Thông tin truyện
Độc Thân Cần Yêu
Độc Thân Cần Yêu
Quá hay
Đánh giá:
6.4
/10
từ 12
lượt
Thể loại: Tiểu thuyết
"Độc thân cần yêu" là một tuyển tập những truyện ngắn gần gũi, nhẹ nhàng và đi vào lòng người. Ở đó là những câu chuyện xảy ra xung quanh mỗi người chúng ta. Cuốn sách giống như một món ăn tinh thần lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của những người đang cần tình yêu. Hy vọng sẽ mang đến cho độc giả cảm xúc hạnh phúc và luôn tin vào sự hiện hữu của tình yêu.
Trích đoạn:
"Suốt mấy ngày sau đó, cô làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc hộp trên tầng 8 ở Jalan Chow Kit của anh. Mới đầu, cô chỉ định ở lại một đêm để tranh thủ lên mạng tìm khách sạn khác. Nhưng sau khi biết cô đã thanh toán hết tiền phòng cho web A. và số tiền cô mang theo thì chỉ đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn của nhà trọ bình dân, anh đã quyết định để cô tiếp tục ở lại. Dù không được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp mới tạm thu xếp xong một chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an toàn hơn hẳn.
-----
Tiếng nhạc bớt dồn dập hơn. Hai người đàn ông trong đó có chú rể dắt tay nhau đi vào giữa điện, nơi thầy tu đang ngồi. Chú rể có vẻ còn khá trẻ, mặc áo sơ mi dài kiểu Ấn, vạt và tay áo thêu những hoa văn cầu kỳ bằng chỉ vàng óng ánh. Thầy tu ở trần, vắt một chiếc khăn trắng dài qua bên vai, không ngừng rung chiếc chuông trong tay. Khi chú rể đã ngồi xuống bên thầy tu, những du khách nước ngoài tò mò vây quanh chụp ảnh bắt đầu giãn ra, những tiếng trò chuyện râm ran tạm lắng, khắp chính điện chỉ còn tiếng đọc ê a của thầy tu, có lẽ là một bài kinh hay lời khấn.
Cô tranh thủ cúi xuống xem lại mấy bức vừa chụp trên máy ảnh, tự nhiên bấm quá tay khiến máy tua về tới bức ảnh chụp trước đó. Trong ảnh, người đi cùng cô đang đứng ở một góc tường ven đường nói chuyện điện thoại. Ảnh chụp từ quá xa nên không thấy rõ, nhưng cô vẫn nhớ nét mặt của anh lúc đấy, một vẻ không kiên nhẫn mà trước kia cô từng thấy rất nhiều lần. Giờ đây, nó dành cho người khác. Cô biết người ấy là ai.
*
Đêm đầu tiên ở Malaysia, phần vì lạ nhà, phần vì đã ngủ đủ trong các chặng di chuyển, Thuỷ gần như thức trắng. Cô không dám trằn trọc trở mình nhiều, sợ làm phiền Dũng, chỉ nằm yên trong bóng tối, để đầu óc chạy lan man về mười năm trước, vài ngày trước, vài giờ trước rồi lại chạy lan man sang ngày mai, ngày kia, ngày kìa… Chợt cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ giường vọng ra. Ban đầu chỉ là những tiếng ậm ừ thì thào như nói mê, nhưng chỉ sau vài phút, cô biết đó là một cuộc cãi vã qua điện thoại. Tuy trình độ tiếng Anh không đủ để theo sát từng chữ, cô vẫn biết người ở đầu bên kia là nữ, đang tức giận và có vẻ khá… vô lý. Một lúc lâu sau, cuộc cãi vã chấm dứt, căn phòng chợt tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng ro ro của tủ lạnh.
- Ngủ chưa Thuỷ? – Dũng hỏi đột ngột.
- Chưa ạ. – Cô trả lời sau vài giây nghĩ ngợi.
Trái với suy đoán của cô, anh không giải thích gì về cuộc cãi vã, chỉ hỏi một câu vô thưởng vô phạt:
- Ngày mai có định đi đâu không?
- Chắc em đi tháp đôi.
- Nếu không cần lên cầu nối hai tháp, thì bảy giờ bảy rưỡi tối hãy đi, lúc đó hoàng hôn, chụp ảnh đẹp hơn.
- Vâng.
- Ban ngày nên đi công viên hoặc cung điện.
- Vâng… Để mai em xem lại.
Anh ngập ngừng muốn nói thêm gì đó, cô cũng ngập ngừng muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng không ai mở lời. Căn phòng chỉ còn tiếng ro ro của tủ lạnh.
*
Khi lời cầu khấn dành cho chú rể chấm dứt, một người đàn bà đứng tuổi bưng chiếc đĩa có lửa và hoa huơ huơ trước mặt chú rể. Sau vài nghi thức trang trọng nữa, một đoàn phụ nữ đưa cô dâu tiến vào. Cô dâu mặc bộ saree màu tía, trang điểm cầu kỳ và đeo những chiếc vòng vàng chạm trổ lộng lẫy trên trán, trên cổ tay. Đôi uyên ương ngồi bên nhau, đưa tay hơ lên ngọn đèn trên đĩa kết hoa và nhận những hành động ban phước của thầy tu cũng như của người thân.
Nhìn nụ cười ngượng ngập ngọt ngào của họ, bất giác Thuỷ nghĩ về Dũng và cô bạn gái cũ thích gây sự của anh…"
(Còn tiếp trích Cái nắm tay ở đền Sri Maha-Mariamman)
"Độc thân cần yêu" là một tuyển tập những truyện ngắn gần gũi, nhẹ nhàng và đi vào lòng người. Ở đó là những câu chuyện xảy ra xung quanh mỗi người chúng ta. Cuốn sách giống như một món ăn tinh thần lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của những người đang cần tình yêu. Hy vọng sẽ mang đến cho độc giả cảm xúc hạnh phúc và luôn tin vào sự hiện hữu của tình yêu.
Trích đoạn:
"Suốt mấy ngày sau đó, cô làm khách trọ bất đắc dĩ trong chiếc hộp trên tầng 8 ở Jalan Chow Kit của anh. Mới đầu, cô chỉ định ở lại một đêm để tranh thủ lên mạng tìm khách sạn khác. Nhưng sau khi biết cô đã thanh toán hết tiền phòng cho web A. và số tiền cô mang theo thì chỉ đủ để thuê chỗ ngủ trong những dom cả chục khách nam nữ lẫn lộn của nhà trọ bình dân, anh đã quyết định để cô tiếp tục ở lại. Dù không được chuẩn bị để đón khách nên phải mất cả tiếng dọn dẹp mới tạm thu xếp xong một chỗ ngủ, căn hộ này vẫn tiện nghi và an toàn hơn hẳn.
-----
Tiếng nhạc bớt dồn dập hơn. Hai người đàn ông trong đó có chú rể dắt tay nhau đi vào giữa điện, nơi thầy tu đang ngồi. Chú rể có vẻ còn khá trẻ, mặc áo sơ mi dài kiểu Ấn, vạt và tay áo thêu những hoa văn cầu kỳ bằng chỉ vàng óng ánh. Thầy tu ở trần, vắt một chiếc khăn trắng dài qua bên vai, không ngừng rung chiếc chuông trong tay. Khi chú rể đã ngồi xuống bên thầy tu, những du khách nước ngoài tò mò vây quanh chụp ảnh bắt đầu giãn ra, những tiếng trò chuyện râm ran tạm lắng, khắp chính điện chỉ còn tiếng đọc ê a của thầy tu, có lẽ là một bài kinh hay lời khấn.
Cô tranh thủ cúi xuống xem lại mấy bức vừa chụp trên máy ảnh, tự nhiên bấm quá tay khiến máy tua về tới bức ảnh chụp trước đó. Trong ảnh, người đi cùng cô đang đứng ở một góc tường ven đường nói chuyện điện thoại. Ảnh chụp từ quá xa nên không thấy rõ, nhưng cô vẫn nhớ nét mặt của anh lúc đấy, một vẻ không kiên nhẫn mà trước kia cô từng thấy rất nhiều lần. Giờ đây, nó dành cho người khác. Cô biết người ấy là ai.
*
Đêm đầu tiên ở Malaysia, phần vì lạ nhà, phần vì đã ngủ đủ trong các chặng di chuyển, Thuỷ gần như thức trắng. Cô không dám trằn trọc trở mình nhiều, sợ làm phiền Dũng, chỉ nằm yên trong bóng tối, để đầu óc chạy lan man về mười năm trước, vài ngày trước, vài giờ trước rồi lại chạy lan man sang ngày mai, ngày kia, ngày kìa… Chợt cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ giường vọng ra. Ban đầu chỉ là những tiếng ậm ừ thì thào như nói mê, nhưng chỉ sau vài phút, cô biết đó là một cuộc cãi vã qua điện thoại. Tuy trình độ tiếng Anh không đủ để theo sát từng chữ, cô vẫn biết người ở đầu bên kia là nữ, đang tức giận và có vẻ khá… vô lý. Một lúc lâu sau, cuộc cãi vã chấm dứt, căn phòng chợt tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng ro ro của tủ lạnh.
- Ngủ chưa Thuỷ? – Dũng hỏi đột ngột.
- Chưa ạ. – Cô trả lời sau vài giây nghĩ ngợi.
Trái với suy đoán của cô, anh không giải thích gì về cuộc cãi vã, chỉ hỏi một câu vô thưởng vô phạt:
- Ngày mai có định đi đâu không?
- Chắc em đi tháp đôi.
- Nếu không cần lên cầu nối hai tháp, thì bảy giờ bảy rưỡi tối hãy đi, lúc đó hoàng hôn, chụp ảnh đẹp hơn.
- Vâng.
- Ban ngày nên đi công viên hoặc cung điện.
- Vâng… Để mai em xem lại.
Anh ngập ngừng muốn nói thêm gì đó, cô cũng ngập ngừng muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng không ai mở lời. Căn phòng chỉ còn tiếng ro ro của tủ lạnh.
*
Khi lời cầu khấn dành cho chú rể chấm dứt, một người đàn bà đứng tuổi bưng chiếc đĩa có lửa và hoa huơ huơ trước mặt chú rể. Sau vài nghi thức trang trọng nữa, một đoàn phụ nữ đưa cô dâu tiến vào. Cô dâu mặc bộ saree màu tía, trang điểm cầu kỳ và đeo những chiếc vòng vàng chạm trổ lộng lẫy trên trán, trên cổ tay. Đôi uyên ương ngồi bên nhau, đưa tay hơ lên ngọn đèn trên đĩa kết hoa và nhận những hành động ban phước của thầy tu cũng như của người thân.
Nhìn nụ cười ngượng ngập ngọt ngào của họ, bất giác Thuỷ nghĩ về Dũng và cô bạn gái cũ thích gây sự của anh…"
(Còn tiếp trích Cái nắm tay ở đền Sri Maha-Mariamman)
Danh sách chương
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện