Đọc Thầm
Quyển 2 - Chương 19: Humbert Humbert 19
Cho dù Phí Độ đột nhiên bại não đua xe trái phép ở trung tâm thành phố, bị Lạc Văn Chu đích thân bắt về tống vào nhà giam, nghe cũng bình thường hơn chán những lời hiện giờ hắn nói.
Hai bên huyệt thái dương Lạc Văn Chu không ngừng giật như điên, CPU quá tải vừa mới giảm nhiệt lại sắp hừng hực cháy lên – tháng Tư giành được suất, dẫu Phí Độ lắm tiền nhiều của, nhiều cửa chạy chọt, bắt đầu chuẩn bị chuyện này cũng phải từ năm ngoái rồi.
Tại sao?
Hắn ngủ một giấc tỉnh dậy đột nhiên say mê học thuật? Ăn no rửng mỡ cấp tính? Vì theo đuổi Đào Nhiên? Hay đột nhiên phát hiện mình đã chán cái thế giới hôi rình mùi tiền này?
Lúc này, ở dưới lầu chắc là hơi chen chúc, tấm ảnh một người phụ nữ trung niên cầm trong tay không cẩn thận bị xô rơi, bà giơ tay chụp lại, nhưng một trận gió vừa vặn thổi tới, cuốn tấm ảnh xưa cũ đi xa hơn. Đây rõ ràng chỉ là một sự cố nhỏ, song đối với người thần kinh đủ nhạy cảm yếu ớt, lại giống như trời cao đang ám chỉ điều gì, bà đột nhiên suy sụp, lảo đảo quỵ xuống, gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc khàn khàn mà rất có sức xuyên thấu bay vút lên, đâm vào khe cửa sổ hành lang, và trong sự ồn ào gây bất an này, một nhân viên kỹ thuật của phòng pháp y chạy chầm chậm tới: “Đội trưởng Lạc, mẫu hôm qua các anh đưa đến đã có kết quả kiểm tra, vết máu trên mảnh vải chính là của Khúc Đồng!”
Lạc Văn Chu hít sâu một hơi, nhìn Phí Độ một lúc, sau đó không nói một lời đi đến văn phòng cục trưởng Lục.
Hai mươi phút sau, Phí Độ cầm hai hộp kem đi vào căn phòng tạm thời thu nhận Tô Lạc Trản, đặt lên cái bàn nhỏ: “Ăn không, em thích loại nào?”
Tô Lạc Trản nhìn hắn, do dự giây lát rồi chỉ vị dâu.
Phí Độ nhường kem dâu cho nó, bản thân thì lấy hộp kia, tiếp đó hắn lại lấy tai nghe trong túi quần ra cắm vào di động, mở trực tiếp bóng đá, bắt chéo chân, vừa ăn vừa xem, không ngó ngàng đến nó.
Cả hai ngồi đối diện một lúc không nói gì, Tô Lạc Trản mới đầu im lặng, không tiếp xúc với ánh mắt hắn, ăn một nửa phát hiện đối phương không hề định mở miệng, rốt cuộc không nhịn được chủ động nhìn Phí Độ, ánh mắt nó đảo qua sơ mi, di động, cuối cùng dừng ở cổ tay đặt trên bàn.
Tô Lạc Trản nghiêng đầu đánh giá đồng hồ đeo tay của hắn chốc lát, mũi chân gõ nhẹ mặt đất hai cái: “Đồng hồ của anh là hàng thật à?”
Khả năng là Phí Độ không nghe thấy, hắn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tô Lạc Trản đợi một lúc, giơ một ngón tay, lướt qua mặt bàn, gõ nhẹ hai cái cạnh di động.
Phí Độ lúc này mới bị quấy rầy tới, tháo một bên tai nghe: “Hửm, có chuyện gì?”
Hắn mở âm lượng rất lớn, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng bình luận viên hò hét từ tai nghe vọng ra.
Tô Lạc Trản cắn một góc muỗng nhựa: “Anh tới làm gì, không thẩm vấn em à?”
“À, đồng nghiệp bận, kêu anh đến coi em một lúc.” Phí Độ giống như tiếc rẻ rời khỏi màn hình di động, chỉ nhìn con bé một giây rồi lại quay về trận bóng, trả lời hết sức lơ đãng.
Người ta hỏi này hỏi kia, con bé liền giả ngây giả dại, nhưng người ta không có hứng thú với nó, nó tựa hồ lại cảm thấy không cam lòng.
Tô Lạc Trản mới đầu cách một lúc liếc sang Phí Độ một cái, sau đó ăn kem xong rồi, bèn nhìn hắn chằm chằm luôn, chủ động bắt chuyện: “Anh cũng là cảnh sát à?”
Phí Độ uể oải trả lời: “Cảnh sát tập sự.”
“Cảnh sát tập sự nhiều tiền lắm à?” Tô Lạc Trản nhướng mày rất người lớn, “Đồng hồ của anh hình như rất đắt, là hàng thật hay hàng nhái xịn vậy?”
Phí Độ tựa hồ cảm thấy câu này rất buồn cười, thoạt đầu vô cùng kinh ngạc nhướng mày, sau đó không nhịn được bật cười thành tiếng: “Còn biết cả ‘hàng nhái xịn’, em gái, ai dạy em vậy?”
Sắc mặt Tô Lạc Trản phút chốc sầm xuống, rõ ràng đã bị thái độ ngạo mạn coi mình là trẻ con này xúc phạm.
Con bé nhớ rõ anh chàng bị thương tay trái này, lúc ấy ở nhà cũ anh ta cũng đối xử với nó như vậy, giống như không tin nó có thể làm gì, cũng không tin nó sẽ gây ra uy hiếp gì.
Khi phát hiện mình lừa dối trót lọt, trong lòng thường là đắc ý, song sự đắc ý này không thể kéo dài, bởi vì trọng điểm của “giả heo ăn hổ” thường ở khâu “ăn hổ”, cứ giả heo mãi chắc chắn chẳng vui vẻ gì – đặc biệt còn bị người ta coi là heo.
Tô Lạc Trản cắn môi, thận trọng đánh giá đối phương là thật sự không có hứng thú với mình hay chỉ đang giả vờ giả vịt, một lát sau nó không nhịn được tung ra mồi nhử nửa thật nửa giả, trả lời: “Các chú đó dạy.”
Phí Độ dừng lại, nhưng không gặng hỏi là “chú nào”, hắn chỉ rất đỗi thương hại, lại có vài phần như lừa dối mà an ủi lấy lệ: “Sau này sẽ không sao nữa đâu, em hãy yên tâm.”
Thái độ này khiến Tô Lạc Trản cảm thấy như bước hụt chân, không nhịn được lại hỏi tới: “Ý anh là em không sao rồi?”
“Ý anh là sẽ không còn kẻ xấu làm hại em, còn về vấn đề xử lý em thế nào, thì phải xem lại. Nhưng mà vấn đề của em không nghiêm trọng, vả lại em còn nhỏ, không cần chịu trách nhiệm hình sự, anh đoán chỉ đưa vào trại giáo dưỡng thôi,” Phí Độ nghĩ nghĩ, rốt cuộc dừng trận bóng chết tiệt kia, tựa hồ một lần nữa nhớ tới trách nhiệm “cảnh sát” của mình, hắn mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mở miệng lại tuôn ra một tràng những lời cũ rích cũ rác: “Bọn trẻ con các em chẳng chịu khôn lên gì cả, bị kẻ xấu lợi dụng mà bản thân còn không biết chuyện gì đang diễn ra. Em gái à, chuyện qua rồi cứ cho nó qua đi, ra ngoài phải học hành chăm chỉ, đừng nghĩ nhiều chuyện lung tung như vậy nữa, tương lai của em còn rất dài…”
Đào Nhiên trước camera đã nhân lúc hai người hao phí thời gian lẫn nhau để ngủ gật, vừa dậy liền nghe thấy một tràng này, vội vàng dụi mắt: “Trời ơi, đây là Phí Độ hả… giọng điệu dông dài này, tôi còn tưởng cậu ta bị ông nhập chứ!”
Lạc Văn Chu đạp ghế anh ta một phát.
Đào Nhiên thuận thế đứng dậy cho tỉnh ngủ, đưa tay chùi mặt, lắng tai nghe màn tràng giang đại hải tam chỉ vô lư trong camera chốc lát, lập tức mỉm cười: “Gần đây hai người không cãi nhau nữa, rất tốt.”
Lạc Văn Chu: “Có gì đáng để cãi nhau?”
“Ai mà biết?” Đào Nhiên cười, “Không phải hai người các ông lúc ở cổng phân cục Hoa Thị vừa gặp mặt là choảng nhau túi bụi à? Ông còn kêu người dán giấy phạt cậu ta.”
Lạc Văn Chu: “…”
“Tôi nói ông từ lâu rồi,” Đào Nhiên thở dài, vẫn theo thói quen làm người hòa giải, “Phí Độ thật sự rất tốt, ông tốt với cậu ta một phần, cậu ta có thể im lặng báo đáp gấp mười, mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện nghe muốn đập, nhưng rất nhiều việc cậu ta sẽ không thật sự so đo với ông, bằng không cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chiếc xe thể thao lúc ấy bị tông hỏng đâu.”
Đào Nhiên nói xong, chuẩn bị sẵn sàng nghe Lạc Văn Chu cười khẩy đáp lại, ai ngờ đợi một lúc lâu mà Lạc Văn Chu chẳng nói câu nào, còn ngắn gọn “Ừm” một tiếng.
Đào Nhiên: “…”
Gần đây trên Trái Đất đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mỗi ngày mở mắt thế giới đều đổi khác!
Lúc này, Tô Lạc Trản trên màn hình đột nhiên đứng dậy, cả người nghiêng về phía trước, cơ hồ nhoài lên bàn, dùng ngôn ngữ cơ thể cắt ngang màn giáo dục tư tưởng của Phí Độ.
Tô Lạc Trản nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy em chỉ là bị người ta lợi dụng sao?”
“Hứa Văn Siêu đã bị bắt quy án rồi,” Phí Độ nghiêm mặt nói, “Tuy rằng còn vài vấn đề chưa sáng tỏ, nhưng chắc sẽ thẩm tra ra rất nhanh thôi.”
Tô Lạc Trản nở nụ cười đầy thần bí.
“Nếu em sẵn sàng tố cáo hắn, đương nhiên cũng…” Nói đến đây, Phí Độ cố ý dừng lại, liền sau đó lắc đầu bật cười, “Thôi, em tố cáo thì ích gì – em còn muốn ăn gì khác không, anh nhờ người mua cho?”
Tô Lạc Trản lờ đi, hỏi tới: “Tại sao em tố cáo thì không ích gì?”
“Bởi vì em là con nít,” Phí Độ nói một cách đương nhiên, “Con nít đâu thể làm chứng, đây là một vụ án mang tính chất rất nghiêm trọng, em nói họ cũng chẳng coi là thật, coi là thật cũng không thể đưa em lên tòa án – Nhưng em gái à, có một điểm anh vẫn phải nói, dù cho em sợ hãi hơn, ra tay làm bạn khác bị thương cũng là không đúng, lúc ấy em còn cầm dao, em có biết nó nguy hiểm cỡ nào không, có thể không cẩn thận sẽ…”
Tô Lạc Trản chợt mở miệng cắt ngang: “Biết đâu em không cẩn thận, không thể giết chết nó?”
Phí Độ cúi xuống nhìn con bé, tựa hồ ngẩn người.
Tô Lạc Trản dùng một ngón tay cuốn lọn tóc trên thái dương, nhìn hắn như cười như không, giống như một thợ săn tung mồi nhử chờ con mồi cắn câu.
Phí Độ trở nên “nghiêm túc”, bỏ điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn nhìn Tô Lạc Trản: “Anh biết đối với một số đứa trẻ từng bị tổn thương mà nói, thuyết phục bản thân rằng mình là nạn nhân là rất khó, các em có thể sai lầm cho rằng, chỉ có kẻ xấu rất ngầu, chỉ có kẻ xấu mới có bản lĩnh, nạn nhân đều nhu nhược ngu xuẩn và đáng đời, thậm chí sẽ mù quáng bắt chước những kẻ làm chuyện xấu, nhưng…”
“Nạn nhân vốn dĩ là nhu nhược ngu xuẩn và đáng đời.” Tô Lạc Trản làm mặt quỷ, “Giống như dê, chỉ biết kêu be be, vừa ngu vừa ngốc, lừa cái là đi, đụng cái là thét, giết cái là chết, hoàn toàn không có giá trị để sống.”
Phí Độ nhíu mày, vừa kinh hãi vừa tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc Trản: “Sao em có thể nghĩ như thế!”
Từ lúc hắn cứ coi nó là đứa trẻ ngu xuẩn, cố gắng “giáo dục” nó, trong lòng Tô Lạc Trản liền có sự nôn nóng đầy hung ác, chỉ hận không thể xé rách cái khuôn mặt ôn hòa của đối phương, cho đến lúc này nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, sự nôn nóng kia mới hơi giảm bớt, tự dưng cảm thấy một chút sung sướng khó nói rõ.
“Dù sao thì, tôi bất kể thế nào cũng sẽ không bị phạt, đúng không?” Tô Lạc Trản đắc ý dương dương nhìn Phí Độ, “Lũ dê đó thật sự rất ngu, nói gì cũng tin, anh đi tiếp cận chúng một lần, lần thứ hai chúng sẽ coi anh là bạn, dẫn đi đâu cũng đi theo… Ha ha, buồn cười muốn chết.”
“Tô Lạc Trản,” Môi Phí Độ hơi run rẩy, “Em không được nói bậy bạ!”
Tô Lạc Trản còn chưa có cơ hội nhìn thấy biểu cảm của cha mẹ Khúc Đồng sau khi nhận được đoạn ghi âm kia, vừa nghĩ là lòng ngứa ngáy khó chịu, lúc này nó tự động gán sự đau khổ và không đành lòng của “cảnh sát” trẻ đối diện lên tưởng tượng của mình, mắt sáng lên vì hưng phấn.
“Tôi không nói bậy đâu,” Con bé hồn nhiên dùng mũi chân đá nhẹ mặt đất, “Đây là mẹ tôi dạy tôi, bà ta nói động vật khác gặp phải nguy hiểm, sẽ chiến đấu hoặc chạy trốn, chỉ có dê non là khác, chúng chỉ biết sợ vỡ mật, sau đó đứng tại chỗ không nhúc nhích, ai kêu cũng đi theo. Nhưng mà mẹ tôi cũng là một con dê, cũng rất ngu, tôi đã xem trộm nhật kí của bà ta, lúc bằng tuổi tôi bà ta cũng từng sợ vỡ mật, từ đó về sau ngay cả chữ ký của mình cũng chẳng dám để lại.”
Phí Độ: “… Chữ ký gì?”
Tô Lạc Trản hết sức vui vẻ dùng một tay mô phỏng điện thoại, áp lên tai mình: “Bởi vì ‘kỵ sĩ’ bảo vệ bà ta chết rồi, cho nên bà ta không dám nữa.”
“Kỵ sĩ?”
“Buồn nôn lắm đúng không?” Tô Lạc Trản cười khinh bỉ, “Kỳ thật chỉ là một ‘thực khách’ có quan hệ tốt mà thôi. Gia đình tôi sống dựa vào nghề săn bắt, trừ bắt ‘dê con’ ra thì mẹ tôi chẳng biết làm gì khác, sau đó bà ta già rồi, công việc cũng làm chẳng xong, chỉ có thể dựa vào tôi nuôi… Phù, cuối cùng bà ta cũng chết rồi.”
“… Đủ rồi, đừng nói nữa,” Phí Độ khó khăn nói, “Em mới mấy tuổi?”
“Tôi từ bảy tuổi đã biết rồi,” Tô Lạc Trản rất phấn chấn mím môi cười nhìn hắn, “Mẹ tôi dùng dê non tôi bắt để đãi khách, thỉnh thoảng cũng cho tôi và khách ra ngoài ‘đi săn’, ăn xong mang về nhà, việc còn lại khách không cần lo, tự bà ta sẽ xử lý, đây là tay nghề bà ta học được từ mẹ mình.”
Lạc Văn Chu trước camera đứng dậy: “Đi tra bà mẹ nát rượu của Tô Tiểu Lam!”
Lang Kiều vừa tiến vào nghe câu phân phó này lại không hề quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Cơn buồn ngủ của Đào Nhiên đã hoàn toàn không cánh bay hết: “Ý nó là gì? Con bé đó nói là, mẹ Tô Tiểu Lam năm xưa chính là sống bằng nghề buôn gái non, Ngô Quảng Xuyên chỉ là khách hàng? Còn nữa, tại sao lúc chúng ta hỏi nó không nói một lời, Phí Độ không hỏi nó lại tự mình muốn nói?”
“Các ông coi nó là người hiềm nghi, là thái độ của cảnh sát,” Lạc Văn Chu chăm chú nhìn màn hình, nhẹ nhàng nói, “Phí Độ coi nó là ‘đứa bé ngây thơ’, là thái độ của ‘phụ huynh’, nên nó vô thức muốn gửi ‘ghi âm’ cho cậu ta.”
Chỉ mình Phí Độ có thể dụ nó nói, không phải do kinh nghiệm làm thanh thiếu niên có vấn đề của hắn phong phú hơn, mà là lúc bắt Tô Lạc Trản chỉ mình Phí Độ dùng thái độ “chính xác”.
“Không thể nào,” Phí Độ đứng bật dậy, không cẩn thận đụng phải bàn, cái bàn đổ xuống đất “rầm” một tiếng, “Hung thủ năm xưa là Ngô Quảng Xuyên, Ngô Quảng Xuyên đã bị người nhà nạn nhân đâm chết rồi, sau đó cũng không còn xảy ra…”
Nói đến đây hắn chợt dừng lại, đột nhiên trợn mắt, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ.
“Anh không biết mà thôi,” Tô Lạc Trản thưởng thức vẻ mặt hắn, “Có điều, ông chú đó quả thật không oan, mẹ tôi thích ổng, nhưng ổng cũng là một tên cặn bã, có mẹ tôi còn chưa thỏa mãn, vẫn thích lũ dê ngu xuẩn kia, bà ấy ghen tị muốn nổi điên, cho nên đã sáng tạo ra một loại chữ ký ‘thú vị’.”
Phí Độ: “Em với Hứa Văn Siêu cũng là mối quan hệ tương tự?”
“Còn khuya!” Tô Lạc Trản bất mãn la lên, khinh bỉ nói, “Lão là cái thá gì? Lão cũng xứng sao? Lão cùng lắm là một người vệ sinh tạm thời!”
Phí Độ đột nhiên lên giọng: “Vậy tại sao em phải gửi băng ghi âm đến nhà Khúc Đồng!”
Tô Lạc Trản cười hì hì chống tay hai bên người.
“Vui mà.” Nó nói.
“Sếp! Mẹ Tô Tiểu Lam tên Tô Tuệ, năm xưa đi làm chưa được mấy hôm thì đơn vị đóng cửa, thất nghiệp ở nhà nghiện rượu, từng mở một ‘sòng bài’, có một chiếc xe cũ mua lại để nhập hàng!”
Hai bên huyệt thái dương Lạc Văn Chu không ngừng giật như điên, CPU quá tải vừa mới giảm nhiệt lại sắp hừng hực cháy lên – tháng Tư giành được suất, dẫu Phí Độ lắm tiền nhiều của, nhiều cửa chạy chọt, bắt đầu chuẩn bị chuyện này cũng phải từ năm ngoái rồi.
Tại sao?
Hắn ngủ một giấc tỉnh dậy đột nhiên say mê học thuật? Ăn no rửng mỡ cấp tính? Vì theo đuổi Đào Nhiên? Hay đột nhiên phát hiện mình đã chán cái thế giới hôi rình mùi tiền này?
Lúc này, ở dưới lầu chắc là hơi chen chúc, tấm ảnh một người phụ nữ trung niên cầm trong tay không cẩn thận bị xô rơi, bà giơ tay chụp lại, nhưng một trận gió vừa vặn thổi tới, cuốn tấm ảnh xưa cũ đi xa hơn. Đây rõ ràng chỉ là một sự cố nhỏ, song đối với người thần kinh đủ nhạy cảm yếu ớt, lại giống như trời cao đang ám chỉ điều gì, bà đột nhiên suy sụp, lảo đảo quỵ xuống, gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc khàn khàn mà rất có sức xuyên thấu bay vút lên, đâm vào khe cửa sổ hành lang, và trong sự ồn ào gây bất an này, một nhân viên kỹ thuật của phòng pháp y chạy chầm chậm tới: “Đội trưởng Lạc, mẫu hôm qua các anh đưa đến đã có kết quả kiểm tra, vết máu trên mảnh vải chính là của Khúc Đồng!”
Lạc Văn Chu hít sâu một hơi, nhìn Phí Độ một lúc, sau đó không nói một lời đi đến văn phòng cục trưởng Lục.
Hai mươi phút sau, Phí Độ cầm hai hộp kem đi vào căn phòng tạm thời thu nhận Tô Lạc Trản, đặt lên cái bàn nhỏ: “Ăn không, em thích loại nào?”
Tô Lạc Trản nhìn hắn, do dự giây lát rồi chỉ vị dâu.
Phí Độ nhường kem dâu cho nó, bản thân thì lấy hộp kia, tiếp đó hắn lại lấy tai nghe trong túi quần ra cắm vào di động, mở trực tiếp bóng đá, bắt chéo chân, vừa ăn vừa xem, không ngó ngàng đến nó.
Cả hai ngồi đối diện một lúc không nói gì, Tô Lạc Trản mới đầu im lặng, không tiếp xúc với ánh mắt hắn, ăn một nửa phát hiện đối phương không hề định mở miệng, rốt cuộc không nhịn được chủ động nhìn Phí Độ, ánh mắt nó đảo qua sơ mi, di động, cuối cùng dừng ở cổ tay đặt trên bàn.
Tô Lạc Trản nghiêng đầu đánh giá đồng hồ đeo tay của hắn chốc lát, mũi chân gõ nhẹ mặt đất hai cái: “Đồng hồ của anh là hàng thật à?”
Khả năng là Phí Độ không nghe thấy, hắn hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tô Lạc Trản đợi một lúc, giơ một ngón tay, lướt qua mặt bàn, gõ nhẹ hai cái cạnh di động.
Phí Độ lúc này mới bị quấy rầy tới, tháo một bên tai nghe: “Hửm, có chuyện gì?”
Hắn mở âm lượng rất lớn, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng bình luận viên hò hét từ tai nghe vọng ra.
Tô Lạc Trản cắn một góc muỗng nhựa: “Anh tới làm gì, không thẩm vấn em à?”
“À, đồng nghiệp bận, kêu anh đến coi em một lúc.” Phí Độ giống như tiếc rẻ rời khỏi màn hình di động, chỉ nhìn con bé một giây rồi lại quay về trận bóng, trả lời hết sức lơ đãng.
Người ta hỏi này hỏi kia, con bé liền giả ngây giả dại, nhưng người ta không có hứng thú với nó, nó tựa hồ lại cảm thấy không cam lòng.
Tô Lạc Trản mới đầu cách một lúc liếc sang Phí Độ một cái, sau đó ăn kem xong rồi, bèn nhìn hắn chằm chằm luôn, chủ động bắt chuyện: “Anh cũng là cảnh sát à?”
Phí Độ uể oải trả lời: “Cảnh sát tập sự.”
“Cảnh sát tập sự nhiều tiền lắm à?” Tô Lạc Trản nhướng mày rất người lớn, “Đồng hồ của anh hình như rất đắt, là hàng thật hay hàng nhái xịn vậy?”
Phí Độ tựa hồ cảm thấy câu này rất buồn cười, thoạt đầu vô cùng kinh ngạc nhướng mày, sau đó không nhịn được bật cười thành tiếng: “Còn biết cả ‘hàng nhái xịn’, em gái, ai dạy em vậy?”
Sắc mặt Tô Lạc Trản phút chốc sầm xuống, rõ ràng đã bị thái độ ngạo mạn coi mình là trẻ con này xúc phạm.
Con bé nhớ rõ anh chàng bị thương tay trái này, lúc ấy ở nhà cũ anh ta cũng đối xử với nó như vậy, giống như không tin nó có thể làm gì, cũng không tin nó sẽ gây ra uy hiếp gì.
Khi phát hiện mình lừa dối trót lọt, trong lòng thường là đắc ý, song sự đắc ý này không thể kéo dài, bởi vì trọng điểm của “giả heo ăn hổ” thường ở khâu “ăn hổ”, cứ giả heo mãi chắc chắn chẳng vui vẻ gì – đặc biệt còn bị người ta coi là heo.
Tô Lạc Trản cắn môi, thận trọng đánh giá đối phương là thật sự không có hứng thú với mình hay chỉ đang giả vờ giả vịt, một lát sau nó không nhịn được tung ra mồi nhử nửa thật nửa giả, trả lời: “Các chú đó dạy.”
Phí Độ dừng lại, nhưng không gặng hỏi là “chú nào”, hắn chỉ rất đỗi thương hại, lại có vài phần như lừa dối mà an ủi lấy lệ: “Sau này sẽ không sao nữa đâu, em hãy yên tâm.”
Thái độ này khiến Tô Lạc Trản cảm thấy như bước hụt chân, không nhịn được lại hỏi tới: “Ý anh là em không sao rồi?”
“Ý anh là sẽ không còn kẻ xấu làm hại em, còn về vấn đề xử lý em thế nào, thì phải xem lại. Nhưng mà vấn đề của em không nghiêm trọng, vả lại em còn nhỏ, không cần chịu trách nhiệm hình sự, anh đoán chỉ đưa vào trại giáo dưỡng thôi,” Phí Độ nghĩ nghĩ, rốt cuộc dừng trận bóng chết tiệt kia, tựa hồ một lần nữa nhớ tới trách nhiệm “cảnh sát” của mình, hắn mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, mở miệng lại tuôn ra một tràng những lời cũ rích cũ rác: “Bọn trẻ con các em chẳng chịu khôn lên gì cả, bị kẻ xấu lợi dụng mà bản thân còn không biết chuyện gì đang diễn ra. Em gái à, chuyện qua rồi cứ cho nó qua đi, ra ngoài phải học hành chăm chỉ, đừng nghĩ nhiều chuyện lung tung như vậy nữa, tương lai của em còn rất dài…”
Đào Nhiên trước camera đã nhân lúc hai người hao phí thời gian lẫn nhau để ngủ gật, vừa dậy liền nghe thấy một tràng này, vội vàng dụi mắt: “Trời ơi, đây là Phí Độ hả… giọng điệu dông dài này, tôi còn tưởng cậu ta bị ông nhập chứ!”
Lạc Văn Chu đạp ghế anh ta một phát.
Đào Nhiên thuận thế đứng dậy cho tỉnh ngủ, đưa tay chùi mặt, lắng tai nghe màn tràng giang đại hải tam chỉ vô lư trong camera chốc lát, lập tức mỉm cười: “Gần đây hai người không cãi nhau nữa, rất tốt.”
Lạc Văn Chu: “Có gì đáng để cãi nhau?”
“Ai mà biết?” Đào Nhiên cười, “Không phải hai người các ông lúc ở cổng phân cục Hoa Thị vừa gặp mặt là choảng nhau túi bụi à? Ông còn kêu người dán giấy phạt cậu ta.”
Lạc Văn Chu: “…”
“Tôi nói ông từ lâu rồi,” Đào Nhiên thở dài, vẫn theo thói quen làm người hòa giải, “Phí Độ thật sự rất tốt, ông tốt với cậu ta một phần, cậu ta có thể im lặng báo đáp gấp mười, mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện nghe muốn đập, nhưng rất nhiều việc cậu ta sẽ không thật sự so đo với ông, bằng không cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chiếc xe thể thao lúc ấy bị tông hỏng đâu.”
Đào Nhiên nói xong, chuẩn bị sẵn sàng nghe Lạc Văn Chu cười khẩy đáp lại, ai ngờ đợi một lúc lâu mà Lạc Văn Chu chẳng nói câu nào, còn ngắn gọn “Ừm” một tiếng.
Đào Nhiên: “…”
Gần đây trên Trái Đất đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mỗi ngày mở mắt thế giới đều đổi khác!
Lúc này, Tô Lạc Trản trên màn hình đột nhiên đứng dậy, cả người nghiêng về phía trước, cơ hồ nhoài lên bàn, dùng ngôn ngữ cơ thể cắt ngang màn giáo dục tư tưởng của Phí Độ.
Tô Lạc Trản nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy em chỉ là bị người ta lợi dụng sao?”
“Hứa Văn Siêu đã bị bắt quy án rồi,” Phí Độ nghiêm mặt nói, “Tuy rằng còn vài vấn đề chưa sáng tỏ, nhưng chắc sẽ thẩm tra ra rất nhanh thôi.”
Tô Lạc Trản nở nụ cười đầy thần bí.
“Nếu em sẵn sàng tố cáo hắn, đương nhiên cũng…” Nói đến đây, Phí Độ cố ý dừng lại, liền sau đó lắc đầu bật cười, “Thôi, em tố cáo thì ích gì – em còn muốn ăn gì khác không, anh nhờ người mua cho?”
Tô Lạc Trản lờ đi, hỏi tới: “Tại sao em tố cáo thì không ích gì?”
“Bởi vì em là con nít,” Phí Độ nói một cách đương nhiên, “Con nít đâu thể làm chứng, đây là một vụ án mang tính chất rất nghiêm trọng, em nói họ cũng chẳng coi là thật, coi là thật cũng không thể đưa em lên tòa án – Nhưng em gái à, có một điểm anh vẫn phải nói, dù cho em sợ hãi hơn, ra tay làm bạn khác bị thương cũng là không đúng, lúc ấy em còn cầm dao, em có biết nó nguy hiểm cỡ nào không, có thể không cẩn thận sẽ…”
Tô Lạc Trản chợt mở miệng cắt ngang: “Biết đâu em không cẩn thận, không thể giết chết nó?”
Phí Độ cúi xuống nhìn con bé, tựa hồ ngẩn người.
Tô Lạc Trản dùng một ngón tay cuốn lọn tóc trên thái dương, nhìn hắn như cười như không, giống như một thợ săn tung mồi nhử chờ con mồi cắn câu.
Phí Độ trở nên “nghiêm túc”, bỏ điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn nhìn Tô Lạc Trản: “Anh biết đối với một số đứa trẻ từng bị tổn thương mà nói, thuyết phục bản thân rằng mình là nạn nhân là rất khó, các em có thể sai lầm cho rằng, chỉ có kẻ xấu rất ngầu, chỉ có kẻ xấu mới có bản lĩnh, nạn nhân đều nhu nhược ngu xuẩn và đáng đời, thậm chí sẽ mù quáng bắt chước những kẻ làm chuyện xấu, nhưng…”
“Nạn nhân vốn dĩ là nhu nhược ngu xuẩn và đáng đời.” Tô Lạc Trản làm mặt quỷ, “Giống như dê, chỉ biết kêu be be, vừa ngu vừa ngốc, lừa cái là đi, đụng cái là thét, giết cái là chết, hoàn toàn không có giá trị để sống.”
Phí Độ nhíu mày, vừa kinh hãi vừa tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc Trản: “Sao em có thể nghĩ như thế!”
Từ lúc hắn cứ coi nó là đứa trẻ ngu xuẩn, cố gắng “giáo dục” nó, trong lòng Tô Lạc Trản liền có sự nôn nóng đầy hung ác, chỉ hận không thể xé rách cái khuôn mặt ôn hòa của đối phương, cho đến lúc này nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, sự nôn nóng kia mới hơi giảm bớt, tự dưng cảm thấy một chút sung sướng khó nói rõ.
“Dù sao thì, tôi bất kể thế nào cũng sẽ không bị phạt, đúng không?” Tô Lạc Trản đắc ý dương dương nhìn Phí Độ, “Lũ dê đó thật sự rất ngu, nói gì cũng tin, anh đi tiếp cận chúng một lần, lần thứ hai chúng sẽ coi anh là bạn, dẫn đi đâu cũng đi theo… Ha ha, buồn cười muốn chết.”
“Tô Lạc Trản,” Môi Phí Độ hơi run rẩy, “Em không được nói bậy bạ!”
Tô Lạc Trản còn chưa có cơ hội nhìn thấy biểu cảm của cha mẹ Khúc Đồng sau khi nhận được đoạn ghi âm kia, vừa nghĩ là lòng ngứa ngáy khó chịu, lúc này nó tự động gán sự đau khổ và không đành lòng của “cảnh sát” trẻ đối diện lên tưởng tượng của mình, mắt sáng lên vì hưng phấn.
“Tôi không nói bậy đâu,” Con bé hồn nhiên dùng mũi chân đá nhẹ mặt đất, “Đây là mẹ tôi dạy tôi, bà ta nói động vật khác gặp phải nguy hiểm, sẽ chiến đấu hoặc chạy trốn, chỉ có dê non là khác, chúng chỉ biết sợ vỡ mật, sau đó đứng tại chỗ không nhúc nhích, ai kêu cũng đi theo. Nhưng mà mẹ tôi cũng là một con dê, cũng rất ngu, tôi đã xem trộm nhật kí của bà ta, lúc bằng tuổi tôi bà ta cũng từng sợ vỡ mật, từ đó về sau ngay cả chữ ký của mình cũng chẳng dám để lại.”
Phí Độ: “… Chữ ký gì?”
Tô Lạc Trản hết sức vui vẻ dùng một tay mô phỏng điện thoại, áp lên tai mình: “Bởi vì ‘kỵ sĩ’ bảo vệ bà ta chết rồi, cho nên bà ta không dám nữa.”
“Kỵ sĩ?”
“Buồn nôn lắm đúng không?” Tô Lạc Trản cười khinh bỉ, “Kỳ thật chỉ là một ‘thực khách’ có quan hệ tốt mà thôi. Gia đình tôi sống dựa vào nghề săn bắt, trừ bắt ‘dê con’ ra thì mẹ tôi chẳng biết làm gì khác, sau đó bà ta già rồi, công việc cũng làm chẳng xong, chỉ có thể dựa vào tôi nuôi… Phù, cuối cùng bà ta cũng chết rồi.”
“… Đủ rồi, đừng nói nữa,” Phí Độ khó khăn nói, “Em mới mấy tuổi?”
“Tôi từ bảy tuổi đã biết rồi,” Tô Lạc Trản rất phấn chấn mím môi cười nhìn hắn, “Mẹ tôi dùng dê non tôi bắt để đãi khách, thỉnh thoảng cũng cho tôi và khách ra ngoài ‘đi săn’, ăn xong mang về nhà, việc còn lại khách không cần lo, tự bà ta sẽ xử lý, đây là tay nghề bà ta học được từ mẹ mình.”
Lạc Văn Chu trước camera đứng dậy: “Đi tra bà mẹ nát rượu của Tô Tiểu Lam!”
Lang Kiều vừa tiến vào nghe câu phân phó này lại không hề quay đầu chạy thẳng ra ngoài.
Cơn buồn ngủ của Đào Nhiên đã hoàn toàn không cánh bay hết: “Ý nó là gì? Con bé đó nói là, mẹ Tô Tiểu Lam năm xưa chính là sống bằng nghề buôn gái non, Ngô Quảng Xuyên chỉ là khách hàng? Còn nữa, tại sao lúc chúng ta hỏi nó không nói một lời, Phí Độ không hỏi nó lại tự mình muốn nói?”
“Các ông coi nó là người hiềm nghi, là thái độ của cảnh sát,” Lạc Văn Chu chăm chú nhìn màn hình, nhẹ nhàng nói, “Phí Độ coi nó là ‘đứa bé ngây thơ’, là thái độ của ‘phụ huynh’, nên nó vô thức muốn gửi ‘ghi âm’ cho cậu ta.”
Chỉ mình Phí Độ có thể dụ nó nói, không phải do kinh nghiệm làm thanh thiếu niên có vấn đề của hắn phong phú hơn, mà là lúc bắt Tô Lạc Trản chỉ mình Phí Độ dùng thái độ “chính xác”.
“Không thể nào,” Phí Độ đứng bật dậy, không cẩn thận đụng phải bàn, cái bàn đổ xuống đất “rầm” một tiếng, “Hung thủ năm xưa là Ngô Quảng Xuyên, Ngô Quảng Xuyên đã bị người nhà nạn nhân đâm chết rồi, sau đó cũng không còn xảy ra…”
Nói đến đây hắn chợt dừng lại, đột nhiên trợn mắt, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ.
“Anh không biết mà thôi,” Tô Lạc Trản thưởng thức vẻ mặt hắn, “Có điều, ông chú đó quả thật không oan, mẹ tôi thích ổng, nhưng ổng cũng là một tên cặn bã, có mẹ tôi còn chưa thỏa mãn, vẫn thích lũ dê ngu xuẩn kia, bà ấy ghen tị muốn nổi điên, cho nên đã sáng tạo ra một loại chữ ký ‘thú vị’.”
Phí Độ: “Em với Hứa Văn Siêu cũng là mối quan hệ tương tự?”
“Còn khuya!” Tô Lạc Trản bất mãn la lên, khinh bỉ nói, “Lão là cái thá gì? Lão cũng xứng sao? Lão cùng lắm là một người vệ sinh tạm thời!”
Phí Độ đột nhiên lên giọng: “Vậy tại sao em phải gửi băng ghi âm đến nhà Khúc Đồng!”
Tô Lạc Trản cười hì hì chống tay hai bên người.
“Vui mà.” Nó nói.
“Sếp! Mẹ Tô Tiểu Lam tên Tô Tuệ, năm xưa đi làm chưa được mấy hôm thì đơn vị đóng cửa, thất nghiệp ở nhà nghiện rượu, từng mở một ‘sòng bài’, có một chiếc xe cũ mua lại để nhập hàng!”
Bình luận truyện