Độc Tôn Tam Giới

Chương 268: Ngươi nói đúng, ta xác thực rất đắc ý



Giang Trần ung dung cười cười:

- Phải, ngươi cũng không tính ngu xuẩn về đến nhà! Ngay cả loại sự tình ta rất đắc ý này, cũng bị ngươi nhìn ra. Ngươi nói không sai, ta rất đắc ý. Ta vì cái gì không đắc ý? Một người muốn giẫm ta, lại cầu ngược ta, cầu ta nhận lấy đồ đạc của hắn, cầu ta tha thứ hắn. Ngươi nói, việc này đặt ở trên người của ngươi, ngươi có đắc ý hay không?

Việc này nếu thả ở trên người Luật Vô Kỵ, nhất định sẽ càng đắc ý, càng thêm hung hăng càn quấy.

Điểm này, ngay cả Luật Vô Kỵ cũng không có cách nào phủ nhận.

- Giang Trần, đồ vật đều ở đây, kiểm lại một chút đi.

Luật Vô Kỵ cuối cùng không phải ngu xuẩn, biết rõ lúc này cùng Giang Trần đấu võ mồm, đó là tự đòi không vui.

- Đồ vật để xuống đi, nghĩ ngươi cũng không có gan ăn bớt.

Giang Trần cười nhạt nói.

- Vậy sự tình Tam đại đạo tràng?

Luật Vô Kỵ quan tâm nhất chính là cái này, nếu như Tam đại đạo tràng không buông tha, hắn trở về sẽ bị rút gân lột da.

- Tam đại đạo tràng đâu có chuyện gì liên quan tới ta?

Giang Trần cười nói.

Sắc mặt Luật Vô Kỵ tái xanh:

- Giang Trần, ngươi có ý tứ gì? Đồ vật ngươi đã thu, chẳng lẽ còn muốn đổi ý?

Giang Trần khoan thai cười cười, cũng không nói cái gì, đối với hai huynh đệ Kiều Sơn Kiều Xuyên nói:

- Mang đồ vật vào đi.

Phân phó hoàn tất, Giang Trần thản nhiên đi vào trong sân, gạt Luật Vô Kỵ ở tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

- Giang Trần, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Luật Vô Kỵ nóng nảy.

- Khinh người quá đáng?

Thanh âm ung dung của Giang Trần từ bên trong truyền đến.

- Luật Vô Kỵ, ngươi suy nghĩ nhiều. Trong mắt ta, ngươi căn bản không tính một người. Ngươi có tư cách gì để cho ta khinh ngươi? Cút nhanh lên, đừng ở trước cửa ra vào mất mặt xấu hổ. Ngươi không chê mất mặt, ta còn ngại mất mặt đây này.

Luật Vô Kỵ ngược lại là muốn nảy sinh ác độc, thế nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại nảy sinh ác độc, vừa vặn cho Giang Trần cái cớ trả thù hắn. Đây là địa bàn của Giang Trần, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.

- Giang Trần, ngươi chờ, ngươi thu đồ vật, lại không làm việc. Hiện tại ta không làm gì được ngươi, nhưng cậu ta còn không làm gì được ngươi sao?

Trong nội tâm Luật Vô Kỵ nghĩ như vậy, lập tức đã có chủ ý.

- Đúng, hiện tại ta trở về, nói cho cậu, thêm mắm thêm muối một phen, chọc giận cậu, để cho lão nhân gia ông ta ra tay trấn áp Giang Trần này.

Luật Vô Kỵ bị kích động trở lại chỗ Dương Chiêu, thêm mắm thêm muối đem chuyện ngày hôm nay nói một lần, đem Giang Trần ngang ngược càn rỡ, phóng đại không chỉ gấp mười lần.

Chờ hắn lải nhải một đống lớn xong, Dương Chiêu một cước đá vào trên mông đít hắn:

- Đồ ngu, cùng Giang Trần so sánh, ngươi là một đầu heo!

- Ta... Ta thì thế nào?

Luật Vô Kỵ không phục, vẻ mặt như người vô tội.

- Như thế nào? Ngươi cho rằng Giang Trần thực ngu xuẩn như ngươi nói? Thu vật không làm việc? Ngay vừa rồi, các phương diện đã có hồi âm, hợp tác tiếp tục.

- À?

Luật Vô Kỵ choáng váng, cảm tình mình một trận khoe khoang, hoàn toàn là uổng phí rồi.

Cổ hơi ngạnh, Luật Vô Kỵ lại ra một kế:

- Cậu, hiện tại hợp tác tiếp tục, chứng tỏ Tam đại đạo tràng đã không náo loạn. Giang Trần kia, gõ chúng ta một số lớn như vậy, cơn tức này, chẳng lẽ ngài cứ như vậy nuốt xuống? Đây cũng không phải là phong cách của ngài a.

- Nuốt xuống?

Dương Chiêu cười lạnh liên tục.

- Ta nuốt được xuống, Giang Trần hắn cũng phải có cái khẩu vị này, nuốt được những vật kia của ta!

Luật Vô Kỵ nghe xong, tinh thần lập tức tỉnh táo:

- Cậu, có diệu kế gì sao?

- Vô Kỵ, ngươi biết lần này ngươi sai ở nơi nào không? Ngươi sai ở chỗ làm chim đầu đàn. Đương nhiên, chuyện này, ta cũng có sơ xuất. Sau này, ngươi không nên xông lên phía trước, Giang Trần hắn, đắc tội là Càn Lam Bắc Cung, tại sao chúng ta phải vì Càn Lam Bắc Cung đấu tranh anh dũng? Nhớ kỹ, về sau, ngươi không nên làm thương cho người, mà phải xui khiến người Càn Lam Bắc Cung đi làm chim đầu đàn.

Luật Vô Kỵ vỗ đùi:

- Đúng vậy a! Lần này, thật đúng là tính sai. Vốn là sự tình của Càn Lam Bắc Cung, ta vì ở trước mặt Đại vương tử biểu hiện một chút, mới tích cực a.

- Về sau thông minh cơ linh một chút!

Dương Chiêu phân tích nói:

- Lần này ngươi hi sinh lớn như vậy, Đại vương tử là nhìn ở trong mắt, ngươi dễ dàng ở chỗ Đại vương tử, đạt được càng nhiều hảo cảm nữa. Nhớ kỹ, là Long là Xà, cuối cùng nhất là phải xem chính ngươi. Ngày khác Đại vương tử đăng cơ, làm quốc quân. Ngươi tiếp tục uất ức, hay là muốn ngồi lên vị trí Đại tổng quản, liền xem chính ngươi rồi. Ta ở sau lưng dùng lực cho ngươi, đó cũng là có hạn.

Luật Vô Kỵ như có điều suy nghĩ.

...

Trong phủ đệ Tứ vương tử Diệp Dung.

Diệp Dung cười ha ha:

- Huynh đệ, không thể không nói, ta lại một lần nữa đánh giá thấp năng lực của ngươi. Đến, một chén rượu này, ta mời ngươi.

- Ta cũng kính Giang Trần huynh đệ một ly.

Điền Thiệu cũng nâng chén. Hắn đối với Giang Trần phi thường cảm kích, loại cảm kích này, cùng Phong Viêm đối với Giang Trần cảm kích rất giống.

- Hổ thẹn, hi vọng lần này không có liên lụy đến Tứ vương tử.

Giang Trần nâng chén ý bảo, lại đối với Điền Thiệu nói:

- Điền huynh, chúc mừng ngươi tấn chức Phó Đô thống.

- Liên lụy?

Diệp Dung cười cười.

- Ta mời ngươi tới vương đô, muốn nhìn đến đúng là loại cục diện này, ngươi càng có thể trộn lẫn, ta càng cảm thấy kiêu ngạo. Chứng minh ánh mắt của ta rất độc đáo.

Điền Thiệu cũng cười nói:

- Giang Trần huynh đệ, chuyện lần này, đối với Tứ vương tử mà nói, cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, vương đô trước kia, không người có thể khiến Đại vương tử chịu thiệt. Lúc này đây, tuy bề ngoài Đại vương tử không ra mặt, nhưng vụng trộm, trong nội tâm từng vương tử đều tinh tường, lần này Đại vương tử là muốn mượn đề tài nói chuyện, gõ Tứ vương tử. Bất quá, lần này hắn tính sai.

Điền Thiệu là quân nhân, mặc kệ là đại đội trưởng, hay là Phó Đô thống hôm nay, hắn nói chuyện, vĩnh viễn là bụng dạ thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng.

Đây cũng là một điểm mà Diệp Dung thưởng thức Điền Thiệu.

- Đến, uống rượu.

Giang Trần cũng không nghĩ tới, một sự tình nhỏ như vậy, rõ ràng còn liên lụy tới vương tử ở giữa tranh đấu. Nghe bọn hắn nói như vậy, hắn cũng không có cư cao tự ngạo.

Cạn chén xong, Diệp Dung lại nói:

- Huynh đệ, tuy ta không rõ ràng lắm, vì cái gì Tam đại đạo tràng cùng lúc phát lực, nhưng mà có một điểm, ta phải nhắc nhở ngươi. Địa vị bây giờ của ngươi thay đổi, thân phận thay đổi, người chú ý ngươi cũng nhiều. Ngươi ra ra vào vào, phải cẩn thận một ít. Long Nha vệ Dương phó tổng quản, những người Càn Lam Bắc Cung kia, không có một cái nào là loại lương thiện.

- Đúng, phải đề phòng bọn hắn cắn ngược một cái.

Giang Trần gật đầu:

- Đa tạ nhắc nhở, ta tâm lý nắm chắc.

Diệp Dung cởi mở cười cười, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, nói:

- Đúng rồi, huynh đệ, lần này ta tìm ngươi đến, là có chuyện muốn nói cho ngươi biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện