Đọc Thầm

Quyển 2 - Chương 6: Humbert Humbert 6



Căn phòng ấy quá lớn, hơi người có hạn không lan được đến đây, tản ra mùi chết chóc nặng nề.

Đó là sự chết chóc mà mặt trời, hoa tươi lẫn ánh đèn đều không thể xua tan.

Hắn trù trừ đứng ở cửa.

Theo lý mà nói, đây là nhà hắn, thế nhưng mỗi lần hắn bước đến chỗ cửa vào không bám một hạt bụi này, mặt hướng về ánh dương xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào khắp phòng, trong lòng hắn đều chứa đựng nỗi sợ hãi.

Lúc này, tiếng nhạc mơ hồ từ trên lầu văng vẳng truyền xuống, giọng nữ du dương đang ngâm nga lặp lại đoạn điệp khúc, hắn mơ màng chốc lát, giống như lờ mờ biết sắp xảy ra chuyện gì, chầm chậm cất bước đi vào trong.

Xúc cảm của ánh dương rọi lên người hắn trở nên rất kỳ dị, âm u ẩm ướt, lạnh lẽo, không giống ánh dương, mà giống gió giữa mưa bão hơn, thổi qua cánh tay bên ngoài đồng phục mùa hè, làm nổi lên một lớp da gà mỏng.

Hắn đi lên tầng hai, tiếng nhạc mỗi lúc một rõ hơn, giai điệu quen thuộc ấy chèn trong ngực hắn như xương mắc cổ, hắn hơi khó thở, đột nhiên dừng chân, muốn bỏ chạy.

Song khi hắn quay đầu lại, hắn mới phát hiện tất cả phía sau mình đều đã tan vào bóng tối, hết thảy đều như định trước, bố trí sẵn sàng, trước mặt hắn chỉ có một con đường, một hướng đi.

Bóng tối không đâu không có mặt từ bốn phương tám hướng bủa vây tới, ép hắn lui lên cầu thang chật hẹp, ép hắn mở cánh cửa kia-

“Uỳnh” một tiếng, hắn cảm thấy có thứ gì đó nổ tung ngay bên tai, sau đó hắn cúi đầu nhìn thấy người đàn bà ngã dưới đất.

Cổ bà ta vẹo đi một cách mất tự nhiên, người đã có màu xanh xám cứng đờ, mắt lại trợn to – giống như thân thể đã chết rồi mà linh hồn vẫn còn sống vậy.

Bà ta nhìn hắn chằm chằm, khóe mắt chảy ra hai dòng lệ máu, lạnh lùng hỏi: “Tại sao con không cứu mẹ?”

Hô hấp chợt nghẽn lại, hắn lui phắt về phía sau.

Người đàn bà ấy lảo đảo đứng dậy, giơ một bàn tay đã sinh ra vết ban của xác chết về phía hắn: “Cái gì con cũng cảm thấy, mà tại sao con tránh mẹ? Tại sao con không cứu mẹ?”

Bàn tay ấy bị cuốn lấy bởi bóng tối thổi quét đến, bóng tối như có sinh mạng, xâm chiếm bà không chút thương tình, bà không ngừng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết và chất vấn, ra sức vươn tay về phía hắn, rồi lại không ngừng bị kéo vào bóng tối.

Hắn theo tiềm thức kéo bàn tay lạnh buốt phủ đầy ban kia lại, nghe gào thét chói tai, cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống. Đột nhiên, phía sau có thứ gì đó túm hắn lại, lưng hắn áp vào một cơ thể rắn chắc mà ấm áp, một đôi tay vòng qua hắn, giơ lên che mắt.

Hắn ngửi thấy trên bàn tay khớp xương rõ ràng kia thoang thoảng mùi thuốc, ngay lập tức, một tia sáng phút chốc bùng ra từ kẽ tay-

Phí Độ choàng tỉnh dậy.

Hắn đang ngồi trong thư phòng nhà mình, lật xem một bản kế hoạch khá buồn tẻ, xem nửa chừng thì ngủ gục.

Lúc này đang là buổi chiều, một làn gió lạnh cuốn theo hơi ẩm lùa vào cửa sổ, bên ngoài không biết từ khi nào gió nổi mây đùn, chuẩn bị đổ một trận mưa to, thì ra những tiếng nổ và ánh sáng mạnh lóe lên trong mơ chính là sấm sét, di động ở bên cạnh đổ chuông không ngừng, trên màn hình hiển thị đã có ba cuộc gọi nhỡ – thảo nào hắn nằm mơ cũng nghe thấy bài hát ấy.

Phí Độ hít sâu một hơi, vừa đứng dậy đi đóng cửa sổ, vừa cầm di động lên: “A lô?”

Tiếng Trương Đông Lai la hét đâm vào tai: “Ban ngày ban mặt, Phí gia, ông lại nằm trên mình người đẹp nào không xuống được, tôi gọi mấy cuộc mà ông đều không nghe!”

“Sấm to quá, không nghe thấy.” Phí Độ còn hơi nặng đầu, day ấn đường, “Sao thế?”

Trương Đông Lai: “Mưa to gió to thái dương to, bảo bối à, đi chơi đi!”

Phí Độ đi đến cạnh cửa sổ, cảm giác hơi nước trong không khí như sắp phun ra, thực vật bên cửa sổ đều hơi cúi đầu: “Mưa bão thế này đi đâu chơi?”

Trương Đông Lai nói: “Bên khu sinh thái Tây Lĩnh mới mở một trường đua xe việt dã khủng lắm, họ đặc biệt có một ‘đường đua tử thần’, chỉ mở lúc thời tiết xấu, càng bão táp càng kích thích – Nói thế nào nhỉ? Hải âu ơi, để bão táp dữ dội hơn đi!”

Phí Độ nghe xong, chỉ cảm thấy giọt bùn cũng theo những câu này bắn vào vành tai, vẻ mặt hờ hững: “Tìm chết à?”

“Ông nghe ông nói kìa, y như cụ già, chẳng có tí tẹo sôi nổi của thanh niên đương đại. Cuộc đời người ta, ăn rồi nhìn rồi, thì còn có thể làm gì? Không phải còn lại tìm chết cho vui à?” Trương Đông Lai nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Ông không thích đua xe thì khỏi đua, đến lộ mặt cái là được. Tôi nói cho ông biết, trường đua này có một câu lạc bộ, kéo một đoàn nghệ thuật nhỏ tới, đủ các loại người đẹp có khí chất, có đại mỹ nữ tóc đen dài thẳng mượt, còn có thanh niên văn nghệ kéo đàn, không cùng đẳng cấp với đám mặt xà tinh kia, hoàn toàn phù hợp với gu khó tính của ông, cơ hội khó gặp, ông mau tới đây đi, đừng có rỗi việc ở nhà say mê một lão già nữa – không phải người ta cũng đi tìm đối tượng rồi sao?”

“Tin tức của ông nhạy đấy,” Phí Độ cười xì một tiếng, hắn là một ông tổng lớn lên trong nhà ấm, không hề muốn làm một tên ngốc sôi nổi, chơi trò tìm chết dưới mưa to, vốn định từ chối, lời cự tuyệt đã ra đến môi, “Tôi không…”

Lúc này, Phí Độ dựa nghiêng lên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy thư phòng ánh sáng u ám, không biết làm sao lại nhớ đến giấc mơ đảo điên khi nãy… và đôi tay có mùi thuốc lá kia.

Cách bữa cơm tân gia nhà Đào Nhiên đã hơn một tháng, Phí Độ trước kia suốt ngày đi quấy rầy cảnh sát Đào bây giờ ngay đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, thứ nhất là biết Đào Nhiên đã có người trong lòng, không tiện làm phiền quá, thứ hai là mỗi khi trông thấy cái máy chơi game chết tiệt kia, hắn lại cảm thấy cả người khó chịu.

Hôm nay càng chết người hơn, còn bị ác mộng quấy rầy.

“Được rồi,” Phí Độ lập tức sửa lời, “Ông cho tôi địa chỉ đi.”

Bước vào cuối tháng Bảy, mùa mưa Yến Thành cũng sắp sửa kết thúc, song mưa dầm dề chẳng những không định chấm dứt, ngược lại càng điên cuồng hơn.

Lạc Văn Chu sau khi ra về hai tiếng đã quay trở lại, anh bỏ xe trước cổng Cục công an, không lấy ô mà trùm thẳng mũ áo khoác lên đầu, đội mưa chạy vào.

“Đội trưởng Lạc, phòng họp trên tầng hai, nhanh lên!”

Lạc Văn Chu giũ áo khoác ướt sũng, lộ ra ba vết máu trên mu bàn tay, rảo bước chạy lên tầng hai, hơi thở tắc trong ngực lúc này mới thở ra: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Không biết, tôi cũng vừa mới đến thôi,” Đào Nhiên gấp ô qua loa, “Tay ông làm sao thế?”

Lạc Văn Chu bực bội gãi vết thương đã cầm máu trên mu bàn tay: “Bóng đèn nhà tôi hỏng, tôi đang thay giữa cảnh tối như hũ nút, thì ông già đột nhiên gọi điện đòi mạng, khiến tôi không cẩn thận giẫm trúng đuôi tổ tông kia – cục trưởng Lục!”

Nhắc ông già, ông già lập tức đến ngay.

Lục Hữu Lương nhanh chóng vẫy tay gọi hai người, lao vào phòng họp như một cơn gió, Lạc Văn Chu và Đào Nhiên vội vàng đuổi theo.

“Hôm nay là ngày cuối diễn ra trại hè chiêu sinh của trường trung học Thập Lục trong thành phố, trường tổ chức cho các em học sinh tham gia trại hè đi tham quan khu di chỉ người vượn cổ ở Tây Lĩnh, thuê một chiếc xe buýt cỡ trung, trên xe trừ tài xế còn có một giáo viên dẫn đội và mười tám học sinh tiểu học khai giảng là lên năm cuối. Khoảng năm giờ chiều, buổi tham quan kết thúc, cả đoàn lên xe trở về, vốn dự tính bảy giờ đến trường, kết quả là bây giờ cả xe lẫn người cùng mất liên lạc.” (Năm cuối tiểu học là lớp 6)

Đêm hôm khuya khoắt kinh động đội trinh sát hình sự trên cục, chắc chắn không phải tai nạn giao thông. Lạc Văn Chu và Đào Nhiên liếc nhìn nhau, không ai nói xen vào, cục trưởng Lục giơ tay đẩy cửa phòng họp, mọi người bên trong đang định đứng dậy, Lục Hữu Lương phất tay: “Cứ kệ tôi, tiếp tục nói đi!”

Máy chiếu trong phòng họp theo đó thay đổi, một tấm bản đồ cảnh thật khổng lồ được trải ra.

“Biển số xe mất tích là NLXXXX của Yến Thành, đến từ công ty cho thuê xe Hằng Thông, tài xế Hàn Cương, nam, bốn mươi mốt tuổi, lái xe mười lăm năm, cô giáo Hồ Linh Linh, nữ, ba mươi hai tuổi, là giáo viên của trường trung học Thập Lục, người địa phương Yến Thành. Chiếc xe này lúc năm giờ năm phút xuất phát từ cổng sau viện bảo tàng Tây Lĩnh, vào quốc lộ là tầm sáu giờ, mấy phụ huynh được biết do thời tiết xấu bất ngờ nên đoạn quốc lộ tạm thời bị chặn, đã gọi điện thoại xác nhận với cô giáo, tin tức nhận được là đã vòng qua rồi, nhưng tình hình giao thông không tốt lắm, dự tính thời gian đến trường sẽ muộn hơn kế hoạch từ một tới hai tiếng.”

“Khoảng bảy giờ bốn mươi, phụ huynh lại gọi điện, muốn biết họ đi đến đâu rồi, nhưng điện thoại của cô giáo Hồ Linh Linh đã tắt máy. Lúc này phụ huynh vẫn chưa ý thức được có vấn đề, tiếp đó lại gọi điện cho con, nghe thấy có tiếng trẻ em khóc, tiếng gào thét và tiếng đàn ông chửi rủa, không đợi ông ta hỏi rõ có chuyện gì, bốn giây sau điện thoại đã bị cúp.”

“Phụ huynh lập tức báo cảnh sát, trên xe có mấy em học sinh mang theo di động có hệ thống định vị trẻ em, song kết quả định vị cho thấy chúng nằm rải rác ở một chân núi, phỏng đoán khả năng là bị bắt vứt đi. Nhưng còn có giày thể thao của một em gắn chip GPS, thể hiện vị trí của họ hiện tại đã lệch khỏi tuyến đường định trước, đến vùng núi phía nam huyện Tây Lĩnh, và vẫn đang đi tiếp.”

“Kẻ bắt cóc là người trên xe hay giữa đường gặp cướp?” Lạc Văn Chu hỏi, “Có chủ động liên lạc với bên ngoài không, đưa ra yêu cầu gì?”

“Trước mắt vẫn chưa.”

“Lạc Văn Chu,” Cục trưởng Lục ngẩng đầu lên, “Chuyện này liên quan đến mấy huyện khu thành phố ta, các ngành và đội đặc công cần phối hợp chặt chẽ, để cháu sắp xếp chung, trực tiếp báo lên chú, cháu làm được không?”

Lạc Văn Chu sửng sốt, nhất thời anh có thể cảm giác được rõ ràng mấy ánh mắt tập trung vào mình, may là tố chất tâm lý tuyệt vời, anh không hề biến sắc, điềm nhiên gật đầu: “Vâng.”

“Hết thảy lấy an toàn tính mạng bọn trẻ làm chính, cấp tốc!”

Mưa ngày càng to, không hề có vẻ sắp nhỏ đi.

Bé gái ngồi cạnh cô giáo, chiếc váy hoa nhí trên người đã bị mưa bên ngoài tạt ướt, nhưng em không dám đóng cửa sổ.

Em nghe thấy tiếng cô Hồ van xin: “Anh ơi, anh muốn cái gì? Mọi thứ trên xe, tiền bạc, anh cứ lấy tùy ý, chúng tôi tuyệt đối không lắm miệng, nhất định không nói với ai… Ở chỗ tôi còn có phương thức liên lạc của một số phụ huynh, nếu anh có khó khăn gì, tôi cũng có thể lập tức liên lạc với họ…”

“Câm miệng.” Gã đàn ông ngồi cạnh tài xế lạnh lùng ngắt lời cô, trong tay lóe ánh dao, “Tôi bảo làm gì thì cô cứ làm như vậy, làm gì mà lắm lời thế! Lái tiếp đi!”

Cô giáo trẻ vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu lên, nhìn tài xế qua kính chiếu hậu, chờ mong người trung niên nắm vô-lăng này có thể nghĩ ra cách gì.

Song tài xế chỉ đáp lại cô một ánh mắt sợ hãi, kế đó né tránh ánh nhìn của cô, tên cướp nói gì nghe nấy.

Chiếc xe chở đầy học sinh sau khi thay đổi tuyến đường, trên một con đường nhỏ lầy lội, gặp phải một chiếc xe con chết máy ven đường.

Đoạn đường ấy rất hẹp, bị đối phương chặn cứng ngắc như vậy, xe buýt không qua được, tài xế và cô giáo buộc lòng phải xuống nói chuyện với chủ xe. Chủ xe là một thanh niên, trông hơi nhếch nhác song rất biết điều, ba người lớn hợp lực đẩy chiếc xe chết máy ra, vất vả mở đường, cô Hồ còn chưa kịp đứng thẳng dậy, thì đã bị gí dao vào lưng.

Cần gạt nước phát ra tiếng “két két” như quá tải, xe buýt đã hoàn toàn lái vào vùng núi Tây Lĩnh, xa gần không một bóng người, một luồng sấm sét đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của tên cướp.

“Chạy đến bãi đất trống phía trước,” Hắn nói, “Sau đó dừng xe.”

Chiếc xe ngoan ngoãn dừng ở vị trí chỉ định, tiếng động cơ vừa tắt, thì bốn phía càng yên tĩnh, bầu không khí cũng càng khủng bố hơn.

Cô giáo vô cùng lo lắng, cô nghe thấy học trò nhỏ bên cạnh không khống chế được phát ra tiếng nức nở, vội vàng bịt miệng em, liều mạng lắc đầu ra hiệu cho lũ trẻ xung quanh giữ trật tự, không được chọc giận tên cướp, đồng thời âm thầm hít sâu mấy hơi, cô cố gắng dằn sự hoảng loạn và sợ hãi xuống, lặng lẽ cho tay vào ba lô.

“Cô,” Tên cướp kề con dao phay lên cổ tài xế, giơ tay chỉ Hồ Linh Linh, tay cô giáo cứng đờ trong ba lô, ánh mắt lạnh như băng của kẻ kia ghim vào người cô, “Đừng trốn đằng sau giở trò, ra đằng trước.”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hồ Linh Linh chạm đến thứ muốn tìm, cô rút tay ra, lặng lẽ nhét thứ đó vào tay học trò trong lòng, sờ tóc cô bé đó một cái.

Học trò nhỏ trợn mắt, cô giáo không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu về hướng ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi đứng dậy, giơ hai tay ra, đi lên phía trước theo yêu cầu của tên cướp.

Cô bé mặc váy hoa nhí nắm chặt thiết bị báo động phòng thân cô giáo nhét vào tay mình, giấu sau lưng.

Ở nơi cách chỗ này không đầy ba cây số, đám nhà giàu quậy điên rồi ướt sũng quay vào nhà, mới đầu vốn nói đua ô tô việt dã, chạy nửa chừng chê không đã liền đổi thành mô-tô việt dã, gầm rú lao một vòng, lạnh buốt cả tim.

Phí Độ cởi khuy áo ở cổ, ném mũ bảo hiểm đi, nhận một cái khăn lông, vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, không thể không thừa nhận, cách giải trí tìm đường chết quả thật cực kỳ thư giãn.

“Anh Phí hôm nay không đi chứ?” Cô nàng xinh đẹp đưa khăn chống cằm nhìn hắn, mùi nước hoa “Báo Săn” pha lẫn mùi ẩm ướt thốc vào mặt, đậm đặc và lạnh lùng, phối hợp với dòng máu sôi trào lên sau khi đua xe dưới mưa, thêm khí chất văn nhã của cô nàng đó, quả thật là sự hấp dẫn tương phản đặt làm đúng theo khẩu vị của hắn.

Trương Đông Lai kế bên cười như một con chó, Phí Độ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai sắp xếp.

Kỳ thực ngủ lại một đêm cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Phí Độ nhìn cô gái đó, tự dưng chẳng hứng thú nổi, cứ cảm thấy sự hoang dại của báo săn hơi thiếu một chút, giống như một người rất muốn ăn ớt hiểm địa ngục, mà người ta lại bưng lên cho hắn một đĩa bò bí-tết rắc ít tiêu đen vậy.

Trong lòng hắn hơi ngứa ngáy, hắn muốn hương vị nào đó đậm hơn, không có cũng không định tạm bợ, thế là hào hoa phong nhã mỉm cười: “Không được, sáng sớm mai công ty có chút việc phải đến sớm, lát nữa anh sẽ về thành phố luôn.”

Cô nàng hơi thất vọng: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, trời tối như vậy, đường lại không dễ đi, anh về bây giờ rất nguy hiểm.”

“Nguy hiểm hơn lái mô-tô việt dã chạy giữa bùn đất dưới mưa to không? Thực ra hôm nay anh vốn không định đến đâu, kết quả là có dự cảm thôi thúc, cảm thấy mình không đến thì sẽ tiếc nuối suốt đời.” Phí Độ cúi đầu nhìn cô ta, lời ngon tiếng ngọt không mất tiền mua, “Gặp em rồi, mới biết dự cảm của anh quả nhiên chuẩn, không uổng chuyến này, hôm nay dù gặp mưa đá cũng đáng.”

Cô nàng kia bị hắn nhìn đỏ mặt, không thể tiếp lời.

Phí Độ bưng một bát canh gừng, đang định uống xong rồi về, thì chủ câu lạc bộ đi ra: “Phí gia, muốn đi cũng đợi lát nữa hẵng đi, anh mới nghe nói bên này phong tỏa đường rồi, có tên điên bắt cóc một xe học sinh tiểu học đi tham quan, không biết đã chạy đi đâu, đã điều động cả đặc công rồi.”

Phí Độ sửng sốt.

Tên điên bắt cóc học sinh tiểu học canh ngay cửa duy nhất trên xe, hai tay lăm lăm hai con dao, không hề sợ hãi nhắm vào hai người trưởng thành trên xe, ném một cái di động loại đập đá kiểu cũ cho cô Hồ: “Bây giờ tôi muốn cô gọi điện thoại cho bọn họ.”

Cô Hồ nhìn bé gái mặc váy hoa nhí, lại quay đầu nhìn tài xế hèn nhát co rúm người, chầm chậm nhận điện thoại và tờ danh sách học sinh, gọi cho một phụ huynh: “A lô… tôi… tôi là cô giáo Hồ Linh Linh, xe chúng tôi nửa đường bị một tên cướp… A!”

Tên cướp dùng mũi dao đâm vào gáy cô, đau đớn dữ dội pha lẫn mồ hôi lạnh cùng kéo dây thần kinh của cô giáo.

“Đừng lắm lời, cứ bảo với họ là tôi cần tiền, họ góp nhau hay làm gì cũng được, mau chóng kiếm đủ năm trăm vạn, trước khi trời sáng đưa đến nơi tôi chỉ định, chuẩn bị xong tôi sẽ lại gọi điện thoại thông báo cho họ đem tiền đến đâu. Nếu họ muốn báo cảnh sát thì cũng tùy thôi, dù sao đám nhãi này đang nằm trong tay tôi, nhìn thấy xe cảnh sát là tôi sẽ ra tay, thấy một chiếc xe cảnh sát tôi sẽ chọn một đứa làm thịt, chạy không được thì tôi sẽ nổ chiếc xe này, cho các cô nếm thử mùi vị làm chim sẻ nướng!”

Điện thoại tắt phụt, Lạc Văn Chu ngẩng đầu lên.

“Sếp, có thể định vị đại khái, cơ bản khớp với tín hiệu GPS trong giày của em học sinh kia, chúng ta đi thế nào đây?”

Lạc Văn Chu trầm ngâm chốc lát: “Tình hình cá nhân của tài xế và cô giáo điều tra thế nào rồi?”

Lang Kiều ngớ ra: “Không phải nói là nửa đường gặp cướp…”

Lạc Văn Chu: “Cướp đi một mình làm sao biết trong xe toàn là trẻ con? Cho dù biết, cho dù trong tay có vũ khí, làm sao hắn dám tự tin một mình đối phó được hai người trưởng thành?”

Lang Kiều hoảng sợ, đúng lúc này, Đào Nhiên gọi điện tới: “Đội trưởng Lạc, bọn tôi đang ở nhà tài xế Hàn Cương, hắn đã bán không ít đồ gia dụng, nghe hàng xóm xung quanh nói thì có khả năng là nghiện cờ bạc rồi.”

Lạc Văn Chu nhíu mày.

Tim Hồ Linh Linh đập cực nhanh, tên cướp đang ở trước mặt cô múa may diễu võ dương oai, lưỡi dao trong tay hắn lên xuống trước mắt.

“Không thể tiếp tục như vậy.” Cô nghĩ, lại lần nữa nhìn cô bé mặc váy hoa nhí, học trò nhỏ như đã hiểu ánh mắt cô, thân thể be bé co lại cạnh cửa sổ, đột nhiên ném máy báo động ra ngoài.

Tiếng còi báo động chói tai nổ ra bên cạnh xe, tên cướp cầm dao sững sờ tại trận, ngay tích tắc này, Hồ Linh Linh chợt lao lên người hắn, cả hai cùng lăn ra cửa xe mở hé, cô bất chấp đau nhức khi lưỡi dao lạnh buốt cứa thân thể, la lên bảo tài xế kia: “Lái xe! Mau lái xe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện