Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi
Chương 96: Làm mồi dụ mà Không biết
Lăng Tử Quy đại náo Ninh vương phủ, hạ nhân đều nghị luận sôi nổi.
Mỗi tối Lăng Tử Quy trở về phòng liền tấu sáo và trống, chiêng trống vang trời rất náo nhiệt. Làm cho tất cả trên dưới Ninh vương phủ không thể đi vào giấc ngủ.
Mỗi ngày như thế, chính là muốn bức Tần Vị Trạch đến gây sự.
Nhưng mà mặc kệ hắn ồn ào ầm ĩ như thế nào, Tần Vị Trạch kia lại có thể sóng yên biển lặng bất vi sở động.
Lăng Tử Quy trong lòng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn còn có tính toán khác?
Giờ phút này Thập Hoan ngồi trên xe ngựa trong lòng lại cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, trong lúc ngủ mơ lại bị Tần Vị Trạch ôm lên xe ngựa, chờ nàng tỉnh lại là lúc bọn họ cách kinh thành hơn 20 dặm.
"Tỉnh?" Thấy nàng mở mắt, Tần Vị Trạch đem nàng từ trong lòng nâng dậy, làm cho nàng từ từ tỉnh táo
Thập Hoan chỉ cảm thấy giấc ngủ này cực không yên ổn, cảm thấy thân thể vẫn luôn đong đưa. Không ngờ vừa mở mắt ra lại thấy chính mình ngồi ở trên xe ngựa.
Nhìn ra phía ngoài xe, xung quanh tất cả đều là rừng rậm, chỉ có chính giữa là đường đi kéo dài đến phương xa.
Cảnh sắc nơi này một chút nàng cũng không quen thuộc!
"Chúng ta đang ở đâu?" Trong lòng của nàng có loại dự cảm không tốt.
Tần Vị Trạch mở ngăn ngầm trong xe ngựa lấy ra nước cùng với khăn, thấm ướt rồi đưa cho Thập Hoan, ý bảo nàng lau mặt cho tỉnh táo một chút.
"Ninh vương phủ quá ầm ĩ, ta mang theo nàng đi ra ngoài một chút."
Xoa xoa mặt, cả người thấy thanh tính không ít. Thập Hoan chậm rãi nghĩ lại sự tình đã trải qua.
Thảo nào đã nhiều ngày nay hắn cũng không để ý đến Lăng Tử Quy, tùy ý để hắn dày vò, hóa ra là đang âm thầm chuẩn bị xuất môn.
Nhưng mà xuất môn thì ra cửa, mang theo nàng làm gì. Giờ phút này hắn cũng không nói hai người bọn họ muốn đi đâu, chỉ là một mặt dẫn nàng đi về phương xa.
Nhìn một chút tùy tùng bên ngoài xe, chính xác rất ít người đi theo, chỉ có rất ít người. Ngụy Đạt cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, mặc quần áo gọn nhẹ xuất môn, không hề phô trương, xem ra nhất định Tần Vị Trạch có chuyện gì muốn làm.
Nếu là làm việc lại càng không cần thiết phải mang theo nàng. Hắn chắc chắn là không nói một tiếng mang nàng đi theo, nếu thật sự là bị hắn "bao" ăn, ngay cả nơi tố khổ đều không có.
Khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy trên môi của mình nóng nóng ẩm ẩm. Nhất thời nhận ra Tần Vị Trạch đã đem nước đưa tới môi của nàng uy hiếp nàng uống.
"Uống nước trước, trên xe ngựa ta đã phân phó người mang theo điểm tâm, lát nữa nếm thử xem." Dứt lời mở ra hộp đồ ăn trước mắt, bên trong là một mâm điểm tâm vô cùng tinh xảo.
Thập Hoan cầm lấy cái chén, hai tay nâng lên, uống mấy ngụm nước.
Đột nhiên nàng nhướng mày, tay trái nắm cái chén có chút run run.
"Cánh tay đau quá!" Nàng nhíu mày lại hết sức nhanh, cuống quít buông cái chén.
Đợi sau một lúc lâu cũng không thấy Tần Vị Trạch có động tác gì, vừa ngẩng đầu lên lại có thể thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tươi cười, khoanh tay trước ngực dựa vào to axe nhìn nàng.
"Làm sao đau?" Hắn hỏi.
"Miệng vết thương đau, chỉ sợ lại nứt ra rồi." Thập Hoan nửa thật nửa giả nói.
"Nếu miệng vết thương nứt ra rồi đúng là đại sự, cởi quần áo ra, ta bôi thuốc cho ngươi." Ngữ khí của hắn thập phần thoải mái, so với trước kia một chút cũng không giống.
Thập Hoan buồn bực, chẳng lẽ là kỹ năng diễn xuất của nàng bị thụt lùi?
"Không đau?" Thấy nàng bất động, Tần Vị Trạch cười hỏi.
Nàng cắn chặt răng, che lại tay trái vô lực dựa vào cánh tay còn lại nhìn phía trước.
"Diễn rất giống." Nhìn bộ dạng yếu ớt kia, Tần Vị Trạch thiếu chút nữa sẽ tin là thật.
Vừa nghe thấy lời của hắn, Thập Hoan trong lòng bồn chồn, hắn như thế nào lại cho rằng nàng đang diễn kịch?
Thực ra cánh tay một chút cũng không đau, thuốc của Lã Bất Chu thập phần hữu hiệu, miệng vết thương khôi phục vô cùng nhanh. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi biện pháp là có thể làm cho hắn mang nàng trở về, bằng không còn không biết bị hắn mang đến nơi nào.
"Trước khi chúng ta đi ta đã để Lã Bất Chu kiểm tra cánh tay nàng một chút, chính xác là cánh tay của ngươi không phải đau, mà là ngứa, ta nói có đúng không? Đó là do miệng vết thương kết vảy. Nếu như ngươi sợ miệng vết thương nứt ra rồi thì ngươi cởi quần áo ra, ta kiểm tra cho ngươi một chút!"
Ánh mắt của hắn đảo qua cổ áo Thập Hoan, nàng theo bản năng nắm chặt y phục của mình.
Tần Vị Trạch ung dung nhìn động tác của nàng "Nếu như lại đau, ta thật nên kiểm tra cho ngươi một chút. Ngươi nên biết, mặc quá nhiều quần áo đối với miệng vết thương cũng không tốt."
"Không cần, không cần, đã không đau nữa rồi." Thập Hoan giật lùi về phía sau, nếu như nàng còn dám giả bộ bệnh, thằng nhãi này sẽ thật sự tiến lên "thay quần áo" cho nàng.
Nếu diễn kịch không thành Thập Hoan cũng chỉ có thể nói thẳng, nàng ngồi ngay ngắn: "Ta muốn về nhà!"
"Không được!"
"Vậy chúng ta đi nơi nào?"
"Đến ngươi sẽ biết."
"Vậy chúng ta định đi bao lâu?"
"Xem tâm tình của ta!"
Kiểu trả lời này cũng như không trả lời, không hề lộ ra một chút tin tức hữu dụng.
Thế nhưng Tần Vị Trạch lại thấy hết sức hài lòng. Bởi vì trong triều có chính sự cần hắn đi xa nhà một chuyến, nhưng mà không ngờ Lăng Tử Quy lại đến ở cách vách nhà hắn.
Nếu mà để một mình Thập Hoan ở lại, Giản Hàn Chi còn có Lăng Tử Quy, tiểu Hoan nhi nhất định thập phần "Nguy hiểm".
Dứt khoát mang theo bên người, thời thời khắc khắc lúc nào cũng nhìn thấy mới an toàn.
"Ta ra ngoài vội vàng quá, không có mang theo y phục để thay." Thập Hoan bắt đầu tìm cớ.
"Yên tâm, ta đã giúp ngươi chuẩn bị thật tốt rồi, ngay cả cái yếm còn mang theo vài cái."
Hắn còn nói với vẻ mặt rạng rỡ mặt không đỏ tim không đập, Thập Hoan hoàn toàn bị đánh bại bởi da mặt dày của hắn.
Nhìn đôi mắt to không ngừng chuyển động, Tần Vị Trạch nở nụ cười: " Nếu đã ra ngoài thì đừng nghĩ ta sẽ đưa ngươi trở về. Chuyến đi xa này ta cam đoan ngươi sẽ thích, như vậy đã được chưa?"
Thập Hoan bĩu môi, "Làm thế nào ngươi biết ta nhất định sẽ thích."
"Ta rất rõ!" Tần Vị Trạch nói giọng thập phần chắc chắn.
Xem ra không có hi vọng trở về, nhưng mà lời nói của Tần Vị Trạch vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Nếu không cần giả bộ, nàng dứt khoát vươn cánh tay cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn.
Lại rót cho nàng một chén nước, Tần Vị Trạch vẫn luôn cười nhìn nàng ăn.
Trời tối thời điểm đoàn người bọn họ tới trạm dịch.
Bởi vì Tần Vị Trạch xuất hành không gây động tĩnh gì lớn, nên trạm dịch cũng không có quan viên nghênh đón, không có dân chúng quỳ lạy.
Sau khi Thập Hoan xuống xe ngựa lập tức duỗi cái lưng tê mỏi, ngồi một ngày trên xe ngựa thân thể của nàng cần phải được dãn gân cốt.
Kết quả vừa vươn được cánh tay lập tức đã bị Tần Vị Trạch kéo lại, "Đi thôi!"
Trạm dịch này cực kỳ sạch sẽ, tạo điều kiện cho quan viên thương nhân qua lại dùng để nghỉ ngơi. Nơi này có rất nhiều phòng, từng phòng một khi có người vào ở, cửa sẽ treo lên một cái thẻ bài nhỏ.
Như vậy có thể tránh cho người khác quấy rầy.
Vừa vào cửa, đã thấy có rất nhiều người ở trong đại sảnh ngồi ăn, chưởng quỹ nhìn Thập Hoan một chút rồi lại nhìn Tần Vị Trạch hỏi: "Nhị vị muốn thuê một hay hai phòng?"
"Một phòng!"
"Hai phòng!"
Hai người trăm miệng một lời, chưởng quỹ có chút không biết làm sao. Nhìn bọn họ trên người mặc quần áo hoa lệ chỉ biết nhất định là có thân phận không tầm thường, không phú thì quý. Hiện giờ hai người này ý kiến bất đồng, thực là làm hắn khó xử.
Thập Hoan trừng mắt liếc nhìn Tần Vị Trạch một cái, nàng mới không cần cùng hắn ngủ chung một phòng.
Nhưng mà đôi mắt nhỏ có thần cũng không có tác dụng, Tần Vị Trạch lấy ra một thỏi hoàng kim đặt lên bàn, "Chưởng quỹ, chỉ còn lại một phòng đúng không?"
Vừa nhìn thấy vàng, chưởng quỹ lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu: "Khách quan nói đúng, chỉ còn lại một phòng, khách quan bên trong mời!"
"Chưởng quỹ, rõ ràng còn có nhiều phòng như vậy ngươi dựa vào cái gì trợn mắt nói dối." Thập Hoan chỉ chỉ cửa phòng chưa treo thẻ bài trên lầu hai.
"Phu nhân bớt giận, có vợ chồng nhà ai không cãi nhau? Vợ chồng son nào có đạo lý ngủ riêng!" Chưởng qũy cười tủm tỉm nói.
"Ai cùng hắn là vợ chồng son!" Nàng tức giận nói.
Nói chưa dứt lời, thấy nàng như thế, chưởng quỹ càng them chắc chắn phán đoán của mình.
Tần Vị Trạch trong lòng hết sức hài lòng lý do thoái thác của chưởng quỹ, hắn cười kéo Thập Hoan qua: "Hoan nhi ngoan, vi phu sai rồi còn không được sao? Cô nương kia làm sao đẹp bằng nương tử của ta? Ta lần sau sẽ không bao giờ nhìn người khác nữa!"
Mọi người xung quanh ngồi nghe, nguyên lại là nương tử nhà mình ghen tị!
Nhìn những người đó một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, Thập Hoan nhất thời cảm thấy chính mình có nhảy vào song Hoàng Hà cũng không hết oan. Một câu nói kia của Tần Vị Trạch đã phong trụ lời giải thích của nàng.
Mặc kệ nàng có giải thích như thế nào, tất cả mọi người sẽ cho là vợ chồng son giận dỗi.
Quá âm hiểm!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, Tần Vị Trạch khẽ nâng khóe miệng. Lôi kéo nàng đi lên trên lầu.
Vừa mở của ra, Tần Vị Trạch nhìn bố cục trong phòng xem như là hài lòng. Phòng ở tuy rằng không lớn, nhưng mà bố trí lại cực kì chú ý. Phòng này tựa bắc nhìn nam, chính nam một cái cửa số mở thuận lợi nhìn ra ngoài, sát cạnh cửa sổ là nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp đặt một chiếc bàn nhỏ, bày một mâm điểm tâm. Trung tâm phòng đặt một bàn tròn, ghế tròn, trên mặt bàn đặt trà cụ. Bên trong là một cái giường.
Thập Hoan lập tức chiếm cứ vị trí nhuyễn tháp, bên này chẳng những có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài, hơn nữa lại hết sức thoải mái.
Đột nhiên ánh mắt Thập Hoan đảo qua bên ngoài hành lang gấp khúc, không ngờ lại phát hiện ra một thân ảnh vô cùng quên thuộc, nhìn kỹ lại thì không ngờ là Giản Hàn Chi.
Hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là do trùng hợp? Hôm nay hắn mặc một kiện áo dài màu lam nhạt, dọc theo hành lang gấp khúc hướng xa xa đi qua.
Xem ra Giản Hàn Chi chắc là không biết bọn họ đã ở nơi này.
Tần Vị Trạch đương nhiên cũng nhìn thấy. Hắn biết đây là trùng hợp, bởi vì mang theo Thập Hoan đi ra ngoài với hắn đều là kế hoạch bí mật, người bên ngoài không thể biết được. Mặc dù Gỉan Hàn Chi cũng có khả năng đoán được, cũng sẽ không nhanh xuất hiện ở chỗ này.
Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm phương hướng của Giản Hàn Chi, Tần Vị Trạch lập tức duỗi tay đóng lại cửa, ngăn cách tầm mắt
"Ngoan Ngoan nghỉ ngơi!" Tần Vị Trạch đối diện với Thập Hoan nói.
Quay đầu lại nhìn Tần Vị Trạch, Thập Hoan thầm nghĩ, nếu như Giản Hàn Chi có thể hỗ trợ, có phải hay không nàng không cần đi theo Tần Vị Trạch đi xa nhà!
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng, Tần Vị Trạch nhẹ nhàng ghé bên tai nàng nói: "Ngươi vẫn nên an phận một chút, nói không chừng là người ta tới gặp tình nhân, nếu như ngươi xuất hiện hắn sẽ xấu hổ lắm!"
"Đừng nghĩ người khác cũng giống như ngươi." Thập Hoan trừng mắt.
Tần Vị Trạch cũng không giận: "Nói như vậy là ngươi thừa nhận ta đang ở cùng tình nhân?"
Không thể ngờ là hắn lại dựa vào sơ hở trong lời nói của nàng, Tần Vị Trạch càng ngày càng vô lại.
Nhưng mà lời hắn nói cũng có đạo lý, dù sao mỗi người đều có việc của mình, nàng cũng không có ý định nhìn trộm Giản Hàn Chi.
Vô tình gặp được mà thôi, ngày mai còn phải lên đường, vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi cho thoải mái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Vị Trạch đã đưa Thập Hoan rời đi từ sớm, vì vậy nên không chạm mặt Giản Hàn Chi
Đoàn người lên đường, Thập Hoan dứt khoát xem như di du sơn ngoạn thủy, nhìn cảnh sắc xung quanh tâm tình thập phần thoải mái.
Thế nhưng đi mãi đi mãi, Thập Hoan liền phát hiện bọn họ đi đường càng ngày càng dốc, hơn nữa núi xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, thế này có phải là rất dễ gặp phải sơn tặc hay không?
"Nơi này địa thế hiểm trở, dân cư thưa thớt, chúng ta chọn con đường này sẽ không có nguy hiểm gì đúng không?" Thập Hoan hỏi.
"Sẽ có!" Tần Vị Trạch trả lời vô cùng chắc chắn.
"Vậy sao ngươi không nói sớm!"
"Ngươi cũng không sớm hỏi a!"
Thập Hoan trong nhất thời thế nhưng không còn lời gì để nói, gia hỏa này chọn đi con đường này tất nhiên cũng có đạo lý của hắn. Nhưng mà Thập Hoan cũng không muốn gặp nguy hiểm a.
Đang đi, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe "đương" một tiếng, là âm thanh của bảo kiếm đón đỡ binh khí.
Thập Hoan có chút khẩn trương, thế nhưng bàn tay to của Tần Vị Trạch lập tức bao trùm bàn tay nhỏ bé của nàng, ý bảo nàng an tâm.
Lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
"Này...... Đường này là ta mở, cây này là..... Là...... Là tiền của ta!" Một thanh âm của nam nhân vang lên, ở bên ngoài cứ lắp bắp mà kêu.
"Nếu muốn qua đường này, để lại lộ tài(Phí qua đường)!" Một giọng nam khác tương đối lưu loát quát to.
Ngụy Đạt giục ngựa tiến lên: "Vị huynh đài này, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, trên người cũng không có tiền tài, xin hãy châm chước một chút thả chúng ta đi qua."
"Thả các ngươi, huynh đệ chúng ta sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống đi!" Người nọ cũng không nhượng bọ, mang theo mười mấy người ở bên ngoài bao vây xe ngựa.
Thập Hoan muốn nhìn một chút tình huống bên ngoài, nhưng lại bị Tần Vị Trạch kéo lại. Hắn lắc lắc đầu, ý bảo nàng không nên cử động.
Nhìn vẻ mặt của hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không khẩn trương, biểu tình thản nhiên tự đắc kia ngược lại làm Thập Hoan yên tâm không ít.
Hắn không bao giờ làm việc khi không nắm chắc phần thắng, nay bình tĩnh như thế, tất nhiên là có biện pháp.
Thấy người nọ như cũ dây dưa không thôi, Ngụy Đạt khong kiên nhẫn, rút kiếm ra phi thân tiến lên cùng đám sơn tặc này đánh nhau.
Sơn tặc này đều là một đám ô hợp, Ngụy Đạt chỉ vài chiêu liền đem bọn chúng đánh ngã trên mặt đất.
Mọi người biết hôm nay gặp được cao thủ, nằm trên mặt đất lăn lộn, ai cũng không dám đứng dậy.
"Hảo hán, hảo hán tha mạng a!" Tên sơn tặc vừa lúc nãy quát to xin tha.
"Nếu lần sau còn dám huênh hoang ta sẽ lấy mạng chó của ngươi! Cút!" Ngụy Đạt nói xong xoay người lên ngựa, không thèm nhìn đám sơn tặc kia mang theo đoàn xe đi về phía trước.
Như vậy là đã giải quyết xong? Nhanh như vậy?
Tần Vị Trạch tính thời gian, xem ra không chênh lệch lắm. Hắn nhìn Thập Hoan nói: "Có muốn chơi chút gì đó kích thích hay không?"
"Có ý tứ gì?"
"Chờ lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì nàng đều phải hảo hảo phối hợp với ta. Yên tâm tất cả đã có ta!"
Vừa dứt lời đột nhiên bốn phía có tiếng la rung trời, rất nhiều người từ một hướng khác trên núi lao xuống, ngăn ở trước mặt bọn họ.
So với đám sơn tặc lúc nãy không hề giống nhau, bọn chúng đội hình chỉnh tề có trật tự, không loạn chút nào. Cầm đầu chính là một người hơn ba mươi tuổi mọc đầy râu quai nón, trong tay cầm trường đao.
Người nọ vung trường đao, ý bảo mọi người dừng lại, quả thực không một người nhúc nhích.
Thập Hoan lén lút nhìn qua khe hở cửa sổ từ bên trong hết thảy mọi việc, những người này nhìn như thế nào cũng không thấy giống sơn tặc, ngược lại được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy giống quân đội mới đúng.
Nhưng mà tại sao quân đội lại vào rừng làm sơn tặc?
"Tham kiến tôn chủ, tôn chủ người đã trở lại!" Râu quai nón hướng về phía trong xe ngựa hô, ngữ khí hết sức kích động.
Tần Vị Trạch lạnh giọng nói: "Đã trở lại!" Tiếp theo hắn đội một cái mặt nạ thuần bạc che khuất gương mặt.
Thập Hoan vô cùng khó hiểu, nhưng Tần Vị Trạch cho nàng một ánh mắt an tâm.
Không thể ngờ tiếp theo hắn mở cửa xe ngựa ra, mang theo Thập Hoan xuống xe.
Râu quai nón kia thấy tôn chủ dẫn một nữ nhân trở về, cười ha ha: "Tôn chủ trở về là tốt rồi, bọn thuộc hạ chờ đã lâu. Không biết tôn chủ chuyến này đi có thuận lợi hay không ạ?"
Tần Vị Trạch đem Thập Hoan giữ ở bên người: "Nữ nhân này bản tôn đã bắt được. Đi về trước, đêm nay bản tôn sẽ hảo hảo chiêu đãi nữ nhân này!"
Đại hán kia cười ha ha: "Tôn chủ quả thực cao minh, bắt được nữ nhân của Tần Vị Trạch, cho hắn đội nón xanh trên đầu!"
Thập Hoan nhíu mày, chuyện này hình như vô cùng phức tạp, nhưng mà có thể khẳng định, trong chuyện này nàng cũng bị liên lụy.
Không thể ngờ Tần Vị Trạch gan lớn đến vậy, giả trang tôn chủ người ta.
Nhưng mà trong lòng nàng lại không nhịn được tò mò, vậy trong đó rốt cuộc có cái bí mật gì không thể cho ai biết đây?
Lúc này cũng phải là cơ hội tốt để dò hỏi, nàng vẫn nên yên lặng xem xét tình hình.
Tần Vị Trạch mang theo Thập Hoan lên một chiếc xe ngựa khác, hai xe ngựa này đưa bọn họ đi đến một hướng khác.
Bên ngoài xe ngựa có tám vị bạch y nữ tử gắt gao đi theo, đằng sau là hai hàng thị vệ. Xem ra tôn chủ này bình thường thực thích này nọ nữ tử.
Đoàn người hướng về một chỗ trong sơn cốc đi đến, sơn cốc này thập phần u tĩnh, hơn nữa chỉ có duy nhất một lối đi vào. Hai bên đủ loại kỳ hoa dị thảo.
Thập Hoan đè thấp thanh âm hỏi Tần Vị Trạch: "Rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái gì?"
"Còn nhớ chúng ta đã từng phân tích qua, Lý Văn Hàng nhất định có kẻ xúi giục phía sau màn đúng không?"
"Ý của ngươi là, người sau màn là tôn chủ này? Vậy vì sao ngươi lại phải đóng giả?"
"Tôn chủ này nhiều năm mang mặt nạ, chưa bao giờ có người nhìn được bộ dáng chân chính của hắn. Hơn nữa căn cứ vào điều tra của ta, hắn vẫn muốn gây phiền toái cho ta. Ta muốn đóng giả hắn, chỉ có nhờ sự giúp đỡ của ngươi mới có lợi nhất. Bởi vì bọn chúng cũng biết, ngươi là cô nương ta yêu mến nhất. Bắt cóc ngươi mới có thể đả kích ta."
"Cho nên ngươi liền tương kế tựu kế?"
Tần Vị Trạch gật đầu.
Thập Hoan tâm chìm đến đáy cốc. Nàng cứ mơ hồ như vậy bị trở thành mồi?
Không có bất kì quyền lợi gì cả, cứ như vậy bị người mang đi!
Bất quá lòng hiếu kì của nàng lại bị gợi lên. Mặc dù là làm mồi, nàng cũng không thể đi một chuyến vô ích như vậy, nhất định phải tra ra chút gì đó mới được.
Di chuyển hồi lâu, rốt cuộc đến nơi, Thập Hoan vừa xuống xe ngựa liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Bởi vì nơi này không thể ngờ cùng Ninh Vương phủ cấu tạo giống nhau như đúc. Từ kiến trúc phòng ốc đến đình đài lầu các, cho dù là chi tiết nhỏ cũng giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ người này sùng bái Tầ Vị Trạch? Lại có thể bắt chước thành cái dạng này?
Trong lòng Tần Vị Trạch cũng có một tia giật mình như vậy, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục trấn định. Nếu cùng vương phủ của chính mình giống nhau, như vậy hắn càng thêm ngựa quen đường cũ.
Lôi kéo Thập Hoan một đường đi về tẩm điện, hai người vừa đi vừa lưu tâm quan sát nơi này.
Tuy rằng bố cục của nơi này cùng Ninh vương phủ giống nhau, nhưng thị vệ so với Ninh vương phủ lại tăng gấp đôi. Hơn nữa mỗi người đều lạnh như băng, nhìn thấy "Tôn chủ" đều quỳ xuống hành lễ. Nhưng mà Thập Hoan thấy được rõ ràng sự sợ hãi trong ánh mắt của bọn họ.
Nàng càng thêm tò mò "Tôn chủ" này là loại người như thế nào!
"Giãy dụa vài cái!" Thập Hoan đang quan sát, Tần Vị Trạch đột nhiên ở bên tai nàng thì thầm nói.
Nàng vốn không muốn động, nhưng mà giờ phút này nếu đã trở thành mồi, muốn thoát ra cũng là bình thường.
Lập tức dùng cả tay chân giãy dụa: "Ngươi buông tar a, ngươi, cái tên cầm thú này!"
Tên râu quai nón từ đầu đến cuối đi theo một bên, thấy nàng giãy dụa lập tức muốn tiến lên trước hỗ trợ.
"Thường Lạc, lui ra!" Tần Vị Trạch lạnh giọng nói.
Tiếp theo một phen đem Thập Hoan kiềm chế ở trước ngực, cười lạnh: "Thật là hoang dã, nghĩ muốn vì Tần Vị Trạch thủ thân như ngọc? Bản tôn càng không cho ngươi như ý! Nhớ kỹ không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, bản tô phải hảo hảo hưởng thụ!"
Dứt lời kéo Thập Hoan giãy dụa không ngừng đi vào trong tẩm điện.
Vừa vào cửa, hắn liền buông lỏng kiềm chế với Thập Hoan ra, thì thầm bên tai nàng nói: "Thời gian biểu diễn bắt đầu!"
Thập Hoan trừng hắn, nhưng mà vẫn phối hợp với hắn, hô to: "Ngươi buông ta ra, đừng đụng vào ta!"
Tần Vị Trạch hết sức hài lòng, hắn vừa tìm kiếm gì đó trên bàn, vừa nói: "Không có người đến cứu ngươi đâu, ngươi chết tâm đi!"
Đột nhiên Tần Vị Trạch cảm thấy có chút không đúng, bởi vì rõ ràng hắn cảm giác được có người nghe lén ngoài cửa.
Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi?
Thường Lạc ở ngoài cửa, hắn chính là cảm thấy tôn chủ giống như có chỗ không thích hợp. Rõ ràng vẫn là giọng nói kia, cái mặt nạ kia, nhưng không giải quyết việc như vậy.
Tôn chủ tuyệt sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy với nữ nhân, tôn chủ luôn thích biện pháp đơn giản trực tiếp.
Tần Vị Trạch trong lòng sáng tỏ, tức khắc nhào đến buông màn, tóm một bên chăn dùng sức xé, thanh âm kia rõ ràng rơi vào tai Thường Lạc.
Thừa dịp Thập Hoan không đề phòng, hắn cắn một ngụm ở xương quai xanh của nàng, đau đến mức Thập Hoan kêu thảm thiết.
"A!"
"Ngươi kêu càng lớn bản tôn càng cao hứng!" Tần Vị Trạch vừa nói, vừa chú ý nghe động tĩnh bên ngoài.
Thường Lạc yên tâm, tôn chủ chính là tôn chủ, là hắn đa tâm. Nếu bị tôn chủ biết hắn nghe lén, như vậy hắn nhất định phải chết.
Tuy biết rằng Tần Vị Trạch đang diễn trò, nhưng mà trong lòng nàng vẫn vô cùng phẫn nộ, vuốt dấu răng trên xương quai xanh của mình, người nam nhân này chắc chắn cầm tinh con chó!
Có chút đau lòng sờ sờ xương quai xanh nàng, hoàn hảo chỉ có dấu răng, cũng không có chảy máu.
"Tiểu Hoan nhi, đều là ta không tốt, chờ khi chúng ta trở về ta cho ngươi cắn lại!" Tần Vị Trạch cười nói.
Thập Hoan chán nản: "Mất nhiều sức lực để đi vào như vậy cũng không phải để nói chuyện này, chờ khi về ta tính sổ sau, hiện tại mau chóng tìm xem có đồ vật gì đó có thể vạch trần thân phận của người kia hay không."
Hai người rón rén bước xuống giường, ở trong phòng tìm kiếm.
Tần Vị Trạch mở ra bức họa trên bàn sách, đúng là vẽ Thập Hoan.
Tay cầm bức họa không khỏi siết chặt. Người này thật là đáng chết, ngay cả tiểu Hoan nhi của mình cũng dám mơ ước.
Thu lại bức họa bỏ vào ống tay áo, hắn muốn đem bức họa này về. Thứ nhất hắn không cho phép bức họa Thập Hoan bị người khác nhìn thấy, thứ hai nói không chừng hắn có thể từ đây phát hiện ra đầu mối gì.
Mà Thập Hoan đang tìm kiếm bên này, đột nhiên nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến: "Tôn chủ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này, vậy người trong phòng kia là ai?"
Tần Vị Trạch vừa nghe biết sự tình không tốt, lập tức kéo Thập Hoan, ngay sau đó của từ bên ngoài "Phanh" bỗng chốc bị đẩy ra.
Chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo màu tím đeo mặt nạ xuất hiện ở trước cửa, một khắc kia nhìn thấy Tần Vị Trạch cùng Thập Hoan, hai tròng mắt nháy mắt ngưng tụ gió bão, lãnh tới cực điểm.
Tần Vị Trạch cười tháo xuống mặt nạ của mình ném sang một bên, nhìn người trước mặt: "Ngự Tôn Cung tôn chủ, có vẻ như ngươi tới chậm một chút a."
Tử y* nam tử cười lạnh nhìn Tần Vị Trạch: "Dám xông vào Ngự Tôn cung của bản tôn, Ninh vương gia có phải hay không ngại mạng sống của mình quá dài!"
(*Tử y: Quần áo màu tím)
Nhìn nhìn Thập Hoan ở bên cạnh, tử y nam tử kia nghiền ngẫm nói: "Không thể tin được ngượi lại có thể mang nàng đến đây, là đưa tới hiếu kính bản tôn sao? Như vậy tốt lắm, để nàng lại làm nộ lệ cho bản tôn, bản tôn thả ngươi đi!" Tử y nam tử chỉ chỉ Thập Hoan nói.
"Cả ngày đeo mặt nạ, ngươi không có mặt mũi để gặp người sao?" Thập Hoan châm chọc nói.
Muốn nàng làm nô lệ? Nam nhân này bị bệnh sao? Bọn họ chưa từng gặp mặt, vì sao phải nhằm vào nàng như vậy?
Nghe được những lời này của Thập Hoan, nam nhân kia có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới nha đầu kia lại to gan như vậy.
"Ngươi không sợ chết?"
"Sợ có ích lợi gì, trên đời này có người nào sẽ không chết?"
Nhìn khóe miệng tươi cười kia, Tần Vị Trạch đem Thập Hoan bảo hộ ở sau người, cười lạnh nhìn hắn: "Bổn vương tới hỏi ngươi, hái hoa tặc kia cùng với chuyện bổn vương hạ độc hãm hại Thập Hoan, có phải hay không đều là ngươi ở sau lưng bày trò?"
"Đúng thì sao? Không đúng thì sao?"
"Bổn vương thường ngày cùng Ngự Tôn Cung cũng không liên quan, hôm nay đến đây chẳng qua muốn hỏi rõ ràng ngươi vì sao phải làm nhiều chuyện như vậy."
Tử y nam tử không kiên nhẫn: "Bản tôn thích làm cái gì liền làm cái đó, bản tôn muốn ngươi chết, ngươi liền không sống qua ngày mai. Đã có can đảm giả mạo bản tôn, như vậy liền phải chuẩn bị tốt tư tưởng phải chết. Tần Vị Trạch, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
Dứt lời tử y nam tử liền vươn tay tóm lấy yết hầu Tần Vị Trạch.
Đập vỡ* xương quai xanh hắn, phế võ công của hắn, hắn muốn cho hắn (TVT) muốn sống không được muốn chết không xong!
(Nguyên văn là Đoạn xương quai xanh hắn nghĩa là Cắt đứt xương quai xanh hắn nhưng mấy như thế không hay nên chuyển thành Đập vỡ xương quai xanh hắn nha!)
Tần Vị Trạch nhanh chóng lắc mình, lôi kéo Thập Hoan về phía sau chạy đi. Giờ phút này không phải thời điểm để đánh nhau, hơn nữa hắn đã đạt được mục đích của mình, không thể để người nọ làm tổn hại một chút nào đến Thập Hoan.
Người nọ đuổi theo không bỏ, Tần Vị Trạch mang theo Thập Hoan chạy đến tẩm điện hậu thất, mở ra cửa hậu thất, Thập Hoan không thể ngờ thấy được Giản Hàn Chi.
"Đi mau!" Giản Hàn Chi một phen kéo Thập Hoan, tiếp tục hướng về phía mật đạo chạy đi.
Thấy Thập Hoan rời đi, Tần Vị Trạch xoay người cùng nam tử áo tím triền đấu cùng một chỗ.
Người này chiêu chiêu trí mạng, mỗi một chiêu đều đưa người vào chỗ chết. Tần Vị Trạch thân hình linh hoạt, vẫn luôn có ý đồ tháo xuống mặt nạ của người nọ.
"Không thể tin được ngươi thật đúng là coi trọng nha đầu kia!" Thanh âm trào phúng vang lên, tử y nam tử kia đứng ở một bên nói: "Tần Vị Trạch, ngươi nghe hãy nghe kỹ, thứ ngươi coi trọng, thứ ngươi nhìn trúng, thứ ngươi muốn, bản tôn đều phải hết thảy hủa diệt, cái đầu tiên đó là nàng Hàn Thập Hoan. Ngươi thích nàng, bản tôn liền muốn đem nàng đoạt lấy, nếu không chiếm chiếm được nàng, bản tôn liền hủy hoại nàng! Ngươi đời này đừng mơ tưởng được hạnh phúc!"
Tần Vị Trạch cũng đứng yên, nhìn người nọ trên người khí chất tuyệt vọng (Nguyên văn đấy ạ:))), hắn cười lạnh: "Ngươi chưa bao giờ lộ mặt, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của nàng, bổn vương liền đem ngươi thiên đao vạn quả!"
"Tôn chủ, không tốt, bên ngoài rất nhiều quan binh xông tới!" Thường Lạc vội vã chạy vào nói với tử y nam tử.
Tử y nam tử nhìn Tần Vị Trạch một lúc lâu, sau quay người lại liền rời đi.
Mà bên này Thập Hoan đi theo Giản Hàn Chi chạy ra khỏi mật đạo, nhưng mà vẫn chưa thấy Tần Vị Trạch đi ra, nàng thập phần lo lắng.
"Đừng lo lắng, Ninh vương gia tự có biện pháp thoát thân". Giản Hàn Chi an ủi nói.
Nhìn một lúc lâu sau, Thập Hoan vẫn thấy không yên lòng: "Không được, ta phải quay lại tìm hắn!"
"Nếu ngươi quay lại sẽ làm hắn phân tâm. Tin tưởng ta, hắn sẽ không có việc gì." Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, trong lòng Giản Hàn Chi từng trận chua xót.
"Ngươi biết Tần Vị Trạch muốn làm việc này đúng không? Mà ngươi xuất hiện ở trạm dịch đó chính là vì chuẩn bị cùng hắn trong ứng ngoại hợp đúng không?"
Hóa ra tất cả đều đã được lên kế hoạch thật tốt, nếu không Giản Hàn Chi nhất định sẽ không xuất hiện đúng lúc mang nàng đi như vậy.
Hai người bọn họ lại có thể liên thủ, mà còn làm bí mật như vậy.
"Các ngươi bất hòa nhiều ngày như vậy đều là vì diễn trò cho nam tử áo tím kia đúng không?"
Đưa nàng đến miếu Nguyệt Lão, trong lúc đó Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi cùng nhau tranh đấu không dứt, hết thảy đều là vì làm địch nhân lơ là mà thôi.
"Lăng Tử Quy đâu? Hắn cũng giúp đỡ các ngươi sao?" Thập Hoan hỏi.
"Hắn là ngoài ý muốn!" Giọng nói của Tần Vị Trạch từ phía sau vang lên, Thập Hoan quay đầu lại, thấy hắn hoàn hảo không hao tổn gì đứng ở trước mặt mình.
Giản Hàn Chi cũng gật đầu, Lăng Tử Quy đúng là ngoài ý muốn. Bọn họ đều không nghĩ đến hắn sẽ đột ngột xuất hiện.
Nhưng mà đúng là Lăng Tử Quy xuất hiện làm cho kế hoạch của bọn họ càng tiến hành thuận lợi. Lăng Tử Quy náo loạn, tất cả mọi người cho rằng Ninh vương gia tốn toàn bộ tâm tư để đối phó với Lăng Tử Quy.
Cuối cùng Thập Hoan cũng minh bạch rồi, vì sao rõ ràng hắn nhiều lần có thể bắt được Lăng Tử Quy nhưng lại thả ra. Chẳng qua hắn đang làm bộ làm dáng mà thôi. Âm thầm tiến hành kế hoạch của mình.
Nhìn rất nhiều quan binh đang ùa vào, nàng không tin những người này là tạm thời tìm đến.
Nói vậy kế hoạch này đã được vạch ra từ lâu rồi, mà nàng đã bị xác định làm mồi, không hay biết gì cả.
"Tiểu Hoan nhi, ngươi đừng nóng giận, ta cũng không muốn gạt ngươi mà là sợ ngươi nếu biết sẽ phải chịu tổn thương mà thôi. Những người đó vẫn luôn âm thầm giám sát chúng ta, bởi vậy ta mới tương kế tựu kế, đến đây tìm hiểu một chút thật giả. Nam nhân áo tím kia cũng không phải người lương thiện gì, hơn nữa những việc chúng ta trải qua tất cả đều là hắn âm thầm sắp đặt." Tần Vị Trạch giải thích.
Giản Hàn Chi cũng gật đầu: "Chính xác là như vậy, chúng ta đã sớm nhận ra sự tồn tại của cỗ thế lực này, vẫn muốn tìm cơ hội tiếp cận bọn chúng, nhưng mà khổ là không có biện pháp. Cho đến khi....."
"Cho đến khi các ngươi phát hiện hắn dùng tất cả biện pháp muốn bắt ta, cho nên các ngươi liền tìm được biện pháp trà trộn vào." Mang nàng ra làm mồi dụ, thật đúng là biện pháp tốt.
Nhưng mà trong lòng nàng có phút chốc cảm thấy mất mát.
Bọn họ âm thầm gạt nàng, đem nàng trở thành mồi, làm cho nàng có một loại cảm giác mình bị lợi dụng.
Nhưng mà cái này trách được ai đâu?
Nghĩ lại bọn họ nhiều ngày tranh đấu, Thập Hoan không khỏi cười khổ một tiếng, hóa ra hết thảy đều là nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhìn bộ dáng của nàng, tuy rằng cùng với ngày thường không có gì khác nhau nhưng mà Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vẫn cảm giác được khác thường.
"Tiểu Hoan nhi....."
"Thập Hoan......"
Hai người bọn họ đồng thanh gọi.
"Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi. Chúng ta trở về đi." Nàng cười cười.
Bọn họ không hề sai, tòan bộ kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, nay Ngự Tôn Cung đã bị phá hủy, tử y nam tử kia mất đi phần lớn thế lực, nguyên khí đại thương. Muốn phục hồi lại một lần nữa chỉ sự phải tốn chút thời gian.
Nàng làm mồi cũng không tính là vô ích.
Bọn họ muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không có ra.
Vừa về tới kinh thành, thấy đi ngang qua phủ tướng quân, Thập Hoan lập tức mở miệng: "Dừng xe!"
Xe ngựa dừng lại, Thập Hoan nhảy xuống, mở miệng nói: "Ta muốn hồi phủ tướng quân."
"Không được!" Tần Vị Trạch theo nàng xuống xe quả quyết nói.
"Thập Hoan, có lẽ ngươi ở lại Ninh vương phủ sẽ tốt hơn." Không ngờ Giản Hàn Chi cũng nói.
Tử y nam tử kia chẳng biết đi đâu, hơn nữa đã nói ra sẽ gây bất lợi đối với Thập Hoan. Nếu thật sự nàng về phủ tướng quân, chỉ sợ bọn họ khó có thể bảo hộ chu toàn.
Ninh vương phủ ám vệ đông đảo, hơn nữa Giản Hàn Chi ở cách vách, những tử sĩ trong tay hắn cũng có thể bảo vệ Thập Hoan.
"Khó được hai người các ngươi nhất trí ý kiến như thế!" Nàng có chút châm chọc nói.
Hiện tại nàng chỉ muốn tránh xa hai người kia, cảm giác bị lợi dụng thật sự khổ sở, cho dù nàng luôn tự nói với mình không nên trách bọn họ, nhưng mà nàng vẫn không bỏ qua được khúc mắc trong lòng.
Cho nên nàng cần một không gian yên tĩnh một chút, tránh đi hai người kia, suy nghĩ một chút sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này.
"Thật lâu không trở về, ta muốn nhìn xem phụ thân và ca ca ta."
"Không cho phép!" Tần Vị Trạch biết nàng tức giận, nhưng nha đầu này tức giận cũng không chịu nói ra, lại muốn dùng phương thức này trốn tránh mình.
"Ninh vương gia, ta đã hết giá trị lợi dụng rồi, vậy ta cũng nên về nhà thôi."
"Tiểu Hoan nhi, ta cũng không phải có ý định gạt nàng!"
"Thập Hoan....."
"Hôm nay đa tạ Giản đại nhân cứu giúp."
Nhất thời Giản Hàn Chi cảm thấy có chút vô lực, nàng lại có thể gọi hắn xa cách như vậy.
Xem ra nàng thật sự tức giận, hai người bọn họ nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
"Nhóc con, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Đang giằng co, đột nhiên một vật thể không xác định vọt tới ôm chặt Thập Hoan.
Lăng Tử Quy đã náo loạn nhiều ngày nay, nhưng thời điểm hắn trèo tường, phát hiện không có Tần Vị Trạch bên trong, mà nhóc con cũng không thấy.
Hắn thế mới phát hiện mình bị lừa.
Trong lúc nhất thời hắn tìm Thập Hoan khắp nơi, tốt cuộc hắn tìm được rồi.
"Ngươi buông ra trước đã, ta không thở nổi!" Thập Hoan khó khăn nói.
Lăng Tử Quy lập tức buông Thập Hoan ra: "Thực xin lỗi nhóc con, không có làm ngươi bị thương chứ."
"Không có. Chẳng qua hiện tại ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Ta muốn về nhà, nhưng mà bọn họ không cho, làm sao bây giờ?"
Lăng Tử Quy vừa nghe lập tức nóng nảy: "Không ngờ các ngươi lại dám khi dễ nhóc con? Nhóc con, ngươi cứ đi vào đi, nơi này giao cho ta. Lần trước đánh không lại các ngươi vì các ngươi liên thủ, hôm nay có bản lĩnh thì đấu tay đôi với ta!"
"Lăng Tử Quy, lập tức tránh ra cho bổn vương!" Mắt thấy Thập Hoan đi vào phủ tướng quân, Tần Vị Trạch âm trầm nói.
Bên cạnh Giản Hàn Chi có chút bất đắc dĩ, đổi lại là ai, đều không thấy thoải mái ở trong lòng.
Có lẽ để nàng suy nghĩ một chút sẽ tốt hơn.
"Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khi dễ nhóc con!" Lăng Tử Quy khẳng định chắc chắn nói, hắn sẽ không để nàng dẫm vào vết xe đổ.
Nhìn bóng dáng kia rời đi thật lâu, ánh mắt Tần Vị Trạch hơi ảm đạm.
Hắn sẽ không để Thập Hoan xa cách mình như vậy, cũng sẽ không để nàng trốn tránh mình.
Tuy rằng diễn trò nhiều ngày, nhưng mà chiến hỏa của hắn cùng Giản Hàn Chi không phải là giả, cảm tình của hắn đối với Thập Hoan không phải là giả.
Nàng trốn, hắn liền quấn lấy.
Nhất định hắn phải nghĩ biện pháp loại bỏ hiểu lầm này mới được
Mỗi tối Lăng Tử Quy trở về phòng liền tấu sáo và trống, chiêng trống vang trời rất náo nhiệt. Làm cho tất cả trên dưới Ninh vương phủ không thể đi vào giấc ngủ.
Mỗi ngày như thế, chính là muốn bức Tần Vị Trạch đến gây sự.
Nhưng mà mặc kệ hắn ồn ào ầm ĩ như thế nào, Tần Vị Trạch kia lại có thể sóng yên biển lặng bất vi sở động.
Lăng Tử Quy trong lòng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ hắn còn có tính toán khác?
Giờ phút này Thập Hoan ngồi trên xe ngựa trong lòng lại cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi, trong lúc ngủ mơ lại bị Tần Vị Trạch ôm lên xe ngựa, chờ nàng tỉnh lại là lúc bọn họ cách kinh thành hơn 20 dặm.
"Tỉnh?" Thấy nàng mở mắt, Tần Vị Trạch đem nàng từ trong lòng nâng dậy, làm cho nàng từ từ tỉnh táo
Thập Hoan chỉ cảm thấy giấc ngủ này cực không yên ổn, cảm thấy thân thể vẫn luôn đong đưa. Không ngờ vừa mở mắt ra lại thấy chính mình ngồi ở trên xe ngựa.
Nhìn ra phía ngoài xe, xung quanh tất cả đều là rừng rậm, chỉ có chính giữa là đường đi kéo dài đến phương xa.
Cảnh sắc nơi này một chút nàng cũng không quen thuộc!
"Chúng ta đang ở đâu?" Trong lòng của nàng có loại dự cảm không tốt.
Tần Vị Trạch mở ngăn ngầm trong xe ngựa lấy ra nước cùng với khăn, thấm ướt rồi đưa cho Thập Hoan, ý bảo nàng lau mặt cho tỉnh táo một chút.
"Ninh vương phủ quá ầm ĩ, ta mang theo nàng đi ra ngoài một chút."
Xoa xoa mặt, cả người thấy thanh tính không ít. Thập Hoan chậm rãi nghĩ lại sự tình đã trải qua.
Thảo nào đã nhiều ngày nay hắn cũng không để ý đến Lăng Tử Quy, tùy ý để hắn dày vò, hóa ra là đang âm thầm chuẩn bị xuất môn.
Nhưng mà xuất môn thì ra cửa, mang theo nàng làm gì. Giờ phút này hắn cũng không nói hai người bọn họ muốn đi đâu, chỉ là một mặt dẫn nàng đi về phương xa.
Nhìn một chút tùy tùng bên ngoài xe, chính xác rất ít người đi theo, chỉ có rất ít người. Ngụy Đạt cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe, mặc quần áo gọn nhẹ xuất môn, không hề phô trương, xem ra nhất định Tần Vị Trạch có chuyện gì muốn làm.
Nếu là làm việc lại càng không cần thiết phải mang theo nàng. Hắn chắc chắn là không nói một tiếng mang nàng đi theo, nếu thật sự là bị hắn "bao" ăn, ngay cả nơi tố khổ đều không có.
Khẽ cắn môi dưới, nhanh chóng nghĩ ra đối sách.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy trên môi của mình nóng nóng ẩm ẩm. Nhất thời nhận ra Tần Vị Trạch đã đem nước đưa tới môi của nàng uy hiếp nàng uống.
"Uống nước trước, trên xe ngựa ta đã phân phó người mang theo điểm tâm, lát nữa nếm thử xem." Dứt lời mở ra hộp đồ ăn trước mắt, bên trong là một mâm điểm tâm vô cùng tinh xảo.
Thập Hoan cầm lấy cái chén, hai tay nâng lên, uống mấy ngụm nước.
Đột nhiên nàng nhướng mày, tay trái nắm cái chén có chút run run.
"Cánh tay đau quá!" Nàng nhíu mày lại hết sức nhanh, cuống quít buông cái chén.
Đợi sau một lúc lâu cũng không thấy Tần Vị Trạch có động tác gì, vừa ngẩng đầu lên lại có thể thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tươi cười, khoanh tay trước ngực dựa vào to axe nhìn nàng.
"Làm sao đau?" Hắn hỏi.
"Miệng vết thương đau, chỉ sợ lại nứt ra rồi." Thập Hoan nửa thật nửa giả nói.
"Nếu miệng vết thương nứt ra rồi đúng là đại sự, cởi quần áo ra, ta bôi thuốc cho ngươi." Ngữ khí của hắn thập phần thoải mái, so với trước kia một chút cũng không giống.
Thập Hoan buồn bực, chẳng lẽ là kỹ năng diễn xuất của nàng bị thụt lùi?
"Không đau?" Thấy nàng bất động, Tần Vị Trạch cười hỏi.
Nàng cắn chặt răng, che lại tay trái vô lực dựa vào cánh tay còn lại nhìn phía trước.
"Diễn rất giống." Nhìn bộ dạng yếu ớt kia, Tần Vị Trạch thiếu chút nữa sẽ tin là thật.
Vừa nghe thấy lời của hắn, Thập Hoan trong lòng bồn chồn, hắn như thế nào lại cho rằng nàng đang diễn kịch?
Thực ra cánh tay một chút cũng không đau, thuốc của Lã Bất Chu thập phần hữu hiệu, miệng vết thương khôi phục vô cùng nhanh. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mỗi biện pháp là có thể làm cho hắn mang nàng trở về, bằng không còn không biết bị hắn mang đến nơi nào.
"Trước khi chúng ta đi ta đã để Lã Bất Chu kiểm tra cánh tay nàng một chút, chính xác là cánh tay của ngươi không phải đau, mà là ngứa, ta nói có đúng không? Đó là do miệng vết thương kết vảy. Nếu như ngươi sợ miệng vết thương nứt ra rồi thì ngươi cởi quần áo ra, ta kiểm tra cho ngươi một chút!"
Ánh mắt của hắn đảo qua cổ áo Thập Hoan, nàng theo bản năng nắm chặt y phục của mình.
Tần Vị Trạch ung dung nhìn động tác của nàng "Nếu như lại đau, ta thật nên kiểm tra cho ngươi một chút. Ngươi nên biết, mặc quá nhiều quần áo đối với miệng vết thương cũng không tốt."
"Không cần, không cần, đã không đau nữa rồi." Thập Hoan giật lùi về phía sau, nếu như nàng còn dám giả bộ bệnh, thằng nhãi này sẽ thật sự tiến lên "thay quần áo" cho nàng.
Nếu diễn kịch không thành Thập Hoan cũng chỉ có thể nói thẳng, nàng ngồi ngay ngắn: "Ta muốn về nhà!"
"Không được!"
"Vậy chúng ta đi nơi nào?"
"Đến ngươi sẽ biết."
"Vậy chúng ta định đi bao lâu?"
"Xem tâm tình của ta!"
Kiểu trả lời này cũng như không trả lời, không hề lộ ra một chút tin tức hữu dụng.
Thế nhưng Tần Vị Trạch lại thấy hết sức hài lòng. Bởi vì trong triều có chính sự cần hắn đi xa nhà một chuyến, nhưng mà không ngờ Lăng Tử Quy lại đến ở cách vách nhà hắn.
Nếu mà để một mình Thập Hoan ở lại, Giản Hàn Chi còn có Lăng Tử Quy, tiểu Hoan nhi nhất định thập phần "Nguy hiểm".
Dứt khoát mang theo bên người, thời thời khắc khắc lúc nào cũng nhìn thấy mới an toàn.
"Ta ra ngoài vội vàng quá, không có mang theo y phục để thay." Thập Hoan bắt đầu tìm cớ.
"Yên tâm, ta đã giúp ngươi chuẩn bị thật tốt rồi, ngay cả cái yếm còn mang theo vài cái."
Hắn còn nói với vẻ mặt rạng rỡ mặt không đỏ tim không đập, Thập Hoan hoàn toàn bị đánh bại bởi da mặt dày của hắn.
Nhìn đôi mắt to không ngừng chuyển động, Tần Vị Trạch nở nụ cười: " Nếu đã ra ngoài thì đừng nghĩ ta sẽ đưa ngươi trở về. Chuyến đi xa này ta cam đoan ngươi sẽ thích, như vậy đã được chưa?"
Thập Hoan bĩu môi, "Làm thế nào ngươi biết ta nhất định sẽ thích."
"Ta rất rõ!" Tần Vị Trạch nói giọng thập phần chắc chắn.
Xem ra không có hi vọng trở về, nhưng mà lời nói của Tần Vị Trạch vẫn gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Nếu không cần giả bộ, nàng dứt khoát vươn cánh tay cầm lấy điểm tâm bắt đầu ăn.
Lại rót cho nàng một chén nước, Tần Vị Trạch vẫn luôn cười nhìn nàng ăn.
Trời tối thời điểm đoàn người bọn họ tới trạm dịch.
Bởi vì Tần Vị Trạch xuất hành không gây động tĩnh gì lớn, nên trạm dịch cũng không có quan viên nghênh đón, không có dân chúng quỳ lạy.
Sau khi Thập Hoan xuống xe ngựa lập tức duỗi cái lưng tê mỏi, ngồi một ngày trên xe ngựa thân thể của nàng cần phải được dãn gân cốt.
Kết quả vừa vươn được cánh tay lập tức đã bị Tần Vị Trạch kéo lại, "Đi thôi!"
Trạm dịch này cực kỳ sạch sẽ, tạo điều kiện cho quan viên thương nhân qua lại dùng để nghỉ ngơi. Nơi này có rất nhiều phòng, từng phòng một khi có người vào ở, cửa sẽ treo lên một cái thẻ bài nhỏ.
Như vậy có thể tránh cho người khác quấy rầy.
Vừa vào cửa, đã thấy có rất nhiều người ở trong đại sảnh ngồi ăn, chưởng quỹ nhìn Thập Hoan một chút rồi lại nhìn Tần Vị Trạch hỏi: "Nhị vị muốn thuê một hay hai phòng?"
"Một phòng!"
"Hai phòng!"
Hai người trăm miệng một lời, chưởng quỹ có chút không biết làm sao. Nhìn bọn họ trên người mặc quần áo hoa lệ chỉ biết nhất định là có thân phận không tầm thường, không phú thì quý. Hiện giờ hai người này ý kiến bất đồng, thực là làm hắn khó xử.
Thập Hoan trừng mắt liếc nhìn Tần Vị Trạch một cái, nàng mới không cần cùng hắn ngủ chung một phòng.
Nhưng mà đôi mắt nhỏ có thần cũng không có tác dụng, Tần Vị Trạch lấy ra một thỏi hoàng kim đặt lên bàn, "Chưởng quỹ, chỉ còn lại một phòng đúng không?"
Vừa nhìn thấy vàng, chưởng quỹ lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu: "Khách quan nói đúng, chỉ còn lại một phòng, khách quan bên trong mời!"
"Chưởng quỹ, rõ ràng còn có nhiều phòng như vậy ngươi dựa vào cái gì trợn mắt nói dối." Thập Hoan chỉ chỉ cửa phòng chưa treo thẻ bài trên lầu hai.
"Phu nhân bớt giận, có vợ chồng nhà ai không cãi nhau? Vợ chồng son nào có đạo lý ngủ riêng!" Chưởng qũy cười tủm tỉm nói.
"Ai cùng hắn là vợ chồng son!" Nàng tức giận nói.
Nói chưa dứt lời, thấy nàng như thế, chưởng quỹ càng them chắc chắn phán đoán của mình.
Tần Vị Trạch trong lòng hết sức hài lòng lý do thoái thác của chưởng quỹ, hắn cười kéo Thập Hoan qua: "Hoan nhi ngoan, vi phu sai rồi còn không được sao? Cô nương kia làm sao đẹp bằng nương tử của ta? Ta lần sau sẽ không bao giờ nhìn người khác nữa!"
Mọi người xung quanh ngồi nghe, nguyên lại là nương tử nhà mình ghen tị!
Nhìn những người đó một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, Thập Hoan nhất thời cảm thấy chính mình có nhảy vào song Hoàng Hà cũng không hết oan. Một câu nói kia của Tần Vị Trạch đã phong trụ lời giải thích của nàng.
Mặc kệ nàng có giải thích như thế nào, tất cả mọi người sẽ cho là vợ chồng son giận dỗi.
Quá âm hiểm!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, Tần Vị Trạch khẽ nâng khóe miệng. Lôi kéo nàng đi lên trên lầu.
Vừa mở của ra, Tần Vị Trạch nhìn bố cục trong phòng xem như là hài lòng. Phòng ở tuy rằng không lớn, nhưng mà bố trí lại cực kì chú ý. Phòng này tựa bắc nhìn nam, chính nam một cái cửa số mở thuận lợi nhìn ra ngoài, sát cạnh cửa sổ là nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp đặt một chiếc bàn nhỏ, bày một mâm điểm tâm. Trung tâm phòng đặt một bàn tròn, ghế tròn, trên mặt bàn đặt trà cụ. Bên trong là một cái giường.
Thập Hoan lập tức chiếm cứ vị trí nhuyễn tháp, bên này chẳng những có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài, hơn nữa lại hết sức thoải mái.
Đột nhiên ánh mắt Thập Hoan đảo qua bên ngoài hành lang gấp khúc, không ngờ lại phát hiện ra một thân ảnh vô cùng quên thuộc, nhìn kỹ lại thì không ngờ là Giản Hàn Chi.
Hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là do trùng hợp? Hôm nay hắn mặc một kiện áo dài màu lam nhạt, dọc theo hành lang gấp khúc hướng xa xa đi qua.
Xem ra Giản Hàn Chi chắc là không biết bọn họ đã ở nơi này.
Tần Vị Trạch đương nhiên cũng nhìn thấy. Hắn biết đây là trùng hợp, bởi vì mang theo Thập Hoan đi ra ngoài với hắn đều là kế hoạch bí mật, người bên ngoài không thể biết được. Mặc dù Gỉan Hàn Chi cũng có khả năng đoán được, cũng sẽ không nhanh xuất hiện ở chỗ này.
Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm phương hướng của Giản Hàn Chi, Tần Vị Trạch lập tức duỗi tay đóng lại cửa, ngăn cách tầm mắt
"Ngoan Ngoan nghỉ ngơi!" Tần Vị Trạch đối diện với Thập Hoan nói.
Quay đầu lại nhìn Tần Vị Trạch, Thập Hoan thầm nghĩ, nếu như Giản Hàn Chi có thể hỗ trợ, có phải hay không nàng không cần đi theo Tần Vị Trạch đi xa nhà!
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng, Tần Vị Trạch nhẹ nhàng ghé bên tai nàng nói: "Ngươi vẫn nên an phận một chút, nói không chừng là người ta tới gặp tình nhân, nếu như ngươi xuất hiện hắn sẽ xấu hổ lắm!"
"Đừng nghĩ người khác cũng giống như ngươi." Thập Hoan trừng mắt.
Tần Vị Trạch cũng không giận: "Nói như vậy là ngươi thừa nhận ta đang ở cùng tình nhân?"
Không thể ngờ là hắn lại dựa vào sơ hở trong lời nói của nàng, Tần Vị Trạch càng ngày càng vô lại.
Nhưng mà lời hắn nói cũng có đạo lý, dù sao mỗi người đều có việc của mình, nàng cũng không có ý định nhìn trộm Giản Hàn Chi.
Vô tình gặp được mà thôi, ngày mai còn phải lên đường, vẫn nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi cho thoải mái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Vị Trạch đã đưa Thập Hoan rời đi từ sớm, vì vậy nên không chạm mặt Giản Hàn Chi
Đoàn người lên đường, Thập Hoan dứt khoát xem như di du sơn ngoạn thủy, nhìn cảnh sắc xung quanh tâm tình thập phần thoải mái.
Thế nhưng đi mãi đi mãi, Thập Hoan liền phát hiện bọn họ đi đường càng ngày càng dốc, hơn nữa núi xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, thế này có phải là rất dễ gặp phải sơn tặc hay không?
"Nơi này địa thế hiểm trở, dân cư thưa thớt, chúng ta chọn con đường này sẽ không có nguy hiểm gì đúng không?" Thập Hoan hỏi.
"Sẽ có!" Tần Vị Trạch trả lời vô cùng chắc chắn.
"Vậy sao ngươi không nói sớm!"
"Ngươi cũng không sớm hỏi a!"
Thập Hoan trong nhất thời thế nhưng không còn lời gì để nói, gia hỏa này chọn đi con đường này tất nhiên cũng có đạo lý của hắn. Nhưng mà Thập Hoan cũng không muốn gặp nguy hiểm a.
Đang đi, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, chỉ nghe "đương" một tiếng, là âm thanh của bảo kiếm đón đỡ binh khí.
Thập Hoan có chút khẩn trương, thế nhưng bàn tay to của Tần Vị Trạch lập tức bao trùm bàn tay nhỏ bé của nàng, ý bảo nàng an tâm.
Lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.
"Này...... Đường này là ta mở, cây này là..... Là...... Là tiền của ta!" Một thanh âm của nam nhân vang lên, ở bên ngoài cứ lắp bắp mà kêu.
"Nếu muốn qua đường này, để lại lộ tài(Phí qua đường)!" Một giọng nam khác tương đối lưu loát quát to.
Ngụy Đạt giục ngựa tiến lên: "Vị huynh đài này, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, trên người cũng không có tiền tài, xin hãy châm chước một chút thả chúng ta đi qua."
"Thả các ngươi, huynh đệ chúng ta sẽ phải uống gió Tây Bắc mà sống đi!" Người nọ cũng không nhượng bọ, mang theo mười mấy người ở bên ngoài bao vây xe ngựa.
Thập Hoan muốn nhìn một chút tình huống bên ngoài, nhưng lại bị Tần Vị Trạch kéo lại. Hắn lắc lắc đầu, ý bảo nàng không nên cử động.
Nhìn vẻ mặt của hắn, thế nhưng hắn một chút cũng không khẩn trương, biểu tình thản nhiên tự đắc kia ngược lại làm Thập Hoan yên tâm không ít.
Hắn không bao giờ làm việc khi không nắm chắc phần thắng, nay bình tĩnh như thế, tất nhiên là có biện pháp.
Thấy người nọ như cũ dây dưa không thôi, Ngụy Đạt khong kiên nhẫn, rút kiếm ra phi thân tiến lên cùng đám sơn tặc này đánh nhau.
Sơn tặc này đều là một đám ô hợp, Ngụy Đạt chỉ vài chiêu liền đem bọn chúng đánh ngã trên mặt đất.
Mọi người biết hôm nay gặp được cao thủ, nằm trên mặt đất lăn lộn, ai cũng không dám đứng dậy.
"Hảo hán, hảo hán tha mạng a!" Tên sơn tặc vừa lúc nãy quát to xin tha.
"Nếu lần sau còn dám huênh hoang ta sẽ lấy mạng chó của ngươi! Cút!" Ngụy Đạt nói xong xoay người lên ngựa, không thèm nhìn đám sơn tặc kia mang theo đoàn xe đi về phía trước.
Như vậy là đã giải quyết xong? Nhanh như vậy?
Tần Vị Trạch tính thời gian, xem ra không chênh lệch lắm. Hắn nhìn Thập Hoan nói: "Có muốn chơi chút gì đó kích thích hay không?"
"Có ý tứ gì?"
"Chờ lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì nàng đều phải hảo hảo phối hợp với ta. Yên tâm tất cả đã có ta!"
Vừa dứt lời đột nhiên bốn phía có tiếng la rung trời, rất nhiều người từ một hướng khác trên núi lao xuống, ngăn ở trước mặt bọn họ.
So với đám sơn tặc lúc nãy không hề giống nhau, bọn chúng đội hình chỉnh tề có trật tự, không loạn chút nào. Cầm đầu chính là một người hơn ba mươi tuổi mọc đầy râu quai nón, trong tay cầm trường đao.
Người nọ vung trường đao, ý bảo mọi người dừng lại, quả thực không một người nhúc nhích.
Thập Hoan lén lút nhìn qua khe hở cửa sổ từ bên trong hết thảy mọi việc, những người này nhìn như thế nào cũng không thấy giống sơn tặc, ngược lại được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy giống quân đội mới đúng.
Nhưng mà tại sao quân đội lại vào rừng làm sơn tặc?
"Tham kiến tôn chủ, tôn chủ người đã trở lại!" Râu quai nón hướng về phía trong xe ngựa hô, ngữ khí hết sức kích động.
Tần Vị Trạch lạnh giọng nói: "Đã trở lại!" Tiếp theo hắn đội một cái mặt nạ thuần bạc che khuất gương mặt.
Thập Hoan vô cùng khó hiểu, nhưng Tần Vị Trạch cho nàng một ánh mắt an tâm.
Không thể ngờ tiếp theo hắn mở cửa xe ngựa ra, mang theo Thập Hoan xuống xe.
Râu quai nón kia thấy tôn chủ dẫn một nữ nhân trở về, cười ha ha: "Tôn chủ trở về là tốt rồi, bọn thuộc hạ chờ đã lâu. Không biết tôn chủ chuyến này đi có thuận lợi hay không ạ?"
Tần Vị Trạch đem Thập Hoan giữ ở bên người: "Nữ nhân này bản tôn đã bắt được. Đi về trước, đêm nay bản tôn sẽ hảo hảo chiêu đãi nữ nhân này!"
Đại hán kia cười ha ha: "Tôn chủ quả thực cao minh, bắt được nữ nhân của Tần Vị Trạch, cho hắn đội nón xanh trên đầu!"
Thập Hoan nhíu mày, chuyện này hình như vô cùng phức tạp, nhưng mà có thể khẳng định, trong chuyện này nàng cũng bị liên lụy.
Không thể ngờ Tần Vị Trạch gan lớn đến vậy, giả trang tôn chủ người ta.
Nhưng mà trong lòng nàng lại không nhịn được tò mò, vậy trong đó rốt cuộc có cái bí mật gì không thể cho ai biết đây?
Lúc này cũng phải là cơ hội tốt để dò hỏi, nàng vẫn nên yên lặng xem xét tình hình.
Tần Vị Trạch mang theo Thập Hoan lên một chiếc xe ngựa khác, hai xe ngựa này đưa bọn họ đi đến một hướng khác.
Bên ngoài xe ngựa có tám vị bạch y nữ tử gắt gao đi theo, đằng sau là hai hàng thị vệ. Xem ra tôn chủ này bình thường thực thích này nọ nữ tử.
Đoàn người hướng về một chỗ trong sơn cốc đi đến, sơn cốc này thập phần u tĩnh, hơn nữa chỉ có duy nhất một lối đi vào. Hai bên đủ loại kỳ hoa dị thảo.
Thập Hoan đè thấp thanh âm hỏi Tần Vị Trạch: "Rốt cuộc ngươi đang muốn làm cái gì?"
"Còn nhớ chúng ta đã từng phân tích qua, Lý Văn Hàng nhất định có kẻ xúi giục phía sau màn đúng không?"
"Ý của ngươi là, người sau màn là tôn chủ này? Vậy vì sao ngươi lại phải đóng giả?"
"Tôn chủ này nhiều năm mang mặt nạ, chưa bao giờ có người nhìn được bộ dáng chân chính của hắn. Hơn nữa căn cứ vào điều tra của ta, hắn vẫn muốn gây phiền toái cho ta. Ta muốn đóng giả hắn, chỉ có nhờ sự giúp đỡ của ngươi mới có lợi nhất. Bởi vì bọn chúng cũng biết, ngươi là cô nương ta yêu mến nhất. Bắt cóc ngươi mới có thể đả kích ta."
"Cho nên ngươi liền tương kế tựu kế?"
Tần Vị Trạch gật đầu.
Thập Hoan tâm chìm đến đáy cốc. Nàng cứ mơ hồ như vậy bị trở thành mồi?
Không có bất kì quyền lợi gì cả, cứ như vậy bị người mang đi!
Bất quá lòng hiếu kì của nàng lại bị gợi lên. Mặc dù là làm mồi, nàng cũng không thể đi một chuyến vô ích như vậy, nhất định phải tra ra chút gì đó mới được.
Di chuyển hồi lâu, rốt cuộc đến nơi, Thập Hoan vừa xuống xe ngựa liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
Bởi vì nơi này không thể ngờ cùng Ninh Vương phủ cấu tạo giống nhau như đúc. Từ kiến trúc phòng ốc đến đình đài lầu các, cho dù là chi tiết nhỏ cũng giống nhau như đúc.
Chẳng lẽ người này sùng bái Tầ Vị Trạch? Lại có thể bắt chước thành cái dạng này?
Trong lòng Tần Vị Trạch cũng có một tia giật mình như vậy, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục trấn định. Nếu cùng vương phủ của chính mình giống nhau, như vậy hắn càng thêm ngựa quen đường cũ.
Lôi kéo Thập Hoan một đường đi về tẩm điện, hai người vừa đi vừa lưu tâm quan sát nơi này.
Tuy rằng bố cục của nơi này cùng Ninh vương phủ giống nhau, nhưng thị vệ so với Ninh vương phủ lại tăng gấp đôi. Hơn nữa mỗi người đều lạnh như băng, nhìn thấy "Tôn chủ" đều quỳ xuống hành lễ. Nhưng mà Thập Hoan thấy được rõ ràng sự sợ hãi trong ánh mắt của bọn họ.
Nàng càng thêm tò mò "Tôn chủ" này là loại người như thế nào!
"Giãy dụa vài cái!" Thập Hoan đang quan sát, Tần Vị Trạch đột nhiên ở bên tai nàng thì thầm nói.
Nàng vốn không muốn động, nhưng mà giờ phút này nếu đã trở thành mồi, muốn thoát ra cũng là bình thường.
Lập tức dùng cả tay chân giãy dụa: "Ngươi buông tar a, ngươi, cái tên cầm thú này!"
Tên râu quai nón từ đầu đến cuối đi theo một bên, thấy nàng giãy dụa lập tức muốn tiến lên trước hỗ trợ.
"Thường Lạc, lui ra!" Tần Vị Trạch lạnh giọng nói.
Tiếp theo một phen đem Thập Hoan kiềm chế ở trước ngực, cười lạnh: "Thật là hoang dã, nghĩ muốn vì Tần Vị Trạch thủ thân như ngọc? Bản tôn càng không cho ngươi như ý! Nhớ kỹ không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy, bản tô phải hảo hảo hưởng thụ!"
Dứt lời kéo Thập Hoan giãy dụa không ngừng đi vào trong tẩm điện.
Vừa vào cửa, hắn liền buông lỏng kiềm chế với Thập Hoan ra, thì thầm bên tai nàng nói: "Thời gian biểu diễn bắt đầu!"
Thập Hoan trừng hắn, nhưng mà vẫn phối hợp với hắn, hô to: "Ngươi buông ta ra, đừng đụng vào ta!"
Tần Vị Trạch hết sức hài lòng, hắn vừa tìm kiếm gì đó trên bàn, vừa nói: "Không có người đến cứu ngươi đâu, ngươi chết tâm đi!"
Đột nhiên Tần Vị Trạch cảm thấy có chút không đúng, bởi vì rõ ràng hắn cảm giác được có người nghe lén ngoài cửa.
Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi?
Thường Lạc ở ngoài cửa, hắn chính là cảm thấy tôn chủ giống như có chỗ không thích hợp. Rõ ràng vẫn là giọng nói kia, cái mặt nạ kia, nhưng không giải quyết việc như vậy.
Tôn chủ tuyệt sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy với nữ nhân, tôn chủ luôn thích biện pháp đơn giản trực tiếp.
Tần Vị Trạch trong lòng sáng tỏ, tức khắc nhào đến buông màn, tóm một bên chăn dùng sức xé, thanh âm kia rõ ràng rơi vào tai Thường Lạc.
Thừa dịp Thập Hoan không đề phòng, hắn cắn một ngụm ở xương quai xanh của nàng, đau đến mức Thập Hoan kêu thảm thiết.
"A!"
"Ngươi kêu càng lớn bản tôn càng cao hứng!" Tần Vị Trạch vừa nói, vừa chú ý nghe động tĩnh bên ngoài.
Thường Lạc yên tâm, tôn chủ chính là tôn chủ, là hắn đa tâm. Nếu bị tôn chủ biết hắn nghe lén, như vậy hắn nhất định phải chết.
Tuy biết rằng Tần Vị Trạch đang diễn trò, nhưng mà trong lòng nàng vẫn vô cùng phẫn nộ, vuốt dấu răng trên xương quai xanh của mình, người nam nhân này chắc chắn cầm tinh con chó!
Có chút đau lòng sờ sờ xương quai xanh nàng, hoàn hảo chỉ có dấu răng, cũng không có chảy máu.
"Tiểu Hoan nhi, đều là ta không tốt, chờ khi chúng ta trở về ta cho ngươi cắn lại!" Tần Vị Trạch cười nói.
Thập Hoan chán nản: "Mất nhiều sức lực để đi vào như vậy cũng không phải để nói chuyện này, chờ khi về ta tính sổ sau, hiện tại mau chóng tìm xem có đồ vật gì đó có thể vạch trần thân phận của người kia hay không."
Hai người rón rén bước xuống giường, ở trong phòng tìm kiếm.
Tần Vị Trạch mở ra bức họa trên bàn sách, đúng là vẽ Thập Hoan.
Tay cầm bức họa không khỏi siết chặt. Người này thật là đáng chết, ngay cả tiểu Hoan nhi của mình cũng dám mơ ước.
Thu lại bức họa bỏ vào ống tay áo, hắn muốn đem bức họa này về. Thứ nhất hắn không cho phép bức họa Thập Hoan bị người khác nhìn thấy, thứ hai nói không chừng hắn có thể từ đây phát hiện ra đầu mối gì.
Mà Thập Hoan đang tìm kiếm bên này, đột nhiên nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến: "Tôn chủ? Ngươi tại sao lại ở chỗ này, vậy người trong phòng kia là ai?"
Tần Vị Trạch vừa nghe biết sự tình không tốt, lập tức kéo Thập Hoan, ngay sau đó của từ bên ngoài "Phanh" bỗng chốc bị đẩy ra.
Chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo màu tím đeo mặt nạ xuất hiện ở trước cửa, một khắc kia nhìn thấy Tần Vị Trạch cùng Thập Hoan, hai tròng mắt nháy mắt ngưng tụ gió bão, lãnh tới cực điểm.
Tần Vị Trạch cười tháo xuống mặt nạ của mình ném sang một bên, nhìn người trước mặt: "Ngự Tôn Cung tôn chủ, có vẻ như ngươi tới chậm một chút a."
Tử y* nam tử cười lạnh nhìn Tần Vị Trạch: "Dám xông vào Ngự Tôn cung của bản tôn, Ninh vương gia có phải hay không ngại mạng sống của mình quá dài!"
(*Tử y: Quần áo màu tím)
Nhìn nhìn Thập Hoan ở bên cạnh, tử y nam tử kia nghiền ngẫm nói: "Không thể tin được ngượi lại có thể mang nàng đến đây, là đưa tới hiếu kính bản tôn sao? Như vậy tốt lắm, để nàng lại làm nộ lệ cho bản tôn, bản tôn thả ngươi đi!" Tử y nam tử chỉ chỉ Thập Hoan nói.
"Cả ngày đeo mặt nạ, ngươi không có mặt mũi để gặp người sao?" Thập Hoan châm chọc nói.
Muốn nàng làm nô lệ? Nam nhân này bị bệnh sao? Bọn họ chưa từng gặp mặt, vì sao phải nhằm vào nàng như vậy?
Nghe được những lời này của Thập Hoan, nam nhân kia có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới nha đầu kia lại to gan như vậy.
"Ngươi không sợ chết?"
"Sợ có ích lợi gì, trên đời này có người nào sẽ không chết?"
Nhìn khóe miệng tươi cười kia, Tần Vị Trạch đem Thập Hoan bảo hộ ở sau người, cười lạnh nhìn hắn: "Bổn vương tới hỏi ngươi, hái hoa tặc kia cùng với chuyện bổn vương hạ độc hãm hại Thập Hoan, có phải hay không đều là ngươi ở sau lưng bày trò?"
"Đúng thì sao? Không đúng thì sao?"
"Bổn vương thường ngày cùng Ngự Tôn Cung cũng không liên quan, hôm nay đến đây chẳng qua muốn hỏi rõ ràng ngươi vì sao phải làm nhiều chuyện như vậy."
Tử y nam tử không kiên nhẫn: "Bản tôn thích làm cái gì liền làm cái đó, bản tôn muốn ngươi chết, ngươi liền không sống qua ngày mai. Đã có can đảm giả mạo bản tôn, như vậy liền phải chuẩn bị tốt tư tưởng phải chết. Tần Vị Trạch, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
Dứt lời tử y nam tử liền vươn tay tóm lấy yết hầu Tần Vị Trạch.
Đập vỡ* xương quai xanh hắn, phế võ công của hắn, hắn muốn cho hắn (TVT) muốn sống không được muốn chết không xong!
(Nguyên văn là Đoạn xương quai xanh hắn nghĩa là Cắt đứt xương quai xanh hắn nhưng mấy như thế không hay nên chuyển thành Đập vỡ xương quai xanh hắn nha!)
Tần Vị Trạch nhanh chóng lắc mình, lôi kéo Thập Hoan về phía sau chạy đi. Giờ phút này không phải thời điểm để đánh nhau, hơn nữa hắn đã đạt được mục đích của mình, không thể để người nọ làm tổn hại một chút nào đến Thập Hoan.
Người nọ đuổi theo không bỏ, Tần Vị Trạch mang theo Thập Hoan chạy đến tẩm điện hậu thất, mở ra cửa hậu thất, Thập Hoan không thể ngờ thấy được Giản Hàn Chi.
"Đi mau!" Giản Hàn Chi một phen kéo Thập Hoan, tiếp tục hướng về phía mật đạo chạy đi.
Thấy Thập Hoan rời đi, Tần Vị Trạch xoay người cùng nam tử áo tím triền đấu cùng một chỗ.
Người này chiêu chiêu trí mạng, mỗi một chiêu đều đưa người vào chỗ chết. Tần Vị Trạch thân hình linh hoạt, vẫn luôn có ý đồ tháo xuống mặt nạ của người nọ.
"Không thể tin được ngươi thật đúng là coi trọng nha đầu kia!" Thanh âm trào phúng vang lên, tử y nam tử kia đứng ở một bên nói: "Tần Vị Trạch, ngươi nghe hãy nghe kỹ, thứ ngươi coi trọng, thứ ngươi nhìn trúng, thứ ngươi muốn, bản tôn đều phải hết thảy hủa diệt, cái đầu tiên đó là nàng Hàn Thập Hoan. Ngươi thích nàng, bản tôn liền muốn đem nàng đoạt lấy, nếu không chiếm chiếm được nàng, bản tôn liền hủy hoại nàng! Ngươi đời này đừng mơ tưởng được hạnh phúc!"
Tần Vị Trạch cũng đứng yên, nhìn người nọ trên người khí chất tuyệt vọng (Nguyên văn đấy ạ:))), hắn cười lạnh: "Ngươi chưa bao giờ lộ mặt, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của nàng, bổn vương liền đem ngươi thiên đao vạn quả!"
"Tôn chủ, không tốt, bên ngoài rất nhiều quan binh xông tới!" Thường Lạc vội vã chạy vào nói với tử y nam tử.
Tử y nam tử nhìn Tần Vị Trạch một lúc lâu, sau quay người lại liền rời đi.
Mà bên này Thập Hoan đi theo Giản Hàn Chi chạy ra khỏi mật đạo, nhưng mà vẫn chưa thấy Tần Vị Trạch đi ra, nàng thập phần lo lắng.
"Đừng lo lắng, Ninh vương gia tự có biện pháp thoát thân". Giản Hàn Chi an ủi nói.
Nhìn một lúc lâu sau, Thập Hoan vẫn thấy không yên lòng: "Không được, ta phải quay lại tìm hắn!"
"Nếu ngươi quay lại sẽ làm hắn phân tâm. Tin tưởng ta, hắn sẽ không có việc gì." Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, trong lòng Giản Hàn Chi từng trận chua xót.
"Ngươi biết Tần Vị Trạch muốn làm việc này đúng không? Mà ngươi xuất hiện ở trạm dịch đó chính là vì chuẩn bị cùng hắn trong ứng ngoại hợp đúng không?"
Hóa ra tất cả đều đã được lên kế hoạch thật tốt, nếu không Giản Hàn Chi nhất định sẽ không xuất hiện đúng lúc mang nàng đi như vậy.
Hai người bọn họ lại có thể liên thủ, mà còn làm bí mật như vậy.
"Các ngươi bất hòa nhiều ngày như vậy đều là vì diễn trò cho nam tử áo tím kia đúng không?"
Đưa nàng đến miếu Nguyệt Lão, trong lúc đó Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi cùng nhau tranh đấu không dứt, hết thảy đều là vì làm địch nhân lơ là mà thôi.
"Lăng Tử Quy đâu? Hắn cũng giúp đỡ các ngươi sao?" Thập Hoan hỏi.
"Hắn là ngoài ý muốn!" Giọng nói của Tần Vị Trạch từ phía sau vang lên, Thập Hoan quay đầu lại, thấy hắn hoàn hảo không hao tổn gì đứng ở trước mặt mình.
Giản Hàn Chi cũng gật đầu, Lăng Tử Quy đúng là ngoài ý muốn. Bọn họ đều không nghĩ đến hắn sẽ đột ngột xuất hiện.
Nhưng mà đúng là Lăng Tử Quy xuất hiện làm cho kế hoạch của bọn họ càng tiến hành thuận lợi. Lăng Tử Quy náo loạn, tất cả mọi người cho rằng Ninh vương gia tốn toàn bộ tâm tư để đối phó với Lăng Tử Quy.
Cuối cùng Thập Hoan cũng minh bạch rồi, vì sao rõ ràng hắn nhiều lần có thể bắt được Lăng Tử Quy nhưng lại thả ra. Chẳng qua hắn đang làm bộ làm dáng mà thôi. Âm thầm tiến hành kế hoạch của mình.
Nhìn rất nhiều quan binh đang ùa vào, nàng không tin những người này là tạm thời tìm đến.
Nói vậy kế hoạch này đã được vạch ra từ lâu rồi, mà nàng đã bị xác định làm mồi, không hay biết gì cả.
"Tiểu Hoan nhi, ngươi đừng nóng giận, ta cũng không muốn gạt ngươi mà là sợ ngươi nếu biết sẽ phải chịu tổn thương mà thôi. Những người đó vẫn luôn âm thầm giám sát chúng ta, bởi vậy ta mới tương kế tựu kế, đến đây tìm hiểu một chút thật giả. Nam nhân áo tím kia cũng không phải người lương thiện gì, hơn nữa những việc chúng ta trải qua tất cả đều là hắn âm thầm sắp đặt." Tần Vị Trạch giải thích.
Giản Hàn Chi cũng gật đầu: "Chính xác là như vậy, chúng ta đã sớm nhận ra sự tồn tại của cỗ thế lực này, vẫn muốn tìm cơ hội tiếp cận bọn chúng, nhưng mà khổ là không có biện pháp. Cho đến khi....."
"Cho đến khi các ngươi phát hiện hắn dùng tất cả biện pháp muốn bắt ta, cho nên các ngươi liền tìm được biện pháp trà trộn vào." Mang nàng ra làm mồi dụ, thật đúng là biện pháp tốt.
Nhưng mà trong lòng nàng có phút chốc cảm thấy mất mát.
Bọn họ âm thầm gạt nàng, đem nàng trở thành mồi, làm cho nàng có một loại cảm giác mình bị lợi dụng.
Nhưng mà cái này trách được ai đâu?
Nghĩ lại bọn họ nhiều ngày tranh đấu, Thập Hoan không khỏi cười khổ một tiếng, hóa ra hết thảy đều là nàng suy nghĩ nhiều mà thôi.
Nhìn bộ dáng của nàng, tuy rằng cùng với ngày thường không có gì khác nhau nhưng mà Tần Vị Trạch và Giản Hàn Chi vẫn cảm giác được khác thường.
"Tiểu Hoan nhi....."
"Thập Hoan......"
Hai người bọn họ đồng thanh gọi.
"Ta không sao, chỉ là có chút mệt mỏi. Chúng ta trở về đi." Nàng cười cười.
Bọn họ không hề sai, tòan bộ kế hoạch tiến hành vô cùng thuận lợi, nay Ngự Tôn Cung đã bị phá hủy, tử y nam tử kia mất đi phần lớn thế lực, nguyên khí đại thương. Muốn phục hồi lại một lần nữa chỉ sự phải tốn chút thời gian.
Nàng làm mồi cũng không tính là vô ích.
Bọn họ muốn nói cái gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không có ra.
Vừa về tới kinh thành, thấy đi ngang qua phủ tướng quân, Thập Hoan lập tức mở miệng: "Dừng xe!"
Xe ngựa dừng lại, Thập Hoan nhảy xuống, mở miệng nói: "Ta muốn hồi phủ tướng quân."
"Không được!" Tần Vị Trạch theo nàng xuống xe quả quyết nói.
"Thập Hoan, có lẽ ngươi ở lại Ninh vương phủ sẽ tốt hơn." Không ngờ Giản Hàn Chi cũng nói.
Tử y nam tử kia chẳng biết đi đâu, hơn nữa đã nói ra sẽ gây bất lợi đối với Thập Hoan. Nếu thật sự nàng về phủ tướng quân, chỉ sợ bọn họ khó có thể bảo hộ chu toàn.
Ninh vương phủ ám vệ đông đảo, hơn nữa Giản Hàn Chi ở cách vách, những tử sĩ trong tay hắn cũng có thể bảo vệ Thập Hoan.
"Khó được hai người các ngươi nhất trí ý kiến như thế!" Nàng có chút châm chọc nói.
Hiện tại nàng chỉ muốn tránh xa hai người kia, cảm giác bị lợi dụng thật sự khổ sở, cho dù nàng luôn tự nói với mình không nên trách bọn họ, nhưng mà nàng vẫn không bỏ qua được khúc mắc trong lòng.
Cho nên nàng cần một không gian yên tĩnh một chút, tránh đi hai người kia, suy nghĩ một chút sự tình phát sinh trong khoảng thời gian này.
"Thật lâu không trở về, ta muốn nhìn xem phụ thân và ca ca ta."
"Không cho phép!" Tần Vị Trạch biết nàng tức giận, nhưng nha đầu này tức giận cũng không chịu nói ra, lại muốn dùng phương thức này trốn tránh mình.
"Ninh vương gia, ta đã hết giá trị lợi dụng rồi, vậy ta cũng nên về nhà thôi."
"Tiểu Hoan nhi, ta cũng không phải có ý định gạt nàng!"
"Thập Hoan....."
"Hôm nay đa tạ Giản đại nhân cứu giúp."
Nhất thời Giản Hàn Chi cảm thấy có chút vô lực, nàng lại có thể gọi hắn xa cách như vậy.
Xem ra nàng thật sự tức giận, hai người bọn họ nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.
"Nhóc con, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Đang giằng co, đột nhiên một vật thể không xác định vọt tới ôm chặt Thập Hoan.
Lăng Tử Quy đã náo loạn nhiều ngày nay, nhưng thời điểm hắn trèo tường, phát hiện không có Tần Vị Trạch bên trong, mà nhóc con cũng không thấy.
Hắn thế mới phát hiện mình bị lừa.
Trong lúc nhất thời hắn tìm Thập Hoan khắp nơi, tốt cuộc hắn tìm được rồi.
"Ngươi buông ra trước đã, ta không thở nổi!" Thập Hoan khó khăn nói.
Lăng Tử Quy lập tức buông Thập Hoan ra: "Thực xin lỗi nhóc con, không có làm ngươi bị thương chứ."
"Không có. Chẳng qua hiện tại ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Ta muốn về nhà, nhưng mà bọn họ không cho, làm sao bây giờ?"
Lăng Tử Quy vừa nghe lập tức nóng nảy: "Không ngờ các ngươi lại dám khi dễ nhóc con? Nhóc con, ngươi cứ đi vào đi, nơi này giao cho ta. Lần trước đánh không lại các ngươi vì các ngươi liên thủ, hôm nay có bản lĩnh thì đấu tay đôi với ta!"
"Lăng Tử Quy, lập tức tránh ra cho bổn vương!" Mắt thấy Thập Hoan đi vào phủ tướng quân, Tần Vị Trạch âm trầm nói.
Bên cạnh Giản Hàn Chi có chút bất đắc dĩ, đổi lại là ai, đều không thấy thoải mái ở trong lòng.
Có lẽ để nàng suy nghĩ một chút sẽ tốt hơn.
"Có ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng khi dễ nhóc con!" Lăng Tử Quy khẳng định chắc chắn nói, hắn sẽ không để nàng dẫm vào vết xe đổ.
Nhìn bóng dáng kia rời đi thật lâu, ánh mắt Tần Vị Trạch hơi ảm đạm.
Hắn sẽ không để Thập Hoan xa cách mình như vậy, cũng sẽ không để nàng trốn tránh mình.
Tuy rằng diễn trò nhiều ngày, nhưng mà chiến hỏa của hắn cùng Giản Hàn Chi không phải là giả, cảm tình của hắn đối với Thập Hoan không phải là giả.
Nàng trốn, hắn liền quấn lấy.
Nhất định hắn phải nghĩ biện pháp loại bỏ hiểu lầm này mới được
Bình luận truyện