Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài

Chương 7





Hạ Vy khó chịu, nhíu mi tâm khi ánh sáng chiếu thẳng vào. Mắt rúc rích người quay sang, lại cảm thấy phần eo có cái gì nặng nặng đè lên. Cô cố mở mắt xác định vật nặng đó, cô giật mình khi đối thẳng mặt với vật nặng mang tên "Cao Kì". Hắn vẫn đang chìm vào giấc ngủ say, hơi thở đều đặn. Lần đầu tiên cô nhìn hắn, gần như này phải công nhận rằng hắn rất đẹp sống mũi cao, đôi môi bạc mỏng vẫn hơi nhếch lên, mi dài thậm chí còn hơn con gái, mái tóc bù xù cũng không làm mất đi khí chất cương giả mọi ngày.

Khi thấy đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại, cô dùng ngón tay thon dài mơn trớn trên đó vuốt làm nó giãn ra phần nào. Hạ Vy khẽ cười, nói thật cô thích ngắm hắn lúc ngủ hơn, không có vẻ độc đoán, lạnh lùng và đặc biệt là nó khiến cô nhớ đến bọn nhóc ở cô nhi.

Lúc ngủ, chúng cũng bĩu mồm, nhăn mặt đáng yêu như này. Chân cô hơi co lên, định tạo cuộn tròn người lại nhưng cảm thấy một điều gì kì quái bỗng cả cơ thể cô căng cứng lại, tay Hạ Vy run run sờ quanh cơ thể mình thậm chí cúi xuống nhìn vào ngực.... quần áo vẫn còn, không có dấu vết và điểm gì khác thường...

Vậy hắn là không mặc đồ khi đi ngủ...??? Ai mà biết được đường đường là một giám đốc lừng lẫy... lại có thói quen như thế không biết tin này lộ ra ngoài thì

[email protected]@@@, mới nghĩ thôi mà cô đã thấy buồn cười rồi, khuôn miệng tự nhiên tạo một đường cong tuyệt đẹp.

- " A "

Lúc không để ý, một cánh tay săn chắc đã ôm cô vào lòng, cả mặt cô đã áp vào lòng ngực rắn chắc màu đồng có thể si mê tất cả cô gái nào của hắn. Theo phản ứng cơ thể, cô vội đẩy hắn ra, tiếc rằng một cô gái như cô sao đủ sức.

- " Muốn trốn " - giọng nói vẫn còn pha chút mơ màng vì ngủ của hắn.

- " tôi... " - chưa hết câu, cô đã bị hắn đè dưới thân mình. Bàn tay mạnh mẽ luồn qua tóc Hạ Vy giữ gáy cô, để đối diện thẳng với đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp của hắn. Đôi môi nhếch lên nói:

- " hôm qua em đã nói gì với tôi còn nhớ không? " - nhân lúc cô vừa hé môi ra để trả lời, hắn đã mạnh bạo chiếm lấy môi anh đào, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô. Bàn tay tham lam mà luồn xuống váy vuốt ve những nơi nhạy cảm nhất. Nụ hôn vừa dứt, cô thở dốc như để lấy hơi, gò má vì ngại đỏ ửng lên. Những hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt anh tuấn của Mạc Cao Kì, khiến dục vọng ngày càng cao. Một tay thỏa sức xoa nắn đôi gò hồng bảo đầy đặn, tay còn lại cầm hai tay nhỏ nhắn của Hạ Vy kéo lên đầu, cúi xuống hôn mạnh lên chiếc cổ trắng ngần, rồi trườn xuống quai xanh tròn cắn mạnh để lại một vết đỏ ửng.


- " A... " - vai cô co lại vì đau, nhưng một dòng khoái cảm chạy ngược cơ thể khiến cô ngày càng đê mê. Người đã nóng vì sốt nay còn nóng hơn. Hắn liếc đôi mắt tím của cô ngày trở nên đục, khóe môi nhếch lên, cắn vành tai cô. Đồng thời bàn tay xoa xuống chiếc bụng phẳng lì, rồi đặt lên chiếc đùi trắng nõn của cô:

- " tôi muốn em "- lời nói thô suyễn bên tai cô, khiến Hạ Vy chưa kịp phản kháng, đã thấy nội y của mình bay ra phía ghế bên kia. Bàn tay cô nắm chặt lại, chân co lại nhưng bị hắn nhanh chóng mà kéo ra, mạnh mẽ cúi xuống hôn lấy môi cô, bên dưới động thân chiếm lấy cô nuốt tất cả tiếng kêu của Hạ Vy không quên kéo tay cô đi chuyển lên cổ mình... như muốn cô ôm chặt lấy nó.

- " hừ... " - hắn gầm lên một tiếng, thể hiện sự khoái lạc của bản thân, yết hầu di chuyển lên xuống. Nhìn người con gái dưới thân, động tác ngày càng nhanh hơn. Hắn không thể không phủ nhận là hắn thèm muốn cô trong một tuần qua, hắn đã nhịn suốt khi nghe cô nằng nặc muốn rời đi hắn thực sự tức giận. Một người đàn bà ngu ngốc.

Mạc Cao Kì cúi xuống ôm lấy thân thể mềm mại của cô cắn lên vai trắng nõn. Cô càng ngày càng ôm chặt lấy hắn.

- " nói "

- "....."

- " tôi muốn em nói em sẽ không bao giờ muốn rời khỏi đây "

- " tôi... A "

Hắn cắn lên cổ cô rồi để mình đối diện thẳng mắt cô. Tay vuốt ve sống lưng cô.

- " tôi... tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây " - trong cơn đê mê cô thủ thỉ nói. Hắn cười như tỏ ý hài lòng động tác trở nên dịu dàng hơn, hôn lên mí mắt cô rồi đến đôi môi anh đào đỏ hồng.

Hắn giày vò cô không biết bao lâu bao nhiêu lần khiến cô mệt nhọc nằm trên giường.

Hắn thì đương nhiên rất mạnh khỏe rồi trên người chỉ quấn chiếc khăn bế cô tiến vào phòng tắm đặt cô xuống bồn để cô ngăm mình trong nước hoa hồng.

Dùng dầu gội thượng hạng gội tóc cô bàn tay vuốt mái tóc đen nhánh mượt mà. Những người phụ hắn gặp hiếm khi có ai vẫn giữ được mái tóc như này.

- " ưm vú nuôi à nhẹ thôi đau " - trong cơn buồn ngủ cô lẩm bẩm nói. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô.

- " thiếu gia hãy để chúng tôi làm "- quản gia không biết đứng từ cửa bao giờ bỗng lên tiếng.

- " tôi tự làm được "

Bà lui xuống tôn trọng ý kiến của hắn trong lòng nhen nhóm vui bà nuôi hắn từ bé nhưng chưa một ai được hắn đối xử như vậy. Dù bà là người nuôi nhưng cũng chỉ mang danh nghĩa quản gia. Đứa con bà nuôi đã phải chịu khổ rấy nhiều rồi.

Sau khi làm tóc cô, hắn trèo luôn vào bồn ôm lấy thân thể thơm ngát dùng khăn làm sạch người cô. Hạ Vy nhíu mày mở mắt đối diện là hắn cô hơi giật mình. Mái tóc hắn ướt vài giọt nước từ khuôn mặt anh tuấn chảy xuống. Dù không phải là hắn chưa từng nhìn thân thể cô nhưng mặt cô đâu dày như hắn có thể tỏ ra một cách bình thường, Hạ Vy ẩn mình xuống dòng nước lắp bắp nói:

- " cảm ơn tôi có thể làm được " - hắn hơi nhíu mày đây không phải trường hợp đầu tiên cô như thế. Biết hắn không vui cô cũng chả dại chọc tức làm làm tư thế thoải mái nhất không may để lộ những dấu hôn đỏ trên người hắn nhếch mép cười.


- " lạt mềm buộc chặt " - hắn nâng cằm cô lên không nói gì tiếp rồi mặc áo tắm tiến ra phía cửa không quên ngoái đầu lại nói

- " 5 phút nữa tôi muốn thấy mặt em ở dưới nhà"

Hạ Vy nhìn hắn rồi cụp mắt xuống lấy một ít sữa tắm thoa lên thân thể của mình lần này cũng không có cọ rửa những vết đỏ đó nữa bởi vì cô biết có làm thế nào nó cũng chẳng biến mất. xong xuôi cô nhẹ nhàng lấy khăn tắm quấn quanh thân mình đi ra. Một chiếc áo sơ mi đã được gập gọn để ở trên giường. Cô hơi nhíu mày không khó để nhận ra đây là loại sơ mi của nam ngoái đi ngoài lại vẫn không thấy một bộ váy nào cả. Cô mở tủ cũng chỉ có những bộ vest sang trọng của hắn đành thở dài ngậm ngùi lấy áo lên mặc.

*******

Đúng năm phút sau hắn nhìn về phía cầu thang, người con gái mặc áo trắng bước xuống có thể thấy di chuyển của cô hơi khó khăn. Chiếc sơ mi cũng khá dài nhg cx không thể che đi đôi chân trắng nuột nà của cô.

- " đến đây " - hắn vừa uống rượi vừa ngắm nhìn cô bàn tay với những chiếc nhẫn kim cương đắt tiền lóe sáng khiến người ta chói mắt. Cô đặt tay mình lên một lực mạnh kéo cô về phía trước ngồi gọn vào lòng hắn. Cô không phản kháng chỉ chỉnh lại cách ngồi, đôi mắt cụp xuống. Hắn vuốt ve mái tóc cô kéo cô xích lại hít một hơi. Trên người cô không chỉ có mùi hoa hồng ngọt ngào mà còn có mùi của hắn. Điều này làm hắn cực kì hài lòng thật không sai khi cho cô mặc áo sơ mi của hắn.

- " nói " - hắn biết cô nghĩ gì. Bàn tay nâng cằm cô lên.

- " chuyện hôm qua tôi nhờ anh... đã sao rồi " - cô nhìn hắn ấp úng nói. Hắn đã đoán đúng điều cô muốn. Môi bạc nói:

- " mở "

Ti vi bật lên, tiếng nói ồn ào của phóng viên thoát ra.

- " Cổ thị chính thức phá sản mang trên mình món nợ chồng chất vì tham nhũng, mua chuộc cấp cao, uy hiếp người giao tài sản. Bên cạnh tôi là bà Như Ái một trong những người bị uy hiếp để giao tài sản " - người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu hiện lên trên màn hình tivi khiến Hạ Vi tinm như thắt lại bàn tay cũng run run, Nước mắt cô khẽ lăn trên gò má nóng hổi chảy xuống tay hắn người phụ nữ ấy đã quá 60 nhưng vẫn giữ được vẻ trẻ đẹp thanh Xuân ngày nào và cầm chiếc khăn chấm chấm những giọt nước mắt của mình và nói:

- " điều tôi quan tâm bây giờ không phải là mảnh đất của mình đã lấy lại được mà chính là một đứa con, con bé đang nguyện làm việc cho hắn để trả nợ và bây giờ tôi cũng không biết nó ở đâu, đứa bé tội nghiệp đó.... " - nói đến đây bà quay mặt đi sợ những giọt nước không kìm được mà chảy xuống.

Hạ Vy tay bụp miệng ngậm chặt tiếng khóc nhg ko sao làm được cô cúi người xuống người run run nức nở khóc bà đang tìm cô. Không những thê, bà còn mang trong mình căn bệnh tim nhỡ nó phát tác... cô mở to mắt vội đứng dậy bạn tay lại bị nắm chặt lại.

- " tôi xin anh để tôi đi tìm bà ấy chỉ cần nhìn thấy thôi cũng được bà ấy nhỡ có xảy ra chuyện làm sao tôi chết mất " - cô cầm cổ áo hắn van xin nói một tràng rồi yêu ớt dựa vào hắn. Mạc Cao Kì khẽ lau đi những giọt nước mắt hắn không thích nhìn cô khóc nó khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Lấy tay vỗ lưng cô đỡ người cô dậy:

- " tôi đưa em đi" - Nói rồi hắn kéo cô ra ô tô giọng lạnh lùng ra lệnh cho tài xế:

- " đi đến công ti cổ thị, không được để phóng viên phát hiện "

Chiếc ô tô đang lái sang trọng nhanh chóng xuất phát Hạ Vy đan hai tay vào nhau sự nóng lòng mong mỏi chờ đợi ngày càng cao.

Đến nơi, tài xế lái đỗ bên lề đủ để nhìn thấy tình hình.

Phóng viên bu quanh tên Cổ Lão ông ta ra sức chống chọi với hàng nghìn câu hỏi.

Cô đảo mắt không thấy vú nuôi đau lòng càng lo sợ khóe mắt đã đọng nước.


- " tôi sẽ cho người đi tìm bà ấy "

- " không tôi muốn gặp bà ấy "- ns xong cô không nghĩ ngợi gì mở cửa chạy xuống.

- " chết tiệt ngu ngốc " - hắn gằn giọng định lao ra tài xế đã nhanh chóng chặn lại.

- " không được chủ tịch ở đấy có quá nhiều phóng viên "

Hắn nhìn cô thân thể nhỏ bé chạy càng lúc càng xa giữa dòng đường hắn có thể nhìn thấy cô đag khóc gào lên tìm kiếm. Những hình ảnh tàn nhẫn của quá khứ hiện lên trong đầu đôi mắt ngày càng trở nên đục hơn. Tệ hơn nữa là có chiếc xe đang lao về phía cô.

- " nha đầu ngốc " - hắn mở cửa lao ra ôm chặt lấy cô. Cả người hắn ngã mạnh. Sự việc trên đường bỗng thu hút đám kí giả chúng như nhìn thấy vàng lao ra.

- " Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh "

Trong cơn bạo loạn hắn giấu cô vào trong mình tránh đám phóng viên. Cô hoảng sợ ôm chặt lấy hắn ánh mắt đảo quanh lại thấy một bóng dáng quen thuộc nước mắt lại trực trào. Bà ấy đứng ngay kia vẫn khỏe mạnh nhg tóc ngày càng bạc hơn. Trên tay bà cầm bức ảnh của cô,bà đi tìm cô sao. Cảm nhận được áo mình ướt hắn biết cô khóc nghĩ do cô hoảng sợ đôi mắt trở lên lạnh và nguy hiểm hơn gằn từng giọng:

- " cút hết cho tôi " - hắn đã thực sự tức giận chẳng ai dám ho he một tiếng mà tự động lùi xuống đùa với lửa thật là nguy hiểm.

Ngồi vào xe cô chỉ dám liếc hắn, cô gây nên tội lớn rồi.

- " anh ko sao chứ " - dù sao hắn cx đã cứu cô cô cũng chẳng kẹt xỉ mà ko hỏi thăm hắn một tiếng.

- " nha đầu ngốc " - hắn ôm cô vào lòng mắng rồi nói tiếp - " từ nay cấm em làm trái ý tôi kể cả một sợi tóc của em mất cx do tôi quyết định, giọt nước mắt em rơi vì ai tôi giết người đó không tha "

****

Nhận xét and vote cho mị nhe.

... follow nhau càng tốt????????????





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện