Độc Nhất Nam Nhân Tâm

Chương 6



Trời giá băng, đất tuyết phủ, cảnh vật yên tĩnh, thánh khiết tựa chốn bồng lai, thác nước lạnh lẽo nghiêng mình đông kết, bông tuyết giăng giăng đầy trời kéo dài đến bất tận, cảnh sắc nhuốm màu u ám thê lương, mỹ lệ đến cực điểm. Cảnh tuyết ở Trường Bạch Sơn đẹp đến nỗi khiến người tán thưởng.

Nhưng...... Nhưng mà......

“Ách...... lạnh quá!” Mông Mông co rúm người lại, hai đầu môi run rẩy phun ra sương trắng. “Tướng...... Tướng công, chúng ta rốt cuộc là đang tìm...... tìm gì thế?”

Ban đầu tưởng rằng Quân Lan Chu đến Trường Bạch Sơn là muốn hái thuốc, còn tưởng rằng rất nhanh chóng sẽ hái xong, không ngờ thời gian trôi qua đã gần hai tháng, nửa người nàng tựa hồ như bị đông cứng. Đến lúc này mới biết hắn đến đây với mục đích khác, tuyệt đối không phải là tìm thuốc gì.

“Vạn năm băng sâm (1).”

Vạn năm băng sâm?

Là nhân sâm à?

Sao không nói sớm, mẫu thân nàng đã ăn không biết bao nhiêu nhân sâm bồi bổ, hình dạng thế nào có thể nói nàng nắm rõ như lòng bàn tay.

“Được, thiếp giúp chàng tìm...... A ~” Còn chưa nói dứt, đã nghe thấy một tiếng hét lớn, sau đó bóng dáng nàng cũng không thấy đâu. “Đáng ghét!” Nàng thấp giọng, phủi lớp tuyết trên mặt, cố hết sức bò ra khỏi hố.

Nàng thật sự nặng như vậy ư?

Tại sao Quân Lan Chu có thể thản nhiên giẫm trên mặt tuyết đi lại, còn nàng bước một bước té xuống hố, bước tiếp theo không cẩn thận lại rơi xuống động, cả thân người vùi trong băng tuyết.

Nàng không vui bĩu môi, bắt chước Quân Lan Chu cúi đầu tìm, bất quá mới được một lúc, nàng đã mệt muốn đứt hơi, dứt khoát dựa vào gốc cây tùng ngồi xuống, nhìn Quân Lan Chu càng lúc càng rời xa. Nàng nhún nhún vai, cho rằng hắn sẽ trở về tìm nàng, vì thế ngửa cổ lên ngắm nhìn tuyết trắng phủ đầy cành lá, đóa hoa đọng sương long lanh trong suốt, nổi bật giữa vòm trời xanh, thật sự mỹ lệ đến cực điểm.

Có lẽ là do quá mệt, cũng có lẽ là thời tiết quá lạnh, chẳng mấy chốc, nàng đã cảm thấy buồn ngủ, mơ màng gục gặc đầu. Đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, chỉ trong chớp mắt, nàng hoàn hồn thanh tỉnh lại.

Cái gì vậy?

Nàng nghi hoặc cúi đầu tìm kiếm, vừa mới rồi có cái gì lủi qua chân nàng, rốt cuộc là gì ta, một con vật nhỏ sao?

Nàng mạnh mẽ nghiêng đầu sang phải, một tia ánh sáng trong suốt trong tích tắc đập vào mắt nàng, nàng lại quay sang trái, ánh sáng kia chớp tắt mất đi. Nàng bất ngờ ngẩng đầu, ánh sáng đó cư nhiên đang di chuyển trên cành cây, quang mang chói mắt, nàng căn bản nhìn không rõ, nhưng có thể khẳng định thứ đó rất nhỏ, rất thích hợp chơi đùa!

Do đó, nàng đứng dậy, chậm rãi di chuyển một vòng quanh ánh sáng đang không ngừng động đậy đó, trong óc đang suy tính tìm cách nào bắt được, bất ngờ ánh sáng đó phóng về phía nàng. Nàng căn bản không có thời gian lưỡng lự, phản xạ trực tiếp kéo áo ra, đợi cho đến khi nó tới gần, nàng lập tức mở rộng áo đem vật nhỏ nhỏ kia ôm vào lòng.

“Bắt được rồi! Bắt được rồi!” Nàng giống tiểu hài tử hưng phấn nhảy tới nhảy lui.

Nhưng vật nhỏ kia giãy dụa cũng thật là lợi hại, nàng không dám tùy tiện mở áo ra xem, chỉ sợ không cẩn thận để nó chạy mất, đành theo dấu chân để lại trên đường tìm kiếm Quân Lan Chu, hi vọng hắn có cách bắt con vật này ngoan ngoãn.

May mắn thay, đi chưa được vài bước, đã thấy Quân Lan Chu đang từ từ trở về.

“Tướng công, tướng công,” Nàng vừa gọi vừa chạy về hướng hắn. “Có vật nhỏ nhào vào trong lòng thiếp, chàng giúp thiếp bắt nó được không?” Nhưng mà khi đến gần hắn, nàng liền phát hiện vẻ mặt của hắn vô cùng khủng bố.

“Đừng để nó chạm vào da!”

Hắn vừa kêu lớn, vừa chạy nhanh về phía nàng, mà không, chính xác là lướt qua người nàng chạy về phía sau. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, bị dọa đến hoảng sợ ngã ngồi xuống tuyết.

“Đó đó đó đó đó đó......” Đó cả nửa ngày, “Là cái gì” Chính là nói không nên lời.

Đó là cái gì?

Không hề nghi ngờ, là một con hổ.

Nhưng, hổ có thể trắng như tuyết sao?

Không thể.

Hổ có nhà lớn như vậy sao?

Không có.

Cho nên, tuyệt đối không phải là hổ!

Như vậy, nó là con gì?

Mông Mông ngồi yên một chỗ, há hốc mồm nhìn Quân Lan Chu cùng con hổ không phải là hổ kia tranh đấu. Sau đó, hắn chậm rãi từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình, mở nắp, cực nhanh đem chất lỏng màu đỏ như máu trong chai vấy lên mình con hổ không phải là hổ, phảng phất như dùng phép, con hổ không phải là hổ kia gào lên một tiếng kinh thiên động địa, rồi nhanh chóng tan ra.

Đúng, tan ra, giống như băng tuyết khi vừa chớm xuân cũng tan ra như vậy.

Sau đó, Quân Lan Chu tiến lại gần, ở trước người nàng ngồi xổm xuống, từ trong tủ sách lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật tương đối lớn, lại thò tay vào bao hành lý rút ra một mảnh vải bao bọc bàn tay phải, rồi trực tiếp giơ tay vào trong áo bông của Mông Mông bắt ra con vật nhỏ đang không ngừng giãy dụa, thả vào trong hộp, lập tức buông tay, đóng nắp lại, dùng dây thừng cột chặt lại, cất vào gánh sách, đứng dậy.

“Đi thôi!”

Hắn muốn rời đi. Miệng Mông Mông vẫn như cũ không khép lại.

Đó là con vật nhỏ sao?

Không, không phải, không cần nghi ngờ, đó là nhân sâm.

Nhưng mà, nhân sâm có thể trong suốt như thủy tinh sao?

Không thể.

Nhân sâm biết di chuyển, biết chạy, biết nhảy ư?

Không có.

Cho nên, tuyệt đối không phải nhân sâm.

Như vậy, nó là cái giống gì?

“Tướng công.”

“Làm sao?”

“Nó......” Ngón tay run run chỉ vào nơi bây giờ chỉ còn tuyết và tuyết. “Là gì?”

“Tuyết hổ.”

“Thật sự là hổ?!”

“Ừ.”

“Nó đâu rồi?”

“Đã bị tan ra.”

“...... Vậy còn,” Xoay tay lại chỉ vào gánh sách. “Đó lại là gì?”

“Vạn năm băng sâm.”

“Thật là nhân sâm?”

“Đúng.”

“Tại sao lại biết cử động?”

“Bởi vì nó là vạn năm băng sâm.”

“......”

Càng nghe càng hồ đồ, thôi quên đi, tướng công tìm thấy dược liệu là tốt rồi.

Vậy......

“Tướng công, chúng ta bây giờ rời khỏi Trường Bạch Sơn?”

“Ừ.”

“Ông trời phù hộ. Chờ thiếp hướng lão thiên gia khấu đầu cái đã!”

“......”

~.~

Từ Nam Dương xuất phát đến Trường Bạch Sơn, trèo non vượt núi hết hai tháng, cho đến khi Quân Lan Chu cùng Mông Mông rời khỏi nơi đó, cũng là lúc Tết Đoan Ngọ đang đến gần. Bọn họ bắt đầu di chuyển xuống phía Nam.

“Tướng công, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?”

“Vô Tích.”

“Đến Vô Tích làm gì?”

“Nhờ người mang vạn năm băng sâm về nhà.”

“Tướng công, vậy chừng nào mới cho thiếp bái kiến cha mẹ chồng?”

“Chưa đến lúc.”

“Á, được rồi, chưa đến lúc thì chưa đến lúc.”

Vì thế, dọc đường đi, Mông Mông lại bắt đầu kiếm việc làm công, rửa chén, giặt quần áo, kiếm chút xu lẻ mua thức ăn nóng, hạnh phúc chia sẻ với trượng phu.

Tuy rằng Quân Lan Chu cái gì cũng chưa nói, nhưng là hắn thường dùng ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn nàng, mà biểu tình trong mắt hắn cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hiển hiện. Tuy rằng Mông Mông không hiểu đó là biểu tình gì, nhưng như vậy cũng đã tốt rồi, cần chi phải biết là ở trên mặt hay trong mắt hắn.

Còn có một việc, khoảng cách giữa bọn họ từ bảy bước đã thu hẹp thành ba bước.

“Ơ? Tướng công, chúng ta tại sao lại có mặt ở nơi đây?”

Một đường đi thẳng tới phủ Tế Nam, Quân Lan Chu trực tiếp bước vào thành, Mông Mông cho rằng hắn muốn mua bánh bao, không nghĩ tới hắn chẳng những không mua bánh bao, hơn nữa còn đi đến trước cửa tòa phủ đệ hoành tráng, xa hoa nhất thành.

Hắn không phải là muốn bước vào chứ?

Quân Lan Chu chỉ trả lời có hai chữ. “Im miệng!”

Mông Mông giật mình, nhưng ngay lập tức lui về phía sau ba bước, trong khi cái miệng không ngừng dẩu ra. “Dạ, tướng công.”

Sau đó, Quân Lan Chu tiến lên gõ cửa, rất nhanh đã có người bước ra, đó là một nô bộc còn trẻ, vừa trông thấy người đến là một thư sinh so với ăn xin không kém hơn nhiêu, trên mặt lập tức toát lên tia miệt thị.

“Có chuyện gì?”

“Bệnh của tam phu nhân, ta có thể chữa.” Sắc mặt không chút thay đổi, đều đều nói.

“Dựa vào ngươi?” Nô bộc khinh thường hừ một tiếng. “Đây không phải nơi ngươi có thể ba hoa!”

“Ta họ Quân.”

“Ta họ Thái, thì sao hả?”

Quân Lan Chu không nói thêm lời nào, mi mắt từ từ hạ xuống, bất ngờ đưa tay ra hươ một cái, nô bộc trẻ tuổi đã không thấy đâu. Ngay sau đó, bên trong cửa vọng ra một tiếng nổ lớn, tiếng thét kinh hoàng, tiếng bước chân loạn xạ, còn có tiếng gầm gừ phẫn nộ nối tiếp nhau xuất hiện.

“Thật là lợi hại, tướng công, đó lại là thứ gì? Hình như không phải là ‘chín ngày la hét’, cũng không phải là ‘mười ba ngày nhảy nhót’!”

“......”

Quân Lan Chu nhắm mắt lại, không rảnh để ý nữ nhân ở đằng sau, chậm rãi bước qua khỏi cửa. Bất quá, chỉ mới tiến được có hai, ba bước, trước mặt liền xuất hiện một vài tên đại hán cao lớn, chắc là hộ vệ trong phủ.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”

“Bệnh của tam phu nhân, ta có thể chữa.”

“Chỉ dựa vào ngươi?”

“Ta họ Quân.”

“Họ Quân thì sao, ngươi......”

“Quân? Ngươi họ Quân?” Đột nhiên, từ đầu kia đại sảnh truyền đến một tiếng thét mừng rỡ. “Ngươi là Quân đại phu?”

“Ta không phải đại phu.” Quân Lan Chu lạnh lùng lên tiếng.

“Đúng vậy đúng vậy, ngài không phải đại phu, là Quân công tử!” Theo tiếng nói chạy tới một gã trung niên người phốp pháp đang thở hổn hển, “Cút ngay!” Thô lỗ đẩy bọn hộ vệ ra, cúi đầu vái lạy. “Trăm sự nhờ Quân công tử, bệnh của tổ nương xin trông cậy Quân công tử!”

“Ta muốn huyền ngọc lưu ly đăng.” (đăng = đèn)

“Huyền ngọc lưu ly đăng?” Gã trung niên có chút đau lòng giật giật khóe miệng, chợt cắn chặt răng, “Được, huyền ngọc lưu ly đăng thì huyền ngọc lưu ly đăng, chỉ cần chữa khỏi bệnh của tổ nương, huyền ngọc lưu ly đăng sẽ thuộc về ngài!” Thu hồi ánh mắt, nhìn thấy Mông Mông đứng đằng sau Quân Lan Chu, sợ hãi mở miệng. “Vị này là?”

“Thê tử của ta.”

“A, thì ra là Quân phu nhân, xin mời vào trong an tọa!”

~.~

Từ lúc rời khỏi Nam Dương tới giờ, đây chính là thời điểm Mông Mông được hưởng thụ nhất, trà rót tận tay, cơm đưa tận miệng, ngủ trên giường êm gối đẹp, bồn tắm ngạt ngào hương, ăn toàn sơn hào hải vị, uống toàn rượu ngon nổi tiếng. Hưởng thụ của hoàng hậu có lẽ cũng chỉ như thế này thôi.

Chỉ tiếc mới sung sướng được có hai ngày, vị tam phu nhân kia đã rất nhanh khỏi bệnh, một khắc cũng không muốn ở lại, Quân Lan Chu liền đưa nàng rời đi, trụ nơi miếu thổ địa ở ngoài thành.

Khoanh chân ngồi xuống đất cắn bánh bao, Mông Mông đánh cằm về phía cái bọc chứa huyền ngọc lưu ly đăng.

“Tướng công, cái đó để làm gì vậy?”

“Quà mừng thọ Tứ thẩm.”

Quà mừng thọ?

Mông Mông đột nhiên bừng tỉnh, thì ra kỳ trân dị bảo hắn “kiếm” được đều làm thành lễ vật tặng người. Hắn cũng quá là hào phóng đi, nhưng mà đều là thân nhân, cũng khó trách!

“Thế của thiếp đâu? Tướng công, tháng sau thiếp tròn mười bảy tuổi đó!”

“......”

“Không có à? Thôi, quên đi!” Chờ đến lúc nàng già, để vãn bối đem tặng cũng được. “Đúng rồi, tướng công, trong nhà, chàng đứng thứ mấy?”

“Thứ hai.”

“Bao nhiêu đệ muội?”

“Ba đệ đệ, hai muội muội.”

“Thật là náo nhiệt!”

Hi hi, tốt quá! Cho dù tướng công của nàng “không được”, cũng còn có các huynh đệ tỷ muội xung quanh, cho dù mỗi người bọn họ chỉ có một đứa con, nàng cũng thu được bộn lễ vật.

Thật là bất hạnh, “mộng đẹp” của nàng rất nhanh đã bị phá tan.

Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi, tướng công của nàng đã dùng hành động chứng minh cho nàng thấy, hai chữ “không được” kia không thể áp dụng vào người hắn.

Bản thân là đại phu, như thế nào lại “không được”?

~.~

Cùng Quân Lan Chu “lang thang” bên ngoài tám, chín tháng trời, ăn uống ngủ nghỉ đều diễn ra ở nơi hẻo lánh hoang vu, tuy rằng vất vả, nhưng Mông Mông chưa từng thốt nửa chữ than van, dù sao vất vả mãi cũng quen rồi.

Duy chỉ có hai sự việc khiến Mông Mông oán hận đầy mình không nói nên lời.

Một là nhà xí. Nam nhân tất nhiên không sao cả, nhưng nữ nhân muốn tìm chỗ tiểu tiện ở nơi hẻo lánh thế này, cũng thật là khó khăn.

Chuyện nữa là tắm rửa. Giống như trên, nam nhân chỉ cần cởi sạch quần áo là có thể thoải mái nhảy xuống sông, cho dù có người đứng ngó cũng không vấn đề gì. Nhưng mà nữ nhân thì lại không thể, chỉ cần không cẩn thận bị người nhìn thấy, có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch, trinh tiết cũng xem như bị hủy đi.

Vì vậy cho nên mỗi lần xuống sông tắm rửa, Mông Mông đều đặc biệt khẩn trương, mặc dù có Quân Lan Chu canh ở phía trước, nhưng phía sau thì sao? Bên trái thế nào? Bên phải có ai không?

Càng nghĩ càng rối, còn chưa tắm xong đã vội vã lên bờ.

Chẳng hạn như lúc này đây, trời đổ hoàng hôn, trên đường đi qua sườn nam núi Thái Sơn, bọn họ nhìn thấy một hồ nước trong xanh mát mẻ. Nghĩ rằng dù sao trời cũng về đêm rồi, nàng liền dừng lại muốn rửa ráy thân thể một chút. Nàng dừng lại, Quân Lan Chu đương nhiên cũng dừng theo, thấy nàng chuẩn bị cởi bỏ y phục, lập tức xoay người đến cánh rừng bên kia nhóm lửa chuẩn bị qua đêm.

Nhưng là khi chân mới chạm nước, nàng đã bắt đầu khẩn trương, lúc nào cũng cảm thấy ở đằng sau mỗi gốc cây bốn phía đều có người nhìn lén, nơm nớp lo sợ tắm rửa qua loa cho xong, sau đó vội vàng lau mình, vắt khô tóc, mặc quần áo, mang giày, ôm lấy bao hành lý, nhanh chóng chạy vào rừng, nhưng mà còn chưa đến bìa rừng, cước bộ của nàng đột nhiên ngừng lại.

Ven rừng là một ngọn lửa, ngồi trước ngọn lửa là Quân Lan Chu, việc này là bình thường, không có gì kỳ quái, chỉ có điều hai bên trái phải của Quân Lan Chu lại là bốn tên đầu trâu mặt ngựa, hình dáng hung ác, mỗi người trên tay đều cầm đao, hướng vào Quân Lan Chu.

Ăn cướp!

Đó là phản ứng đầu tiên của nàng. Sau khi nín thở sợ hãi một lúc lâu, nàng bắt đầu tự hỏi bản thân, nên làm gì bây giờ?

Qua đó hỗ trợ?

Không được, nàng chỉ gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì, bởi vì vừa mới tắm xong lại thay đổi y phục, ‘mười ba nhảy múa’ trên người đều đã bị rửa sạch sẽ, căn bản là bảo hộ chính mình còn khó, nói chi hỗ trợ tướng công?

Hơn nữa, Chương đại ca cũng từng nói qua, nữ nhân đa số đều bị giữ làm con tin, cho dù nam nhân không sợ bọn xấu, cũng sẽ vì nữ nhân bị uy hiếp mà buông tay đầu hàng, kết quả lại thành ra làm hại nam nhân. Hoặc giả mới đầu chỉ muốn cướp của, nhiều lắm là tài sản tiêu tan thôi, kết quả nhìn thấy nữ nhân liền thay đổi chủ ý, cướp luôn cả sắc.

Tóm lại, đây chính là thời điểm, có mặt nữ nhân sẽ xảy ra chuyện không tốt, cho nên nữ nhân tốt nhất là co chân chạy thật xa, trừ phi là có võ công.

Nhưng nàng không có.

Vì thế, nàng tốt nhất nên nghe lời Chương đại ca, tránh đi thật xa, không cần tạo thêm phiền phức cho tướng công. Thế nào đi nữa, trên người hắn toàn là ‘nhảy múa’ ‘la hét’ gì đó, hẳn là không sợ bọn họ...... đúng không?

Chỉ là, nàng thật sự không yên tâm rời khỏi, vạn nhất Quân Lan Chu cần sự giúp đỡ của nàng thì làm sao?

Bởi vậy, nàng quyết định trước tiên trốn ở một chỗ nhìn lén, vạn nhất tình thế không đúng, tướng công thật sự cần nàng hỗ trợ, nàng cũng có thể kịp thời ra tay -- mặc kệ ra sao, cho dù có phải chết, nàng cũng theo cùng hắn, đây vốn là nghĩa vụ của hiền thê......

Vì thế, nàng liền núp sau một gốc cây cổ thụ, không phát hiện chính mình đang run rẩy, cũng không phát hiện Quân Lan Chu giống như vô tình nhìn về hướng nàng......

“Đem huyền ngọc lưu ly đăng giao ra đây!”

Quả nhiên là ăn cướp!

“Nếu như ta nói không?”

Vì sao không? Bảo vật so với mạng người quan trọng hơn ư?

“Ta đây lấy mạng nhỏ của ngươi, huyền ngọc lưu ly đăng kia sẽ thuộc về ta!”

Giao đi! Giao đi! Không có cái này, cũng có thể tìm cái khác mà!

Mông Mông ở trong lòng không ngừng gào thét, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người tướng công, chỉ hi vọng hắn mau mau giao ra bảo vật để tránh khỏi kiếp nạn, hoàn toàn không chú ý có người âm thầm tiếp cận nàng......

“Muội muội, muội đang tìm ca ca sao?”

Mạnh mẽ hít lấy không khí, Mông Mông nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một tên đầu trâu mặt ngựa, hình dáng hung ác đang đứng trước mặt. Sợ hãi hét to, phản xạ vô thức chính là đá ra một cước nhằm ngay chỗ hiểm của đối phương -- đây cũng là do Chương Úc Hùng dạy, lập tức quay người bỏ chạy.

Tuyệt đối không được liên lụy tướng công!

Đây là ý nghĩ duy nhất hiện ra trong đầu nàng. Nàng cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng, không quan tâm phương hướng chạy trối chết, cho đến khi đứng trước một vách núi cheo leo, mới giật mình phát hiện ra mình chạy lầm đường. Quay đầu lại, đã nhìn thấy phía trước là hai gã đại hán đuổi tới nơi, nàng hít sâu một hơi, lập tức từ trong bao hành lý móc ra một cây kéo gí sát cổ mình.

“Đừng...... Đừng qua đây!”

Hai gã kia ở ngoài khoảng cách ba bước, ánh mắt dâm đãng dán chặt trên người nàng, nước miếng ứa đầy miệng. “Chậc chậc, bộ dáng thật sự không tệ, là một mỹ nhân yêu kiều!”

“Đúng là không ngờ tới, giữa chừng lại có thêm thu hoạch!”

“Tiểu muội muội, muội là thê tử hay muội muội của tên cùng đinh khố rách áo ôm kia?”

“Là thê tử cũng không sao, đổi nam nhân đi, chúng ta nhất định sẽ yêu thương muội hết mực.”

“Đúng vậy, chúng ta......”

Hai người thay phiên nhau nói, Mông Mông trong lòng bắt đầu run rẩy, lại nhìn thấy ba tên khác đang áp giải Quân Lan Chu đến đây, nàng không khỏi tuyệt vọng kêu lên một tiếng.

“Tướng công!” Xong rồi, nàng thật sự đã làm liên lụy tướng công!

Quân Lan Chu vẻ mặt vẫn như trước không thay đổi, thậm chí cũng không thèm nhìn nàng một cái, thản nhiên để cho bọn người kia chế ngự, đưa tới trước mặt Mông Mông.

“Thật sự là thê tử của tên nghèo mạt rệp này sao!”

“Đáng tiếc, không tới phiên chúng ta hưởng thụ trinh nữ!”

“Cũng có sao đâu, đàn bà hầu hạ thêm phần thành thục.”

“Cũng đúng, này, tiểu muội muội, tướng công nhà muội trên người không có mấy lạng thịt, công phu giường chiếu chắc chắn rất kém. Mấy người chúng ta cơ thể đều cường tráng, bảo đảm sẽ giúp muội cảm nhận được thế nào là khoái cảm tột cùng trong nhân gian, như say như mê, như chìm như đắm, bay lên tận mây xanh!”

“Đúng vậy, tiểu muội muội, ngoan ngoãn thuận theo chúng ta đi!”

Mông Mông há miệng, không nói nên lời, dùng sức nuốt vài ngụm nước miếng, sau đó hít thở thật sâu, mới miễn cưỡng thốt ra một câu hoàn chỉnh.

“Nếu...... Nếu như ta nói không muốn?”

“Không muốn?”

Năm tên kia quay mặt nhìn nhau, sau đó nhìn vào cây kéo đang gí sát cổ nàng, lại hướng mắt về phía Quân Lan Chu, đột nhiên cười rộ lên.

“Nàng ấy bảo không muốn đó!”

“Tiểu muội muội, muội dám không muốn, chúng ta liền đánh gãy xương cốt tướng công nhà muội. Bây giờ, có muốn hay không đây?”

Sớm biết sẽ trở thành như vậy!

Mắt Mông Mông khép chặt, sau đó nhẹ nhàng mở ra. “Được, ta nghe theo các ngươi, trước tiên thả tướng công của ta ra đã!”

Năm gã quay sang hội ý, trong đó có một tên giơ cao bao hành lý.

“Đồ vật đã ở trong tay chúng ta, thả hắn đi.”

Một tên khác gật đầu. “Được, hãy bỏ cây kéo ra, chúng ta sẽ tha cho tướng công muội.”

Mông Mông không chút do dự buông tay. “Kéo đã rơi xuống đất, các ngươi mau thả nhà tướng công của ta!”

Thấy thế, hai tên đang kềm chặt Quân Lan Chu bỏ tay ra, nhưng Quân Lan Chu chỉ đứng yên một chỗ khiến Mông Mông càng thêm lo lắng.

“Tướng công, chàng mau chạy đi!”

Quân Lan Chu vẫn không di chuyển, chỉ nheo mắt nhìn nàng.

Mông Mông khẽ cắn môi, mở lời: “Chàng yên tâm, tướng công. Bọn họ sẽ không làm thương tổn thiếp, chàng đi nhanh đi!”

Nhưng Quân Lan Chu thủy chung chỉ đứng đó, cho đến Mông Mông cơ hồ muốn phát điên chửi ầm lên, hắn mới bất ngờ xoay người rời khỏi. Mông Mông thở mạnh một hơi.

May mắn, tướng công không có vào lúc này kiên trì giữ vững chí khí nam nhi.

“Được rồi, tiểu muội muội, tướng công của muội đã đi rồi, chúng ta......”

“Chờ một chút, chàng còn chưa đi xa.”

Năm gã kia nhún vai, kiên nhẫn đợi thêm một chốc lát.

“Đủ xa rồi, tiểu muội muội.”

Mông Mông gật đầu. “Được, các ngươi đến đây đi!”

Năm gã kia lập tức cười ha hả giống như chó hoang đói khát tiến về phía trước, nhưng mà ngay lúc bọn họ sắp chạm được đến người, Mông Mông đột nhiên quay lưng nhảy xuống vách núi.

Trinh tiết của nữ nhân không thể bị người làm nhục!

Nàng cũng không còn gì hối tiếc. Bệnh của đại ca đã khỏi hẳn, cũng không cần lo lắng có người hạ cổ hắn. Hai muội muội đã có đại ca chăm sóc che chở. Chương đại ca cũng từng nói muốn cùng đại ca hợp tác làm ăn. Nghĩ đến cuộc sống sau này không có gì phải bận tâm, tin tưởng tất cả mọi người đều sẽ rất tốt, cho nên, nàng rất yên tâm.

Về phần tướng công, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy một nương tử khác. Đối với chàng mà nói, hẳn là không có gì bất đồng.

Tóm lại, trên đời này, nàng đã không còn gì phải bận tâm, đã có thể thanh thản rời đi.

Vì thế, nàng chậm rãi nhắm lại đôi mắt, mặc cho cơ thể giống như đá tảng rơi xuống, gió núi phù phù thổi bên tai, sương mù quanh mình dập dềnh trôi nổi......

Cha, mẹ, nhị ca, đệ đệ, Mông Mông đến gặp mọi người đây!

----------

1. Băng sâm: Thuộc giống loài hải sâm, nhưng khác ở chỗ hải sâm sống ở biển còn băng sâm sinh trưởng nơi đất tuyết. Tìm hiểu về hải sâm ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện