn Mẫn nãy giờ vẫn chưa nói một lời, 'Quan tổng không đi sao?'

Quan Mẫn Mẫn nuốt nuốt nước bọt, liếc nhanh về phía Liên Chính Tắc mà hắn thì đáp lại ánh mắt cô bằng nụ cười nhàn nhạt.

Nhớ tới lời cảnh cáo tối qua của Sầm Chí Tề và Sầm Tĩnh Di, Quan Mẫn Mẫn dùng khẩu hình nói với hắn, 'Buổi tối mời anh ăn cơm.' Sau đó hít sâu một hơi, cất bước theo sau Sầm Chí Quyền.

Liên Chính Tắc cũng không tức giận nhưng trước lúc Quan Mẫn Mẫn đi vào thang máy hắn lại sải bước tiến đến, từ phía sau nắm lấy tay cô, khi cô chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp kéo cô đến bên cạnh mình.

Thấy chuyện bất ngờ, ai nấy đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía hai người.

'Anh Ken, anh làm gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng hỏi.

Liên Chính Tắc không trả lời cô mà cười cười nhìn Sầm Chí Quyền bằng ánh mắt khiêu khích, 'Cách làm ăn của Sầm tổng không khỏi hơi bá đạo rồi. Ngày hôm qua tôi đã hẹn trước với Quan tổng sẽ đến ký hợp đồng rồi, chi bằng chúng ta ở trước mặt mọi người hỏi thử Quan tổng xem cô ấy thích hợp tác với ai?'

Không gian rộng thênh thang bởi vì câu nói này mà bỗng trở nên an tĩnh hẳn lại...

Trong sự im lặng chết người đó, Sầm Chí Quyền là người có phản ứng đầu tiên.

Hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi đầy khiêu khích của Liên Chính Tắc mà liếc nhìn cánh tay đang bị hắn bắt lấy kia sau đó mặt không chút biểu cảm xoay người đi vào chiếc thang máy gần nhất.

Nhân vật chính đã rời đi thì cũng chẳng còn gì hay để xem, hai vị giám đốc cấp cao của Quan thị và những nhân viên khác cũng lục tục rời đi.

'Anh Ken... Em phải lên đó.' Quan Mẫn Mẫn cảm thấy đầu đau vô cùng, dùng sức rũ cánh tay Liên Chính Tắc ra.

'Nói như vậy, em đã quyết định bỏ lại anh? Mẫn Mẫn, em thật không có lương tâm, uổng phí anh bao nhieu năm nay yêu thương em.' Liên Chính Tắc vỗ nhẹ mặt cô, động tác và giọng điệu thân mật cực kỳ, 'Nhưng em cứ yên tâm, anh Ken của em trước giờ không lấy tiền quyền đè ép người, công sự sau này chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội mà. Tối nay cùng nhau ăn cơm.' Nói rồi hắn buông cánh tay cô ra, liếc mắt về phía thang máy mà Sầm Chí Quyền đã bước vào sau đó tiêu sái dẫn người rời đi.

Cửa của thang máy chuyên dụng vẫn đang mở ra, chừng như là đang đợi cô vậy, Quan Mẫn Mẫn thấy vậy chỉ đành cắn răng bước vào.

***

Phòng làm việc của tổng tài Quan thị

Thư ký đưa vào hai ly cà phê rồi lui xuống, cả văn phòng yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Quan Mẫn Mẫn cho rằng Sầm Chí Quyền đưa người đến chắc là giống như hôm qua Liên Chính Tắc đến vậy, có vấn đề gì mặt đối mặt nói chuyện, ai ngờ hắn lại bảo hai chuyên viên đi theo mình đến phòng họp bàn việc với hai vị giám đốc của Quan thị còn hắn thì lại đơn độc theo cô vào văn phòng.

Hắn muốn nói riêng với cô cái gì? Quan Mẫn Mẫn lẳng lặng ngồi đó, trong đầu rối ren với bao nhiêu suy nghĩ.

'Quan tổng...' Vẻ rối rắm trên mặt cô đương nhiên không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Sầm Chí Quyền, ngược lại với cô hắn rất bình thản, giọng nói hoàn toàn là vì việc chung: 'Hôm nay tôi tới đây là muốn bàn với cô một số việc quan trọng, hy vọng chúng ta có thể có tiếng nói chung.'

Có tiếng nói chung?

Ồ, anh ta nói "có tiếng nói chung" chứ không phải đơn phương đề xuất điều kiện,, vậy xem ra Quan thị vẫn có thể có chút quyền chủ đạo nha. Nghĩ vậy, cô mở to mắt nhìn hắn, đương nhiên không phải là nhìn thẳng mắt hắn mà là... mũi, như vậy chắc người ta cũng không cho rằng cô vô lễ đến nỗi nói chuyện mà không nhìn thẳng đối phương chứ?

Chỉ có điều, lần đầu tiên nhìn người đàn ông này ở khoảng cách gần như vậy, đầu óc cô tự động phát huy sức tưởng tượng tối đa...

Nghe nói, người đàn ông nào có mũi vừa cao vừa thẳng như vậy, một cơ quan nào đó trên người cũng...

'Quan tổng, cô đang suy nghĩ viển vông gì vậy?'

Hai tay Sầm Chí Quyền nhàn nhã giao nhau trước bụng nhìn cô gái rõ ràng là hồn vía đang bay đi đâu đối diện, giọng trêu chọc hỏi.

Quan Mẫn Mẫn ngượng chín cả mặt, trời ạ, đầu óc cô từ lúc nào chỉ nghĩ tới những thứ vớ vẩn này vậy?

'Xin lỗi...' Cô đỏ mặt nói.

Bộ dạng thẹn thùng lẫn bối rối của cô khiến Sầm Chí Quyền không tự chủ được nhìn lâu hơn một chút, thậm chí không nỡ rời mắt đi.

Sau đó Quan Mẫn Mẫn cực kỳ cực kỳ nghiêm túc cố lắng nghe hắn nói nhưng những thứ mà hắn nói ra kia, nếu không phải là tình hình kinh tế thế giới thì là tình hình kinh tế trong nước, rủi ro đầu tư gì gì đó cùng những trò chơi với con số mà hắn vốn rất giỏi kia, đương nhiên, trò chơi con số đối với Sầm tổng tài, người đã từng kinh doanh một ngân hàng đầu tư cực kỳ có hiệu quả vốn chỉ là trò trẻ con, từng câu từng chữ chừng như đều là những lời khua môi múa mép, khách sáo nhưng hoàn toàn không có nội dung thực tế gì, Quan Mẫn Mẫn ngồi nghe nửa ngày vẫn không tài nào nắm bắt được trọng điểm.

Thời đại học vốn học ngành văn, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn? Càng nghe, đôi mày thanh tú càng chau chặt hơn, đôi mắt to tròn lộ rõ sự hoang mang, rất rõ ràng là không biết trọng điểm ở đâu.

Ngày hôm qua khi anh Ken nói chuyện với cô và hai vị giám đốc, rõ ràng là cùng một chuyện, tuy rằng cô nghe có chút mơ hồ nhưng cũng không giống như lúc này đây ngồi nghe Sầm Chí Quyền nói chuyện, thật sự là mất phương hướng hoàn toàn.

Cô căn bản là không thể đoán ra anh ta nói những lời đó rốt cuộc là có ý gì, không biết rốt cuộc anh ta muốn thế nào.

Đang lúc Quan Mẫn Mẫn rối ren với bao nhiêu suy nghĩ thì người đàn ông ngồi đối diện bất ngờ chuyển hướng, 'Quan tổng, cách nghĩ của tôi, chắc là cô hiểu rõ cả rồi chứ?'

'Gì?' Quan Mẫn Mẫn lúc này mới hoàn hồn lại, khó tránh lắp ba lắp bắp, 'Hiểu...hiểu cái gì?'

Ý anh ta hỏi lý luận tiền tệ quốc tế hay nguyên tắc cơ bản của tích trữ ngoại tệ?

'Tôi tưởng rằng chúng ta đã đạt thành nhận thức chung.' Người đàn ông thoáng lộ vẻ không vui, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm.

Quan Mẫn Mẫn ngượng vô cùng, nhất thời nào có tâm tư quan sát sắc mặt của hắn lại không dám mạo muội dời đi tầm mắt, chỉ sợ vô tình đắc tội Sầm Chí Quyền vì vậy chỉ đành cứng rắn nhìn thẳng vào hắn, càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt kia thâm thúy khó dò khiến cảm giác bất an trong lòng cô càng lúc càng tăng cao.

Hai luồng ánh mắt mang theo những tâm tư khác nhau, trong sự im lặng đáng sợ trong phòng, lặng lẽ giao triền...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện