Độc Tôn Tam Giới

Chương 2779: Giang Trần nhắc nhở (1)



Như thế nói đến, năm đó Giang Trần sư đệ cùng Hoàng Nhi muội muội ở Đan Càn Cung, là đạo lữ đi à nha? Giang Trần sư đệ có đạo lữ hoàn mỹ như vậy, chẳng trách lúc trước đối với tỷ muội các nàng thâm tình, là không chú tâm.

Lăng Bích Nhi đời này, cho tới bây giờ sẽ không tự ti qua, cho tới bây giờ cũng không có vì một người nam nhân nào mà lòng chua xót. Thế nhưng mà giờ khắc này, trong nội tâm nàng, ý nghĩ này lại không thể ức chế.

Lúc trước, thời điểm Vệ Hạnh Nhi ở Huyễn Ba Sơn thí luyện, ở trước mặt nàng khiêu khích Giang Trần sư đệ, nhưng Lăng Bích Nhi lại một chút cũng không hoảng hốt, càng không có nửa điểm tạp niệm.

Bởi vì trong lòng Lăng Bích Nhi, nàng cảm giác mình ưu tú hơn Vệ Hạnh Nhi.

Thế nhưng mà, mặc dù mình lại ưu tú, thì có thể thế nào? Cuối cùng, vẫn là Hoàng Nhi muội muội sớm nhận thức Giang Trần sư đệ hơn, sớm cùng Giang Trần sư đệ định ra chung thân hơn.

Nghĩ tới đây, trong nội tâm Lăng Bích Nhi một mảnh đen tối, buồn lo vô cớ.

- Bích Nhi tỷ tỷ, ngươi có biết, vì cái gì ta xuất chiến lôi đài không?

Hoàng Nhi cười hì hì hỏi.

- Vì cái gì?

Lăng Bích Nhi ngữ khí vô lực.

- Bởi vì, ta không muốn ngươi gả cho bất kỳ một người nào ngươi không muốn gả. Giang Trần sư đệ của ngươi, cũng không muốn ngươi làm sự tình gì ngươi không muốn làm. Lúc ấy hắn ở đó, nhưng bất tiện ra tay, cho nên, ta liền tự tiện thay thế hắn xuất thủ!

- Hắn ở đó?

Lần này, Lăng Bích Nhi càng giật mình rồi. Trước kia Hoàng Nhi nói nàng đã gặp Giang Trần, trong nội tâm cho rằng Hoàng Nhi nói đùa.

- Đúng vậy, ngươi đoán hắn là ai?

Lăng Bích Nhi có chút nhắm mắt lại, giờ khắc này, nàng thậm chí có loại cảm giác không dám đối mặt ánh mắt của Hoàng Nhi, phảng phất sợ tâm tư nhiều năm qua của mình, bị Hoàng Nhi biết được.

Nàng thậm chí có chút kinh hoảng, sợ Hoàng Nhi cảm thấy nàng muốn chen chân vào giữa tình cảm của bọn hắn.

Bất quá, trong đầu nàng hiện lên một đám nhân vật, đột nhiên, con mắt của Lăng Bích Nhi linh hoạt khẽ động, thốt ra:

- Là Thiệu Uyên công tử?

Lăng Bích Nhi là một nữ tử thông minh, sau khi nghe Hoàng Nhi nói, nàng liền bắt đầu cân nhắc, trong khoảng thời gian này, người mà các nàng cộng đồng bái kiến không nhiều lắm. Ngoại trừ đệ tử Yến gia ra, chỉ có hai người khác họ.

Một cái là Thiệu Uyên công tử, một cái là đệ tử của Thiệu Uyên công tử.

Hai người này ở trên đường, cùng các nàng ở chung một phi thuyền, ra ra vào vào đều gặp, mặc dù không có tán gẫu qua, nhưng trực giác của Lăng Bích Nhi liền cảm thấy, Hoàng Nhi nói, nhất định là hắn.

- Bích Nhi tỷ tỷ, thời điểm ở Đan Càn Cung, đều nói ngươi là người rất thông minh. Quả nhiên danh bất hư truyền a!

Hô hấp của Lăng Bích Nhi dồn dập, biểu lộ cũng có chút ít co quắp. Rõ ràng trong nội tâm rất chú ý, nhưng lại lo lắng sợ Hoàng Nhi hiểu lầm.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng thò tay, cầm chặt bàn tay của Lăng Bích Nhi.

Chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Lăng Bích Nhi ôn mát, khẩn trương đến toát mồ hôi.

- Bích Nhi tỷ tỷ, Giang Trần sư đệ của ngươi, không muốn ngươi lưu lạc tha hương, gả cho người ngươi không thích gả. Cho nên, ta liền thay hắn xuất thủ. Trong lòng ngươi sẽ không trách cứ ta chứ?

- Trong nội tâm ta cảm kích ngươi còn không kịp.

Thanh âm của Lăng Bích Nhi như muỗi kêu, ở trước mặt Hoàng Nhi, nàng luôn có chút co quắp, phảng phất tình cảm của mình đối với Giang Trần, giờ khắc này, làm cho nàng không cách nào đối mặt Hoàng Nhi.

Thế nhưng mà, đây cũng là lời nói thiệt tình của nàng.

Nàng thật sự cảm kích Hoàng Nhi, nếu như không phải Hoàng Nhi giải vây, nàng bị hoàng thất bức bách, vạn nhất cùng thiên tài nào đó định ra chung thân, Lăng Bích Nhi quả thực không cảm tưởng nổi.

Tâm tư của nàng, căn bản không ở Vạn Uyên đảo. Dù Vạn Uyên đảo lại tốt, dù Vạn Uyên đảo so với Nhân loại cương vực tốt gấp trăm lần, thì tính sao?

Ở sâu trong nội tâm nàng, duy nhất làm cho nàng kiên trì, là trở về Nhân loại cương vực, phản hồi cố hương nàng nhớ thương.

Lần này, nghe được Giang Trần đến Vạn Uyên đảo rồi, ngay ở Yến gia, cái này để cho Lăng Bích Nhi làm sao có thể không kích động? Tuy giờ phút này nàng cực lực tự nói với mình, phải bảo trì phong độ, thế nhưng mà giờ khắc này, nàng sao che dấu được nỗi lòng của mình?

Cố hương có cái gì làm cho nàng khó quên?

Không đơn thuần là phiến cố thổ kia, càng là người ở trong cố thổ.

Phụ thân, muội muội, Giang Trần...

Mỗi ngày mỗi đêm, nàng nghĩ đến tối đa, là ba người này.

Thậm chí, những cao tầng của Đan Càn Cung như Đan Trì cung chủ, cũng không thể khiêu chiến địa vị của ba người này.

Lăng Bích Nhi hít thở sâu một hơi, nhìn Hoàng Nhi, thấp giọng hỏi:

- Hoàng Nhi muội muội, xem ra, ngươi cùng Giang Trần sư đệ rất sớm đã là bằng hữu. Không biết Giang Trần sư đệ, là từ lúc nào cùng ngươi kết bạn?

- Thời điểm hắn vẫn còn ở Đông Phương Vương Quốc, ta liền biết rõ hắn rồi. Bất quá, hắn biết ta, là sau thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn. Lúc trước thân thể của ta trúng nguyền rủa, là hắn giúp ta chẩn đoán bệnh, về sau lại giúp ta giải trừ bệnh trạng.

Hoàng Nhi cũng không giấu diếm, đem quá trình mình cùng Giang Trần quen biết, một năm một mười nói ra.

Lăng Bích Nhi nghe mà tâm thần kích động, đối với Hoàng Nhi cũng hơi có chút hâm mộ. Nhất là về sau Đan Càn Cung bị diệt, Hoàng Nhi cùng Giang Trần sư đệ sống nương tựa lẫn nhau, hai người phiêu bạc giang hồ. Cùng một chỗ khiêng qua nhiều mưa gió như vậy, cái này để cho trong nội tâm Lăng Bích Nhi hơi có chút đau xót.

Nàng nhịn không được nghĩ:

- Nếu là ta ở bên người Giang Trần sư đệ, ta cũng cùng hắn như vậy, vận mệnh của ta, sẽ thay đổi sao?

Nhưng mà, bất luận giả thiết gì đều không có ý nghĩa.

Dừng tâm thần, Lăng Bích Nhi lại hỏi:

- Hoàng Nhi muội muội, không thể tưởng được ngươi cùng Giang Trần sư đệ, vậy mà trải qua nhiều sinh tử hoạn nạn như vậy.

Hoàng Nhi mỉm cười gật đầu, thần sắc đã vui mừng, lại ẩn ẩn có chút thương cảm.

Đột nhiên, Hoàng Nhi nắm chặc tay Lăng Bích Nhi:

- Bích Nhi tỷ tỷ, Hoàng Nhi có thể biết được Trần ca, như thế đối với ta, cuộc đời này dĩ nhiên không uổng. Nếu cuộc đời này ta thật không thoát khỏi số mệnh, ta muốn cầu Bích Nhi tỷ tỷ một sự kiện.

- Ngươi nói đi.

Sau khi Lăng Bích Nhi biết thân thế của Hoàng Nhi, trong lòng cũng khổ sở, thương cảm, chỉ cảm thấy nữ hài tử tốt như Hoàng Nhi, lại phải tao ngộ vận mệnh bất công như thế.

- Nếu như một ngày kia, Hạ Hầu Tông thật sự muốn tới, mà thực lực của Trần ca không có đại thành, ngươi nhất định phải ổn định Trần ca, không thể để cho hắn hành động theo cảm tình. Nếu ta mất, ngươi giúp ta chiếu cố Trần ca, để cho hắn mang ngươi cùng một chỗ trở về Nhân loại cương vực. Vạn Uyên đảo này nước quá sâu, không lưu cũng thế.

Thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi nhoáng một cái, toàn thân giật mình, vội vàng lắc đầu:

- Không không không, Hoàng Nhi muội muội, ngươi nhất định không có việc gì. Người hiền đều có Thiên Tướng, ngươi thiện lương như vậy, cùng Giang Trần sư đệ là trời đất tạo nên. Ngươi cũng đã nói, nếu như thế giới này cần có kỳ tích, nhất định là Giang Trần sư đệ sáng tạo sao? Ngươi phải tin tưởng hắn, ngươi và hắn cùng một chỗ trải qua nhiều kiếp nạn khảo nghiệm như vậy, chẳng lẽ đến lúc mấu chốt này, ngươi lại không tin hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện