Độc Sủng Phế Hậu
Chương 41: Dịu ngọt
Dạ yến mùa đông được Lạc Thái Ngân sắp xếp ổn thỏa. Đám phi tần trong cung nịnh nọt, liên tục ca ngợi nàng ấy. Tương Tịch ngồi trên phụng tọa, vì ồn ào có chút đau đầu, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn họ.
" Ăn chút thịt nai này đi, của trẫm hôm trước đi săn ở Di Minh Viên được đấy." - Trong chén của Tương Tịch xuất hiện một miếng thịt nai, nhìn lên thì thấy Sở Định Long ân cần dặn dò nàng. Sau đó hắn lại cặm cụi làm điều gì đó, ngay cả dạ khúc của Thanh đáp ứng cũng không liếc mắt đến.
Lạc Thái Ngân nâng chén rượu uống cạn, bộ dạng trở nên tùy hứng. Bên phía bên kia là các vị vương gia và phúc tấn cũng đang ngà ngà say. Bát vương gia cả người say đến đứng không vững, giơ cao chén rượu:" Hoàng thượng, hôm nay thần xin được dùng rượu kính người, nguyện mong Sở Nguyên mãi mãi trường tồn."
Lúc này Sở Định Long mới ngẩng đầu, tiện tay đẩy một đĩa thức ăn qua cho Tương Tịch. Thịt gà và cá đã được tách xương, mỗi góc một món được xếp ngay ngắn trên đĩa. Sóng mũi nàng đột nhiên cay xè, nhìn hắn đầy cảm động.
" Trẫm cũng chúc đệ sớm sanh quý tử."- Nói đoạn, Sở Định Long nâng chén rượu đáp lại, uống cạn. Phúc tấn của Bát vương gia sợ phu quân làm càn, liền kéo hắn ngồi xuống. Một cung nữ đem lên một chén canh giải rượu dâng lên:" Hoàng hậu thấy bát vương gia hơi say nên đã sai nô tì đến ngự thiện phòng lấy canh giải rượu đến cho ngài ấy."
Phúc tấn của hắn nhận chén rượu, hướng nàng cúi đầu, tỏ vẻ đa tạ. Sở Định Long hừ nhẹ, không hài lòng nhìn nàng:" Bản thân mang long thai, nếu nàng không lo cho bảo bảo thì lo cho trẫm đi chứ. Trẫm vì nàng hao phí công sức gỡ xương, nàng lại đi lo cho bát vương gia."
" Khụ, hoàng thượng đang ghen sao?" - Chén trà vừa đưa lên môi đã có chút khựng lại, phụng nhãn Tương Tịch có chút không tin được nhìn hắn. Sở Định Long không thèm đáp lại nàng, yên lặng đến đáng sợ.
Thanh đáp ứng tuy múa cũng có chút tài nghệ, nhưng so với tài năng của phi tần trong hậu cung, thì vẫn không bằng. Khương Tần vừa thưởng thức vừa quay sang thỏ thẻ với Chu phi:" Nương nương, điệu múa của Thanh đáp ứng đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn còn non nớt quá."
" Cũng chỉ là một tiểu cung nữ hèn mọn, được hoàng thượng sủng hạnh một đêm, liền nghĩ bản thân là phượng hoàng." -Ánh mắt Chu phi lộ rõ vẻ chán ghét. Ai trong hậu cung này lại không rõ, Thanh đáp ứng lúc đầu ở trong cung của nàng ta làm cung nữ rửa chân. Nếu không phải hoàng thượng lúc đến cung của Chu phi, vô tình nhìn trúng, không biết chừng hôm nay ngay cả cửa của dạ yến còn không được bước vào.
Khương Tần nghe Chu phi trả lời, khiến nói gì, chỉ mỉm cười tiếp tục thưởng thức. Cung nữ cận thân của Chu phi vừa từ ngoài trở về, ghé tai nàng ta nói gì đó. Khuôn mặt khó chịu của nàng ta lập tức đổi sắc, tay ra hiệu cho cung nữ kia lui về sau.
" Khương Tần muội muội, cứ từ từ mà thưởng thức, vở múa này, còn nhiều cái hay lắm."- Chu phi nâng chén rượu, không nhanh không chậm nói. Khương Tần nghe xong, cũng không lấy làm lạ, cười nhẹ đáp:" Hảo, Thanh muội muội múa đẹp đến vậy, phải từ từ thưởng thức."
Điệu mà Thanh đáp ứng múa là điệu múa của Tây vực. Khúc đầu dịu nhẹ như một bông hoa vừa chớm nở, lúc sau lại mạnh mẽ như mãnh hổ. Để múa được điệu này, Thanh đáp ứng đã phí không ít tâm tư, ngày đêm khổ luyện. Chỉ tiếc là một chút cũng không lọt vào mắt Sở Định Long.
"A!" - Thanh âm dịu ngọt kêu thất thanh lên một tiếng, khiến cả dạ yến một phen kinh động. Thanh đáp ứng qùy sụp xuống, tay cố che đi phần xiêm y bị rách.
" Kìa Thanh muội muội, tại sao xiêm y của muội lại rách thế kia. Trước mặt bao nhiêu triều thần và vương gia, muội lại muốn tự biến mình thành kỹ nữ thanh lâu sao?" - Kịch vui đang diễn ra trước phụng nhãn, làm sao có thể thiếu phần của Chu phi. Nụ cười trên môi nàng ta rõ ràng là đắc ý, nhưng lại làm ra vẻ thương cảm cho Thanh đáp ứng.
Lí công công đem chiếc áo khoác lông cừu đến khoác cho Thanh đáp ứng. Nhưng nữ nhân kia chưa gì đã lệ đã ngân ngấn khóe mắt, thanh âm trở nên đáng thương:" Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là muốn góp vui cho người và hoàng hậu. Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Hoàng thượng, thần thiếp không muốn sống nữa."
Nói đoạn, liền nhắm hướng cây cột to lớn mà đâm đầu vào. Lí công công nhanh tay, liền giữ nàng ta lại. Sở Định Long nãy giờ không động tĩnh, lúc này nhìn thấy Thanh đáp ứng khóc lóc làm loạn, liền buông lời an ủi:" Được rồi, dù gì cũng không phải nàng mong muốn, đòi sống đòi chết để làm gì. Mau lui xuống đi!"
" Dù sao cũng là phi tần, bây giờ bị đại thần nhìn thấy phụng thể, còn xứng đáng làm nữ nhân của hoàng thượng sao?"- Chu phi không chịu để yên, luôn miệng chỉ trích Thanh đáp ứng. Không khí của dạ yến trùng xuống đến đáng sợ. Nữ nhân của thiên tử, thân thể kim quý, ngoài hoàng đế ra, bất cứ nam nhân nào cũng không được nhìn thấy. Đám phi tần hậu cung tuy ngoài mặt không dám nói, nhưng biết chắc Thanh đáp ứng về sau không thể ngóc đầu rồi.
" Chu phi nương nương, nếu nói vậy, thì hoàng hậu nương nương làm sao xứng ngồi trên phụng vị đó. Không phải thuở trước, lúc ở lãnh cung, hoàng hậu cũng bị đám công công nhìn thấy phụng thể hay sao?"- Từng lời của Thanh đáp ứng phát ra tràn đầy ngữ khí tức giận. Sắc mặt của Sở Định Long thoáng chốc tối đen lại, mang theo sát khí:" Ngươi vừa nói gì?"
Ngay cả Tương Tịch cũng không kìm được run rẩy, ngạc nhiên nhìn nữ nhân đang che đi xiêm y bị rách:" Thanh đáp ứng, muội đem bản cung ra nghị luận, là có ý gì?"
"Hoàng hậu nương nương, còn có thể có ý gì nữa. Ngay cả mẫu nghi thiên hạ còn dám đem so với mình. Còn không nhìn thử xem bản thân có bao nhiêu xứng đáng? Chim trĩ mà đòi thành phượng hoàng, tiện nhân vọng tưởng!" - Chu phi nhận thấy mũi dao đang chĩa thẳng vào Thanh đáp ứng, liền không tiếc lời khích bác. Ai trong hậu cung này lại chẳng tường tận, chuyện trước kia của hoàng đế và hoàng hậu hiện tại là cấm kị, kẻ nào nhắc tới, coi như cả đời này phế rồi. Nụ cười trên môi Chu phi càng lúc càng ý vị, phụng nhãn nhìn thẳng Thanh đáp ứng như đang xem trò hay:" Muội muội, hoàng thượng và hàng hậu là nhất thể đồng tâm. Muội không xem hoàng hậu ra gì, vậy khác nào xem hoàng thượng cũng không ra gì."
" Hoàng thượng... thần thiếp không có...""- Thanh đáp ứng sợ hãi, qùy sụp xuống thanh minh. Sở Định Long trầm lặng bước lại gần, tay khẽ nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng ấy lên, thanh âm khiến người ta run sợ:" Trẫm ngày trước nhìn thấy ngươi có chút thuận mắt, tâm tư lại không cầu hư vinh, mới tiện tay cho ngươi chút danh vị. Đây là những gì ngươi báo đáp trẫm sao? Ngay cả thê tử của trẫm, hoàng hậu của Sở Nguyên, ngươi cũng dám đem ra so bì?Xứng sao?"
" Hoàng thượng, thần thiếp không có ý đó. Người phải tin thần thiếp!" - Thanh đáp ứng lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm lấy chân Sở Định Long cầu xin. Nhưng đổi lại chỉ là cái hất chân rũ bỏ của hắn:" Giáng Thanh thị làm thứ dân, đày vào lãnh cung."
Tương Tịch vịnh lấy tay của Hoa Nhĩ, cố đứng vững, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn nữ nhân đang qùy dưới sàn:" Lúc nãy muội nói bổn cung bị đày vào lãnh cung, chuyện đó là thế nào?"
" Tịch Tịch, nàng đừng nghe ả ta xàm ngôn." - Khẽ kéo nàng vào lòng, Sở Định Long ra hiệu cho Tô công công. Lão ấy hiểu ý, liền sai thêm hai thị vệ kéo Thanh thị ra khỏi dạ yến. Bàn tay hắn biết chặt lấy nàng, như sợ buông ra, nàng sẽ biến mất. Thanh âm hắn ôn nhu như nước, khẽ hỏi:" Nàng mệt rồi, trẫm đưa nàng về cung nghỉ ngơi, được không?"
Nói đoạn, liền dặn dò Tô công công truyền đạt lại ý chỉ, sau đó liền cùng nàng rời khỏi. Sợ nàng đi lại đau chân, xe ngựa lại xốc, Sở Định Long liền không nói khiến rằng, ẵm nàng lên. Tương Tịch đang thơ thẩn, bị hắn làm cho có chút sợ hãi, liền nép vào lòng hắn:" Hoàng thượng, mau thả thần thiếp xuống!"
"Không thả!"
" Đám nô tài đang nhìn!"
"Mặc kệ!"
" Lỡ người mỏi tay, sẽ làm rơi mất thần thiếp và bảo bảo!"
" Yên tâm, trẫm sẽ không để rơi mất nàng. Hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy!" - Cánh tay Sở Định Long trở nên vững chãi, chặt chẽ, bao bọc lấy Tương Tịch. Phụng nhãn khẽ nhìn hắn, tâm tư trở nên phức tạp. Rốt cuộc là ngày trước giữa hắn và nàng xảy ra những chuyện gì? Tại sao người trong hậu cung, ai cũng không nói cho nàng tường tận? Cả hắn cũng vậy. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong nàng. Chỉ cần gặp được Thanh thị kia, chắc chắn nàng sẽ biết tất cả.
" Đang suy nghĩ gì sao?"- Bước chân của Sở Định Long vừa dài lại rộng, mới đó đã về đến Phượng Hoan Cung. Tương Tịch vừa định nói lại nghĩ đến từ trước đến giờ hắn đối với quá khứ của cả hai một mực bài xích, nếu biết sẽ tìm cách ngăn cản nàng đi gặp Thanh thị, liền trả lời gượng gạo:" Không có, thần thiếp chỉ hơi mệt."
Đám cung nhân nhìn thấy hắn hai tay ẵm nàng về, liền qùy xuống hành lễ, miệng lại không che được nụ cười:"Nhìn xem nhìn xem, hoàng thượng và hoàng hậu thật khiến người ta ganh tị."
" Ganh tị cái gì chứ? Sau này ngươi ra cung rồi, cũng sẽ thành gia lập thất. Lúc đó muốn kêu phu quân ngươi ẵm ngươi như vậy lúc nào chả được."
"Nhỏ tiếng chút, hoàng thượng nghe thấy bây giờ."
Nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi Sở Định Long, khiến tim Tương Tịch có chút run rẩy. Lúc hắn cười, quả thật rất đẹp. Cẩn trọng đặt nàng trên trường kỷ, hắn liền sai cung nhân đi nấu cho nàng chén canh hạt sen. Nhưng vừa mới dứt lời, Tô công công đã đứng từ ngoài tấu trình vào:" Hoàng thượng, chư vị đại thần nói có chuyện bẩm tấu với người. Hiện đang đợi người ở thư phòng."
Sở Định Long thở dài, vuốt lên tóc nàng, có chút không đành lòng rời khỏi. Bàn tay Tương Tịch đặt trên tay hắn, ân cần nói:" Hoàng thượng, triều chính quan trọng. Người mau đi đi."
"Vậy tối trẫm lại đến với nàng!" - Nói đoạn, Sở Định Long hôn nhẹ lên trán nàng, mỉm cười rời khỏi. Bên ngoài, những vạt nắng đã phủ lên nền tuyết trắng, khiến chúng tan ra. Không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng tâm Tương Tịch lại cảm thấy đây chính là mặt biển yên bình, trước khi một cơn cuồng giông kéo đến. Bất giác lại có cảm giác sợ hãi, sợ rằng nó sẽ quét sạch tất cả mọi thứ nàng có hôm nay, bao gồm cả Sở Định Long và bảo bảo đang hình thành trong bụng nàng.
" Ăn chút thịt nai này đi, của trẫm hôm trước đi săn ở Di Minh Viên được đấy." - Trong chén của Tương Tịch xuất hiện một miếng thịt nai, nhìn lên thì thấy Sở Định Long ân cần dặn dò nàng. Sau đó hắn lại cặm cụi làm điều gì đó, ngay cả dạ khúc của Thanh đáp ứng cũng không liếc mắt đến.
Lạc Thái Ngân nâng chén rượu uống cạn, bộ dạng trở nên tùy hứng. Bên phía bên kia là các vị vương gia và phúc tấn cũng đang ngà ngà say. Bát vương gia cả người say đến đứng không vững, giơ cao chén rượu:" Hoàng thượng, hôm nay thần xin được dùng rượu kính người, nguyện mong Sở Nguyên mãi mãi trường tồn."
Lúc này Sở Định Long mới ngẩng đầu, tiện tay đẩy một đĩa thức ăn qua cho Tương Tịch. Thịt gà và cá đã được tách xương, mỗi góc một món được xếp ngay ngắn trên đĩa. Sóng mũi nàng đột nhiên cay xè, nhìn hắn đầy cảm động.
" Trẫm cũng chúc đệ sớm sanh quý tử."- Nói đoạn, Sở Định Long nâng chén rượu đáp lại, uống cạn. Phúc tấn của Bát vương gia sợ phu quân làm càn, liền kéo hắn ngồi xuống. Một cung nữ đem lên một chén canh giải rượu dâng lên:" Hoàng hậu thấy bát vương gia hơi say nên đã sai nô tì đến ngự thiện phòng lấy canh giải rượu đến cho ngài ấy."
Phúc tấn của hắn nhận chén rượu, hướng nàng cúi đầu, tỏ vẻ đa tạ. Sở Định Long hừ nhẹ, không hài lòng nhìn nàng:" Bản thân mang long thai, nếu nàng không lo cho bảo bảo thì lo cho trẫm đi chứ. Trẫm vì nàng hao phí công sức gỡ xương, nàng lại đi lo cho bát vương gia."
" Khụ, hoàng thượng đang ghen sao?" - Chén trà vừa đưa lên môi đã có chút khựng lại, phụng nhãn Tương Tịch có chút không tin được nhìn hắn. Sở Định Long không thèm đáp lại nàng, yên lặng đến đáng sợ.
Thanh đáp ứng tuy múa cũng có chút tài nghệ, nhưng so với tài năng của phi tần trong hậu cung, thì vẫn không bằng. Khương Tần vừa thưởng thức vừa quay sang thỏ thẻ với Chu phi:" Nương nương, điệu múa của Thanh đáp ứng đẹp thì có đẹp, nhưng vẫn còn non nớt quá."
" Cũng chỉ là một tiểu cung nữ hèn mọn, được hoàng thượng sủng hạnh một đêm, liền nghĩ bản thân là phượng hoàng." -Ánh mắt Chu phi lộ rõ vẻ chán ghét. Ai trong hậu cung này lại không rõ, Thanh đáp ứng lúc đầu ở trong cung của nàng ta làm cung nữ rửa chân. Nếu không phải hoàng thượng lúc đến cung của Chu phi, vô tình nhìn trúng, không biết chừng hôm nay ngay cả cửa của dạ yến còn không được bước vào.
Khương Tần nghe Chu phi trả lời, khiến nói gì, chỉ mỉm cười tiếp tục thưởng thức. Cung nữ cận thân của Chu phi vừa từ ngoài trở về, ghé tai nàng ta nói gì đó. Khuôn mặt khó chịu của nàng ta lập tức đổi sắc, tay ra hiệu cho cung nữ kia lui về sau.
" Khương Tần muội muội, cứ từ từ mà thưởng thức, vở múa này, còn nhiều cái hay lắm."- Chu phi nâng chén rượu, không nhanh không chậm nói. Khương Tần nghe xong, cũng không lấy làm lạ, cười nhẹ đáp:" Hảo, Thanh muội muội múa đẹp đến vậy, phải từ từ thưởng thức."
Điệu mà Thanh đáp ứng múa là điệu múa của Tây vực. Khúc đầu dịu nhẹ như một bông hoa vừa chớm nở, lúc sau lại mạnh mẽ như mãnh hổ. Để múa được điệu này, Thanh đáp ứng đã phí không ít tâm tư, ngày đêm khổ luyện. Chỉ tiếc là một chút cũng không lọt vào mắt Sở Định Long.
"A!" - Thanh âm dịu ngọt kêu thất thanh lên một tiếng, khiến cả dạ yến một phen kinh động. Thanh đáp ứng qùy sụp xuống, tay cố che đi phần xiêm y bị rách.
" Kìa Thanh muội muội, tại sao xiêm y của muội lại rách thế kia. Trước mặt bao nhiêu triều thần và vương gia, muội lại muốn tự biến mình thành kỹ nữ thanh lâu sao?" - Kịch vui đang diễn ra trước phụng nhãn, làm sao có thể thiếu phần của Chu phi. Nụ cười trên môi nàng ta rõ ràng là đắc ý, nhưng lại làm ra vẻ thương cảm cho Thanh đáp ứng.
Lí công công đem chiếc áo khoác lông cừu đến khoác cho Thanh đáp ứng. Nhưng nữ nhân kia chưa gì đã lệ đã ngân ngấn khóe mắt, thanh âm trở nên đáng thương:" Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là muốn góp vui cho người và hoàng hậu. Không ngờ lại xảy ra chuyện này. Hoàng thượng, thần thiếp không muốn sống nữa."
Nói đoạn, liền nhắm hướng cây cột to lớn mà đâm đầu vào. Lí công công nhanh tay, liền giữ nàng ta lại. Sở Định Long nãy giờ không động tĩnh, lúc này nhìn thấy Thanh đáp ứng khóc lóc làm loạn, liền buông lời an ủi:" Được rồi, dù gì cũng không phải nàng mong muốn, đòi sống đòi chết để làm gì. Mau lui xuống đi!"
" Dù sao cũng là phi tần, bây giờ bị đại thần nhìn thấy phụng thể, còn xứng đáng làm nữ nhân của hoàng thượng sao?"- Chu phi không chịu để yên, luôn miệng chỉ trích Thanh đáp ứng. Không khí của dạ yến trùng xuống đến đáng sợ. Nữ nhân của thiên tử, thân thể kim quý, ngoài hoàng đế ra, bất cứ nam nhân nào cũng không được nhìn thấy. Đám phi tần hậu cung tuy ngoài mặt không dám nói, nhưng biết chắc Thanh đáp ứng về sau không thể ngóc đầu rồi.
" Chu phi nương nương, nếu nói vậy, thì hoàng hậu nương nương làm sao xứng ngồi trên phụng vị đó. Không phải thuở trước, lúc ở lãnh cung, hoàng hậu cũng bị đám công công nhìn thấy phụng thể hay sao?"- Từng lời của Thanh đáp ứng phát ra tràn đầy ngữ khí tức giận. Sắc mặt của Sở Định Long thoáng chốc tối đen lại, mang theo sát khí:" Ngươi vừa nói gì?"
Ngay cả Tương Tịch cũng không kìm được run rẩy, ngạc nhiên nhìn nữ nhân đang che đi xiêm y bị rách:" Thanh đáp ứng, muội đem bản cung ra nghị luận, là có ý gì?"
"Hoàng hậu nương nương, còn có thể có ý gì nữa. Ngay cả mẫu nghi thiên hạ còn dám đem so với mình. Còn không nhìn thử xem bản thân có bao nhiêu xứng đáng? Chim trĩ mà đòi thành phượng hoàng, tiện nhân vọng tưởng!" - Chu phi nhận thấy mũi dao đang chĩa thẳng vào Thanh đáp ứng, liền không tiếc lời khích bác. Ai trong hậu cung này lại chẳng tường tận, chuyện trước kia của hoàng đế và hoàng hậu hiện tại là cấm kị, kẻ nào nhắc tới, coi như cả đời này phế rồi. Nụ cười trên môi Chu phi càng lúc càng ý vị, phụng nhãn nhìn thẳng Thanh đáp ứng như đang xem trò hay:" Muội muội, hoàng thượng và hàng hậu là nhất thể đồng tâm. Muội không xem hoàng hậu ra gì, vậy khác nào xem hoàng thượng cũng không ra gì."
" Hoàng thượng... thần thiếp không có...""- Thanh đáp ứng sợ hãi, qùy sụp xuống thanh minh. Sở Định Long trầm lặng bước lại gần, tay khẽ nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng ấy lên, thanh âm khiến người ta run sợ:" Trẫm ngày trước nhìn thấy ngươi có chút thuận mắt, tâm tư lại không cầu hư vinh, mới tiện tay cho ngươi chút danh vị. Đây là những gì ngươi báo đáp trẫm sao? Ngay cả thê tử của trẫm, hoàng hậu của Sở Nguyên, ngươi cũng dám đem ra so bì?Xứng sao?"
" Hoàng thượng, thần thiếp không có ý đó. Người phải tin thần thiếp!" - Thanh đáp ứng lệ rơi đầy mặt, hai tay ôm lấy chân Sở Định Long cầu xin. Nhưng đổi lại chỉ là cái hất chân rũ bỏ của hắn:" Giáng Thanh thị làm thứ dân, đày vào lãnh cung."
Tương Tịch vịnh lấy tay của Hoa Nhĩ, cố đứng vững, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn nữ nhân đang qùy dưới sàn:" Lúc nãy muội nói bổn cung bị đày vào lãnh cung, chuyện đó là thế nào?"
" Tịch Tịch, nàng đừng nghe ả ta xàm ngôn." - Khẽ kéo nàng vào lòng, Sở Định Long ra hiệu cho Tô công công. Lão ấy hiểu ý, liền sai thêm hai thị vệ kéo Thanh thị ra khỏi dạ yến. Bàn tay hắn biết chặt lấy nàng, như sợ buông ra, nàng sẽ biến mất. Thanh âm hắn ôn nhu như nước, khẽ hỏi:" Nàng mệt rồi, trẫm đưa nàng về cung nghỉ ngơi, được không?"
Nói đoạn, liền dặn dò Tô công công truyền đạt lại ý chỉ, sau đó liền cùng nàng rời khỏi. Sợ nàng đi lại đau chân, xe ngựa lại xốc, Sở Định Long liền không nói khiến rằng, ẵm nàng lên. Tương Tịch đang thơ thẩn, bị hắn làm cho có chút sợ hãi, liền nép vào lòng hắn:" Hoàng thượng, mau thả thần thiếp xuống!"
"Không thả!"
" Đám nô tài đang nhìn!"
"Mặc kệ!"
" Lỡ người mỏi tay, sẽ làm rơi mất thần thiếp và bảo bảo!"
" Yên tâm, trẫm sẽ không để rơi mất nàng. Hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy!" - Cánh tay Sở Định Long trở nên vững chãi, chặt chẽ, bao bọc lấy Tương Tịch. Phụng nhãn khẽ nhìn hắn, tâm tư trở nên phức tạp. Rốt cuộc là ngày trước giữa hắn và nàng xảy ra những chuyện gì? Tại sao người trong hậu cung, ai cũng không nói cho nàng tường tận? Cả hắn cũng vậy. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong nàng. Chỉ cần gặp được Thanh thị kia, chắc chắn nàng sẽ biết tất cả.
" Đang suy nghĩ gì sao?"- Bước chân của Sở Định Long vừa dài lại rộng, mới đó đã về đến Phượng Hoan Cung. Tương Tịch vừa định nói lại nghĩ đến từ trước đến giờ hắn đối với quá khứ của cả hai một mực bài xích, nếu biết sẽ tìm cách ngăn cản nàng đi gặp Thanh thị, liền trả lời gượng gạo:" Không có, thần thiếp chỉ hơi mệt."
Đám cung nhân nhìn thấy hắn hai tay ẵm nàng về, liền qùy xuống hành lễ, miệng lại không che được nụ cười:"Nhìn xem nhìn xem, hoàng thượng và hoàng hậu thật khiến người ta ganh tị."
" Ganh tị cái gì chứ? Sau này ngươi ra cung rồi, cũng sẽ thành gia lập thất. Lúc đó muốn kêu phu quân ngươi ẵm ngươi như vậy lúc nào chả được."
"Nhỏ tiếng chút, hoàng thượng nghe thấy bây giờ."
Nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi Sở Định Long, khiến tim Tương Tịch có chút run rẩy. Lúc hắn cười, quả thật rất đẹp. Cẩn trọng đặt nàng trên trường kỷ, hắn liền sai cung nhân đi nấu cho nàng chén canh hạt sen. Nhưng vừa mới dứt lời, Tô công công đã đứng từ ngoài tấu trình vào:" Hoàng thượng, chư vị đại thần nói có chuyện bẩm tấu với người. Hiện đang đợi người ở thư phòng."
Sở Định Long thở dài, vuốt lên tóc nàng, có chút không đành lòng rời khỏi. Bàn tay Tương Tịch đặt trên tay hắn, ân cần nói:" Hoàng thượng, triều chính quan trọng. Người mau đi đi."
"Vậy tối trẫm lại đến với nàng!" - Nói đoạn, Sở Định Long hôn nhẹ lên trán nàng, mỉm cười rời khỏi. Bên ngoài, những vạt nắng đã phủ lên nền tuyết trắng, khiến chúng tan ra. Không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng tâm Tương Tịch lại cảm thấy đây chính là mặt biển yên bình, trước khi một cơn cuồng giông kéo đến. Bất giác lại có cảm giác sợ hãi, sợ rằng nó sẽ quét sạch tất cả mọi thứ nàng có hôm nay, bao gồm cả Sở Định Long và bảo bảo đang hình thành trong bụng nàng.
Bình luận truyện