Độc Tôn Tam Giới
Chương 2864: Xuất quan (2)
Ở Chư Thiên đại thế giới, Thiên Vị nhiều như chó, thần linh đi đầy đất.
Các loại thần linh, mặc kệ cường đại hay nhỏ yếu, ai dám hung hăng càn quấy trước mặt Thiên Đế Chư Thiên chứ?
Một chút cường giả thần đạo yếu hơn, thậm chí ngay cả tư cách cúng bái Thiên Đế Chư Thiên cũng không có.
Giang Trần mấy lần thử câu thông đạo phong ấn này cuối cùng đều là tốn công vô ích.
- Bỏ đi, đột phá Thiên Vị, đạo phong ấn này rõ ràng càng sinh động. Có lẽ thứ ta thiếu chỉ là một cơ hội a. Không cần cưỡng cầu.
Tâm tình của Giang Trần cực tốt, nghĩ thông suốt điểm này, cho nên cũng không có cố gắng nữa.
Tính toán thời gian, ước hẹn nửa năm kỳ thực cũng gần tới.
Giai đoạn hiện tại của Giang Trần là lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, nhận được Thiên Vị phù chiếu, cô đọng Thiên Vị phù chiếu, thành tựu cảnh giới Thiên Vị.
Sức chiến đấu của bản thân cũng nước lên thì thuyền lên.
Thực lực của hắn hiện tại rõ ràng đã tăng lên mấy lần.
Nếu như hiện tại hắn đi đối kháng với Cam Trữ, chỉ bằng vào thực lực Cam Trữ biểu hiện ra ngoài, nhất định không có cách nào đối kháng được với Giang Trần.
Đương nhiên Giang Trần suy đoán, Cam Trữ cũng không có biểu hiện ra tất cả thực lực. Song phương đều lưu thủ.
Nhưng mà sau khi đột phá Thiên Vị, Giang Trần tự tin, hắn hiện tại đối mặt với bất luận thiên tài nào trong Vạn Uyên đảo cũng có lực đánh một trận.
Kể cả Hạ Hầu Tông được đồn thổi kia nữa.
- Thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thần quốc chỉ còn mấy tháng. Mấy tháng này, ta phải chuyên tâm, toàn lực củng cố cảnh giới, tăng cảnh giới. Lại nói Hạ Hầu Tông kia cũng không phải có ba đầu sáu tay. Nhưng mà người này bế quan lâu như vậy. Nhất định đã sớm là cường giả Trung Thiên vị. Hơn nữa tên này có thể được coi là đệ nhất thiên tài trong Vĩnh Hằng thần quốc thiên tài như mây này thì nhất định là có chỗ hơn người của hắn.
Giai đoạn hiện tại, Giang Trần cũng không có khả năng không quan tâm một chút nào tới Hạ Hầu Tông. Dù sao thiên tài luận kiếm, cũng không còn xa.
Đến Thiên tài luận kiếm, chỉ cần song phương muốn tham gia, nhất định sẽ là lúc chân tướng phơi bày.
Đến lúc đó Giang Trần cũng không muốn mình ở phương diện khí thế đã bại bởi Hạ Hầu Tông.
Cho nên bây giờ Giang Trần đối với Hạ Hầu Tông cũng nóng lòng lý giải. Nếu như Hạ Hầu Tông chí ở thiên hạ, như vậy thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thánh địa lần nà chỉ sợ hắn chưa chắc đã dùng toàn lực.
Bởi vì thiên tài thi đấu ba năm sau của thập đại thần quốc mới là sân khấu lớn nhất, cao nhất. Ở trên sân khấu này, ai phát huy tốt nhất, ai chói mắt nhất, sẽ là một lần thi đấu thay đổi thế cục võ đạo mấy trăm năm trong tương lai.
Ai biểu hiện tốt, ai biểu hiện chuệch choạc, đều biểu hiện không chút che dấu.
Mặc kệ Hạ Hầu Tông kia có dùng hết toàn lực tham dự Thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thánh địa hay không. Giang Trần đều muốn sẵn sàng đón địch.
Vạn nhất Hạ Hầu Tông kia muốn tham dự, vạn nhất Hạ Hầu Tông cảm thấy không cần phải ẩn dấu thực lực thì sao?
Đối với suy nghĩ của Hạ Hầu Tông Giang Trần cũng không dễ suy đoán, như vậy biện pháp đối phó tốt nhất chính là làm cho mình càng trở nên mạnh mẽ hơn, dùng bất biến ứng vạn biến.
Thời gian nửa năm rất nhanh trôi qua.
Thời gian vừa tới, Giang Trần cũng không thể ở lại nơi này.
Giang Trần có chút lưu luyến không rời, đi từ Vĩnh Hằng Chi hà ra. Mà ở bên ngoài Tử Xa Mân đã đợi lâu, nhìn thấy Giang Trần đi ra, hai mắt Tử Xa Mân sáng gnoiwf.
- Thiệu Uyên, trước đó vài ngày ở bờ Vĩnh Hằng chi hà xuất hiện cảnh tượng muôn hình vạn trạng, cực kỳ đồ sộ, chẳng lẽ là ngươi đột phá tạo ra?
Trong mắt Tử Xa Mân tràn ngập kinh ngạc.
Giang Trần có chút dở khóc dở cười, lúc ấy hắn chuyên tâm tu luyện, căn bản không có phát hiện ra cảnh tượng khi đột phá Thiên Vị.
Tử Xa Mân vừa hỏi như vậy, trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Hảo tiểu tử, xem ra quả nhiên ngươi đã đột phá a.
Tử Xa Mân đánh giá cao thấp một lát, lập tức cảm giác được rõ ràng trên người Giang Trần đã có chút bất đồng.
Giang Trần mỉm cười:
- Nhờ phúc của ngài, lần này đột phá vô cùng thuận lợi.
- Lúc ấy sau khi ngươi tiến vào Vĩnh Hằng chi hà, còn không qua hai tháng ngươi đã đột phá sao?
Ngữ khí của Tử Xa Mân tràn ngập cảm thán:
- Thời gian hai tháng ngươi đã lĩnh ngộ Thiên địa pháp tắc, được Thiên địa tán thành? Nhận được Thiên Vị phù chiếu? Cái này.... Năng lực lĩnh ngộ của ngươi quả thực là quá nghịch thiên.
Tử Xa Mân coi như là ngươi từng trải, các loại thiên tài đã gặp không ít. Nhưng mà người trẻ tuổi khoa trương như Thiệu Uyên này, hắn vẫ lần đầu gặp được.
Bất kể là võ giả thiên tài tới cỡ nào, từ Đế cảnh đỉnh phong tới Thiên Vị, quá trình quá độ đều vô cùng thống khổ. Quá trình này không khác gì phá kén thành bướm cả.
Quá trình này vô số võ giả đều không thể nào vượt qua, cuối cùng buồn bực không vui mà chậm rãi tàn lụi.
Võ giả chính thức có thể đột phá Thiên Vị, tỷ lệ này vô cùng thấp.
Đại đa số người trong quá trình từ Đế cảnh đỉnh phong lên Thiên Vị đều cần rất nhiều năm, cần thời gian tích lũy ngộ đạo.
Hai tháng, đây tuyệt đối là ghi chép trước nay chưa từng có.
Nếu như là tu sĩ thiên tài trước đó đã cảm nhận được pháp tắc Thiên Vị, hai tháng hoàn thành đột phá, đây cũng là chuyện bình thường, không tính là đặc biệt kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ, Thiệu Uyên này khi mới tiến vào thánh địa, tu vi còn chưa tới Đế cảnh đỉnh phong. Tiến vào Đế cảnh đỉnh phong là trước khi tham gia khảo hạch của thánh địa.
Sau khi đột phá Đế cảnh đỉnh phong, thiên tài vấn đỉnh, quá trình này Thiệu Uyên chỉ mất mấy tháng.
Loại thành tích rực rỡ như vậy, mới là chỗ Tử Xa Mân cảm thấy cảm thán. Loại tốc độ này, đã hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ nào có thể hình dung được.
Gọi là yêu nghiệt, cũng còn xa xa không đủ để hình dung thiên phú của đối phương.
Tử Xa Mân hưng phấn vỗ vai Giang Trần, vẻ mặt vui sướng:
- Thiệu Uyên, tốc độ đột phá của ngươi tất sẽ khiến cho ngươi trở thành một truyền kỳ trong Vĩnh Hằng thánh địa này. Trong lịch sử của Vĩnh Hằng thánh địa tất sẽ cái tên vang dội của ngươi.
Giang Trần cười cười:
- May mắn không nhục mệnh mà thôi. Tiểu tử có thể có thành tích hôm nay cũng là do Tử Xa trưởng lão dẫn dắt.
- Ha ha, lão phu chỉ làm chuyện cần làm. Loại thiên tài như ngươi, nếu như để hoang phí trong giang hồ, đó mới là đáng tiếc lớn nhất a.
Lời này của Tử Xa Mân cũng là lời từ đáy lòng.
- Tử Xa trưởng lão, ân dẫn dắt của người, Thiệu Uyên luôn khắc trong tâm khảm. Người khác không biết, trong lòng ta rõ ràng nhất. Tử Xa trưởng lão dẫn dắt ta có có áp lực nhất định.
Tử Xa Mân nghe lời nói biết nóng biết lạnh này của Giang Trần cũng cười ha hả:
- Vì Thánh địa, vì thần quốc, một chút áp lực, người làm trưởng lão như ta tự nhiên nên gánh. Được rồi, Thiệu Uyên, lúc này chúng ta không cần phải lãng phí thời gian. Điều kiện thứ nhất của Thánh tổ đại nhân ngươi đã hoàn thành. Kế tiếp chính là điều kiện thứ hai. Trong vòng một năm hoàn thành mười vạn điểm tích lũy.
Các loại thần linh, mặc kệ cường đại hay nhỏ yếu, ai dám hung hăng càn quấy trước mặt Thiên Đế Chư Thiên chứ?
Một chút cường giả thần đạo yếu hơn, thậm chí ngay cả tư cách cúng bái Thiên Đế Chư Thiên cũng không có.
Giang Trần mấy lần thử câu thông đạo phong ấn này cuối cùng đều là tốn công vô ích.
- Bỏ đi, đột phá Thiên Vị, đạo phong ấn này rõ ràng càng sinh động. Có lẽ thứ ta thiếu chỉ là một cơ hội a. Không cần cưỡng cầu.
Tâm tình của Giang Trần cực tốt, nghĩ thông suốt điểm này, cho nên cũng không có cố gắng nữa.
Tính toán thời gian, ước hẹn nửa năm kỳ thực cũng gần tới.
Giai đoạn hiện tại của Giang Trần là lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa, nhận được Thiên Vị phù chiếu, cô đọng Thiên Vị phù chiếu, thành tựu cảnh giới Thiên Vị.
Sức chiến đấu của bản thân cũng nước lên thì thuyền lên.
Thực lực của hắn hiện tại rõ ràng đã tăng lên mấy lần.
Nếu như hiện tại hắn đi đối kháng với Cam Trữ, chỉ bằng vào thực lực Cam Trữ biểu hiện ra ngoài, nhất định không có cách nào đối kháng được với Giang Trần.
Đương nhiên Giang Trần suy đoán, Cam Trữ cũng không có biểu hiện ra tất cả thực lực. Song phương đều lưu thủ.
Nhưng mà sau khi đột phá Thiên Vị, Giang Trần tự tin, hắn hiện tại đối mặt với bất luận thiên tài nào trong Vạn Uyên đảo cũng có lực đánh một trận.
Kể cả Hạ Hầu Tông được đồn thổi kia nữa.
- Thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thần quốc chỉ còn mấy tháng. Mấy tháng này, ta phải chuyên tâm, toàn lực củng cố cảnh giới, tăng cảnh giới. Lại nói Hạ Hầu Tông kia cũng không phải có ba đầu sáu tay. Nhưng mà người này bế quan lâu như vậy. Nhất định đã sớm là cường giả Trung Thiên vị. Hơn nữa tên này có thể được coi là đệ nhất thiên tài trong Vĩnh Hằng thần quốc thiên tài như mây này thì nhất định là có chỗ hơn người của hắn.
Giai đoạn hiện tại, Giang Trần cũng không có khả năng không quan tâm một chút nào tới Hạ Hầu Tông. Dù sao thiên tài luận kiếm, cũng không còn xa.
Đến Thiên tài luận kiếm, chỉ cần song phương muốn tham gia, nhất định sẽ là lúc chân tướng phơi bày.
Đến lúc đó Giang Trần cũng không muốn mình ở phương diện khí thế đã bại bởi Hạ Hầu Tông.
Cho nên bây giờ Giang Trần đối với Hạ Hầu Tông cũng nóng lòng lý giải. Nếu như Hạ Hầu Tông chí ở thiên hạ, như vậy thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thánh địa lần nà chỉ sợ hắn chưa chắc đã dùng toàn lực.
Bởi vì thiên tài thi đấu ba năm sau của thập đại thần quốc mới là sân khấu lớn nhất, cao nhất. Ở trên sân khấu này, ai phát huy tốt nhất, ai chói mắt nhất, sẽ là một lần thi đấu thay đổi thế cục võ đạo mấy trăm năm trong tương lai.
Ai biểu hiện tốt, ai biểu hiện chuệch choạc, đều biểu hiện không chút che dấu.
Mặc kệ Hạ Hầu Tông kia có dùng hết toàn lực tham dự Thiên tài luận kiếm của Vĩnh Hằng thánh địa hay không. Giang Trần đều muốn sẵn sàng đón địch.
Vạn nhất Hạ Hầu Tông kia muốn tham dự, vạn nhất Hạ Hầu Tông cảm thấy không cần phải ẩn dấu thực lực thì sao?
Đối với suy nghĩ của Hạ Hầu Tông Giang Trần cũng không dễ suy đoán, như vậy biện pháp đối phó tốt nhất chính là làm cho mình càng trở nên mạnh mẽ hơn, dùng bất biến ứng vạn biến.
Thời gian nửa năm rất nhanh trôi qua.
Thời gian vừa tới, Giang Trần cũng không thể ở lại nơi này.
Giang Trần có chút lưu luyến không rời, đi từ Vĩnh Hằng Chi hà ra. Mà ở bên ngoài Tử Xa Mân đã đợi lâu, nhìn thấy Giang Trần đi ra, hai mắt Tử Xa Mân sáng gnoiwf.
- Thiệu Uyên, trước đó vài ngày ở bờ Vĩnh Hằng chi hà xuất hiện cảnh tượng muôn hình vạn trạng, cực kỳ đồ sộ, chẳng lẽ là ngươi đột phá tạo ra?
Trong mắt Tử Xa Mân tràn ngập kinh ngạc.
Giang Trần có chút dở khóc dở cười, lúc ấy hắn chuyên tâm tu luyện, căn bản không có phát hiện ra cảnh tượng khi đột phá Thiên Vị.
Tử Xa Mân vừa hỏi như vậy, trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Hảo tiểu tử, xem ra quả nhiên ngươi đã đột phá a.
Tử Xa Mân đánh giá cao thấp một lát, lập tức cảm giác được rõ ràng trên người Giang Trần đã có chút bất đồng.
Giang Trần mỉm cười:
- Nhờ phúc của ngài, lần này đột phá vô cùng thuận lợi.
- Lúc ấy sau khi ngươi tiến vào Vĩnh Hằng chi hà, còn không qua hai tháng ngươi đã đột phá sao?
Ngữ khí của Tử Xa Mân tràn ngập cảm thán:
- Thời gian hai tháng ngươi đã lĩnh ngộ Thiên địa pháp tắc, được Thiên địa tán thành? Nhận được Thiên Vị phù chiếu? Cái này.... Năng lực lĩnh ngộ của ngươi quả thực là quá nghịch thiên.
Tử Xa Mân coi như là ngươi từng trải, các loại thiên tài đã gặp không ít. Nhưng mà người trẻ tuổi khoa trương như Thiệu Uyên này, hắn vẫ lần đầu gặp được.
Bất kể là võ giả thiên tài tới cỡ nào, từ Đế cảnh đỉnh phong tới Thiên Vị, quá trình quá độ đều vô cùng thống khổ. Quá trình này không khác gì phá kén thành bướm cả.
Quá trình này vô số võ giả đều không thể nào vượt qua, cuối cùng buồn bực không vui mà chậm rãi tàn lụi.
Võ giả chính thức có thể đột phá Thiên Vị, tỷ lệ này vô cùng thấp.
Đại đa số người trong quá trình từ Đế cảnh đỉnh phong lên Thiên Vị đều cần rất nhiều năm, cần thời gian tích lũy ngộ đạo.
Hai tháng, đây tuyệt đối là ghi chép trước nay chưa từng có.
Nếu như là tu sĩ thiên tài trước đó đã cảm nhận được pháp tắc Thiên Vị, hai tháng hoàn thành đột phá, đây cũng là chuyện bình thường, không tính là đặc biệt kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ, Thiệu Uyên này khi mới tiến vào thánh địa, tu vi còn chưa tới Đế cảnh đỉnh phong. Tiến vào Đế cảnh đỉnh phong là trước khi tham gia khảo hạch của thánh địa.
Sau khi đột phá Đế cảnh đỉnh phong, thiên tài vấn đỉnh, quá trình này Thiệu Uyên chỉ mất mấy tháng.
Loại thành tích rực rỡ như vậy, mới là chỗ Tử Xa Mân cảm thấy cảm thán. Loại tốc độ này, đã hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ nào có thể hình dung được.
Gọi là yêu nghiệt, cũng còn xa xa không đủ để hình dung thiên phú của đối phương.
Tử Xa Mân hưng phấn vỗ vai Giang Trần, vẻ mặt vui sướng:
- Thiệu Uyên, tốc độ đột phá của ngươi tất sẽ khiến cho ngươi trở thành một truyền kỳ trong Vĩnh Hằng thánh địa này. Trong lịch sử của Vĩnh Hằng thánh địa tất sẽ cái tên vang dội của ngươi.
Giang Trần cười cười:
- May mắn không nhục mệnh mà thôi. Tiểu tử có thể có thành tích hôm nay cũng là do Tử Xa trưởng lão dẫn dắt.
- Ha ha, lão phu chỉ làm chuyện cần làm. Loại thiên tài như ngươi, nếu như để hoang phí trong giang hồ, đó mới là đáng tiếc lớn nhất a.
Lời này của Tử Xa Mân cũng là lời từ đáy lòng.
- Tử Xa trưởng lão, ân dẫn dắt của người, Thiệu Uyên luôn khắc trong tâm khảm. Người khác không biết, trong lòng ta rõ ràng nhất. Tử Xa trưởng lão dẫn dắt ta có có áp lực nhất định.
Tử Xa Mân nghe lời nói biết nóng biết lạnh này của Giang Trần cũng cười ha hả:
- Vì Thánh địa, vì thần quốc, một chút áp lực, người làm trưởng lão như ta tự nhiên nên gánh. Được rồi, Thiệu Uyên, lúc này chúng ta không cần phải lãng phí thời gian. Điều kiện thứ nhất của Thánh tổ đại nhân ngươi đã hoàn thành. Kế tiếp chính là điều kiện thứ hai. Trong vòng một năm hoàn thành mười vạn điểm tích lũy.
Bình luận truyện