Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 58: Anh thích em, không phải là chuyện đùa! (1)



Chương 58: Anh thích em, không phải là chuyện đùa! (1)

'Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho em, ai gọi em là Quan tiểu thư?' Sầm Chí Quyền vừa lái xe vừa hỏi, giọng điệu nghe như hời hợt nhưng ý tứ rất rõ ràng, không nghe được câu trả lời minh xác từ cô thì sẽ không chịu thôi.

Quan Mẫn Mẫn giật mình, sao anh ta vẫn còn nhớ chuyện này?

'Em đang xem tivi mà, có ai gọi em đâu, anh nghe nhầm thôi.' Cô tận lực giữ cho giọng nói mình đừng run, trong lòng thầm thuyết phục bản thân anh ta không biết gì cả, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.

'Vậy sao?' Sầm Chí Quyền cũng không hỏi tiếp mà dời đề tài, 'Xem tiết mục gì?'

'Hoạt hình!' Cô trả lời rất thản nhiên.

'Giống loại sách lần trước em xem?'

'Vậy thì thế nào?' Mỗi người đều có sở thích riêng mà.

'Không tốt.' Hắn nhịn không được giáo huấn một câu.

'Là do anh không biết thưởng thức, cách một thế hệ là vậy.' Nửa câu sau Quan Mẫn Mẫn không dám nói quá lớn nhưng Sầm Chí Quyền vẫn nghe được.

Cô vòng vo nói hắn già có đúng không? Sắc mặt bắt đầu có chút khó coi.

'Lặp lại lần nữa.'

Lặp lại lần nữa? Vậy chẳng phải tự chuốc lấy phiền sao? Cô điên rồi mới làm vậy.

'Em buồn ngủ quá!' Quan Mẫn Mẫn dứt khoát kéo chiếc áo vest của hắn qua khỏi đầu giả vờ ngủ.

Về tới nhà, Quan Cảnh Duệ và con Xù đang chơi ở phòng khách.

'Là vị Sầm tiên sinh kia đưa mẹ về!' Cậu nhóc nói bằng giọng khẳng định.

'Sao con biết?' Quan Mẫn Mẫn đá văng đôi giày cao gót trên chân, đi chân trần vào nhà.

Quan Cảnh Duệ chỉ tay về phía món đồ bị mình ném trên sofa, 'Dùng cái kia, ở trên ban công nhìn thấy.'

Quan Mẫn Mẫn nhìn sang, là ống nhòm mấy hôm trước về nhà cô mang trở lại! Thằng nhóc này, còn dám đến phòng cô lục lọi đồ đạc nữa chứ?

'Quan Cảnh Duệ, con có biết mình làm vậy là xâm phạm đời tư của người khác không?'

Quan tiểu thư, lúc cô nói câu này có từng nghĩ tới bản thân đã từng xâm phạm đời tư của Sầm tiên sinh người ta bao nhiêu lần không?

'Con chỉ biết, nếu chú ấy dám ngủ mẹ một lần nữa, con sẽ dùng cách riêng của mình cho chú ấy một bài học.' Tiểu Quan tiên sinh lạnh lùng hừ một tiếng rồi kiêu hãnh ôm con Xù về phòng.

Cái gì gọi là dám ngủ một lần thì cho một bài học chứ? Con trai cô tưởng mình là ai chứ?

Quan tiểu thư tức không nhẹ, hoàn toàn không biết con trai mình trong buổi tối mà cô suýt nữa bị ăn kia đã làm cho cả hệ thống máy tính ở Sầm thị rối thành một nùi.

***

Đưa Quan Mẫn Mẫn về rồi Sầm Chí Quyền đi thẳng về công ty, hai tiếng sau hắn phải lên máy bay ra nước ngoài bằng không sao có thể dễ dàng để cô về như vậy được?

Vừa mới từ thang máy bước ra, một thân thể mang theo mùi nước hoa thơm ngát bổ về phía hắn...

'Chí Quyền...'

'Sao em lại ở đây?' Sầm Chí Quyền đẩy cô gái đang nhào vào lòng mình ra, không vui gắt một câu.

Hứa Yên tuy rằng rất bất mãn với thái độ xa cách của Sầm Chí Quyền nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn cũng không dám xông tới nữa.

'Chúng ta đã lâu như vậy chưa gặp nhau, em đến tìm anh cũng không được sao?' Cô có chút ủy khuất cắn môi.

Lần trước sau khi ở nhà họ Sầm gặp được hắn một lần thì hai người không gặp nhau nữa, bởi vì công việc của hắn bận, cô hẹn thế nào hắn cũng không có thời gian, sau đó nữa, cô và mấy người bạn ra nước ngoài xem show thời trang, vừa về tới thì đã nghe tin đồn, rằng Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn lần nữa dây dưa, hơn nữa còn vì cô ta mà công tư bất phân.

Tức chết cô mà, Quan Mẫn Mẫn có điểm nào có thể bì được với cô chứ? Gương mặt, vóc dáng, gia thế, học vấn, cái nào cũng kém cô mấy vạn dặm.

Vốn tối nay Hứa Yên định trực tiếp chạy đến buổi tiệc nhưng Thích Bội Tư đã nhẹ nhàng nhắc nhở, tuyệt đối không được làm cho người đàn ông mất mặt trước mặt mọi người bởi vì giờ cô vẫn chưa có danh phận chính thức, ngay cả chức danh "bạn gái" cũng là họ tự nói, cho nên cô cố gắng nhịn xuống.

Dưới sự giúp đỡ của Thích Bội Tư, cô thuận lợi đến thẳng văn phòng của Sầm Chí Quyền chờ đợi, cũng may phần lớn thời gian hắn đều ở chỗ này bằng không nếu muốn gặp một lần không biết còn khó đến đâu.

'Anh hỏi em lên đây bằng cách nào?' Hắn cố nén cơn giận hỏi lại một lần, giọng điệu đã nghiêm hơn mấy phần.

'Dì đưa em lên.' Tuy rằng giọng điệu hắn nghiêm đến dọa người, sắc mặt cũng rất khó coi nhưng trong lòng Hứa Yên cũng tức giận, vì vậy không sợ mấy, 'Chí Quyền, em là bạn gái của anh, em...'

'Hứa Yên...' Sầm Chí Quyền ngắt lời cô, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, gằn từng tiếng, 'Trước giờ anh chưa từng thừa nhận em là bạn gái của anh, cũng chưa có hành vi gì khiến em hiểu lầm càng đừng nói có hứa hẹn gì với em cho nên, sau này nếu không có chuyện gì đừng tự đến khiến bản thân khó xử.'

Cái gì gọi là "tự đến khiến bản thân khó xử"???

'Em thích anh rất lâu rồi!' Nghiêm túc mà nói thì không chỉ là 10 năm.

'Anh chưa từng thích em. Muộn lắm rồi, em về đi.' Hắn nói rồi xoay người đi vào văn phòng.

Nếu như cô không phải cháu nội của ông Hứa, bạn thân của ông nội hắn, hắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu. Năm đó hắn có thể coi như cô không hiểu chuyện nhưng giờ cô cũng không còn nhỏ nữa rồi, hắn không có kiên nhẫn cùng cô chơi mấy trò này.

Hứa Yên ủy khuất nhìn theo bóng lưng của hắn, không cam lòng nhưng lại không dám đuổi theo...

'Sầm Chí Quyền...'

Cô lớn tiếng gọi nhưng trả lời cô chỉ là tiếng sập cửa nặng nề.

'Hứa Yên, cô bám theo bao nhiêu năm, người ta vẫn không thích cô, không thấy mất mặt sao?' Một giọng nữ nhỏ nhẹ mang theo sự châm chọc không giấu được từ phía phòng thư ký truyền đến.

Hứa Yên nhìn cô gái vóc người cao ráo xinh đẹp đứng ở cửa phòng thư ký, giọng khinh thường đến cực điểm...

'Đối tượng mà tôi bám theo tốt xấu gì cũng là người đàn ông độc thân, không giống một số người chỉ có thể làm bồ nhí không dám lộ ra ngoài sáng.'

Hứa Yên và Tần Khiết có thể nói là người quen biết cũ, lúc ở nước ngoài du học cũng là bạn học cùng, lúc đó, Hứa Yên thích Sầm Chí Quyền là chuyện mà những bạn bè trong nhóm đều biết cả mà Tần Khiết lại là người duy nhất cùng hắn từng xuất hiện ở những nơi công cộng. Chỉ có điều, Hứa Yên lại kiên quyết cho rằng đó là Sầm Chí Quyền cố tình dùng Tần Khiết để làm bia đỡ đạn, bằng không đến cuối cùng sao Tần Khiết lại cam lòng rời khỏi hắn mà nhảy vào vòng tay của Liên Chính Tắc.

Tuy rằng Liên Chính Tắc rất nổi bật nhưng nếu cho cô chọn, cô vẫn thích loại đàn ông đầy nam tính như Sầm Chí Quyền chứ không phải dạng tuấn mỹ nhã nhặn như Liên Chính Tắc, nhất là mỗi khi thấy hắn từ dưới nước trồi lên, bộ dạng đó, quả thật gợi cảm đến không thể hình dung, khiến người ta nhìn mà máu huyết sục sôi...

Nhưng đến cuối cùng, Tần Khiết bởi hai chân đạp hai thuyền nên cuối cùng trắng tay, sau khi tốt nghiệp về nước thì gia nhập Sầm thị, cuối cùng lại trở thành bồ nhí của Sầm Húc Sâm, chủ tịch của Sầm thị, người nổi tiếng phong lưu trong xã hội thượng lưu.

Hôm nay cô ta có mặt mũi gì mà đứng đây nói cô?

Đối với câu nói đầy ác ý của Hứa Yên, Tần Khiết ngược lại không có quá nhiều phản ứng, dù sao cô ta nói cũng là sự thật, không cần phản bác.

'Hứa Yên, cô đừng xem thường tôi, thứ duy nhất mà cô có thể dựa vào để lên mặt với tôi chính là thân phận và gia thế của cô thôi.' Tần Khiết nhếch đôi môi đỏ mọng, 'Đáng tiếc, Chí Quyền không cần điều đó.'

'Anh ấy không cần tôi, đúng thôi, nhưng anh ấy càng không cần cô. Tranh thủ còn chút thanh xuân tìm một chỗ đàng hoàng mà gả cho đi. Đời này cô cũng đừng mơ tưởng bước chân được vào cửa nhà họ Sầm.'

Hứa Yên nói rồi đạp mạnh trên đôi giày cao gót, kiêu ngạo rời đi. Tần Khiết, con hồ ly tinh này có gì tốt đâu, thật không hiểu người tinh minh như Thích Bội Tư sao lại có thể chấp nhận cô bồ nhí của chồng đường hoàng làm thư ký bên cạnh ông bao nhiêu lâu nay. Cô cũng không tin là bà không nghe được phong thanh gì.
Nếu đổi lại là cô, cô sớm đã đá Tần Khiết đến Ấn Độ Dương cho cá mập ăn mất rồi.

Tần Khiết mím chặt môi nhìn theo bóng lưng cao ngạo của Hứa Yên, cô gái này thật sự quá xem thường người khác rồi! Cô ta nói đời này cô đừng hòng bước qua cửa nhà họ Sầm sao? Được thôi, cô ngược lại muốn bước thử cho cô ta xem!

***

Đã một tuần cách bữa yến tiệc đó Quan Mẫn Mẫn vẫn chưa gặp lại Sầm Chí Quyền, cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của anh ta, theo tin đáng tin cậy, boss lại ra nước ngoài rồi.

Dự án khai thác đảo mới, hạng mục mà Quan thị phụ trách tiến hành rất thuận lợi, công ty cũng dần bình ổn trở lại cho nên khoảng thời gian này, cô thực sự rất thoải mái tự tại.

Năm giờ bốn mươi phút chiều, Quan Mẫn Mẫn ký xong phần văn kiện cuối cùng đưa cho Trang Lâm thuận tiện nói, 'Tan sở có muốn cùng ăn tối không?'

Ngày thứ hai sau bữa tiệc, Trang Lâm không có đi làm, chỉ gọi điện thoại xin nghỉ, hỏi về chuyện tối qua cô chỉ nói lúc mình bước ra vừa khéo thấy cô và Sầm Chí Quyền rời đi, không muốn quấy rầy nên tự đi về nhưng về đến nhà thì bắt đầu sốt cao, vì vậy mới xin nghỉ.

Ngày hôm sau nữa khi đến công ty, Quan Mẫn Mẫn thấy sắc mặt cô vẫn tái nhợt, hơn nữa ngày hè nóng nực vẫn quấn khăn choàng, rõ ràng là muốn che giấu cái gì, nhưng Trang Lâm không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng dù trong lòng tò mò muốn chết.

Trang Lâm và anh trai cô --- vừa nghĩ tới gương mặt không chút biểu cảm của Quan Dĩ Thần là Quan Mẫn Mẫn đã thấy sợ, sao Trang Lâm lại có thể cùng anh hai...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện