Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 114: Cái gì cũng không biết làm, liền cút



Dưới ánh sáng lờ mờ, thanh y thiếu niên quỳ trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng, toàn thân tản ra bi thương lại ẩn nhẫn, không hiểu làm cho người ta... Đi theo tâm tình đè nén.

Hạ Lan Tuyết nhẹ khẽ lắc đầu, kiếp trước, cho dù Dương thị qua đời một khắc kia, Nam Cung Khế cũng không dám đối mặt, chỉ biết trốn ở trong lòng nàng khóc.

Thật sự không giống nhau sao?

“Hạ Lan đại phu.” Thấy nàng tim đập mạnh và loạn nhịp Linh Lung nhỏ giọng nhắc nhở.

“Linh Lung, đi ra ngoài.” Nam Cung Khế trầm giọng phân phó.

“Dạ.” Linh Lung bất an liếc nhìn Hạ Lan Tuyết, “Hạ Lan đại phu, nô tỳ ngay tại cửa, có chuyện gì gọi nô tỳ một tiếng.” Sau đó, xoay người rời đi.

“Đến.” Ước chừng là cảm thấy được sau lưng chậm chạp không có động tĩnh, Nam Cung Khế không kiên nhẫn nghiêng đầu, một đôi mắt đỏ ngầu ngó nàng.

Ánh mắt này bên trong bao hàm quá nhiều hận ý cùng lãnh ý, làm cho nàng nhớ tới cái khắc bị giết ở kiếp trước kia, chỗ tim giống như bị ong độc chích một cái, không hiểu đau xót.

“Hoàng hậu bảo ngươi đến đứng thôi sao ?” Nam Cung Khế nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc của nàng, đột nhiên nhếch môi trào phúng.

Hai ngón tay Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt huyệt thái dương, được rồi, dù sao chết qua một lần, sau đó, phải nhìn lại nam nhân đã từng cùng giường chung gối với mình mười năm, cái loại cảm giác đó chết tiệt quỷ dị cực kỳ.

Là hắn, lại thật giống như không phải là hắn.

Làm cho cả người nàng hoảng hốt như lạc vào một giấc mơ, đúng rồi, kiếp trước, nàng liền đã có vô số lần mộng, trong mộng cùng Cơ Hoa Âm trở lại như cũ, làm lại từ đầu.

Chết tiệt, hiện tại không phải là nàng đang trong mộng chứ?

“Cái gì cũng không biết làm, liền cút.” Nam Cung Khế thanh âm âm lãnh, đáy mắt che kín lệ khí.

“Ngươi nói? Ta đi đây.” Hạ Lan Tuyết ước gì đâu, xoay người rời đi.

Nam Cung Khế con mắt sắc tối sầm lại, lập tức đứng lên, kéo tay nàng lại.

Hạ Lan Tuyết chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, theo phản xạ vung quyền đánh vào mặt hắn, “Buông tay.”

Quả đấm ở giữa không trung bị Nam Cung Khế chặn lại, thiếu niên này cao hơn nàng một cái đầu, lúc này, bóp nàng một đôi tay, dễ dàng đem nàng cầm giữ.

Hạ Lan Tuyết kinh hãi, giật giật, lại phát hiện hắn tay như cái kìm, thế nhưng tránh không thoát được.

“Nhìn không ra ngươi gầy teo yếu ớt, khí lực không nhỏ?” Nàng trêu tức, nhìn hắn cười mỉa mai, trong lòng lại mẹ nó không phải là tư vị.

Tiểu tử này chẳng những khí lực đại, tựa hồ cũng có công phu, hơn nữa không kém nàng, nếu không sao có thể dễ dàng chế trụ được nàng?

Như vậy, kiếp trước đủ loại, đều là lừa gạt nàng sao?

“Đi qua.” Đôi mắt Nam Cung Khế đỏ hồng không chứa một tia tình cảm nhìn nàng chằm chằm, trên tay độ mạnh yếu không nhỏ, tựa hồ muốn bóp nát xương cốt nàng.

Hạ Lan Tuyết con mắt cũng hồng rồi, la hét, “Ngươi bắt lấy như vậy, ta đi qua làm sao được?”

Nam Cung Khế con mắt sắc chợt lóe, trên tay vừa dùng lực, liền đem nàng ném đến cạnh giường, cũng không biết là cố ý hay là hắn trời sinh sức lực đã rất lớn rồi, thân thể nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết đụng phải cạnh giường, làm xương sườn đau.

“Đáng chết.” Hạ Lan Tuyết tay vuốt huyệt eo, một hồi lâu mới đứng dậy được, đưa tay, sổ miếng ngân châm bắn ra, kim châm bắn về phía tim Nam Cung Khế.

Tốt rất muốn xem tâm hắn đen tối đến mức nào? Kiếp trước dầu gì cũng chỉ ở lúc trước khi nàng lâm chung bùng nổ, kiếp này tốt hơn, mới hai lần, liền dám đánh nàng?

Kia hàn mang bắn tới, Nam Cung Khế đồng tử đột nhiên trợn to, ước chừng cũng không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại liều mạng với mình, hơn nữa ra tay tương đối tàn nhẫn.

Hắn tránh rất nhanh, nhưng trên cánh tay vẫn bị đâm một cây, gò má bên trái cũng bị ngân châm sượt qua có vết máu.

Hạ Lan Tuyết cười lạnh, “Tiểu tử, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới được động thủ? Chọc tức cô nãi nãi, trực tiếp phế ngươi đi.”

“Làm sao vậy?” Ở cửa Linh Lung và Nam Cung Châu Nhi thò đầu vào dò xét bất an.

Nam Cung Khế trầm giọng đáp, “Không có việc gì, không được phép tiến vào.”

Hai nữ nhân kia vội vàng rụt đầu lại, nhìn Hạ Lan Tuyết trong lòng xuỵt một tiếng, không thể tưởng được hắn còn rất lợi hại, tựa hồ người khác đều sợ hắn đâu?

Nhìn ánh mắt bất thiện của hắn, Hạ Lan Tuyết lại nâng cao cảnh giác, nhướn mày, trong tay bỗng nhiên lại thêm chút ít ngân châm ám khí, “Còn muốn xông vào sao?”

“Giúp nàng sống quá đêm nay.” Nam Cung Khế lại đi đến phía nàng, đối với khiêu khích của nàng con ngươi đen trầm nói ra.

“Cái gì?” Hạ Lan Tuyết khẽ sửng sốt, nhưng thấy hắn vượt qua nàng, đi đến bên giường, lại nắm tay người phụ nữ.

Hạ Lan Tuyết nhìn Dương thị gầy yếu nằm trên giường , khẽ ngưng mi, nhìn lại thần sắc bi thương của Nam Cung Khế bên cạnh, đột nhiên chen chân vào đá vào trên người hắn một cái.

“Ai, tránh ra một chút, ngươi chặn ở chỗ này, ta không có cách nào xem.”

Nam Cung Khế ngoái đầu nhìn lại liếc nàng một cái, nhưng cũng không có phản ứng gì, đứng dậy, lẳng lặng đứng ở một bên.

Hạ Lan Tuyết đi lên phía trước, khom lưng, cẩn thận kiểm tra Dương thị, kết quả cuối cùng lại làm cho nàng kinh hãi, nhưng lại cũng giống như dự liệu của nàng.

Đúng vậy, Dương thị thân mình có bệnh, hàng năm dinh dưỡng không đầy đủ hơn nữa sinh hoạt tại loại này âm u ẩm ướt địa phương, trên thân thể có chút tật xấu rất bình thường, nhưng là, những thứ này tật xấu có thể làm cho thân thể nàng suy nhược, còn không đến mức làm cho nàng bỏ mạng.

Chính thức tước đi sinh mạng nàng ta, là độc ở trên người.

“Như thế nào?” Thấy nàng nhíu chặt lông mày, Nam Cung Khế nhịn không được hỏi.

Hạ Lan Tuyết đứng thẳng, nhìn hắn, “Trạng huống thân thể của nàng ngươi phải biết...”

Trúng độc tình huống, nàng không có ý định nói, chuyện như vậy quá phức tạp, nếu khơi ra, sẽ dính líu đến rất nhiều người, nàng không muốn tham gia vào.

“Có thể giữ được tính mạng nàng hay không, ít nhất đêm nay?” Ánh mắt đen như mực của Nam Cung Khế thoáng cái u quang.

Hạ Lan Tuyết không biết,

Người đã chết hơn phân nửa rồi, bảo vệ ở một đêm lại có ý nghĩa gì, nhưng, Nam Cung Khế chí hiếu, muốn ở lại bên mẫu thân thêm một đêm, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

“Ta hết sức.” Nàng lấy ngân châm trong tay áo ra, dự định trước bảo vệ tâm mạch Dương thị, ít nhất không để cho độc tố nhanh như vậy xâm nhập ngũ tạng nàng, về phần, cái khác, chỉ thuận theo ý trời thôi.

“Được.” Nam Cung Khế tự giác đứng ở bên cạnh.

Hạ Lan Tuyết giải khai xiêm y Dương thị, nhưng nơi này ánh sáng quá mờ, thực tại bất lợi thực thi châm, nàng liền nghiêng đầu, muốn hỏi hắn có đèn chụp không, không nghĩ, sợi tóc thật dài quét nhẹ, đuôi tóc quét qua mắt hắn, hắn đau nhắm mắt lại.

“Làm sao thế?” Không muốn hắn đứng gần mình như vậy? Hạ Lan Tuyết bĩu môi, “Ai bảo ngươi đứng vào gần như vậy ?”

“Ngươi có chuyện gì?” Nam Cung Khế híp con mắt đỏ bừng, hỏi.

Hạ Lan Tuyết nói, “Cầm đèn chụp đến.”

“Linh Lung, cầm đèn đến.” Nam Cung Khế nghiêng đầu phân phó.

Bên ngoài, Linh Lung đáp một tiếng, rất nhanh, ôm một chiếc đèn nhỏ đến.

Ngọn đèn ánh sáng mờ nhạt, cũng không sáng hơn là mấy, hơn nữa vầng sáng lóe lên không yên.

“Không có đèn khác sao?” Hạ Lan Tuyết hỏi.

Linh Lung lắc đầu, trong ngày thường dù là ngọn đèn nhỏ này, bọn họ cũng không dám dùng .

“Không được sao? Ta đi tìm cái khác.” Nam Cung Khế xoay người định đi.

“Thôi.” Hạ Lan Tuyết gọi hắn lại, sau đó nói với Linh Lung, “Ngươi đến đối diện đi, giơ đèn, nhớ kỹ, tay tốt nhất đừng run.”

“Được” Linh Lung đáp một tiếng, vừa muốn đi qua, Nam Cung Khế tiếp nhận đèn trong tay nàng, đưa cho nàng ta cái ánh mắt 'Đi ra ngoài'.

Hạ Lan Tuyết vẫn còn đang khom lưng hai ngón tay lục tìm huyệt vị của Dương thị, cũng không có để ý người đốt đèn đối diện mình đã thay đổi.

Nàng thực thi châm cực nhanh, huyệt vị tìm đúng, châm liền quyết đoán rơi xuống.

Nam Cung Khế ngưng mi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm ngân châm kia cắm vào làn da mẫu thân, mơ hồ có màu đen chảy ra.

Hắn con mắt sắc càng phát ra sâu tối, tay cầm đèn không tự giác nắm chặt.

“Đèn nâng lên trên một chút, đừng nóng ta.” Hạ Lan Tuyết không ngẩng đầu đột nhiên lên tiếng, tay vẫn vội vàng như cũ.

Nam Cung Khế không tự giác ngước mắt, nhìn nàng.

Nàng cúi thấp đầu, ánh sáng nhu hòa tản ra trên chán nàng, môi hồng mím chặt, thần sắc khẩn trương, một đôi hạnh nhân con ngươi đen, sít sao nhìn chăm chú vào bệnh nhân bên dưới, một phần tâm tư bên ngoài cũng không có.

Một loại cảm giác quen thuộc quỷ dị, đột nhiên lấp đầy tâm Nam Cung Khế, nhất là dáng vẻ nghiêm túc làm việc của nàng, tựa hồ ở sâu trong trí nhớ của hắn từng tồn tại qua.

Nhưng mà, hắn vừa ra đời đã ở nơi thâm cung này, làm sao gặp qua nàng được...

“Tốt lắm.” Đột nhiên, Hạ Lan Tuyết phủi tay, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Có thể qua đêm nay sao?” Hắn tay nắm lấy ngọn đèn, bóng vàng ánh sáng biểu hiện ra hắn tuấn tú mặt mày.

Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy hắn khẽ ngơ ngẩn, “Sơ lược... Có thể chứ.”

Nam Cung Khế cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vừa rồi, là ta không tốt.”

Xin lỗi? Hạ Lan Tuyết có chút kinh ngạc, nhưng, hắn làm sai liền xin lỗi, thói quen tốt này kiếp trước đã có rồi.

“Ngươi biết là tốt rồi, hôm nay bổn tiểu thư đại nhân đại lượng không chấp với ngươi, nếu là người khác đã bắn cho ngươi thành tổ ong vò vẽ rồi.”

“...” Môi khô khốc của Nam Cung Khế khẽ giật giật, nhưng tựa hồ không tìm được lời nói thích hợp lại mím lại thành một đường thẳng.

Hạ Lan Tuyết nhìn Dương thị một cái, nàng ta sống được qua đêm nay không thành vấn đề, còn chuyện sau này không phải của nàng.

“Được rồi, ngươi chăm sóc nàng đi, nhớ kỹ, ngân châm này phải sau nửa canh giờ mới nhổ ra được.” Dặn dò một câu, nhìn sắc trời ngoài cửa, Hạ Lan Tuyết hít sâu một hơi, nói, “Không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước.”

“Linh Lung, đưa...” Nam Cung Khế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết, bỗng nhiên nhớ ra hắn không nhớ được tên của nàng.

Hạ Lan Tuyết khóe môi nhếch lên, hừ cười, “Không cần, bổn tiểu thư biết rõ đi như thế nào.”

Nói xong, cất bước đi ra.

Nhìn qua bóng lưng nhỏ yếu của nàng, hai tròng mắt Nam Cung Khế khẽ nheo lại, dưới ánh sáng lờ mờ lóe ra ám quang .

“Hạ Lan đại phu.” Thấy nàng đi ra, Linh Lung gấp rút đón, chủ động muốn đưa.

Hạ Lan Tuyết cũng không có quá ngăn đón, muốn đưa liền đưa đi, không có gì.

“Đại phu, nương nương sao rồi ạ?” Ra sân nhỏ, Linh Lung hỏi thăm.

Hạ Lan Tuyết liếc nhìn nàng, “Hỏi chủ tử của ngươi đi.”

“Này?” Linh Lung nào dám hỏi Nam Cung Khế.

Hạ Lan Tuyết nhìn thẳng, “Đây là tình trạng của bệnh nhân, thứ cho ta không thể tiết lộ.”

Linh Lung cắn môi.

Hạ Lan Tuyết không nhìn nàng ta, tiếp tục bước đi.

Lãnh ma ma cũng không đợi nàng ở bên ngoài, nhưng, nàng cũng rất quen thuộc với thâm cung này, nên cũng không đến nỗi bị lạc đường.

Chỉ là làm cho nàng bất ngờ là vừa ra khỏi lãnh cung, đã thấy Nam Cung Nguyệt dẫn theo một đám cung nữ chặn nàng lại.

Nhìn thấy khuôn mặt điêu ngoa của Nam Cung Nguyệt, Hạ Lan Tuyết ngẩng đầu, “Ta nói công chúa điện hạ, ngươi thật là nhàm chán, lúc nào cũng chỉ có một chiêu này, ngươi không có cách nào khác sao?”

“Hừ, Hạ Lan Tuyết, hôm nay là sinh nhật bổn công chúa, bổn công chúa đã nói với mẫu hậu, Bổn công chúa thích ngươi, muốn ngươi cùng chơi với bổn công chúa mấy ngày. Thế nào? Đi cùng bổn công chúa thôi.” Hai tay Nam Cung Nguyệt chống eo, ánh mắt tà ác nhìn nàng.

Bên cạnh, vẻ mặt Hạ Lan Chi cũng là vui vẻ, nhưng sâu bên trong lại có chút hả hê.

“Đại tỷ tỷ, công chúa điện hạ muốn cùng tỷ chơi đùa, thật tốt nha, tại sao tỷ còn chưa đáp lời?”

“Ngươi nghĩ ta cầm tinh con chó giống ngươi sao? Bị người ta chơi đùa quen, không còn nói tiếng người được nữa sao” Hạ Lan Tuyết trêu chọc Hạ Lan Chi.

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Chi cứng đờ, dám mắng nàng là chó?”Đại tỷ tỷ, đừng quên, chúng ta người một nhà, nếu mà muội là chó thì tỷ là cái gì?”

“Ôi, ngươi còn nhớ rõ hai ta là một nhà người? Hiếm có.” Hai tay Hạ Lan Tuyết ôm ngực, lười biếng nhìn nhóm người Nam Cung Nguyệt, hừ nói, “Dù thế nào? Nếu như bổn tiểu thư không đáp ứng chơi với ngươi ngươi định dùng nhóm người này bắt ta sao?”

“Đúng hừ, nếu hôm nay ngươi trốn thoát, bổn công chúa liền gọi người đến Hạ Lan phủ bắt ngươi.” Nam Cung Nguyệt hung dữ uy hiếp.

“Ngươi nghĩ ngự lâm quân để ngươi chơi à?” Hạ Lan Tuyết khịt mũi coi thường, ánh mắt khinh miệt đánh giá Nam Cung Nguyệt, cười nói, “Nhưng, nếu công chúa đã muốn cùng chơi với ta như vậy. Được rồi, đúng lúc ngày hôm nay bổn tiểu thư đang nhàm chán, nói đi ngươi muốn chơi cái gì?”

Nam Cung Nguyệt sững sờ, cũng không nghĩ tới Hạ Lan Tuyết sẽ đáp ứng? Đáng chết, ở trong bóng tối nàng ta còn sắp đặt cũng tiễn chuẩn bị lưới, đang chờ nàng phản kháng chạy trốn, liền tung lưới bắt lại rồi cho cung thủ bắn tên.

“Không biết sao?” Hạ Lan Tuyết nhướn mày, “Đã như vậy, theo ý bổn tiểu thư đi, nhất định có thể làm cho công chúa chơi vui vẻ, được không?”

“Có ý gì ?” Nam Cung Nguyệt tò mò hỏi.

Bên cạnh, Hạ Lan Chi vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Công chúa, Hạ Lan Tuyết trời sinh tính giảo hoạt, cần coi chừng.”

“Sợ cái gì? Nàng ta dám làm gì bổn công chúa?” Nam Cung Nguyệt kiêu ngạo cười lạnh, chỉ Hạ Lan Tuyết nói, “Ngươi, mau nói, làm thế nào để bổn công chúa vui vẻ?”

Hạ Lan Tuyết môi đỏ mọng khẽ nhếch, con mắt đen láy xẹt qua tia giảo hoạt tối tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện