Độc Tôn Tam Giới
Chương 2814: Mạch suy nghĩ mới
Một lát sau, hai chén rượu này, liền vào bụng rồi.
Tử Xa Mân dư vị vô cùng, chậc chậc tán thưởng:
- Hay lắm, diệu tuyệt! Nhân gian hảo tửu, từ nay về sau lại nhiều hai loại, ha ha ha, Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi thật đúng là làm cho người ta kinh hỉ vô hạn a.
Giang Trần mỉm cười:
- Tửu thủy chỉ là tiểu đạo, chỉ là trong tiểu đạo, gặp hơi biết lấy. Trong tiểu đạo, chất chứa Đại Đạo, ở giữa thiên địa, ai cũng như thế.
Giang Trần nói lời này, như có thâm ý.
Tử Xa Mân nghe vậy, cũng đại khen:
- Tiểu hữu cơ trí, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người. Xem ra, tiểu hữu ở trên đạo ngộ, đã cảm ngộ rất nhiều. Nếu ngày khác tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, đột phá Thiên Vị, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nan đề.
Thiên Vị, kỳ thật là cảm ngộ Thiên Địa, cảm ứng pháp tắc.
Một người trẻ tuổi đối với đạo lĩnh ngộ sâu như vậy, thật đúng là để cho Tử Xa Mân cảm thấy ngoài ý muốn.
Giang Trần lại rót cho Tử Xa Mân hai chén, cười nói:
- Tử Xa đại nhân đến, lại không biết có gì chỉ giáo?
- Vẫn là sự kiện kia, mời ngươi gia nhập Vĩnh Hằng Thánh Địa. Dùng thiên phú của ngươi, cách cục nên lớn hơn một chút. Vĩnh Hằng Thần Quốc, chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa, mới là chí cao. Thế lực khác, đều là tiểu đả tiểu nháo. Ta cũng nghe nói Hạ Hầu gia tộc yêu cầu ngươi, ngươi cũng không cần cân nhắc. Nếu như Dao Trì Tông yêu cầu ngươi, ngươi cũng không cần cân nhắc. Ngươi duy nhất cần cân nhắc, là Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Nếu tiểu tử phải ly khai Yến gia, cái thứ nhất cân nhắc, nhất định là Vĩnh Hằng Thánh Địa, về phần Hạ Hầu gia tộc, Dao Trì Tông, tiểu tử chưa từng cân nhắc qua.
- Vậy tiểu hữu, có cân nhắc qua ly khai Yến gia chưa?
Tử Xa Mân mỉm cười.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cân nhắc qua, nhưng mà, tiểu tử sẽ không rời đi.
Trên mặt Tử Xa Mân, hiện lên một tia thất vọng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Tiểu hữu kiên trì như thế, lão phu rất bội phục. Chỉ là, lão phu thật sự không hiểu, đến cùng Yến gia này, có gì đáng giá tiểu hữu kiên trì như thế? Bởi vì giao tình cùng Yến Thanh Tang? Nếu chỉ là như thế, lão phu có thể dẫn Yến Thanh Tang vào Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Không thể không nói, Tử Xa Mân vì mời chào Giang Trần, có thể nói là tư thái rất thấp.
Giang Trần cảm kích nói:
- Tử Xa đại nhân, cùng Yến Thanh Tang, chỉ là một điểm trong đó. Chỉ là, vãn bối còn có nỗi khổ khác, không tiện nói tỉ mỉ a.
- Nỗi khổ tâm? Ngươi không ngại nói rõ, tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, không có nỗi khổ tâm mà Vĩnh Hằng Thánh Địa không giải quyết được. Tiểu hữu, nếu lão phu giúp ngươi giải quyết nỗi khổ tâm này, ngươi có thể xem xét thoáng một phát không?
Giang Trần cười khổ nói:
- Tiền bối ưu ái như thế, tiểu tử thật là có chút xấu hổ.
- Ha ha, tiểu hữu cũng nhìn ra thành ý của lão phu, vậy ta và ngươi ngại gì thẳng thắn đối đãi? Mặc dù ngươi không vào Vĩnh Hằng Thánh Địa ta, lão phu cũng sẽ coi ngươi là bạn vong niên.
Tử Xa Mân mỉm cười nói.
- Tiền bối như thế, vãn bối sao dám giấu diếm. Kỳ thật, kẻ hèn này đến Yến gia, là vì một người mà đến.
- Ai?
- Yến Thanh Hoàng.
Nếu như đã nói đến nước này, Giang Trần cũng không che giấu.
- Là nàng?
Tử Xa Mân ngược lại là có chút ngoài ý muốn. Sự tình Yến Thanh Hoàng cùng Hạ Hầu gia tộc, Tử Xa Mân tự nhiên là có nghe thấy.
- Đúng vậy, ban đầu ở Lam Yên đảo vực, vãn bối đối với tiếng đàn của nàng, mới quen đã thân, phảng phất như trăm ngàn kiếp trước, lại giống như đã từng quen biết. Lúc ấy trong nội tâm vãn bối, liền lập chí hướng, muốn gặp chủ nhân tiếng đàn. Về sau biết thân thế của nàng, vãn bối đồng tình tràn lan, càng lập chí muốn vì nàng nghịch thiên đổi mệnh. Bởi vậy, vãn bối nhất định phải ở lại Yến gia...
Lời nói này của Giang Trần, tự nhiên là có thành phần gia công. Chỉ là, hắn cũng gián tiếp hướng Tử Xa Mân nói rõ, hắn là vì Hoàng Nhi mà đến.
Tử Xa Mân nghe vậy, im lặng thật lâu. Trong ánh mắt, mang theo một chút thưởng thức, một chút mỉm cười, một chút mê ly.
Hồi lâu, Tử Xa Mân thở dài một tiếng:
- Thế gian từ trước đến nay có người si tuyệt, nhất ngộ giai nhân từ nay về sau say. Tiểu hữu bởi vì tiếng đàn ái mộ, bởi vì thân thế đồng tình, đã có phong phạm của Thượng Cổ nhân tài. Từ xưa tình si chi nhân, đại đa số đều có thành tựu cao ở võ đạo. Có lẽ, tiểu hữu ngươi là kế tiếp.
- Tử Xa tiền bối chê cười.
- Không phải chê cười, lão phu cũng không có ý phê bình ngươi, càng đối với lựa chọn của ngươi mà kính nể. Thế giới Võ đạo, mỗi người đều nguyện làm dao thớt, không muốn làm thịt cá. Mỗi người đều nguyện ý vì bản thân, mà không muốn đi kính dâng vì người khác. Tiểu hữu không giống người thường, đủ thấy đại trí tuệ. Lão phu rất khâm phục. Chỉ là...
- Yến Thanh Hoàng kia cùng Hạ Hầu Tông có số mệnh gút mắc, dùng địa vị cùng thực lực của ngươi, như thế nào rung chuyển được? Ngươi ở lại Yến gia, có lẽ mấy trăm năm sau, có thể đối kháng Hạ Hầu Tông. Nhưng khi đó, giai nhân của ngươi, đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, ngươi cũng chỉ có thể ân hận.
Giang Trần mỉm cười:
- Tiền bối nhìn không tốt ta như vậy sao?
- Không phải lão phu nhìn không tốt ngươi. Mà là Hạ Hầu Tông kia, hoàn toàn chính xác khó được. Ngay cả thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng không có người dám nói áp chế Hạ Hầu Tông. Hạ Hầu Tông kia, càng tự xưng Vĩnh Hằng Thần Quốc trẻ tuổi đệ nhất nhân. Nhân vật bậc này, trong vòng năm ba năm, ngươi xác thực khó có thể khiêu chiến hắn. Mà Yến Thanh Hoàng cùng Hạ Hầu Tông, có lẽ trong vòng năm ba năm này, liền phải thực hiện rồi.
Hiển nhiên, sự tình Hạ Hầu gia tộc cùng Yến gia, toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc đều biết.
Tử Xa Mân đối với chuyện này cũng không có khả năng lạ lẫm.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, hắn biết, Tử Xa Mân nói rất có lý.
Chỉ là, muốn Giang Trần ở chuyện này khuất phục, đó là không có khả năng. Giang Trần cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới, để cho Hoàng Nhi đi làm lô đỉnh luyện công cho Hạ Hầu Tông.
- Tử Xa tiền bối, tuy việc này khó, nhưng chỉ cần có một đường hi vọng, ta sẽ không buông tha.
Có một số việc, Giang Trần cũng không thể nói tỉ mỉ với Tử Xa Mân.
Nếu quả thật đến ngày đó, Giang Trần cũng không ngại, mang theo Hoàng Nhi bỏ trốn nói sau.
Chờ một ngày kia thực lực đại thành, lại giết trở lại Yến gia, giết trở lại Vĩnh Hằng Thần Quốc, nhổ tận gốc Hạ Hầu gia tộc.
Tử Xa Mân mỉm cười:
- Chuyện này, dù là Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng không tiện nhúng tay. Bất quá, nếu như ngươi thành thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lại công khai hướng Yến gia cầu hôn, chuyện này, có lẽ còn có chỗ trống cứu vãn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không sợ đắc tội Hạ Hầu gia tộc.
- Tử Xa tiền bối, nhớ không lầm, Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Anh, là thân truyền đệ tử của ngài. Ngài dạy ta như vậy, chẳng phải là bất công với Hạ Hầu gia tộc?
Tử Xa Mân cười ha ha:
- Hạ Hầu Anh bái môn hạ của ta, chỉ là một trùng hợp, cũng có rất nhiều nhân tố khác ở bên trong, lão phu không tiện nói. Nhưng mà, Thiệu Uyên tiểu hữu ngươi, ở trong mắt lão phu, cùng nàng lại hoàn toàn bất đồng.
Tử Xa Mân dư vị vô cùng, chậc chậc tán thưởng:
- Hay lắm, diệu tuyệt! Nhân gian hảo tửu, từ nay về sau lại nhiều hai loại, ha ha ha, Thiệu Uyên tiểu hữu, ngươi thật đúng là làm cho người ta kinh hỉ vô hạn a.
Giang Trần mỉm cười:
- Tửu thủy chỉ là tiểu đạo, chỉ là trong tiểu đạo, gặp hơi biết lấy. Trong tiểu đạo, chất chứa Đại Đạo, ở giữa thiên địa, ai cũng như thế.
Giang Trần nói lời này, như có thâm ý.
Tử Xa Mân nghe vậy, cũng đại khen:
- Tiểu hữu cơ trí, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người. Xem ra, tiểu hữu ở trên đạo ngộ, đã cảm ngộ rất nhiều. Nếu ngày khác tu luyện tới Đế cảnh đỉnh phong, đột phá Thiên Vị, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nan đề.
Thiên Vị, kỳ thật là cảm ngộ Thiên Địa, cảm ứng pháp tắc.
Một người trẻ tuổi đối với đạo lĩnh ngộ sâu như vậy, thật đúng là để cho Tử Xa Mân cảm thấy ngoài ý muốn.
Giang Trần lại rót cho Tử Xa Mân hai chén, cười nói:
- Tử Xa đại nhân đến, lại không biết có gì chỉ giáo?
- Vẫn là sự kiện kia, mời ngươi gia nhập Vĩnh Hằng Thánh Địa. Dùng thiên phú của ngươi, cách cục nên lớn hơn một chút. Vĩnh Hằng Thần Quốc, chỉ có Vĩnh Hằng Thánh Địa, mới là chí cao. Thế lực khác, đều là tiểu đả tiểu nháo. Ta cũng nghe nói Hạ Hầu gia tộc yêu cầu ngươi, ngươi cũng không cần cân nhắc. Nếu như Dao Trì Tông yêu cầu ngươi, ngươi cũng không cần cân nhắc. Ngươi duy nhất cần cân nhắc, là Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Giang Trần mỉm cười gật đầu:
- Nếu tiểu tử phải ly khai Yến gia, cái thứ nhất cân nhắc, nhất định là Vĩnh Hằng Thánh Địa, về phần Hạ Hầu gia tộc, Dao Trì Tông, tiểu tử chưa từng cân nhắc qua.
- Vậy tiểu hữu, có cân nhắc qua ly khai Yến gia chưa?
Tử Xa Mân mỉm cười.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cân nhắc qua, nhưng mà, tiểu tử sẽ không rời đi.
Trên mặt Tử Xa Mân, hiện lên một tia thất vọng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Tiểu hữu kiên trì như thế, lão phu rất bội phục. Chỉ là, lão phu thật sự không hiểu, đến cùng Yến gia này, có gì đáng giá tiểu hữu kiên trì như thế? Bởi vì giao tình cùng Yến Thanh Tang? Nếu chỉ là như thế, lão phu có thể dẫn Yến Thanh Tang vào Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Không thể không nói, Tử Xa Mân vì mời chào Giang Trần, có thể nói là tư thái rất thấp.
Giang Trần cảm kích nói:
- Tử Xa đại nhân, cùng Yến Thanh Tang, chỉ là một điểm trong đó. Chỉ là, vãn bối còn có nỗi khổ khác, không tiện nói tỉ mỉ a.
- Nỗi khổ tâm? Ngươi không ngại nói rõ, tại Vĩnh Hằng Thần Quốc, không có nỗi khổ tâm mà Vĩnh Hằng Thánh Địa không giải quyết được. Tiểu hữu, nếu lão phu giúp ngươi giải quyết nỗi khổ tâm này, ngươi có thể xem xét thoáng một phát không?
Giang Trần cười khổ nói:
- Tiền bối ưu ái như thế, tiểu tử thật là có chút xấu hổ.
- Ha ha, tiểu hữu cũng nhìn ra thành ý của lão phu, vậy ta và ngươi ngại gì thẳng thắn đối đãi? Mặc dù ngươi không vào Vĩnh Hằng Thánh Địa ta, lão phu cũng sẽ coi ngươi là bạn vong niên.
Tử Xa Mân mỉm cười nói.
- Tiền bối như thế, vãn bối sao dám giấu diếm. Kỳ thật, kẻ hèn này đến Yến gia, là vì một người mà đến.
- Ai?
- Yến Thanh Hoàng.
Nếu như đã nói đến nước này, Giang Trần cũng không che giấu.
- Là nàng?
Tử Xa Mân ngược lại là có chút ngoài ý muốn. Sự tình Yến Thanh Hoàng cùng Hạ Hầu gia tộc, Tử Xa Mân tự nhiên là có nghe thấy.
- Đúng vậy, ban đầu ở Lam Yên đảo vực, vãn bối đối với tiếng đàn của nàng, mới quen đã thân, phảng phất như trăm ngàn kiếp trước, lại giống như đã từng quen biết. Lúc ấy trong nội tâm vãn bối, liền lập chí hướng, muốn gặp chủ nhân tiếng đàn. Về sau biết thân thế của nàng, vãn bối đồng tình tràn lan, càng lập chí muốn vì nàng nghịch thiên đổi mệnh. Bởi vậy, vãn bối nhất định phải ở lại Yến gia...
Lời nói này của Giang Trần, tự nhiên là có thành phần gia công. Chỉ là, hắn cũng gián tiếp hướng Tử Xa Mân nói rõ, hắn là vì Hoàng Nhi mà đến.
Tử Xa Mân nghe vậy, im lặng thật lâu. Trong ánh mắt, mang theo một chút thưởng thức, một chút mỉm cười, một chút mê ly.
Hồi lâu, Tử Xa Mân thở dài một tiếng:
- Thế gian từ trước đến nay có người si tuyệt, nhất ngộ giai nhân từ nay về sau say. Tiểu hữu bởi vì tiếng đàn ái mộ, bởi vì thân thế đồng tình, đã có phong phạm của Thượng Cổ nhân tài. Từ xưa tình si chi nhân, đại đa số đều có thành tựu cao ở võ đạo. Có lẽ, tiểu hữu ngươi là kế tiếp.
- Tử Xa tiền bối chê cười.
- Không phải chê cười, lão phu cũng không có ý phê bình ngươi, càng đối với lựa chọn của ngươi mà kính nể. Thế giới Võ đạo, mỗi người đều nguyện làm dao thớt, không muốn làm thịt cá. Mỗi người đều nguyện ý vì bản thân, mà không muốn đi kính dâng vì người khác. Tiểu hữu không giống người thường, đủ thấy đại trí tuệ. Lão phu rất khâm phục. Chỉ là...
- Yến Thanh Hoàng kia cùng Hạ Hầu Tông có số mệnh gút mắc, dùng địa vị cùng thực lực của ngươi, như thế nào rung chuyển được? Ngươi ở lại Yến gia, có lẽ mấy trăm năm sau, có thể đối kháng Hạ Hầu Tông. Nhưng khi đó, giai nhân của ngươi, đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, ngươi cũng chỉ có thể ân hận.
Giang Trần mỉm cười:
- Tiền bối nhìn không tốt ta như vậy sao?
- Không phải lão phu nhìn không tốt ngươi. Mà là Hạ Hầu Tông kia, hoàn toàn chính xác khó được. Ngay cả thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng không có người dám nói áp chế Hạ Hầu Tông. Hạ Hầu Tông kia, càng tự xưng Vĩnh Hằng Thần Quốc trẻ tuổi đệ nhất nhân. Nhân vật bậc này, trong vòng năm ba năm, ngươi xác thực khó có thể khiêu chiến hắn. Mà Yến Thanh Hoàng cùng Hạ Hầu Tông, có lẽ trong vòng năm ba năm này, liền phải thực hiện rồi.
Hiển nhiên, sự tình Hạ Hầu gia tộc cùng Yến gia, toàn bộ Vĩnh Hằng Thần Quốc đều biết.
Tử Xa Mân đối với chuyện này cũng không có khả năng lạ lẫm.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, hắn biết, Tử Xa Mân nói rất có lý.
Chỉ là, muốn Giang Trần ở chuyện này khuất phục, đó là không có khả năng. Giang Trần cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới, để cho Hoàng Nhi đi làm lô đỉnh luyện công cho Hạ Hầu Tông.
- Tử Xa tiền bối, tuy việc này khó, nhưng chỉ cần có một đường hi vọng, ta sẽ không buông tha.
Có một số việc, Giang Trần cũng không thể nói tỉ mỉ với Tử Xa Mân.
Nếu quả thật đến ngày đó, Giang Trần cũng không ngại, mang theo Hoàng Nhi bỏ trốn nói sau.
Chờ một ngày kia thực lực đại thành, lại giết trở lại Yến gia, giết trở lại Vĩnh Hằng Thần Quốc, nhổ tận gốc Hạ Hầu gia tộc.
Tử Xa Mân mỉm cười:
- Chuyện này, dù là Vĩnh Hằng Thánh Địa, cũng không tiện nhúng tay. Bất quá, nếu như ngươi thành thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, lại công khai hướng Yến gia cầu hôn, chuyện này, có lẽ còn có chỗ trống cứu vãn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không sợ đắc tội Hạ Hầu gia tộc.
- Tử Xa tiền bối, nhớ không lầm, Hạ Hầu gia tộc Hạ Hầu Anh, là thân truyền đệ tử của ngài. Ngài dạy ta như vậy, chẳng phải là bất công với Hạ Hầu gia tộc?
Tử Xa Mân cười ha ha:
- Hạ Hầu Anh bái môn hạ của ta, chỉ là một trùng hợp, cũng có rất nhiều nhân tố khác ở bên trong, lão phu không tiện nói. Nhưng mà, Thiệu Uyên tiểu hữu ngươi, ở trong mắt lão phu, cùng nàng lại hoàn toàn bất đồng.
Bình luận truyện