Độc Sủng - A Bạch Bất Bạch
Chương 96
Hậu quả của việc tự chủ trương vứt bỏ hộ vệ là cực kỳ nghiêm trọng, Thẩm Hạo dùng cả đêm để giảng giải cho Hòa Sinh đạo lý này.
Buổi sáng, Hòa Sinh không dậy nổi, người bên cạnh sớm đã vào triều, nàng gật gù ngã tới ngã lui trên giường bạt bộ.
Thúy Ngọc vén màn che lên, sau lưng hơn mười thị nữ quần áo xanh vàng khom lưng e bưng chậu rửa mặt. Thúy Ngọc vắt khăn, Hòa Sinh vẫn còn đắm chìm trong mộng,trên mặt ẩm ướt, ấm áp tràn đầy trời đất phủ lên đôi mắt tai mũi.
Hòa Sinh lấy khăn ra, tự mình động thủ rửa mặt. Thúy Ngọc vội lấy áo ra phủ thêm cho nàng, một lọn tóc đen thuận theo nàng rủ xuống trước vai, nhẹ giọng bẩm: "Tống gia cô nương đã đến."
Cơn buồn ngủ bao quanh Hòa Sinh tiêu tan bảy tám phần, "Đến đã bao lâu? sao ngươikhông đánh thức ta sớm một chút?"
Thúy Ngọc cúi đầu, "Là Tống cô nương nói sẽ chờ, mà buổi sáng khi Vương gia đi cố ý phân phó, sáng nay không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nương nương, ngay cả quản sự ma ma thỉnh an buổi sáng cũng đi chỗ Tần ma ma bên kia."
Tần ma ma là trong cung Đức Phi sai đến giúp đỡ nàng cùng nhau giải quyết nội vụ trong vương phủ, vui vẻ có mặt mũi đến Vương Phủ phụ trợ, đối với Hòa Sinh là trăm điều cảm tạ, so với lúc trước trong cung hầu hạ Đức Phi, còn tận tâm gấp mười lần.
Do đó Hòa Sinh mừng rỡ giao công việc lớn nhỏ ở hậu viện cho Tần ma ma.
Hòa Sinh thay xong quần áo, vội vàng đi đông sương phòng, bên kia là viện chuyên môn đãi khách. Thúy Ngọc cầm áo choàng màu xanh, bước nhỏ theo sát
Bên ngoài gió lớn, chính là thời tiết hết hàn thì lạnh, so với lúc đầu trời đổ tuyết còn muốn lạnh hơn ba phần. Vén rèm cửa độn bông vào nhà, trong phòng ấm áp hơn hẵn, Hòa Sinh chà xát chà xát tay, gọi tên Tống Dao.
Tống Dao không nghĩ tới nàng đã dậy rồi, bên ngoài cũng không có nha hoàn thông bẩm, thấy nàng tự mình đến đông sương phòng đón, cũng có chút ít trở tay không kịp.
Hòa Sinh vừa nhìn người trước mặt, nụ cười trên mặt cứng lại: "A Dao, mắt ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là ai khi dễ ngươi, aichọc giận ngươi khóc thành bộ dáng như vậy?"
Tống Dao dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, nặn ra một nụ cười, "không có khóc, thời tiết hanh quá, đôi mắt đón gió nên chảy nước mắt, bệnh cũ thôi."
Hòa Sinh không nói gì, kéo tay nàng cùng một chỗ ngồi xuống, sai người truyền đồ ăn sáng.
Lúc thị nữ dọn cơm, Hòa Sinh cầm miếng vải bọc trứng gà luộc, động tác nhẹ nhàng lăn mắt cho Tống Dao. không hỏi nàng vì sao phải che giấu cũng không hỏi nàng hôm nay đến làm chi, biết rõ trong lòng nàng nhất định là có chuyện, nếu muốn nói, thì sẽnói rõ. Nàng chậm rãi nói: "Đợi trời ấm, hẹn Vệ Lâm chúng ta cùng nhau đi thả diều."
Tống Dao rủ khóe miệng xuống, miễn cưỡng đáp: "Ừ."
Trứng gà ấm nóng mềm mềm chườm lên mí mắt, nhẹ nhàng lăn lăn. Tống Dao từ từ nhắm hai mắt, cái mũi đau xót, hôm nay nàng tới gặp Hòa Sinh, là muốn làm cái gì,nói cái gì, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Là tới trách móc Hòa Sinh đã đoạt Lâm Dương ca ca của nàng sao, cũng không phải.
Hòa Sinh là Vương phi cao quý, chưa bao giờ vụng trộm tiếp xúc với Lâm Dương ca ca, nếu nói là đoạt, thật sự là nói hơi quá. Thế nhưng nàng không cam lòng, loại chuyện này rơi xuống người nào, cũng sẽ không cam lòng.
Lâm Dương ca ca một câu cũng không giải thích, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, nói cho nàng biết, nàng là nữ tử thông tuệ.
Thông tuệ ở chỗ nào, a, là khen nàng nhanh như vậy liền nhìn thấu chân thật tình cảm của hắn sao? Nàng thà rằng không có phần thông tuệ này.
Hòa Sinh dời tay, một lần nữa lại vì nàng trang điểm khuôn mặt ướt sủng của nàng. Tống Dao nghiêm mặt ngồi đó, mở mắt ra, tràn đầy tia máu đỏ.
Hòa Sinh cười hỏi nàng: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta cho người đem canh bát bảo và mứt táo xoắn tới, hai món này ngươi thích ăn nè."
Nô tỳ nâng lên hai bát ngọc, Tống Dao không tiện từ chối, ăn một miếng mứt táo cuốn, một hơi nước canh, vốn là món yêu thích, nhưng hôm nay ăn nửa điểm tư vị cũng không có.
Hòa Sinh nhắc đến chuyện trong nội cung cho nàng giải sầu, nói phần lớn là chuyện thú vị ăn ngon. Tống Dao một câu cũng không nghe lọt, nắm chặt hầu bao trong tay áo, trong lỗ tai giống như là có côn trùng kêu ô...ô...n...g.
Nàng hận Hòa Sinh sao?
Đáp án dĩ nhiên là không, nhưng nàng cũng không phải là Thánh hiền, oán nhất định là có oán. Tựa như con người chung quy vẫn tìm lý do để giảm bớt đau đớn của mình, nàng nghĩ có lẽ đem oán khí trút lên người Hòa Sinh, nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hôm qua khi gặp nhau, nàng hỏi Lâm Dương ca ca nàng và Hòa Sinh có gì khác nhau, vì sao lại không lọt được vào mắt hắn.
Nàng từng có một suy nghĩ, có phải Hòa Sinh trong lúc vô tình câu dẫn Lâm Dương hay không, nếu không hắn làm sao lại khăng khăng một mực như vậy.
Hai vấn đề này, hắn một câu cũng không trả lời. hắn thậm chí không ngẩng đầu nhìn tới đôi mắt tràn ngập oán hận của nàng, hắn chỉ là ném cho nàng một cái hà bao.
"Bên trong chứa thạch tín, nếu như ngươi cảm thấy ai phụ ngươi, hạ độc chết là được. Ta bên này, hết thảy như thường lệ, nếu như ngươi nguyện ý, ta vẫn là Lâm Dương ca ca của ngươi, nếu như ngươi không muốn, cầm lấy, ta uống là được."
Tay Tống Dao run lên, đột nhiên nhớ lại nàng hôm nay vì sao đến vương phủ.
Hòa Sinh cầm một ít đậu phộng rang muối ăn, nghĩ thầm, A Dao hôm nay có chút quái lạ, là cãi nhau với Vương đại nhân sao?
Nàng thăm dò hỏi: "A Dao, chuyện của ngươi và Vương đại nhân lúc nào thì định xuống? Phần lễ ta đã chuẩn bị lâu lắm rồi đó."
Nàng vừa hỏi, vừa vặn đâm trúng trên đầu quả tim của Tống Dao.
Tống Dao quay đầu lại liếc mắt, vừa vặn nhìn thấy Hòa Sinh cúi đầu lột đậu phộng, miệng anh đào nhỏ nhắn đang nhẹ cắn vỏ đậu phộng, lộ ra hàm răng trắng muốt. Sau đó nàng lấy tay nhẹ nhàng bóc vỏ, từ trong vỏ lấy ra hai hạt đậu tròn chắc nịch.
Nàng xinh đẹp như vậy, Lâm Dương ca ca thích nàng là chuyện đương nhiên.
Tống Dao không khỏi lại có chút ít tự ti, cảm thấy đời này mình khó có khả năng vượt qua dung mạo nàng. Đau buồn phẫn nộ cùng với tức giận khi bị lừa gạt ban đầu biến mất không còn một mảnh.
Giờ này khắc này, trong lòng Tống Dao là kinh hoàng và sợ hãi. Nàng cũng không rõ vì sao, có thể là bởi vì chút thạch tín giấu trong tay áo kia.
Chung quy nàng vẫn không nỡ bỏ thạch tín ở trong mứt hoa quả của Hòa Sinh.
Đều nói ghen ghét của nữ nhân là vô cùng đáng sợ, đối với Tống Dao mà nói, lúc thanh tỉnh sau khi ghen ghét mới là vô cùng đáng sợ.
Nàng cảm thấy mình trong nháy mắt rớt xuống Địa Ngục khôn cùng.
Giữa trưa khi Thẩm Hạo trở về, Tống Dao đã đi rồi. Hòa Sinh cùng hắn ăn cơm, hai người nói với nhau vài câu, nằm ở trên giường không buồn ngủ, Thẩm Hạo dứt khoát mang nàng đi tản bộ.
Đến hậu hoa viên, nàng cầm giỏ hái hoa, vừa mới Lập Xuân, hoa dại tuy nhiều nhưng chủng loại hoa trồng cho người thưởng thức ở trong vườn lại không nhiều. Thẩm Hạo nhớ tới hôm nay là mồng Hai tháng Hai, hỏi nàng có ăn bánh táo rán hay không.
Cũng không biết vì sao phải ăn, tóm lại là quy củ thế hệ trước truyền xuống, nói là mồng Hai tháng Hai phải ăn bánh táo rán, năm này nhất định may mắn phát tài. Người trong thiên hạ đều ăn, vậy chẳng phải mọi người đều phát tài hết rồi sao, vậy nạn dân chạy nạn ở đâu ra? Tuy là mê tín không thể tin được, nhưng tóm lại vẫn phải tuân theo.
Hai vợ chồng mỗi người một cái bánh táo, da xốp giòn vàng óng, một hơi cắn xuống, bên trong là mứt táo, hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Hòa Sinh ăn hết năm cái, còn muốn ăn cái thứ sáu, đưa tay đi lấy, lại bị Thẩm Hạomột chưởng chụp được.
"Ăn mà không chịu vận động, sớm muộn cũng sinh bệnh, không cho phép ăn nữa."
Hòa Sinh quay lưng lại lè lưỡi, nghĩ thầm chờ buổi chiều hắn rời đi, dặn dò phòng bếp làm một dĩa, nàng ngồi trong điện từ từ ăn.
Thẩm Hạo truyền lời cho tổng quản thái giám thiện phòng, "Chiều nay không cho phép đưa bánh ran đến chánh điện." Câu nói đầu tiên đã chặn đứng suy nghĩ của Hòa Sinh.
Nàng thèm mà, miễn là được ăn nữa thì sao cũng được: "Hoa cất bên trong hầm cũng phải lấy ra cho thoáng gió, ta với phu quân cùng đi chuyển hoa, coi như là rèn luyện thân thể."
Thẩm Hạo thâm trầm liếc nàng một cái, sờ sờ đầu nàng: "Giờ mới biết đó, không ngờ nàng cũng chịu làm việc."
Hòa Sinh khép lại tay áo, "Làm như ta lười lắm vậy, chăm chỉ lắm đó nha."
Thẩm Hạo cười, "Nàng nói lại một chút đi, chăm chỉ hồi nào hả?"
Hòa Sinh ngoắc ngoắc ngón tay, hé miệng cười cười, sáp tới bên lỗ tai hắn nhổ ra mấy chữ: "Lúc trên giường."
Hai người đến trước miệng nhà hầm hoa, Bùi Lương chỉ huy người xung quanh vào bên trong chuyển chậu hoa. Trong vườn hoa trồng trân quý cũng chuyển vào trong nhà cất giữ qua mùa đông, bên trong ít nhiều cũng có khí độc, ngửi phải dễ dàng cháng váng đầu, các chủ tử không thể lập tức vào hầm.
Đợi đem chậu hoa ra đến miệng hầm, Hòa Sinh cúi người nhìn năm loại mẫu đơn và hoa cúc. Cánh hoa tươi đẹp ướt át, Hòa Sinh chọn hai chậu thay cho hoa mai đặt trong nội điện, cho dù hoa mai đẹp, nhìn nhiều cũng hết thấy mới mẻ.
trên cành lá mẫu đơn có con sâu đang vặn vẹo, Hòa Sinh ghé sát vào nhìn, là sâu ăn lá, đoán chừng là từ hầm trú ẩn mang ra ngoài.
Thẩm Hạo ghét nhất những thứ côn trùng uốn éo uốn éo này, ghét bỏ mà sai người chuyển cây mẫu đơn này ra ngoài. Hòa Sinh bĩu bĩu môi "Là con sâu tự mình leo lên, mẫu đơn có quan hệ gì đâu? Cây hoa này đẹp thiệt mà, đặt ở gian ngoài đi, đừng chuyển."
Thẩm Hạo hù dọa nàng: "Cẩn thận nó bò lên giường."
Hòa Sinh nói: "một cước giẫm chết là được, phu quân chớ sợ."
Nàng vừa nói vừa cười hì hì, trong lời nói, dường như hắn mới là người tay trói gàkhông chặt, còn cần nàng bảo vệ, xùy!
Nàng tự mình nâng cả bồn hoa quay về nội điện, trên tay quần áo dính bùn đất, Thẩm Hạo liền lấy nước cho nàng rửa tay, nhắc đến chuyện Đông cung, nói: "Nếu là Thái tử phi sai người đến mời nàng, nàng tìm lý do thoái thác, đắc tội cũng không sao."
Hòa Sinh thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc, không giống như nói giỡn, so với lần đầu tiên nàng giao thiệp với Thái tử phi thì hoàn toàn khác nhau, lần này Vương gia là thật tìnhkhông muốn nàng và Thái tử phi nhấc lên nửa điểm quan hệ.
Hòa Sinh hỏi hắn chuyện gì, vừa hỏi mới biết được, thì ra trưởng tử của Thái tử Tuyên điện hạ năm trước sinh bệnh, liên tục không khỏe, kéo đến bây giờ, thái y nói là phong hàn tận xương, ăn mòn phổi tỳ, nếu như cẩn thận nuôi, còn có thể xoay chuyển.
Người của Thái Y viện, từ trước đến nay đều tốt khoe xấu che, không phải vạn bất đắc dĩ, lo lắng thốt ra ngoài, cũng phải nghe vào giống như là có vài phần hi vọng.
Cho nên, thái y nói, không thể nghe theo hoàn toàn, phải hiểu được ngụ ý bên trong đó. Ngụ ý, chính là nhi tử ngươi hết thuốc chữa rồi, nên chuẩn bị hậu sự đi.
Tin tức này đối với Đông cung mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
Buổi sáng, Hòa Sinh không dậy nổi, người bên cạnh sớm đã vào triều, nàng gật gù ngã tới ngã lui trên giường bạt bộ.
Thúy Ngọc vén màn che lên, sau lưng hơn mười thị nữ quần áo xanh vàng khom lưng e bưng chậu rửa mặt. Thúy Ngọc vắt khăn, Hòa Sinh vẫn còn đắm chìm trong mộng,trên mặt ẩm ướt, ấm áp tràn đầy trời đất phủ lên đôi mắt tai mũi.
Hòa Sinh lấy khăn ra, tự mình động thủ rửa mặt. Thúy Ngọc vội lấy áo ra phủ thêm cho nàng, một lọn tóc đen thuận theo nàng rủ xuống trước vai, nhẹ giọng bẩm: "Tống gia cô nương đã đến."
Cơn buồn ngủ bao quanh Hòa Sinh tiêu tan bảy tám phần, "Đến đã bao lâu? sao ngươikhông đánh thức ta sớm một chút?"
Thúy Ngọc cúi đầu, "Là Tống cô nương nói sẽ chờ, mà buổi sáng khi Vương gia đi cố ý phân phó, sáng nay không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy nương nương, ngay cả quản sự ma ma thỉnh an buổi sáng cũng đi chỗ Tần ma ma bên kia."
Tần ma ma là trong cung Đức Phi sai đến giúp đỡ nàng cùng nhau giải quyết nội vụ trong vương phủ, vui vẻ có mặt mũi đến Vương Phủ phụ trợ, đối với Hòa Sinh là trăm điều cảm tạ, so với lúc trước trong cung hầu hạ Đức Phi, còn tận tâm gấp mười lần.
Do đó Hòa Sinh mừng rỡ giao công việc lớn nhỏ ở hậu viện cho Tần ma ma.
Hòa Sinh thay xong quần áo, vội vàng đi đông sương phòng, bên kia là viện chuyên môn đãi khách. Thúy Ngọc cầm áo choàng màu xanh, bước nhỏ theo sát
Bên ngoài gió lớn, chính là thời tiết hết hàn thì lạnh, so với lúc đầu trời đổ tuyết còn muốn lạnh hơn ba phần. Vén rèm cửa độn bông vào nhà, trong phòng ấm áp hơn hẵn, Hòa Sinh chà xát chà xát tay, gọi tên Tống Dao.
Tống Dao không nghĩ tới nàng đã dậy rồi, bên ngoài cũng không có nha hoàn thông bẩm, thấy nàng tự mình đến đông sương phòng đón, cũng có chút ít trở tay không kịp.
Hòa Sinh vừa nhìn người trước mặt, nụ cười trên mặt cứng lại: "A Dao, mắt ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là ai khi dễ ngươi, aichọc giận ngươi khóc thành bộ dáng như vậy?"
Tống Dao dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, nặn ra một nụ cười, "không có khóc, thời tiết hanh quá, đôi mắt đón gió nên chảy nước mắt, bệnh cũ thôi."
Hòa Sinh không nói gì, kéo tay nàng cùng một chỗ ngồi xuống, sai người truyền đồ ăn sáng.
Lúc thị nữ dọn cơm, Hòa Sinh cầm miếng vải bọc trứng gà luộc, động tác nhẹ nhàng lăn mắt cho Tống Dao. không hỏi nàng vì sao phải che giấu cũng không hỏi nàng hôm nay đến làm chi, biết rõ trong lòng nàng nhất định là có chuyện, nếu muốn nói, thì sẽnói rõ. Nàng chậm rãi nói: "Đợi trời ấm, hẹn Vệ Lâm chúng ta cùng nhau đi thả diều."
Tống Dao rủ khóe miệng xuống, miễn cưỡng đáp: "Ừ."
Trứng gà ấm nóng mềm mềm chườm lên mí mắt, nhẹ nhàng lăn lăn. Tống Dao từ từ nhắm hai mắt, cái mũi đau xót, hôm nay nàng tới gặp Hòa Sinh, là muốn làm cái gì,nói cái gì, ngay cả chính nàng cũng không biết.
Là tới trách móc Hòa Sinh đã đoạt Lâm Dương ca ca của nàng sao, cũng không phải.
Hòa Sinh là Vương phi cao quý, chưa bao giờ vụng trộm tiếp xúc với Lâm Dương ca ca, nếu nói là đoạt, thật sự là nói hơi quá. Thế nhưng nàng không cam lòng, loại chuyện này rơi xuống người nào, cũng sẽ không cam lòng.
Lâm Dương ca ca một câu cũng không giải thích, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, nói cho nàng biết, nàng là nữ tử thông tuệ.
Thông tuệ ở chỗ nào, a, là khen nàng nhanh như vậy liền nhìn thấu chân thật tình cảm của hắn sao? Nàng thà rằng không có phần thông tuệ này.
Hòa Sinh dời tay, một lần nữa lại vì nàng trang điểm khuôn mặt ướt sủng của nàng. Tống Dao nghiêm mặt ngồi đó, mở mắt ra, tràn đầy tia máu đỏ.
Hòa Sinh cười hỏi nàng: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta cho người đem canh bát bảo và mứt táo xoắn tới, hai món này ngươi thích ăn nè."
Nô tỳ nâng lên hai bát ngọc, Tống Dao không tiện từ chối, ăn một miếng mứt táo cuốn, một hơi nước canh, vốn là món yêu thích, nhưng hôm nay ăn nửa điểm tư vị cũng không có.
Hòa Sinh nhắc đến chuyện trong nội cung cho nàng giải sầu, nói phần lớn là chuyện thú vị ăn ngon. Tống Dao một câu cũng không nghe lọt, nắm chặt hầu bao trong tay áo, trong lỗ tai giống như là có côn trùng kêu ô...ô...n...g.
Nàng hận Hòa Sinh sao?
Đáp án dĩ nhiên là không, nhưng nàng cũng không phải là Thánh hiền, oán nhất định là có oán. Tựa như con người chung quy vẫn tìm lý do để giảm bớt đau đớn của mình, nàng nghĩ có lẽ đem oán khí trút lên người Hòa Sinh, nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hôm qua khi gặp nhau, nàng hỏi Lâm Dương ca ca nàng và Hòa Sinh có gì khác nhau, vì sao lại không lọt được vào mắt hắn.
Nàng từng có một suy nghĩ, có phải Hòa Sinh trong lúc vô tình câu dẫn Lâm Dương hay không, nếu không hắn làm sao lại khăng khăng một mực như vậy.
Hai vấn đề này, hắn một câu cũng không trả lời. hắn thậm chí không ngẩng đầu nhìn tới đôi mắt tràn ngập oán hận của nàng, hắn chỉ là ném cho nàng một cái hà bao.
"Bên trong chứa thạch tín, nếu như ngươi cảm thấy ai phụ ngươi, hạ độc chết là được. Ta bên này, hết thảy như thường lệ, nếu như ngươi nguyện ý, ta vẫn là Lâm Dương ca ca của ngươi, nếu như ngươi không muốn, cầm lấy, ta uống là được."
Tay Tống Dao run lên, đột nhiên nhớ lại nàng hôm nay vì sao đến vương phủ.
Hòa Sinh cầm một ít đậu phộng rang muối ăn, nghĩ thầm, A Dao hôm nay có chút quái lạ, là cãi nhau với Vương đại nhân sao?
Nàng thăm dò hỏi: "A Dao, chuyện của ngươi và Vương đại nhân lúc nào thì định xuống? Phần lễ ta đã chuẩn bị lâu lắm rồi đó."
Nàng vừa hỏi, vừa vặn đâm trúng trên đầu quả tim của Tống Dao.
Tống Dao quay đầu lại liếc mắt, vừa vặn nhìn thấy Hòa Sinh cúi đầu lột đậu phộng, miệng anh đào nhỏ nhắn đang nhẹ cắn vỏ đậu phộng, lộ ra hàm răng trắng muốt. Sau đó nàng lấy tay nhẹ nhàng bóc vỏ, từ trong vỏ lấy ra hai hạt đậu tròn chắc nịch.
Nàng xinh đẹp như vậy, Lâm Dương ca ca thích nàng là chuyện đương nhiên.
Tống Dao không khỏi lại có chút ít tự ti, cảm thấy đời này mình khó có khả năng vượt qua dung mạo nàng. Đau buồn phẫn nộ cùng với tức giận khi bị lừa gạt ban đầu biến mất không còn một mảnh.
Giờ này khắc này, trong lòng Tống Dao là kinh hoàng và sợ hãi. Nàng cũng không rõ vì sao, có thể là bởi vì chút thạch tín giấu trong tay áo kia.
Chung quy nàng vẫn không nỡ bỏ thạch tín ở trong mứt hoa quả của Hòa Sinh.
Đều nói ghen ghét của nữ nhân là vô cùng đáng sợ, đối với Tống Dao mà nói, lúc thanh tỉnh sau khi ghen ghét mới là vô cùng đáng sợ.
Nàng cảm thấy mình trong nháy mắt rớt xuống Địa Ngục khôn cùng.
Giữa trưa khi Thẩm Hạo trở về, Tống Dao đã đi rồi. Hòa Sinh cùng hắn ăn cơm, hai người nói với nhau vài câu, nằm ở trên giường không buồn ngủ, Thẩm Hạo dứt khoát mang nàng đi tản bộ.
Đến hậu hoa viên, nàng cầm giỏ hái hoa, vừa mới Lập Xuân, hoa dại tuy nhiều nhưng chủng loại hoa trồng cho người thưởng thức ở trong vườn lại không nhiều. Thẩm Hạo nhớ tới hôm nay là mồng Hai tháng Hai, hỏi nàng có ăn bánh táo rán hay không.
Cũng không biết vì sao phải ăn, tóm lại là quy củ thế hệ trước truyền xuống, nói là mồng Hai tháng Hai phải ăn bánh táo rán, năm này nhất định may mắn phát tài. Người trong thiên hạ đều ăn, vậy chẳng phải mọi người đều phát tài hết rồi sao, vậy nạn dân chạy nạn ở đâu ra? Tuy là mê tín không thể tin được, nhưng tóm lại vẫn phải tuân theo.
Hai vợ chồng mỗi người một cái bánh táo, da xốp giòn vàng óng, một hơi cắn xuống, bên trong là mứt táo, hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Hòa Sinh ăn hết năm cái, còn muốn ăn cái thứ sáu, đưa tay đi lấy, lại bị Thẩm Hạomột chưởng chụp được.
"Ăn mà không chịu vận động, sớm muộn cũng sinh bệnh, không cho phép ăn nữa."
Hòa Sinh quay lưng lại lè lưỡi, nghĩ thầm chờ buổi chiều hắn rời đi, dặn dò phòng bếp làm một dĩa, nàng ngồi trong điện từ từ ăn.
Thẩm Hạo truyền lời cho tổng quản thái giám thiện phòng, "Chiều nay không cho phép đưa bánh ran đến chánh điện." Câu nói đầu tiên đã chặn đứng suy nghĩ của Hòa Sinh.
Nàng thèm mà, miễn là được ăn nữa thì sao cũng được: "Hoa cất bên trong hầm cũng phải lấy ra cho thoáng gió, ta với phu quân cùng đi chuyển hoa, coi như là rèn luyện thân thể."
Thẩm Hạo thâm trầm liếc nàng một cái, sờ sờ đầu nàng: "Giờ mới biết đó, không ngờ nàng cũng chịu làm việc."
Hòa Sinh khép lại tay áo, "Làm như ta lười lắm vậy, chăm chỉ lắm đó nha."
Thẩm Hạo cười, "Nàng nói lại một chút đi, chăm chỉ hồi nào hả?"
Hòa Sinh ngoắc ngoắc ngón tay, hé miệng cười cười, sáp tới bên lỗ tai hắn nhổ ra mấy chữ: "Lúc trên giường."
Hai người đến trước miệng nhà hầm hoa, Bùi Lương chỉ huy người xung quanh vào bên trong chuyển chậu hoa. Trong vườn hoa trồng trân quý cũng chuyển vào trong nhà cất giữ qua mùa đông, bên trong ít nhiều cũng có khí độc, ngửi phải dễ dàng cháng váng đầu, các chủ tử không thể lập tức vào hầm.
Đợi đem chậu hoa ra đến miệng hầm, Hòa Sinh cúi người nhìn năm loại mẫu đơn và hoa cúc. Cánh hoa tươi đẹp ướt át, Hòa Sinh chọn hai chậu thay cho hoa mai đặt trong nội điện, cho dù hoa mai đẹp, nhìn nhiều cũng hết thấy mới mẻ.
trên cành lá mẫu đơn có con sâu đang vặn vẹo, Hòa Sinh ghé sát vào nhìn, là sâu ăn lá, đoán chừng là từ hầm trú ẩn mang ra ngoài.
Thẩm Hạo ghét nhất những thứ côn trùng uốn éo uốn éo này, ghét bỏ mà sai người chuyển cây mẫu đơn này ra ngoài. Hòa Sinh bĩu bĩu môi "Là con sâu tự mình leo lên, mẫu đơn có quan hệ gì đâu? Cây hoa này đẹp thiệt mà, đặt ở gian ngoài đi, đừng chuyển."
Thẩm Hạo hù dọa nàng: "Cẩn thận nó bò lên giường."
Hòa Sinh nói: "một cước giẫm chết là được, phu quân chớ sợ."
Nàng vừa nói vừa cười hì hì, trong lời nói, dường như hắn mới là người tay trói gàkhông chặt, còn cần nàng bảo vệ, xùy!
Nàng tự mình nâng cả bồn hoa quay về nội điện, trên tay quần áo dính bùn đất, Thẩm Hạo liền lấy nước cho nàng rửa tay, nhắc đến chuyện Đông cung, nói: "Nếu là Thái tử phi sai người đến mời nàng, nàng tìm lý do thoái thác, đắc tội cũng không sao."
Hòa Sinh thấy dáng vẻ hắn nghiêm túc, không giống như nói giỡn, so với lần đầu tiên nàng giao thiệp với Thái tử phi thì hoàn toàn khác nhau, lần này Vương gia là thật tìnhkhông muốn nàng và Thái tử phi nhấc lên nửa điểm quan hệ.
Hòa Sinh hỏi hắn chuyện gì, vừa hỏi mới biết được, thì ra trưởng tử của Thái tử Tuyên điện hạ năm trước sinh bệnh, liên tục không khỏe, kéo đến bây giờ, thái y nói là phong hàn tận xương, ăn mòn phổi tỳ, nếu như cẩn thận nuôi, còn có thể xoay chuyển.
Người của Thái Y viện, từ trước đến nay đều tốt khoe xấu che, không phải vạn bất đắc dĩ, lo lắng thốt ra ngoài, cũng phải nghe vào giống như là có vài phần hi vọng.
Cho nên, thái y nói, không thể nghe theo hoàn toàn, phải hiểu được ngụ ý bên trong đó. Ngụ ý, chính là nhi tử ngươi hết thuốc chữa rồi, nên chuẩn bị hậu sự đi.
Tin tức này đối với Đông cung mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích khổng lồ.
Bình luận truyện