Độc Tôn Tam Giới

Chương 275: Chuyện cũ chua xót của Phí lão đầu 2



Đã tìm được nguyên nhân thất bại, năng lực điều chỉnh của Giang Trần vẫn là rất mạnh. Đổi lại Đan sư khác, liên tục thất bại bốn lần, trên tâm tính nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng Giang Trần tu luyện 《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, tâm trí mạnh, có thể nói bàn thạch, tuyệt đối sẽ không bởi vì mấy lần thất bại, liền ảnh hưởng tới cảm xúc.

Quả nhiên, lần thứ năm khai lò, đan dược quả nhiên thành hình. Mặc dù cách Hạ phẩm còn kém một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tính toán thành phẩm.

- Xem ra, phương hướng là đúng rồi. Lần thứ năm này, hoặc nhiều hoặc ít vẫn nhận lấy tâm tính ảnh hưởng. Lần thứ sáu, ta nhất định sẽ thành công!

Không thể không nói, loại tự tin này của Giang Trần, là Đan sư khác căn bản không học được.

Lần thứ sáu khai lò, thành tích quả nhiên lại khá hơn một chút. Lúc này Ngũ Long Khai Thiên Đan, quả nhiên đạt tới Hạ phẩm.

Lần thứ bảy, tuy vẫn là Hạ phẩm, nhưng phẩm chất cùng tính chất, đều tăng lên không ít. Nếu như nói viên vừa rồi kia, chỉ là miễn cưỡng tính toán Hạ phẩm, như vậy giờ khắc này, tuyệt đối là nhất lưu trong Hạ phẩm.

Chứng kiến tiến bộ, Giang Trần nhiệt tình càng đủ.

Thông qua minh tưởng, tinh khí thần đạt được nghỉ ngơi, Giang Trần lại một lần nữa dùng trạng thái no đủ đi trùng kích.

Thời điểm lần thứ tám mở lò, lúc này đây, rốt cục gặp được Trung phẩm Ngũ Long Khai Thiên Đan!

Trung phẩm Ngũ Long Khai Thiên Đan, đủ cam đoan chín thành năm xác xuất thành công. Nói cách khác, Chân Khí cảnh đỉnh phong, phục dụng viên thuốc này, có chín thành năm hi vọng, có thể trùng kích thành công.

Cái này cơ hồ là tương đương cử đi học Tiên cảnh rồi.

Tiếp đó, Giang Trần nhất cổ tác khí, lần thứ chín, lần thứ mười, thậm chí liên tục hai lần, đều luyện chế ra Thượng phẩm Ngũ Long Khai Thiên Đan!

- Đáng tiếc, nếu như một lần nữa cho ta năm phần tài liệu, ta chí ít có tám phần nắm chắc, luyện chế ra Cực phẩm Ngũ Long Khai Thiên Đan!

Giang Trần không khõi tiếc nuối thở dài.

Bất quá, có phần thu hoạch này, đã rất tốt. Giang Trần không có gì không hài lòng. Cực phẩm đan dược, nhiều khi là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Có thể đến một bước này, Giang Trần phải nói là tương đối hài lòng. Mở đầu mạo hiểm như vậy, đổi lại người khác, chỉ sợ sớm đã tuyệt vọng.

Giang Trần có thể ngăn cơn sóng dữ, thay đổi cục diện bất lợi, cuối cùng hữu kinh vô hiểm luyện chế ra bốn năm khỏa Ngũ Long Khai Thiên Đan thành phẩm, quả thực là không dễ dàng.

Luyện chế mười lần, thoạt nhìn thời gian không dài, kỳ thật đến mấy lần sau, cơ hồ mỗi luyện chế một lần, đều phải hao phí một ngày, thậm chí hai ngày.

Quá trình luyện chế hao phí không nhiều như vậy, nhưng mà nhiều thời gian hơn, là hao phí ở minh tưởng, nghỉ ngơi, khôi phục tinh khí thần.

Giang Trần đi ra đan phòng, hấp thu lấy không khí ngoại giới, nhìn được ánh mặt trời sau giờ ngọ, cảm thấy cực kỳ thích ý.

Phí lão đầu ba ba bu lại:

- Trần thiếu, xuất quan?

- Lão Phí, lần này khổ cực.

Phí lão đầu cái mũi đau xót, thiếu chút nữa nước mắt rơi xuống. Không dễ dàng a, trông cửa mười ngày, cuối cùng nhận được một đánh giá chính diện.

Đạt được Giang Trần trấn an, Phí lão đầu cảm thấy mười ngày thời gian này không có phí công.

- Đúng rồi lão Phí, có một chuyện ta cảm thấy rất kỳ quái. Là thuộc về Bảo Thụ Tông Tứ đại đạo tràng, ta xem ba đạo tràng khác, đều phi thường cao điệu. Càn Lam Bắc Cung ngang ngược càn rỡ, Càn Lam Nam Cung cũng ưa thích xuất đầu lộ diện, Đa Bảo đạo tràng đừng nói rồi, sinh ý cả nước, không có thứ bọn hắn không nhúng tay vào. Sao ta cảm thấy, Thanh Dương Cốc của ngươi, điệu thấp đến có chút ỉu xìu không dậy nổi. Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, cũng không phải người ưa thích điệu thấp a!

Vấn đề này, Giang Trần chỉ là hiếu kỳ.

Lại không nghĩ rằng, hắn vừa hỏi, lại hỏi tới chỗ thương tâm của Phí lão đầu.

Chán nản thở dài, trong ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Phí lão đầu, vậy mà lần đầu tiên hiện ra một tia thương cảm.

- Ai, Trần thiếu, không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ, ngược lại nhìn rất thấu. Không sai, Thanh Dương Cốc chúng ta, đích thật là điệu thấp.

- Ngươi đừng nói cho ta, ngươi là trời sinh ưa thích điệu thấp. Loại lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi này, tốt nhất đừng lấy ra lừa gạt ta.

Phí lão gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói:

- Được rồi, ai bảo ta là tôi tớ của ngươi chứ. Chuyện này, coi như là đệ tử Thanh Dương Cốc, cũng không có mấy người biết rõ.

- A? Hẳn là còn có ẩn tình?

- Trần thiếu, ngươi cũng đã nhìn ra. Tại Thiên Quế Vương Quốc, càng cao điệu, càng có thể làm việc, địa vị sẽ càng cao, tiếng hô càng cao. Lão Phí ta, cũng không phải không biết làm việc, cũng không phải không hiểu cao điệu, mà là có nỗi khổ tâm nói không nên lời.

- Nỗi khổ tâm gì?

- Trần thiếu, nghĩ tới lão Phí ta năm đó, cũng là đệ tử Bảo Thụ Tông, lúc trẻ tuổi, danh tiếng cực thịnh. Chỉ tiếc, mệnh phạm tiểu nhân. Ở trong một lần tranh đấu, đả thương nhi tử của một trưởng lão Bảo Thụ Tông. Từ nay về sau từng bước không thuận, cuối cùng nhất ở Bảo Thụ Tông lăn lộn không nổi, chủ động xin đến Vương Quốc thế tục mở đạo tràng, lúc này mới có Thanh Dương Cốc.

- Thà làm đầu gà, không làm đuôi trâu. Ngươi ở Bảo Thụ bị người khi dễ, gặp cảnh khốn cùng, đến Vương Quốc thế tục làm lão đại, cũng là lựa chọn thông minh a.

Phí lão đầu trừng to mắt:

- Trần thiếu, ngươi đang nói đùa a? Ngươi biết thân phận đệ tử tông môn, ý vị như thế nào không? Nhất là ta, lúc trước nếu như không có sự tình kia, dùng tư chất của ta, hỗn vài thập niên, có lẽ cũng có thể hỗn đến vị trí trưởng lão, lại kém, cũng có thể hỗn trưởng lão dự bị. Thế nhưng mà, ngươi bây giờ nhìn xem ta, ngay cả ngươi cũng nói, một lão đầu vừa già lại hỏng bét. Ai, cái này là nhân sinh. Một bước thua, cả đời đều thua.

- Ai, Trần thiếu ngươi tuổi còn trẻ, là nhận thức không đến loại đắng chát cùng thê lương của thiên tài tông môn, luân lạc tới thế tục a.

Phí lão đầu giờ phút này, vậy mà thay đổi cười đùa tí tửng ngày xưa, trong ánh mắt tinh tế, tràn ngập một loại bi thương để cho người rung động.

Tuy Giang Trần không phải đệ tử tông môn, nhưng mà theo hắn đối với thế giới này hiểu rõ, đệ tử tông môn cùng Võ Giả thế tục khác nhau, đích thật là rất lớn.

Từ đệ tử kiệt xuất tông môn, bị lưu đày đến thế tục không lý tưởng, loại chênh lệch này, tựa như Giang Trần từ Thiên đế chi tử, chuyển sinh đến trên người một tiểu chư hầu thế tục vậy, có thể nói là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Bất quá, Giang Trần may mắn hơn Phí lão đầu, bởi vì kiếp trước Giang Trần không thể tu luyện, mà sau khi chuyển sinh, ít nhất nhân họa đắc phúc, có tư cách tu luyện.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần đối với Phí lão đầu thương cảm, bao nhiêu có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.

- Trần thiếu, ở đây không có người ngoài, lão Phí ta cũng không sợ ngươi cười nhạo. Nói thật, ngươi xem ta, Tứ đại đạo tràng Thanh Dương Cốc Môn Chủ, địa vị thoạt nhìn rất cao? Trên thực tế, cái rắm cũng không phải. Tùy tùy tiện tiện một đệ tử tầng giữa của Bảo Thụ Tông, có thể chỉ vào cái mũi ta chửi mẹ, ta vẫn không thể cãi lại. Cho nên, cái mặt ngoài phong quang này, chỉ là ở trong mắt người thế tục mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện