Độc Sủng Vương Phi

Chương c102



Lăng Dạ Ảnh nghe được hạ nhân thảo luận, biết tin Kỳ Tinh quốc đang chuẩn bị tấn công Lăng Nguyệt quốc, lập tức định ra khỏi phòng đi tìm Liễu Tư Nhiễm, nhưng lại bị thủ vệ ngăn cản. (Có đi có lại mới toại lòng nhau ai bảo anh lúc trước cũng giam ả ta làm rì a)


"Tránh ra." Hắn lạnh lùng nhìn hai tên thủ vệ.


"Chủ tử, xin thứ lỗi, tiểu thư phân phó ngài không thể đi ra ngoài." Tên thủ vệ cúi gằm mặt cung kính nói.


Sắc mặt Lăng Dạ Ảnh càng thay đổi, nghiêm túc mà nói: "Ngươi đã gọi ta là chủ tử, thì phải nghe lời ta."


Tim của hắn bị như bị ai đó bóp một cái, không ngờ Liễu Tư Nhiếm lại giam lỏng hắn, chắc chắn nàng kiên quyết muốn đối phó Lăng Dạ Vũ và Mộc Ly Yên.


"Ảnh, làm sao vậy?" Đúng lúc đó Liễu Tư Nhiễm đi tới, trên mặt tràn đầy cười, hai mắt tóat ra vẻ không hiểu, không biết là thật sự không hiểu hay là giả bộ mà thôi.


"Tại sao lại giam lỏng ta?" Lăng Dạ Ảnh khôi phục lại bộ dáng thản nhiên như cũ, thanh âm có vài phần xa lạ.


Nụ cười trên mặt Liễu Tư Nhiễm lập tức cứng đờ, lập tức lại khôi phục bình thường trở lại, "Bây giờ chàng không có võ công, ta sợ chàng đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm."


Hai mắt Lăng Dạ Ảnh thâm thúy nhìn chằm chằm Liễu Tư Nhiễm hỏi: "Vì sao Kỳ Tinh quốc lại chuẩn bị tấn công Lăng Nguyệt quốc? Có phải nàng đã làm cái gì hay không?"


Liễu Tư Nhiễm né tránh ánh mắt của hắn, muốn che giấu ý đồ, "Ta làm sao mà biết? Ta chẳng thể can thiệp quyết định của Kỳ Hoàng."


Thấy nàng không chịu thừa nhận, Lăng Dạ Ảnh thở dài, "Chúng ta vì sao nhất định phải đi tranh quyền đoạt lợi, mấy thứ này thật sự có ý nghĩa sao?"


"Nếu chúng ta không có quyền lực, thì vĩnh viễn bị giẫm đạp dưới đất, đạo lý này chàng còn không hiểu sao?" Bờ mi Liễu Tư Nhiễm run run, thần sắc hơi có chút kích động.


"Chúng ta tìm một chỗ không người quy ẩn không phải tốt sao? Rời xa thế sự hỗn loạn, nàng có thể hay không vì ta mà buông tha cho tất cả?" Hai mắt đen láy của Lăng Dạ Ảnh nhìn Liễu Tư Nhiễm, mang theo một chút cầu xin, thanh âm vô cùng trầm trọng.


Hắn vẫn không thể hiểu được, tại sao ở trong lòng của nàng, hắn chưa hẳn đã bằng quyền lực.


Liễu Tư Nhiễm cắn cắn môi, xoay mặt đi không nhìn hắn.


Một lát sau, nàng xoay mặt cười tươi như hoa nói với hắn: "Chàng vẫn chưa ăn đúng không? Đi, ta ăn cùng chàng."


Trong lòng càng hận Mộc Ly Yên thêm vài phần, đều là tại ả, hôm nay hai người bọn họ mới biến thành như vậy.


Liễu Tư Nhiễm đi vào, ánh áng trong mắt Lăng Dạ Ảnh dần dần tối xuống, nàng đang trốn tránh, tuy rằng quyền lực chưa hẳn quan trọng bằng hắn, nhưng hắn cũng chưa chắc so được với quyền lực.


Hoàng cung Cung Dương quốc, Cung Y Lâm như có đăm chiêu ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế.


"Hoàng thượng, hiện giờ Kỳ Tinh quốc nếu tấn công Lăng Nguyệt quốc, chúng ta nếu như khoanh tay đứng nhìn, vô luận là nước nào thắng lợi, quốc gia chúng ta đều sẽ bị thôn tính, thần nghĩ là, không bằng đi trợ giúp Lăng Nguyệt quốc, Lăng Nguyệt quốc vẫn là nước liên hôn với chúng ta, lần này giúp Lăng Nguyệt quốc, bọn họ sẽ vô cùng cảm kích Hoàng thượng." Một vị quan viên chắp tay đề nghị.


Cung Y Lâm lẳng lặng nghe, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, không hề gõ theo tiết tấu làm tâm của chúng quan viên cũng nhảy nhót theo từng nhịp gõ.


Một lát sau, Cung Y Lâm nâng mí mắt chậm rãi cười, "Nên hỗ trợ."


Nhưng thực ra trong lòng hắn lại có tính toán khác.


Ánh mặt trời lặn xuống dưới, trong viện những cánh hoa màu xanh nhạt càng tôn lên vẻ rực rỡ, lá vàng nhảy múa đung đưa.


"Mẫu thân, chán quá!" Lăng Sương chống khuôn mặt nhỏ nhắn nói.


Lăng Tuyệt hơi hơi liếc Lăng Sương một cái, bưng điểm tâm Ly Yên mới làm tiếp tục ăn.


Ly Yên mỉm cười, trong mắt thoáng qua điều gì đó, "Chán sao? Vậy đi làm chút chuyện cho nương được không?"


Nghe vậy, hai mắt Lăng Sương lập tức tỏa sáng, "Được! Được ạ!"


Ly Yên thủ thỉ bên tai Lăng Sương vài câu, hai măt Lăng Sương càng hiện rõ hưng phấn, nở nụ cười quỷ dị.


"Tuyệt nhi, con đi cùng Sương nhi đi."


Lăng Sương đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh như băng của Lăng Tuyệt, bĩu môi, "Tại sao lại bảo hắn đi cùng con chứ?."


"Võ công của Tuyệt nhi rất cao, con đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, để Tuyệt nhi đi cùng con mẫu thân sẽ yên tâm hơn." Ly Yên có chút lo lắng, nhưng đã giao cho chúng làm, thì phải tin tưởng chúng, cũng coi như đây là rèn luyện cho chúng sau này.


"Ngươi tưởng là ta muốn đi cùng ngươi lắm à?" Lăng Tuyệt lạnh lùng phun ra một cấu, làm Lăng Sương nổi trận lôi đình.


"Tốt lắm, các con không được phép nội chiến với nhau, nhớ kỹ, phải đoàn kết biết không?" Ly Yên nghiêm túc dặn dò.


"Vâng ạ." Hai đưa nhỏ đồng thanh đáp.


Lăng Sương hào hứng trở về chuẩn bị, Lăng Tuyệt không đổi sắc trở về gian phòng của mình.


"Tiểu Yên, chúng nó đi đâu vậy?" Lăng Dạ Vũ vừa tới liền nhìn thấy hai đứa con của mình tránh đi, bình thường tiểu tử Lăng Tuyệt này dính Tiểu Yên rất chặt, tuyệt đối sẽ không né mình, vì sao hôm nay lại khác thường như thế?


"Ta bảo chúng đi làm ít chuyện rồi."


Lăng Dạ Vũ sủng nịch ôm lấy nàng, tùy miệng hỏi: "Chuyện gì cần hai đứa nó đi?"


Ly Yên ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, biểu tình trên mặt giống như chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng lời nói thì khiến đỉnh đầu Lăng Dạ Vũ như bị boom nổ.


"Cái gì? Nàng bảo bọn chúng tới chỗ Liễu Tư Nhiễm" Lăng Dạ Vũ kinh ngạc nhìn Ly Yên, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin.


Chúng nó còn nhỏ như vậy, việc này rất nguy hiểm.


"Ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ chúng nó, chúng cần tôi luyện một chút là được."


Lăng Dạ Vũ không thể phản bác, ái thê đã quyết định thì không thể cãi lại, một khi đã như vậy, để cho chúng đi rèn luyện một chút cũng tốt.


Sau khi Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương chuẩn bị tốt liền lập tức xuất phát đến Kỳ Tinh quốc, Lăng Sương thì hưng phấn chạy đi, dọc đường đi đều bị Lăng Tuyệt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình.


Nửa đêm, chỉ có tiếng gió lay động. Trong phủ Thừa tướng Kỳ Tinh quốc bỗng dưng xuất hiện hai bóng đen khẽ đáp xuống, thân thủ nhanh nhẹn hạ dược thủ vệ, thuận lợi đi tới khuê phòng của một nữ tử.


Hai mắt Lăng Sương sáng lên nhìn này gian phòng, chắc là gian phòng này rồi.


Lăng Sương thổi khói mê vào cửa sổ, mà Lăng Tuyệt lại đứng ở một bên nhìn, trong mắt là rõ ràng là khinh bỉ, ngu ngốc đần độn.


Lăng Sương cảm giác được suy nghĩ của hắn, quay đầu trợn mắt nhìn Lăng Tuyệt, rồi rón ra rón rén mà bước thẳng vào phòng.


Ai biết, mới vừa mới đẩy cửa phòng, lại bị chế trụ.


"Tưởng ai lớn mật như vậy, cũng dám xông vào sương phòng của ta, hóa ra chỉ là một đứa con nít." Liễu Tư Nhiễm giễu cợt nói, nhưng trong mắt nhưng cũng hiện lên có chút khó tin, thủ vệ trong phủ Thừa tướng canh chừng nghiêm ngặt, nó lại có thể tiến vào hạ thuốc mình.


Nàng vốn định đi ngủ, nhưng không ngờ lại cảm thấy có khói mê, tuy rằng này khói mê này khá mạnh, nhưng với tính nhạy cảm của nàng, vẫn không đủ, cho nên nàng bất động trước, chờ đợi kẻ thổi khói mê đi vào, thật không ngờ rằn, chỉ là một con nhóc 5, 6 tuổi mà thôi.


Lăng Sương âm thầm kêu không tốt, nữ tử này quả nhiên khó đối phó, bằng không mẫu thân cũng sẽ không bảo Lăng Tuyệt đi cùng mình.


"Nói, ngươi là ai? Vào bằng cách nào? Ai phái ngươi tới? Tới làm gì?" Trong mắt Liễu Tư Nhiễm lóe lên tia sáng tàn nhẫn, lạnh lùng chất vấn.


"Ôi, ngươi đột nhiên hỏi người ta nhiều vấn đề như vậy, người ta làm sao mà trả lời ngươi a?" Trên mặt Lăng Sương không có nửa phần khẩn trương, giọng nói non nớt vang lên, môi hơi hơi chu, có chút oán trách.


"Ngươi " Liễu Tư Nhiễm áp chế cơn tức của mình, nói: "Được, trả lời vấn đề thứ nhất trước, ngươi là ai?"


Lăng Sương nhếch môi môi cười cười, bắt đầu tự kỷ, "Ta hả? Ta là Mỹ Lệ đáng yêu, sức quyến rũ vô hạn, thiên sinh lệ chất, không gì sánh kịp, thông minh tuyệt đỉnh … "


(*Thiên sinh lệ chất: Tư chất, vẻ đẹp trời sinh)


"Câm miệng." Thấy Lăng Sương còn định lảm nhảm thêm. Liễu Tư Nhiễm không nén được cơn giận liền quát to.


Lăng Sương bất mãn bĩu môi, "Cái gì mà thôi chứ! Không phải ngươi bảo ta trả lời à? Lại bảo ta câm miệng."


"Ta hỏi ngươi là ai, ai bảo ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?"


"Mấy cái này không phải vô nghĩa? Ngươi phải để cho ta nói xong! Bằng không làm sao ngươi biết ta là ai?" Lăng Sương chớp chớp đôi mắt to, con mắt trong suốt vô cùng, vô tội nói.


Liễu Tư Nhiễm không kiên nhẫn mở miệng nói: "Nói thẳng tên là gì mau."


"Ngươi đoán, ngươi đoán, ngươi đoán thử coi." Lăng Sương nháy nháy mắt với Liễu Tư Nhiễm.


"Ngươi có nói không, bằng không ta sẽ giết mày." Liễu Tư Nhiễm càng thêm tức giận, lạnh giọng uy hiếp.


Nhưng mà Lăng Sương vẫn như cũ không hề sợ hãi như trong tưởng tượng của Liễu Tư Nhiễm, mà là bĩu môi môi, nhẹ nhàng nỉ non, "Ngươi nếu giết ta ngươi cũng không biết được ta muốn làm gì? Là ai phái ta tới đâu!"


"Mày" Liễu Tư Nhiễm hoán toàn bị Lăng Sương chọc tức, "Nói mau."


Lăng Sương nghe vậy, giả vờ như cực kỳ phối hợp, "Được rồi! Ta nói."


Đang lúc Liêu Tư Nhiễm tưởng Lăng Sương chuẩn bị nói ra, thì Lăng Sương nhất thời kinh hô một tiếng, "YAA.A.A..! Ngươi vừa mới hỏi cái gì tới? Ta đã quên mất rồi"


Nhìn này khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ vô tội này, Liễu Tư Nhiễm thật có ý nghĩ muốn bóp chết ngay đứa bé này.


Nàng cũng không tin nàng không thể trị nổi một con nhóc.


Liễu Tư Nhiễm lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực ra, mũi đao loé sáng khiến người ta thấy ớn lạnh, Liễu Tư Nhiễm cười đến khát máu, "Ngươi có tin ta dùng dao cắt bỏ từng khối thịt trên người ngươi không, xem ngươi có nói hay không."


Lăng Sương mở to hai mắt nhìn chủy thủ trong tay Liễu Tư Nhiễm, lòng dạ nữ tử này thật độc ác, Lăng Tuyệt chết tiệt, huynh đi đâu rồi? Tại sao không đến cứu mình?


"Ha ha, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng mà!" Lăng Sương ngượng ngùng cười cười, giống như đang nịnh nọt Liễu Tư Nhiễm.


"Trả lời câu hỏi của ta." Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nhíu mày.


Lăng Sương bĩu môi, "Ta tên là… "


Lời nói còn chưa kịp ra, đã thấy Liễu Tư Nhiễm ngã xuống.


"Lăng Tuyệt, rốt cuộc ngươi cũng tới." Lăng Sương nhìn thấy Lăng Tuyệt, trong mắt lóe lên tia sáng kích động.


Lăng Tuyệt nhàn nhạt liếc Lăng Sương một cái, "Xem ngươi còn dám xem nhẹ kẻ địch hay không."


Nếu không phải hắn cẩn thận, luôn ở bên ngoài chờ cơ hội xuống tay, chỉ e hai người bọn họ đều mất mạng.


Lăng Tuyệt thừa dịp toàn bộ lực chú ý của Liễu Tư Nhiễm đều ở trên người Lăng Sương mới dám ra tay, bằng không lấy võ công của Liễu Tư Nhiễm chỉ sợ sẽ phát hiện hắn.


Lăng Sương không thèm để ý Lăng Tuyệt nói cái gì, chân nhỏ giẫm lên người Liễu Tư Nhiễm, "Xem ngươi còn dám cắt ta, độc phụ, tiện nhân… "


"Được rồi, chính sự quan trọng hơn." Lăng Tuyệt kéo Lăng Sương ra, nghiêm túc nói.


Lăng Sương không dám tiếp tục đá Liễu Tư Nhiễm đá té xỉu nữa, con ngươi lại trở nên hưng phấn, đi đến trước một bức tranh, nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn thấy cái nút bằng đá này, nhẹ nhàng hướng bên phải mà xoay.


Một cánh cửa mở ra, Lăng Sương vui vẻ, "Đi mau."


Hai bóng đen lòng vòng dạo quanh, rốt cục nghe thấy âm thanh đao kiếm va chạm nhau.


Lăng Sương đi lên phía trước vài bước, đến một ngã rẽ, đầu nhỏ liền ngó vào thăm dò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện